Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng
Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân

Chương 11: Tu La Tràng

Khoa mãnh liệt vi là trường đại học tốt nhất trong tỉnh, không chỉ đội ngũ giáo viên hùng mạnh, người sau lưng mạch tài nguyên cũng tương đối khả quan.

Phần lớn các phòng thực nghiệm trong trường đều có sự hợp tác mật thiết với các xí nghiệp nổi tiếng, vừa có hạng mục nghiên cứu mới, có thể lấy khoản kinh phí tài trợ kếch xù, có thể đưa vào sản xuất, đưa lên thực tiễn.

"Gần đây, tập đoàn khoa học kỹ thuật Lâm thị ở trường công trình sinh vật thành lập quỹ hội, còn tổ chức tuyên truyền hoạt động giảng giải. Ba giờ chiều, lễ đường khoa đại giữa hồ chật kín người.

Lâm Du làm đại diện sinh viên tốt nghiệp ưu tú của những năm trước, là người thừa kế chắc chắn của khoa học kỹ thuật Lâm thị, nghiễm nhiên trở thành người phụ trách chính của hoạt động này.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tiệm Tây chính mắt nhìn thấy vị đại thiếu gia trong lời đồn của Lâm gia.

Cậu ta mặc một bộ lễ phục chỉnh tề, tương mạo đương nhiên hết sức xuất sắc, nhưng cái càng khiến người ta ấn tượng hơn cả là tư thế của cậu ta. Bất luận là ở dưới khán đài nói chuyện cùng giáo sư, hay là diễn thuyết trên khán đài, mọi động tác khéo léo mà tao nhã, làm người vọng mà sinh than thở.

Không hổ là vai chính của quyển sách này.

Bất quá Lâm Tiệm Tây xuất hiện vào lúc này, dĩ nhiên không phải ở đây để gặp người anh trai có  liên hệ máu mủ kia, mà là đến chặn người.

Chỗ ngồi trong hội trường chia ra làm hai bên trái phải, ở giữa có một cái hành lang, vị trí ngồi của Lâm Tiệm Tây khá cao, chỉ cần hơi quay đầu lại, khuôn mặt của tất cả các học sinh dưới đài liếc mắt một cái có thể thấy rõ mồn một.

Cậu thoáng nhìn bốn phía, sau đó mạn bất kính tâm mở camera trước của điện thoại lên, giơ lên một nữa trên không trung, đôi mât chim ưng từng li từng tí tỉ mỉ tìm khiếm, quả nhiên thấy được một người ăn mặc thập phần quái dị.

Mùa nóng như thế, anh ta lại đội mũ lưỡi trai thật lớn, chiếc khẩu trang lớn gần như che kín cả khuôn mặt, liền lộ ra một đôi mắt rạng ngời rực rỡ, quả thực là đem bản thân mình trùm kín từ đầu đến chân.

Nhưng thân hình cao to mảnh khảnh, cùng cới mái tóc vàng đặc trưng cố chấp nhô ra khỏi mũ, khiến cho Lâm Tiệm Tây liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của người này-----

Thịnh Minh Phong.

Hắn ta gần đây có hấp thụ ánh sáng độ cao, ra bài hát mới, lại xuất hiện trong một trương trình tạp kỹ sáng tác âm nhạc, nổi tiếng cùng nhân khí  tăng lên mấy bậc, hiện tại là thời điểm thông cáo có nhiều nhất.

Nhưng hắn lại gạt người đại diện, nói dối trợ lý, mặc kệ sự nguy hiểm có thể bị phát hiện bị vây chặt bằng cách cải trang trà trộn vào trường, chỉ để thấy Lâm Du từ xa.

Trong suốt hoạt động, tầm mắt của Thịnh Minh Phong luôn dõi theo thanh niên tao nhã kia, đáy mắt thần sắc thập phần nóng bỏng.

Khi hoạt động kết thúc, các học sinh đều lục đục xuống sân khấu, hắn mới ung dung đứng dậy, kéo vành mũ xuống, bộ dáng nhìn có vẻ hài lòng với chuyến đi này, chuẩn bị lặng lẽ không tiếng động rời đi.

Tsk, thật si tình.

Đáng tiếc, nếu anh đã tự mình đem tới cửa, lẽ nào tôi lại để anh trở ra dễ như ăn cháo sao?

Lâm Tiệm Tây hơi nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm hướng về ba nữ sinh đang líu ra líu ríu tán gẫu bên cạnh, nhếch miệng lên một vệt ý tứ hàm xúc ý cười không rõ ràng.

Không lâu sau, chỉ nghe trong đám người truyền đến một tiếng kích động kinh ngạc thốt lên: "Trời ạ, đó không phải là Thịnh Minh Phong sao?"

Tiếng kêu chói tai có lực xuyên thấu rất mạnh, đừng nói người ở bên cạnh, ngay cả ở cuối hội trường đều có thể nghe rõ rõ ràng ràng, vì vậy hiện trường lập tức sôi trào lên.

"Thịnh Minh Phong? Ở chỗ nào?"

"Là ở chỗ đó, mang cái khẩu trang màu đen ấy."

"Thiệt hay giả, nhưng tại sao anh ấy lại ở đây?"

"Ai biết được, nói không chừng là đang quay cái gì chương trình truyền hình? Kia xung quanh có hay không có camera?"

Nhiệt độ của Thịnh Minh Phong hiện tại luôn cao không hạ, hiện trường lại có rất nhiều người, tự nhiên không ít người hâm mộ thích hắn cùng người qua đường biết hắn, huống hồ dòng người đang đi xuống khán đài, lại gộp lại cũng khơi ra một hồi rối loạn.

Còn nữa, thần tượng đang "hot" không báo trước mà xuất hiện ở hội trường trường học, tới tham gia một buổi tuyên truyền giảng giải có tính chuyên nghiệp cao như vậy, chuyện này nghĩ như thế nào cũng rất kỳ quái.

Rất nhiều người liền suy đoán là đang quay nhiệm vụ bí ẩn nào đó, liền lao tới với tâm lí tham gia cuộc vui, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh làm kỷ niệm, mặc cho nhân viên công tác tận lực duy trì dẫn dắt sơ tán, tình cảnh này có chút khó khống chế.

[Truyện chỉ được đăng tại W🅰️ttp🅰️d @DiepAn3024]

Thịnh Minh Phong phút chốc bị đám người vây quanh, nhất thời liền buồn bực mà nhíu chặt mày.

Chết tiệt! Mặc sắp thành cái bánh chưng thế mà vẫn bị nhận ra, mặc nhiều chẳng ích gì.

Sự khô nóng không khỏe trên người trực tiếp làm cho lửa giận trong lòng càng thêm lớn, lập tức không nhịn được đẩy đám người ra, bước nhanh đi ra ngoài.

Nhưng vừa ra khỏi cửa chính tòa nhà, bước chân của Thịnh Minh Phong trở nên chậm lại, nhất thời không quyết định được nên chạy hướng nào.

Hắn đối với nơi này rất không quen thuộc, hiện tại ở phía sau có không ít người đuổi theo không buông, bên ngoài cũng có rất nhiều người, đám phóng viên paparazi tựa như ruồi bọ vừa nghe tin lập tức hành động, nói không chừng lúc này đang ở trên đường, thật sự có chút khoa giải quyết.

Không nghĩ tới lúc này, từ cổ tay đột nhiên truyền đến xúc cảm mềm mại mà lạnh lẽo, giống như bị một con rắn nước trắng mịn quấn lấy, làm cho hắn nhất thời giật mình.

Có người nhân lức hỗn loạn nắm được tay hắn!

Trong mắt hắn nhanh chóng lóe lên một tia chán ghét, theo bản năng muốn hất ra, lại nghe đến bên tai một thanh âm quen thuộc sau mạnh mẽ dừng động tác của mình lại.

"Đi theo tôi."

Thịnh Minh Phong kinh ngạc quay đầu, vừa vặn nhìn thấy gò má tinh xảo của Lâm Tiệm Tây.

Cậu không nói lời nào lôi Thịnh Minh Phong chạy thật nhanh, thành thạo đi đến đường tắt, chuyên môn hướng về đường nhỏ ít người biết đến, vì vậy dễ dàng thoát khỏi đám đông phía sau.

Thanh niên ngày hôm nay đội một chiếc mũ ngư dân[!] rất lớn, cơ hồ đem hết nửa khuôn mặt che lại. Có lẽ bởi vì chạy rất kịch liệt, trên chóp mũi hơi nhếch lên của cậu thấm một chút thủy sắc, lồng ngực phập phồng lên xuống, còn nhỏ miệng mà thở gấp, thoạt nhìn có điểm vô cùng đáng thương.

[!] Mũ ngư dân:

Vì vậy Thịnh Minh Phong gần như không tự chủ mà thả chậm bước chân.

Vậy mà Lâm Tiệm Tây ngu ngốc một chút cảm kích cũng không có, trợn tròn mắt nhỏ giọng thúc giục: "Cậu chạy hết nổi rồi sao? Nhanh lên nhanh lên, bọn họ sắp đuổi tới rồi!"

Miệng cậu khéo léo mang theo bất mãn mà nhẹ nhàng mân mê, đôi môi màu đỏ kiều diễm, nhìn qua ẩm ướt lại mềm mại.

Thịnh Minh Phong mí mắt giật lên nhìn đến có chút khó hiểu.

Rõ ràng đầu ngón tay Lâm Tiệm Tây rất lạnh, gần giống như băng, cũng không biết vì sao, nơi bị cậu nắm thật chặt, lại giống như ở đó mơ hồ nóng lên.

Hắn không nhịn được lắc đầu một cái, đè xuống cái liên tưởng kỳ quái này. Hai người chạy hết tốc lực, rẽ bảy cong tám vòng tiến vào một lối đi nhỏ, cuối cùng chui vào một tòa cao ốc, tiến vào một căn phòng tương đối rộng rãi.

Lâm Tiệm Tây đóng chặt cửa lại, còn thử kéo, không kéo được, sau đó thật lâu mới thở phào nhẹ nhõm, cởi chiếc mũ ngư dân trên đầu xuống, yên tâm ngồi ở chiếc ghế bên cạnh.

"Cuối cùng cũng coi như an toàn, đây là văn phòng mà xã đoàn của chúng tôi bỏ đi, người bình thường sẽ không đến đây."

Thịnh Minh Phong gật đầu, tùy ý nhìn xung quanh một lần, phát hiện phòng tro bụi không ít, nên không tháo khẩu trang xuống, chỉ đem mũ cởi xuống, lộ ra một mái tóc vàng chói mắt.

Hai người một đứng một ngồi, mắt to mắt nhỏ đối mặt nhìn nhau chằm chằm, không ai lên tiếng. Xung quanh một mảnh yên tĩng trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí chẳng biết vì sao lại vi diệu lúng túng.

Từ nhỏ đến lớn, Thịnh Minh Phong luôn là chỗ dựa cho em trai không biết làm gì này, không nghĩ tới thế sự thay đổi, lần này ngược lại, hắn gây ra phiền toái, em trai ngược lại ra tay giúp đỡ giải vây.

"Cái gì kia." Hắn ho nhẹ một tiếng, có chút không tự nhiên sờ sờ mũi, nói không ra lời: "Cậu không muốn hỏi tôi, tại sao đột nhiên tới trường học của cậu tham gia hoạt động này sao?"

Lâm Tiệm Tây rất nghe lời, lập tức hỏi theo lời hắn nói: "Vậy tại sao cậu lại tới đó?"

Thịnh Minh Phong: "..."

"Xem đi, cho dù tôi hỏi cậu cũng sẽ không nói, vậy tôi còn muốn hỏi làm gì?" Thanh niên bĩu môi, mặt một biểu cảm "Tôi đã biết.", thần sắc bất đắc dĩ vẫy vẫy tay.

Lúc cậu nói chuyện, mái tóc quăn màu trà bồng bềnh trên đỉnh đầu tung tăng nhảy nhót, nhìn cảm giác có vẻ rất tốt.

[Truyện chỉ được đăng tại W🅰️ttp🅰️d @DiepAn3024]

"Không nghĩ tới cậu còn rất có ý thức của em trai, biết không nên hỏi thì đừng hỏi." Thịnh Minh Phong khẽ cười một tiếng, không nhịn được đưa tay ra muốn xoa đầu cậu.

"Cậu còn có tâm trạng để cười, hiện tại là lúc nào rồi?" Lâm Tiệm Tây lập tức lóe lên linh hoạt, né tránh ma trảo của hắn, một bộ chỉ tiếc mài sắt không thành thép.

"Gần đây trường học quản lí rất nghiêm, tất cả xe bên ngoài đều không cho vào, chỉ gọi xe mới có thể đi vào cổng trường. Nhưng bây giờ cậu ra ngoài như thế, khẳng định sẽ có người chặn cậu,  nói không chừng còn có paparazi."

Cậu càng nói càng lo lắng, như con kiến trên chảo nóng đi xung quanh phòng. Sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng lên nói: "Nếu không trước tiên liên lạc với người đại diện hoặc trợ lí, bọn họ hẳn là sẽ có biện pháp, còn không thì ngủ luôn ở chỗ này đi?"[?]

Thịnh Minh Phong vốn cũng có chút sốt ruột, nhưng nhìn thấy thanh niên trước mắt mặt mày ủ rũ, bộ dáng so với mình còn sốt sắng hơn, trong lòng ngược lại có chút thả lỏng.

"Gấp cái gì?" Hắn lười biếng duỗi chân, vẻ mặt vô vị nói: "Thực sự vẫn không được thì liền ở lại chỗ này, đợi người đi hết không phải đã có thể ra ngoài rồi sao?"

Không ngờ Lâm Tiệm Tây phản ứng mạnh một cách lạ kỳ, cư nhiên "Cọ." mà bỗng nhiên đứng lên.[?]

"Nhưng không phải tối này còn phải thu âm cho bài hát mới sao? Phòng thu cách đây khá xa, nếu kéo dài thời gian---"

"Làm sao cậu biết được lịch trình hôm nay của tôi?" Thịnh Minh Phong phản ứng cực nhanh, vào thời điểm này còn nhạy bén bắt được trọng tâm trong lời nói của cậu, lập tức ngắt lời.

Lâm Tiệm Tây nhất thời không lên tiếng.

Tên nhóc này không đúng.

Thịnh Minh Phong nheo mắt lại, ánh mắt lẫm liệt như đèn pha quét nhìn từ trên xuống dưới, phát hiện thanh niên thế nhưng chột dạ mà lui về sau nửa bước, trong lòng càng thêm ngờ vực.

Sau đó, trong đầu hắn chợt lóe lên linh quang, tựa hồ phát hiện ra sự tình thú vị nào đó, khóe miệng cong lên, giơ tay lên liền đem người chặn ở góc tường.

"Tôi nói, không biết cậu.... Thật ra có phải là fan của tôi không?"

"Đương nhiên không phải!" Lâm Tiệm Tây không chút nghĩ ngợi lập tức lớn tiếng phản bác, nhưng ánh mắt hơi lấp lóe làm cho phòng ngự của cậu ít nhiều có chút yêu ớt.

"Cái đó, người tôi biết từ nhỏ lập tức trở thành minh tinh nổi tiếng như vậy, tôi chỉ là có chút hiếu kì mà thôi, liền tùy tiện chú ý lịch trình của cậu một chút."

"Tùy tiện để ý mà có thể hiểu rõ như vậy, lại còn tra ra vị trí phòng thu âm?" Thịnh Minh Phong ngữ khí lạnh lẽo.

"Đúng, đứng vậy, tôi cũng thích ca hát, còn chưa từng thấy phòng thu âm trước đây, cho nên cảm thấy hứng thú."

Cậu nói tới ông nói gà bà nói vịt, còn cảm thấy mình đem logic hoàn mỹ làm theo, lý do cũng rất đầy đủ, nói chuyện càng ngày càng có thêm sức mạnh: "Tôi thực không cố ý-----"

"Lâm Tiệm Tây."

"... Làm sao?" Thanh niên tóc quăn đột nhiên bị gọi tên, cả người cả kinh, phản xạ có điều kiện mà đứng nghiêm lại.

Thịnh Minh Phong đem cánh tay hạ xuống, đầu càng lúc càng gần, nếu không phải đang đeo khẩu trang, hơi thở từ chóp mũi thở ra đã phả vào mặt đối phương, giọng điệu tràn đầy ám muội trêu đùa.

"Cậu đỏ mặt."

"!" Lâm Tiệm Tây nhất thời muốn chạy, nhưng sau lưng là vách tường vững chắc, bên cạnh là cánh tay của thanh niên, cậu không thể rút lui được nữa, không thể làm gì khác ngoài rụt cổ lại nhue đà điểu, hoàn tòa không lên tiếng.

Thịnh Minh Phong xem đến thú vị, đang muốn tiếp tục trêu cậu, lại bị đánh gãy bởi tiếng mở cửa lớn.

Tiếp theo là một câu chất vấn lạnh như băng, tựa hồ còn đang đè nén cơn tức giận nặng nề.

"Mấy người đang làm cái gì?!"

Hai người đang quấn quýt lấy nhau theo bản năng mà quay đầu, chỉ thấy thanh niên cao to tuấn lãng cả người chặn ở cửa, khuôn mặt ôn hòa lúc trước giờ phút này lại âm u, một bộ dáng gió nổi lên trước cơn mưa trong nhà.

Lâm Tiệm Tây: Ồ, thật trùng hợp phải không.

__________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Mẹo nuôi cá của Lâm chủ hồ nuôi cá 1.0: Cho bầy cá của ngươi tiếp xúc với nhau một cách thích hợp, điều này sẽ giúp nâng cao ý thức nguy cơ của bọn chúng, giúp việc nuôi chúng dễ dàng hơn.

Editor có lời muốn nói:

Kêu ngày 1/1/2023 đăng cho mọi người mà quên mất.

Xin lỗi mn nhiều. 💦💦

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top