Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng
Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân

Chương 18: Cậu ta biết bay

[WARING❗❗❗]: kiến thức trong chương này không thuộc phạm trù của editor, nên đọc có khó hiểu xin hãy thông cảm cho tui.]

Trên khuôn mặt diễm lệ của chàng thanh niên trẻ nở một nụ cười, vẻ mặt bùnh tĩnh cùng tự tin, vì vậy trong thời gian ngắn Kim Văn Huân bị khí thế của cậu trấn áp, trong nháy mắt trợn to hai mắt, sững sờ trong vài giây.

Nhưng sau khi phục hồi lại tinh thần, gã ta lại cảm thấy thật sự hoang đường, mà đám công tử bột xung quanh như thể đã nghe được câu chuyện cười nào đó, lập tức cười rộ lên.

Không thể nào không thể nào, một người mà hôm nay mới lần đầu tiên thi đấu trên đường đua lại dám hỏi Kim đại thiếu đã suy nghĩ kỹ chưa nữa?

Cậu ta có bị làm sao không vậy?

"Kẻ nên suy nghĩ kĩ không phải là tôi." Kim Văn Huân cười khẩy, "Lần đầu tiên đi đua xe thì nên cẩn thận một chút, nếu không tôi sợ cậu không còn gan để đạp ga."

Khóe miệng Lâm Tiệm Tây giật giật, cười lạnh đáp lại: "Ai mà chưa từng có lần đầu? Có thể coi đây là lần đầu tiên diều hâu bay, dù sao thì vẫn tốt hơn gà rừng khỏe mạnh, ngài nghĩ sao?"

"Mày!" Kim Văn Huân lập tức nổi giận, sau đó không biết nghĩ tới điều gì, nghiến răng nghiến lợi đem những lời chửi rủa kia nuốt xuống.

"Được, tao không khua môi múa mép với mày nữa, dù sao lát nữa ta với mày thi đấu xem thực hư!"

Hắn ta liếc mắt nhìn thanh niên chân tay mảnh khảnh, không nhịn được mà cười lạnh: " Lần này tụi tao sẽ không thi đấu đua xe chính quy, đỡ phải có người khác nói tao vì mày không có năng lực mà bắt nạt, có thấy năm khúc cua liền ở phía trước không? Tốc chiến tốc thắng ai đến trước thì người đó thắng, thế nào?"

Lâm Tiệm Tây còn chưa kịp trả lời, Kiều Mặc Xuyên bên cạnh sắc mặt khó coi đã xen vào trước: "Nếu thật sự muốn so, tôi đổi cho cậu chiếc xe khác."

Ngón tay móc một cái, gọi người phục vụ bên cạnh, : " Chiếc cự ma A74 được sữa chữa thì sao?"

Lời này vừa nói ra, xung quanh nhất thời im lặng, ngay cả đám công tử bột đang cười cũng im bặt, Lương Tuấn và Tào Lượng Văn lại hai mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt đối phương.

Chiếc xe cự ma A74 nguyên bản là một chiếc phiên bản giới hạn, kết cấu thân xe hầu như không cần được gia cố, sau nhiều lần sửa chữa, tính năng ở mọi mặt đều là mức cao nhất, vượt xa linh phong ETS của Kim Văn Huân.

Nhưng Kiều Mặc Xuyên hiện tại lại đem chiếc xe đó cho Lâm Tiệm Tây sử dụng, không chỉ ra tay giúp đỡ mà còn thể hiện ra một loại thái độ rõ ràng---

Người này, không thể động vào.

Vì vậy sắc mặt của Kim Văn Huân lập tức trở nên khó coi.

Lại nói, hai người bọn hắn rõ ràng là kẻ ăn chơi có tiếng trong giới hào môn ở Yến Thành, nhưng danh tiếng lại cách xa nhau. Nếu nói đến Kiều Mặc Xuyên người khác sẽ khen hắn ta phong tình, còn khi nói đến chính gã thì lại là lăng nhăng, không phải là vì thế lực của Kiều gia ngày càng to lớn đấy chứ?

Nghĩ đến đây, trong mắt người đàn ông chợt lóe lên một tia không cam lòng.

Mẹ, lúc thường tao nhường mày còn chưa tính, mày dựa vào cái gì mà muốn tao phải nhường tên người tình nhỏ của mày hả?

Bây giờ nghĩ lại, Kiều Mặc Xuyên hình như quan tâm đến cái tân hoan(tình yêu mới) nhiều hơn gã tưởng tượng. Đã như vậy, thì càng phải thật tốt giết chết sự oai phong của hắn. Trên đường đua như ngàn cân treo sợi tóc, thế cục thay đổi một cách nhanh chóng, cho dù có xảy ra tai nạn bất ngờ thì cũng không thể trách gã được!

Vì vậy Kim Văn Huân hừ nhẹ một cái, đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mui chiếu xe yêu quý của mình, "Đổi xe ngay trước trận đấu không phải là việc mà một tay đua nên làm. Nhưng---"

Gã ném một ánh mắt trào phúng về phía Lâm Tiệm Tây, người đang là tâm điểm của mọi người vẫn không biết trời cao đất dày[?]: "Nếu mày cảm thấy không ổn, xe của tao có thể tăng thêm trọng lượng, thế nào?"

Việc tăng thêm trọng lượng cho xe sẽ làm giảm hiệu suất tổng thể, có ảnh hưởng rất lớn đến khả năng tăng tốc cùng bẻ cua, gã cố ý nói như vậy vào lúc này, đây rõ ràng là một phép khích tướng.

Quả nhiên, thanh niên rất nhanh liền mắc câu, lúc đồng ý mắt cũng không chớp một cái: "Không cần đổi, tôi xe dùng xe này, anh cũng không cần tăng thêm."

"Tôi nói cậu không có bệnh đúng không? Anh Kiều kêu cậu đổi xe thì cậu đổi đi, còn khoe cái gì!" Lương Tuấn chỉ tiếc mài sắt không thành kim, hận không thể bổ đầu cậu ra nhìn xem bên trong chứa cái gì.

Lông mày anh tuấn của Kiều Mặc Xuyên cau lại thật sâu.

Hắn thực sự rất thưởng thức người tự tin, nhưng nếu quá tự cao, còn không chịu lắng nghe lời khuyên mà cứ kích động một cách mù quáng thì hơi quá.

Nhưng Lâm Tiệm Tây người đang là tâm điểm bàn tán của mọi người, vẫn là một bộ dáng như gió nhẹ mây trôi, như thể không để ý đủ loại ánh mắt hỗn tạp xung quanh.

Dĩ nhiên cậu không phải kẻ tự đại mù quáng, vừa nãy trải qua một lần thử xe, trong lòng cậu đương nhiên đã có tính toán.

Tính năng đài toản diệu C6 này của Kiều Mặc Xuyên so với chiếc linh phong ETS của Kim Văn Huân thì yếu hơn một chút, nhưng tốc độ và mã lực đối với việc thi đấu thông thường cũng đủ dùng, hơn nữa ở những khúc cua nhất định sẽ có lợi thế.

Điều quan trọng nhất chính là, lúc trước quay phim vì để diễn vai một tay đua Hải vương, cậu sớm đã chạy trên đường đua hoa ngươi đế tư này rất nhiều lần, quen thuộc mọi ngóc ngách mọi khúc cua trên đường, thậm chí đối với tốc độ cực hạn để bẻ cua cũng rõ như lòng bàn tay.

Cho nên chắc chắn cậu sẽ không thua!

"Lên xe đi." Lâm Tiệm Tây mở cửa xe, tùy ý khoát tay, hất cằm vẻ mặt ngạo nghễ: "Không phải nói thi đấu trên đường đua để xem thực hư sao?"

"Bóc phét to thế!" Kim Văn Huân khinh bỉ hừ một tiếng, đội mũ bảo hiểm vào rồi lên xe: "Hy vọng lát nữa mày còn cười được!"

Hai người nghiêm mặt, cùng nhau lên xe lái đến điểm khởi hành, dưới con mắt của mọi người, đèn xuất phát đếm ngược lần lượt sáng lên, rồi đồng thời tắt lịm.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì rất nhanh, hai chiếc xe ngay lập tức "Vèo" rời khỏi điểm xuất phát như tên rời cung, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Tất cả các đường đua trong hoa ngươi đế tư đều có hệ thống phát sóng trực tiếp theo thời gian thực, thuận tiện cho khán giả trên khán đài theo nhiều góc độ và vị trí quan sát, cho nên có thể nói quỹ đạo cùng tình hình lái xe của hai người được thể hiện rõ ràng.

Vì vậy những người bên cạnh Kim Văn Huân lập tức bắt đầu nói xấu sau lưng.

"Mau nhìn kìa, xe của tên nhóc kia vừa bắt đầu đã bị tụt lại phía sau, so với Kim thiếu của chúng ta chậm hơn năm xe!"

"Ha ha ha ai bảo nó không biết tự lượng sức, chưa học đi mà đã muốn bay, thực sự coi bản thân mình là thiên phú dị bẩm sao?"

Lương Tuấn nghe không nổi nữa, không nhịn được lườm một cái: "Có thể câm miệng lại được không, chúng mày ồn quá đấy."

Kiều Mặc Xuyên thì ngược lại ngay cả lông mày cũng không nhướng mày, bởi vì kết quả này đều nằm trong dữ liệu.

Khoảng cách giữa người mới và tay già đời thường bị tụt lại từ lúc xuất phát, hơn nữa về sau khoảng cách sẽ càng lớn hơn.

Quả nhiên, Kim Văn Huân vẫn luôn dẫn trước, chiếc linh phong ETS màu đỏ diễu võ dương oai phi nhanh trên đường đua, Khuôn mặt Barry nở một nụ cười như hoa, nói một câu "Kim thiếu giỏi quá."

Tuy nhiên, tình huống ở khúc cua thứ hai lại xảy ra thay đổi!

Lâm Tiệm Tây quẹo vào khúc cua, nhanh chóng sang số chuẩn xác[?], vượt qua góc cua bằng đường vòng cung lớn và tốc độ gần như không thể tin được. Sau đó, cậu giống như đột nhiên mở móc treo, chạy nước rút suốt quãng đường không thể ngăn cản[?], từng chút từng chút thu hẹp khoảng cách với Kim Văn Huân, dần dần phá vỡ vị trí dẫn đầu của gã ta!

Khi hai chiếc xe đến khúc cua thứ ba, Lâm Tiệm Tây đã nhanh chóng chiếm được vị trí có lợi, từ phía sau đạp chân ga một cách vững vàng lại tàn nhẫn. Kim Văn Huân suýt nữa thì bị vượt qua, gắt gao ngăn chặn con đường mới không bị vượt qua, hai người cắn chặt lấy nhau, chỉ cách nhau nửa thân xe thôi!

Lương Tuấn không nhịn được dụi mắt: "Tao không bị hoa mắt đúng không? Lâm Tiệm Tây hình như sắp đuổi kịp!"

Ngay cả Tào Lượng Văn cũng không hỏi âm thầm líu lưỡi, ý vị thâm trường thở dài nói: "Xem ra cũng có người thực sự là thiên tài dị bẩm."

Nghe được điều này, sắc mặt đám tay chân của Kim Văn Huân nhất thời khó coi.

Nhưng Kim Văn Huân ở trên đường đua lại là cảm giác dày vò, không nghỉ tới tên tình nhân nhỏ này của Kiều Mặc Xuyên thoạt nhìn có vẻ nhỏ bé yếu đuối, lại khó đối phó như vậy, thật sự là thấy quỷ rồi!

Gã đành phải buông bỏ sự khinh thường trong lòng, đến khúc cua tiếp theo cũng không dám xem thường, dùng tốc độ cực hạn nhanh nhất vững vàng vượt qua khúc cua, tự cho rằng bản thân phòng ngự không chê vào đâu được. Nhưng chưa kịp đợi thở ra một hơi, lúc này Lâm Tiệm Tây chậm tiến vào mau ra[?], vào thời điểm này lao ra khỏi khúc cua, khiến cho Kim Văn Huân cố gắng lắm chỉ có thể dựa vào mã lực to lớn của xe mới miễng cưỡng đuổi kịp, hiện tại hai người giống như sánh vai cùng nhau!

Hóa ra vừa rồi tạm thời bị tụt lại chỉ là do cậu vẫn còn đang trong giai đoạn thử xe, sau khi làm quen với chức năng của xe, thích ứng với tình hình đường xá thực tế, Lâm Tiệm Tây lập tức thể hiện khả năng kiểm soát đáng kinh ngạc!

Hình ảnh trong hệ thống tiên tiến, cậu thanh niên mang mũ bảo hiểm chợt lướt qua, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp. Ánh mắt của cậu hoàn toàn khác vừa nãy, hiện ra một loại sắc bén như dao, càng ngày càng đẹp đến kinh người.

Ánh mắt như tuyên bố rằng, tôi không cần mấy người chừa mặt mũi cho, mặt mũi của tôi xưa nay tự tôi tìm lấy!

Kiều Mặc Xuyên hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy xung quanh trong nháy mắt trở nên yên lặng, yên lặng đến mức hắn thậm chí còn có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt trong lồng ngực.

Mà lúc này ở một nơi cách đó không xa, mộy người đàn ông lạnh lùng trong tay cầm văn kiện kêu gợi đầu tư, ánh mắt tĩnh lặng nhìn về một phía, đã rất lâu không mở miệng nói chuyện.

"Phó tổng?" Thứ ký thận trọng nhắc nhở, nhưng trong lòng lại cảm thấy kỳ lạ.

Ông chủ chăm chỉ luôn luôn hết sức làm việc, cư nhiên xem người ta đua xe đến mê li, quả thực là một kỳ văn thế giới.

Lúc này Phó Lâm Bắc mới hoàn hồn thu hồi ánh mắt, mang theo sự áy náy khẽ gật đầu với vị giám đốc ngồi đối diện: "Thật xin lỗi, chúng ta bắt đầu đi."

*

Trên đường đua, cuộc đua vẫn đang diễn ra, hai chiếc xe không ai nhường ai, kè sát nhau gắt gao cắn chặt lấy đối phương, trong đó chiếc linh phong ETS màu đỏ không ngừng tìm cách áp sát xuyên chói lọi C6, thậm chí còn cố ý đổi hướng để phá lộ trình của đối thủ.

Thấy vậy, khóe miệng Lâm Tiệm Tây không khỏi nhếch lên. Trong lòng cậu rất rõ ràng, mặc dù Kim Văn Huân cứng rắn chống đỡ bằng tính năng ưu việt của xe, nhưng trên thực tế đã bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm.

Cho nên, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để mình có thể vượt qua!

Ánh mắt cậu lẫm liệt, vốn đang định giữ sức cho khúc cua tiếp theo, nhưng Kim Văn Huân nhìn Lâm Tiệm Tây dáng vẻ thành thạo điêu luyện, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng, đầu óc nóng lên, nắm chặt vô lăng đột nhiên chuyển hướng!

Ầm--

Thân xe chạm vào nhau, lập tức phát ra một tiếng vang không nhỏ, cũng làm cho mọi người vây xem phải kinh ngạc hít hà.

Lương Tuấn trên khán đài lập tức thốt ra một câu mắng chửi đầy tức giận: "Cái thằng Kim Văn Huân này không chịu nhận thua đúng không, nó còn dám chơi bẩn!"

Trên đường đua, những vết trầy xướt và va chạm nhỏ không phải là hiếm, đặc biệt là khi một bên đang muốn vượt lên, sẽ luôn có những va chạm như có như không giữa bên tấn công và bên phòng thủ.

Nhưng hiện tại, cái tên Kim Văn Huân này căn bản không chỉ là đang áp chế phòng tuyến của Lâm Tiệm Tây, mà còn phạm lỗi chạy trên lề và va chạm có chủ đích, có ý định gây nhiễu!

Đua xe xưa nay không chỉ là một cuộc chiến kỹ thuật mà còn là một cuộc chiến tâm lý. Lâm Tiệm Tây không có kinh nghiệm thực tế, gặp phải tình huống này tâm tình rất dễ trở nên căng thẳng, nếu xử lí không tốt, thua trông cuộc đua này chỉ là chuyện nhỏ, còn rất có khả năng gây ra sự cố lật xe, ngay cả sự an toàn của cá nhân bản thân cũng khó đảm bảo.

Cái tên vô liêm sĩ này!

Lửa giận của Kiều Mặc Xuyên đột nhiên dân lên, lập tức muốn kêu người phục vụ khẩn trương dừng cuộc đua, lại bị bị tiếng la kích động của Lương Tuấn cắt ngang.

"Chờ đã Kiều ca, anh mau nhìn Lâm Tiệm Tây kìa, cậu cậu cậu cậu cậu ta biết bay."

Kiều Mặc Xuyên theo mà quay đầu lại, sau đó đồng tử co rút lại.

Lâm Tiệm Tây hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự quấy rầy ở bên ngoài, chỉ thấy cậu thành thạo xoay vô lăng nhẹ nhàng nhấc[?] đầu xe, sau đó nhanh chóng thực hiện khúc cua lớn dễ dàng tránh được sự tấn công có chủ đích của đối thủ.

Chiếc linh phong ETS của Kim Văn Huân tạm thời dẫn trước ở thế phòng thủ, lúc vào cua càng phải cảnh giác hơn, gã giả bộ chạy vào tuyến giữa, đồng thời áp chế ở bên trong, gắt gao chặn lại đường tấn công phía sau.

Tào Lượng Văn chống cằm phân tích một cách hợp lý: "Làm như vậy Lâm Tiệm Tây buộc phải vượt lên, sau khi ra khỏi khúc cua sẽ rất khó--- địt mẹ!"

Lời anh ta nói chưa kịp dứt, xe của Lâm Tiệm Tây đã chạy thẳng vào làn trong với góc độ cực kỳ xảo quyệt quỷ dị. Cậu phanh xe gấp tốc độ cực nhanh, suýt nữa thân xe cọ sát vào xe khác, nhanh chóng đạp ga đổi làn, lập tức chạy lên phía trước!

Khoảng cách giữa hai chiếc xe quá gần, đột nhiên thân xe xất hiện va chạm cùng rung động nhẹ khiến cho Kim Văn Huân không kịp ứng phó, trái lại thua cuộc với khuôn mặt trắng bệch.

Lương Tuấn lập tức bắt đầu cười trên nổi đau của người khác: "Tôi thấy Kim đại thiếu đây rất đúng với câu ăn trộm gà không thành còn mất một nắm thóc, lúc nãy cố tình va vào Lâm Tiệm Tây, kết quả ngược lại bị người ta vô tình va phải."

Nhưng khi Kiều Mặc Xuyên nghe vậy lại im lặng mà cong khóe miệng.

Làm gì có sự vô tình nào ở đây, là Lâm Tiệm Tây cố ý!

Tuy rằng vừa nãy tình thế rất khó khăn, nhưng dựa vào kỹ thuật mà Lâm Tiệm Tây đã thể hiện ra lúc nãy, cậu ta hoàn toàn có thể vững vàng tránh được xe của Kim Văn Huân, sở dĩ cậu ta cố tình làm như vậy, là vì ăn miếng trả miếng, dạy cho gã một bài học.

Thông minh giảo hoạt, không nhiều không ít cũng phải chiếm được một chút tiện nghi, không chịu bản thân mình thiệt thòi, bên trong ôn hòa như bông, bên ngoài sắc bén như dao, đây mới chính là Lâm Tiệm Tây!

Nhưng chính bởi vì như vậy, càng khiến cho người ta muốn biết được tất cả sự mềm mại của cậu ta, ôm thật chặt cậu ta vào trong ngực, nhìn một đóa hoa hồng có gai nhiễm một màu hồng nhạt kiều diễm này, rồi từng chút từng chút nổ rộ.

Ánh mắt Kiều Mặc Xuyên lóe lên, trái tim vừa rồi mới bình tĩnh, lại bắt đầu đập dồn dập.

________________________________________________

[Tâm sự của Editor]

Trời má! Tui nói edit cái chương này tui muốn tiền đình luôn á, nhất là cái khúc đua đó mấy má. Thật ra là chương này có thể đã được đăng vào mấy ngày trước rồi, nhưng mà mỗi lần định edit mà nhìn cái khúc đua xe của LTT với KVH là tui muốn nghỉ luôn á, nó vừa khó hiểu vừa dài, edit một hai đoạn là nản ròi 🤧

Nhưng mà đã hứa với mấy bà là mấy tháng nghỉ hè là tui sẽ đăng chương nhiều hơn nên cũng cố. Thấy tui thương mấy bà hem 🤗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top