Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng
Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân

Chương 30: Em ấy rất yêu tôi

"Học trưởng, không phải anh nói còn có việc phải làm sao, sao đột nhiên lại tới đây?" Lâm Tiệm Tây vẻ mặt kinh hỉ, còn vô thức vươn tay nắm lấy cổ tay áo của Lộ Văn Phong, giống như sợ người bỏ chạy.

"Đón em tan làm, lý do này còn chưa đủ sao?" Thanh niên cao lớn ôn nhu cười, trong mắt tràn đầy sự sủng nịnh, giống như mặt hồ gợn sóng, không duyên cớ làm say lòng người.[?]

Lâm Tiệm Tây trong lòng cười ha ha.

Miệng của tra nam, quỷ lừa người, sẽ nói lời dễ nghe. Nếu không phải tôi nói thời gian gặp mặt sớm hơn, để anh đợi 20 phút, cố ý không nghe điện thoại và trả lời tin nhắn, thì bây giờ anh có chủ động chạy tới đây hay không?

Cậu không chọc thủng những lời hoa mỹ giả dối của Lộ Văn Phong, chỉ xấu hổ cúi đầu xuống, cái gáy trắng như ngọc cũng ửng đỏ.

Lộ Văn Phong nhìn thấy tim đập thình thịch, ôn nhu nói: "Vừa rồi sao không nghe điện thoại?"

"Vừa nãy học trưởng gọi cho em sao?" Lâm Tiệm Tây lập tức mở to mắt ngạc nhiên, sau đó gãi đầu một cái, ngượng ngùng giải thích: "Có lẽ lúc đó em bận đưa rượu nên không nghe thấy."

"Thì ra là như vậy. Aiz, dạo gần đây muốn tìm em thật không dễ dàng." Thanh niên nửa thật nửa giả thở dài, "Điện thoại lúc thì không bắt máy, lúc thì bị người khác bắt máy, còn trực tiếp cúp máy, anh chỉ có thể ở bên kia đầu dây lo lắng."

Lời nói này của anh ta mang thâm ý, Lâm Tiệm Tây nghe được liền phát hiện ra, trên mặt không khỏi toát ra một tia áy náy, lắp bắp nói: "Học trưởng, anh có còn nhớ chuyện ngày hôm đó không?"

Lộ Văn Phong không tỏ rõ ý kiến.

Vì vậy Lâm Tiệm Tây cuống lên, lại bổ sung: "Tính tình bạn của em khá nóng nảy, tâm trạng của cậu ấy hôm đó không tốt, cho nên... Dù sao em đã nghiêm khắc nói với cậu ấy rồi!"

Lộ Văn Phong khẽ nhướng mày, vẫn không hề bị lay động.

Anh ta hạ quyết tâm muốn dạy cho Lâm Tiệm Tây một bài học, phải giữa khoảng cách thích hợp với người khác, dù sao đây cũng là lần thứ hai.

Bất quá chỉ là bạn chơi cùng khi còn bé ở cô nhi viện thôi, còn thật sự coi là một người quan trọng, lại còn mưu toan can thiệp vào xã giao bình thường của em ấy sao? Thật là nực cười!

Lộ Văn Phong trong lòng suy nghĩ thật tốt đẹp, kết quả không lâu sau, phát hiện điện thoại di động của mình đang đổ chuông. Khi nhìn ID người gọi, có hai chữ sáng loáng---

Tiểu Tây.

Gọi vào lúc này làm gì? Anh lập tức kinh ngạc nhìn về phía Lâm Tiệm Tây.

Khuôn mặt nhỏ to bằng lòng bàn tay của thanh niên ngước lên, đôi môi vô thức khẽ nhếch lên, lúc nói chuyện giọng nói mềm mại như mật ngọt, thậm chí còn vừa nói vừa lắc lắc cánh tay của anh.

"Học trưởng ơi đừng giận, vậy anh cũng không nhận điện thoại của em một lần, coi như chúng ta huề nha."

"..."

Thế là kế hoạch hoàn toàn thất bại, Lộ Văn Phong chỉ cảm thấy ngực đột nhiên bị thứ gì đó đánh trúng, lập tức vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu xỏa tung mềm mại, lại lộ ra một nụ cười nhã nhặn.

Bầu không khí rốt cục cũng trở nên tốt hơn, Lâm Tiệm Tây thở phào nhẹ nhõm, chuyển sự chú ý sang nơi khác, vừa nhìn thấy liền cong mắt cười, khen không dứt miệng nói: "Mái tóc mới nhuộm của anh thật đẹp, cả người như tỏa sáng vậy."

Nghe vậy, Lộ Văn Phong nghĩ ngay đến lời mắng mỏ củaoong nội sau khi nhuộm tóc. Tính tình ông già luôn cổ hủ, không ưa nhất là mấy loại trang phục hoa hòe lòe loẹt, nên đã phát hỏa một trận.

Nhưng vào giờ khắc này, khi anh nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của cậu thanh niên, ánh mắt trong mắt em còn chói hơn cả ánh đèn đủ màu trong quầy bar, tình yêu mãnh liệt như muốn tràn ra, bao trùm cả trái tim anh, cuối cùng đưa trên đám mây mềm mại.

Là đáng giá.

"Là do ánh mắt em tốt." Khóe miệng Lộ Văn Phong cong lên, thanh âm so với lúc trước càng nhu hòa hơn, "Hôm nay em có dự định gì không? Có nơi nào đặc biệt muốn đi hay không?"

"Học trưởng anh có thể quyết định nha, đi đâu cũng được." Vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời đến mức cực điểm.

"Cũng được", "Anh quyết định đi", đây gần như là câu cửa miệng của Lâm Tiệm Tây.

Muốn quà gì---- cái gì cũng được.

Muốn đi đâu---- đi đâu cũng được.

Lộ Văn Phong đã từng cho rằng cậu không có chính kiến, nhưng sau đó phát hiện ra không phải như vậy. Một người kiên trì làm việc ngoài giờ, thà làm nhiều công việc cũng lúc để trả khoản vay sinh viên, cũng không muốn nhận tiền người khác hỗ trợ cho mình, làm sao có khả năng không có sự kiên định của chính mình?

Chỉ là em ấy quá dễ thỏa mãn, cho nên căn bản không cần vắt óc suy nghĩ làm thế nào để em ấy vui vẻ, bởi vì chỉ cần ở với mình, em ấy đã rất vui vẻ rồi.

Em ấy rất yêu tôi.

Trong phút chốc trái tim Lộ Văn Phong căng phồng[?], cảm thấy mình sắp rơi vào loại bao dung và ôn nhu vô điều kiện này, nhưng Lâm Tiệm Tây ở phía sau tấm lưng rộng lớn của anh, ném tầm mắt rơi xuống người đàn ông cách đó không xa kia, lộ ra ý cười sâu xa.

Đối với hầu hết mọi người, một mối quan hệ khắc cốt ghi tâm gồm có ba phần, hấp dẫn hormone, đánh cược trả giá cùnh nhau, cuối cùng là cuộc đấu tranh tình cảm.

Đồ tốt, luôn cần rất nhiều người tranh giành, hiện giờ thời cơ thích hợp nhất đã đến, cho nên cậu truyền bóng cho Kiều Mặc Xuyên trước!

Anh sẽ làm gì tiếp theo đây?

Là động thủ ở bên ngoài hay là thao túng ở trong bóng tối đây.

Ngay sau đó, bóng dáng Kiều Mặc Xuyên lặng lẽ không tiếng động biến mất trong một góc tối.

Lâm Tiệm Tây hiểu rõ, bày mưu cẩn thận rồi mới hành động, hiển nhiên hắn đã có lựa chọn.

Lúc này, giọng nói ôn hòa của Lộ Văn Phong truyền đến bên tai: "Tiểu Tây, vậy chúng ta đến Jadeite xem ban nhạc biểu diễn đi, trước đây không phải em nói muốn cảm nhận được bầu không khí ở hiện trường sao? Sau khi kết thúc thì đi ăn khuya, thịt nướng hoặc là đồ uống lạnh, thế nào?"

"Được ạ, nghe có vẻ thú vị nha." Lâm Tiệm Tây cười híl mắt đáp lại, một bộ dáng rất mong đợi, sau đó giấu toàn bộ sự trào phúng thật sâu vào trong mắt.

Thật đáng tiếc, Văn Phong học trưởng, lần này, anh có lẽ sẽ lại thất hứa với tôi rồi.

*

Kiều Mặc Xuyên sắc mặt lạnh như băng bước nhanh trở lại dãy phòng riêng, chiếc áo khoác âu phục trên tay lúc đi lại bị gió thổi, bộ não luôn luôn khôn khéo hiếm khi xuất hiện sự bối rối nhất thời.

Cảnh tượng vừa nhìn thấy không ngừng hiện ra ở trước mắt ,trong lòng sự ghen tị cùng khiếp sợ đang dâng trào, đan xen vào nhau thực sự khiến hắn không thở nỗi, mãi cho đến khi ngồi xuống rồi sau đó uống một ngụm rượu mạnh, mới miễn cưỡng cảm thấy dễ chịu đi đôi chút.

Hắn đã từng tưởng tượng ra vô số khả năng, suy ra rất nhiều giải pháp, chỉ không ngờ tới vị học trưởng mà Lâm Tiệm Tây luôn tâm tâm niệm niệm, cư nhiên lại là Lộ Văn Phong!

Khách quan mà nói, đây đúng là một người đủ ưu tú về mọi mặt, thích Lâm Du cũng toàn tâm toàn ý, ở phương diện đời tư cũng không chê vào đâu được, ở Yến Thành thiếu gia vòng một đống chơi cà phê bên trong quả thực được cho thanh lưu.[?]

Cách đây một thời gian, dự án hợp tác kỹ thuật của Lâm Du đã xảy ra sơ suất, Lộ Văn Phong bận bịu tứ phía hơn bất cứ ai khác, vậy hồi nãy cậu ta với Lâm Tiệm Tây là loại tình huống gì đây?

Đầu óc Kièu Mặc Xuyên đang nhanh chóng xoay chuyển, vào lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Là trợ lý Kim Hâm mà hắn phái đến bên cạnh Lâm Du, người sẽ thường xuyên báo cáo động thái của tiểu Du, chỉ khi có việc gấp mới được gọi điện thoại.

Trong lòng Kiều Mặc Xuyên nhất thời căng thẳng, lập tức bắt máy: "Xảy ra chuyện gì?"

"Kiều tổng, tâm tình Lâm thiếu không tốt, ở Vi Dạng một mình uống rượu giải sầu."

Vi Dạng là một quán bar nhỏ dưới danh nghĩ của Lâm Du, cách xa trung tâm thành phố, chỗ này tương đối khuất. Cậu ấy là một người sống khá tình cảm, đặc biệt là gần đây công việc không suôn sẻ, tìm một nơi yên tĩnh ít người uống rượu giải sầu là chuyện thường xảy ra, cũng không có việc gì phải làm ầm ĩ lên.

Kiều Mặc Xuyên nghe vậy liền yên lòng, ngược lại nhíu mày chất vấn: "Có chút chuyện nhỏ này mà cũng phải gọi điện cho tôi hả?"

Kim Hâm: "?"

Kiều tổng trước đây ngài đâu có nói như vậy, hơn nữa tâm trạng Lâm Du đang không tốt, đây chẳng phải là một cơ hội tuyệt vời để ngài lấy lòng sao?

Nhưng người làm công giận cũng không dám nói gì, chỉ có thể ậm ừ cho qua.

Một lúc sau, Kiều Mặc Xuyên lại nói: "Lộ Văn Phong có biết chuyện này không?"

"Chắc là chưa biết, phía bên này tôi sẽ khóa tin tức lại---"

"Tìm cách tiết lộ cho cậu ta đi."

"A chuyện này..." Kim Hâm hiện tại hoàn toàn bối rối, đây là chiêu dụ dỗ gì vậy?

Kiều Mặc Xuyên không quản sự nghi ngờ của anh ta, nheo mắt nhìn chằm chằm vào những bong bóng nhỏ nổi lên nổi xuống dưới đáy cốc, vẻ mặt thay đổi không ngừng.

So với việc tới chỗ Lâm Du, hiện tại hắn càng muốn xác nhận thái độ của Lộ Văn Phong, nếu đúng như mình dự đoán, thì đây có thể là một cơ hội tuyệt hảo cho mình!

Sau khi cúp máy một lúc, Lâm Tiệm Tây rốt cục cũng bưng rượu khoan thai tới muộn.

"Flandre của ngài, xin vui lòng xác nhận."

Cách phục vụ của cậu vẫn như vậy không chê vào đâu được, động tác không hề qua loa, trên mặt thậm chí còn nở một nụ cười nhẹ, nhưng vẫn có thể thấy rõ sự phiền muộn, cùng với dáng vẻ vui vẻ vừa rồi hoàn toàn như hai người khác nhau.

Kièu Mặc Xuyên càng ngày càng khẳng định suy đoán trong lòng, khẽ nhếch môi, ở đáy lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Khi cho những viên đá trong suốt vào chất lỏng màu hổ phách liền phát ra tiếng vang chói tai, lúc rơi xuống đáy ly liền phát ra tiếng lanh lảnh. Lâm Tiệm Tây đưa ly tới, bất thình lình bị ai đó đè tay xuống.

"Không vui à?" Kiều Mặc Xuyên biết rõ còn hỏi.

"Không có." Lâm Tiệm Tây phủ nhận.

Người đàn ông lập tức hừ nhẹ một tiếng: "Tôi không có mù."

"Thực sự không có." Cậu thanh niên lắc đầu rút tay về, trên mặt không có biểu tình gì quá lớn, giữa hai lòng mày lộ ra cảm giác xa cách mà Kiều Mặc Xuyên rất quen thuộc.

Thanh lãnh kiêu ngạo, trầm ổn tự tin.

Nhưng khi cậu ở trước mặt Lộ Văn Phong như biến thành người khác, một chú mèo ngoan ngoãn dính người, mọi góc cạnh đều không còn nữa, chỉ có thể ngọt ngào làm nũng.

Người như này Kiều Mặc Xuyên thấy nhiều lắm rồi, những người tình trước đây của hắn ai không phải nghe lời cực kì săn sóc, không có chút đặc biệt nào, cho nên nếu muốn Lâm Tiệm Tây cũng đối xử với mình như vậy, thì hắn---

Kiều Mặc Xuyên chỉ tưởng tượng một chút thôi, mà miệng đã nhếch lên đến tận trời rồi.

Chết tiệt, rõ ràng cảm thấy tính tình ngoan ngoãn săn sóc là nhàm chán nhất, tại sao khi khoác lên người Lâm Tiệm Tây, lại cảm cảm thấy đặc biệt hấp dẫn người khác?

Hắn càng nghĩ càng khó hiểu, bắt đầu cố ý bóc trần vết sẹo của cậu thanh niên trước mắt: "Đúng rồi, cậu nói tối nay đã có kế hoạch, là kế hoạch gì vậy?"

Cả người Lâm Tiệm Tây nhất thời cứng đờ.

Một lúc sau, cậu mới trầm giọng nói: "Hiện tại không có kế hoạch."

"Ha, cho nên cậu đã bị cho leo cây hả?" Kiều Mặc Xuyên đâm chọt cậu.

"..." Lâm Tiệm Tây không muốn tiếp nhận câu nói này, vì vậy cậu chuyển sang thỏa hiệp[?]: "Người tôi hẹn có chuyện quan trọng cần giải thích."

Kiều Mặc Xuyên không tiếc sức bắt đầu gây xích mích: "Cho nên chuyện này quan trọng hơn cậu sao?"

Lâm Tiệm Tây trầm mặc.

"Có lẽ vậy." Cậu khẽ thở dài rồi ngồi xuống.

Hứa hẹn hết lần này đến lần khác, rồi lại bị bỏ lại hết lần này đến lần khác, nỗi thất vọng lâu ngày tích tụ từng chút từng chút một, cậu đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, thậm chí còn không có khí lực để đấu võ mồm với Kiều Mặc Xuyên.

"Tôi có thể uống chút rượu không?"

Kiều Mặc Xuyên sửng sốt, theo bản năng nói: "Cậu có thể uống hả?"

"Rót một ly."

Kiều Mặc Xuyên không nói nên lời, sau đó nhìn xung quanh một cách khó hiểu.

Cục diện trước mắt gàn giống như những gì hắn dự đoán trước đó, lẽ ra hắn nên vui mừng, nhưng không biết tại sao, trong lòng luôn có một cảm giác đau nhói kì lạ, giống như bị kim châm vậy.

Lúc này, Lâm Tiệm Tây đã loạng choạng cầm ly rượu lên.

Đó là Flandre loại rượu ngoại mạnh thứ hai trong quán bar, với lượng rượu mà cậu rót vào ly, chỉ cần nhấp một ngụm cũng đủ để mê man cả ngày.

Hơn nữa đây vốn là cậu ta muốn uống, cho dù có say cũng không thể trách mình được. Lúc đó, làm điều gì đó quá đáng một chút, sẽ không ai biết đâu ha.

Ánh mắt Kiều Mặc Xuyên lướt từ khuôn mặt xinh đẹp của cậu thanh niên tới chiếc cổ trắng nõn của cậu, rồi khéo léo dừng lại ở hầu kết của cậu, chỉ cảm thấy cả người một trận khô nóng.

Hắn cũng không phủ nhận trong lòng hắn mang ý niệm kiều diễm đối với Lâm Tiệm Tây, chất rượu mê người, không thể nghi ngờ trước mắt là một cơ hội tuyệt vời để gần gũi.

Tuy nhiên một giây sau, hắn nghe thấy giọng nói của mình nói.

"Uống một ly rượu thì có ích gì chứ!"

Kiều Mặc Xuyên trực tiếp đi lên giật lấy ly rượu, ngửa đầu một hơi uống cạn, sau đó đột nhiên đứng lên, phóng khoáng phất tay, "Đi, bổn thiếu gia lái xe dẫn cậu đi hóng gió!"

Lâm Tiệm Tây rất bình tĩnh: "Say rượu mà lái xe là phạm pháp đó."

Kiều Mặc Xuyên: "..."

"Vậy cậu lái xe đưa tôi đi hóng gió." Hắn cười nhẹ một tiếng, nắm lấy cổ tay của cậu thanh niên, kéo người ra khỏi phòng riêng.

_____________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều đại thiếu: Tôi tính kế Lộ Văn Phong.

Lâm Tiệm Tây: Tôi tính kế Kiều Mặc Xuyên đi tính kế Lộ Văn Phong.

Lộ học trưởng: Em ấy rất yêu tôi.

Chỉ số IQ của Lộ Văn Phong, vì cậu mà chạm đáy.

Ngoài ra hôm nay có chút ngắn, ngày mai tui sẽ viết dài hơn!

[Tâm sự của Editor]

Nhìn lời nhắn của tác giả mà lòng có chút đau. 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top