Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng
Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân

Chương 47: Bắt đầu hỏa táng tràng

Vù vù----

Tiếng gió vang lên bốn phía, khi hệ thống kiểm soát nhiệt độ tự động được đặt trong phòng cảm nhận được khí hậu nóng bức, nó sẽ tỏa ra không khí lạnh từ trên xuống rồi lan ra xung quanh, lấy đi sự nóng bức trong phòng, lại không thể xua tan đi tà hỏa trong cơ thể của Hàn Trầm Phi.

Áo sơ mi trước ngực gã bị Lâm Tiệm Tây kiên quyết kéo lên kéo xuống, cổ áo siết chặt mang đến cảm giác hơi nghẹt thở, tấm lưng đang dựa vào cửa kính truyền đến sự ớn lạnh.

Nhưng Hàn Trầm Phi lúc này lại không không hề nhận ra cảm giác khó chịu mơ hồ này, đôi măzt sâu thẳm trần đầy cảm xúc mãnh liệt nhìn chằm chằm cậu thanh niên trước mắt, giống như muốn nuốt tên này vào bụng.

Trong đời hắn thích nhất là những thứ lóng lánh, sở thích lớn nhất là sưu tập đá quý, mà Thịnh Minh Phong chính là món đồ thủ công hoàn mỹ mà gã đã để mắt tới ngay từ đầu, có bè mặt cắt chuẩn nhất, trải qua quá trình mài và đánh bóng nghiêm khắc nhất, có thể phản chiếu khúc xạ ánh sáng rực rỡ nhất.

Nhưng Lâm Tiệm Tây lại hoàn toàn khác.

Người này giống như một tảng đá thô tự nhiên, nhìn có vẻ trơn láng không tì vết, thực ra đã dã man mọc ra những góc cạnh sắc nhọn rõ ràng, nếu không cẩn thận sẽ có nguy cơ bị đâm, thậm chí bạn hoàn toàn không biết cậu ta sẽ lộ ra một bộ mặt nào đó vào lúc nào, sẽ phát ra loại hào quang nào.

Nhưng chính vì loại không biết và thần bí này  đã mang đến cho con người ta niềm khao khát không ngừng tìm tòi nghiên cứu!

Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở chồng lên nhau, trái tim Hàn Trầm Phi bắt đầu đập mạnh, như thể gã lạc lối trong bầu không khí ám muội, vô thức muốn đến gần hơn----

"Anh muốn làm gì?" Một câu hỏi lạnh lùng chợt vang lên bên tai, giọng điệu giễu cợt như có một lớp hơi nước bao phủ trên mặt băng.

Hàn Trầm Phi chợt tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào bản thân đã cúi thấp đầu xuống, còn đang có ý càng dựa vào ngày càng gần, chóp mũi với gò má của cậu thanh niên chỉ còn cách một khoảng cách nhỏ, vì vậy đầu óc nhất thời vù một tiếng.

Đúng vậy, tôi vừa muốn làm gì với cậu ta vật?

Tôi bị điên rồi sao?

Hàn Trầm Phi cứng đờ người ngơ ngác tại chỗ, Lâm Tiệm Tây cũng đột nhiên không kịp chuẩn bị mà buông tay ra, nhẹ nhàng thả gã ra, sau đó bắt đầu chỉnh lại quần áo bị kéo có chút lộn xộn.

Đầu tiên là cổ áo, ngón tay thon dài của cậu thanh niên nhẹ nhàng phủi những hoa văn viên vàng của bộ đồng phục, chỉ lộ ra một phần nhỏ của chiếc cổ thon dài trắng như tuyết, vừa cấm dục lại vừa mê hoặc.

Tiếp đến là cổ tay áo, cậu cẩn thận sửa lại những chiếc cúc bạc bị bung ra trên tay áo, hơi xoay nắm tay, khóe mắt đuôi mày lộ ra ánh sáng sắc bén.[?]

Cuối cùng là phần eo...

Hàn Trầm Phi hô hấp dồn dập, ánh mắt như thể không tự chủ được bị Lâm Tiệm Tây hấp dẫn, dao động trên cơ thể thon gầy đẹp đẽ của cậu, chờ đến khi phản ứng lại đồng tử rung động mạnh, chỉ cảm thấy hoang đường.

Cái người này cũng quá tà môn rồi!

Vẻ mặt gã ảo não quay đầu đi, đầu óc hỗn loạn như bị đổ một cục bột hồ[?], cơn tức giận ban đầu đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại sự mờ mịt và rục rà rục rịch kì quái.

Thấy vậy Lâm Tiệm Tây nhếch khóe miệng, rốt cuộc trong mắt lộ ra nụ cười thành công.

Mờ mịt là được rồi, tên Hàn Trầm Phi này thực ra rất mâu thuẫn, ở mặt khác thì rất 'trải đời', nhưng về mặt tình cảm lại khá mù mờ, không hiểu rõ cái gì là yêu cái gì là dục vọng, đối với việc thích Thịnh Minh Phong lại giống như muốn đem hắn ta về để làm mẫu đá quý vậy.

Nếu bây giờ chơi đùa một trận, có lẽ gã sẽ rơi vào trạng thái nghi ngờ bản thân, nên ít nhất cho đến khi bữa tiệc rượu này kết thúc, cái rắc rối lớn này sẽ không xuất hiện cản trở mình.

Kế hoạch đã thành công, Lâm Tiệm Tây trong lòng đã ổn định lại, không chút do dự mở cửa ra ngẩng cao đầu bước ra ngoài, không để lại một lời nào.

Bữa tiệc tối chính thức bắt đầu, toàn bộ đại sảnh bừng sáng, tầng tầng lớp lớp những bức tường hoa tựa như mây trôi, những chiếc bát đĩa tinh xảo hìan toàn so với[?] quy cách những bữa tiệc rượu cung đình nước Pháp thời Trung cổ, khúc xạ ánh sáng của thủy tinh treo trên trần óng ánh, cùng với ánh mắt lập lòe của khách mời ở đây giống hệt nhau.

Kiều Mặc Xuyên thay mặt toàn bộ tập toàn đoàn Kiều thị nâng cốc chúc mừng trên sân khấu, hắn mặc một bộ vest đen tuyền, phối với một chiếc cà vạt vân mịn màu xanh lam, một chiếc khuy măng sét màu bạch kim tinh xảo, vẻ phong lưu trước đây đã lắng xuống từ lâu, lúc đành hoàng trịnh trọng diễn thuyết thì có vẻ ra dáng lắm.

Thừa dịp lúc hắn đang nói, nhóm nhân viên phục vụ được đào tạo bài bản nhanh chóng giải tán về chỗ ngồi, phục vụ đồ uống cho từng vị khách.

Lâm Tiệm Tây thuần thục bưng khay, cẩn thận đưa ly champagne cho một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi bên cạnh, vể mặt khiêm tốn lịch sự.

"Mời ngài tiên sinh."

"Cảm ơn." Lâm Thiên Thành gật đầu nhận lấy, nhưng khi nhìn thấy tướng mạo của người trước mặt, rõ ràng là sửng sốt một chút.

Tsk---kì lạ, người phục vụ trẻ tuổi này có hoei quen mắt, thậm chí loáng thoáng còn có một loại cảm giác thân thiện không biết từ đâu tới giống như hai người đã từng gặp nhau ở đâu đó, từng có một mối quan hệ thân thiết.[?]

Dường như nhận ra ánh mắt đánh giá của ông  cậu thanh niên nhạy cảm ngước mắt lên, sau đó lập tức hơi cong khóe miệng, lần thứ hai cung kính lễ phép khom người gật đầu.

Vì vậy Lâm Thiên Thành lại lần nữa ngẩn người.

Cảm giác này không thể giải thích được, ngay cả má lúm đồng tiền trên hai má và khóe mắt hoei cong lên, cũng có cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Người này rốt cuộc là...

Lâm Thiên Thành vô thức cau mày lại, bắt đầu tìm kiếm trong đầu.

"Lâm tổng." Chỉ có điều sau đó, liên tục có người tìm đên bắt chuyện, nên ông tạm thời gác chuyện này sang một bên, chuyên tâm vào hoạt động uống rượu xã giao.

Sau bữa tiệc chủ khách cùng vui, theo thủ tục, đây chính là lúc hoạt động tự do trao đổi danh thiếp. Các khách mời có thể dạo quanh khách sạn đến 21 giờ thù có một buổi họp kinh doanh cỡ lớn.

"Này cậu kia, đúng, là cậu đấy, lại đây." Người đàn ông tháo vát đứng cạnh bàn dài vẫy tay với cậu thanh niên xinh đẹp cách đó không xa, trong giọng nói có chút lo lắng không thể nhận ra.

Lâm Tiệm Tây đang dọn đống bừa bộn trên bàn buffet, lập tức bước tới với đôi chân dài, "Quản lí, xin hỏi có chuyện gì ạ?"

"Ừm, lát nữa cậu mang hai ly Haize's Blue đã chuẩn bị sẵn đến phòng A của trà thính Palue trên sân thượng tầng hai, cẩn thận đừng đưa sai đó." Anh ta vẻ mặt nghiêm túc dặn dò.

Đây vốn là một chuyện rất bình thường, mặc dù bàn ăn buffet có rất nhiều loại rượu ngon khác nhau nhưng vẫn có những vị khách khó tính sẽ gọi một số loại cocktail đặc biệt, kêu người phục vụ mang đến với một bữa ăn.

Nhưng mà Lâm Tiệm Tây cụp mắt xuống liếc nhìn ly rượu màu xanh nhạt đung đưa, lại nhạy bén cảm nhận được điều gì đó không đúng.

"Nhưng quản lí, tôi không có nhiều kinh nghiệm, sợ làm phiền đến hứng thú của khách nhân." Trên mặt cậu lộ ra vẻ bất an vừa phải, vâng lời nhẹ giọng nói: "Nếu không, anh thay người khác vào được không?"

"Không cần thay, chỉ cậu thôi." Trên mặt nguồ đàn ông nhanh chóng hiện lên một tia mất tự nhiên, giọng điệu bất dung cãi lại, "Chỉ việc đưa rượu thôi mà, có gì khó đâu chứ."

Lâm Tiệm Tây nhất thời hiểu rõ.

Ở đây quả thực là có vấn đề!

Chỉ có điều có thể để giám đốc chủ động nói dối giúp đỡ, vừa vặn xuất hiện một suy nghĩ vào lúc này, trong lòng cậu đã xã định được một ứng cử viên, thẳng thắn tương kế tựu kế giả vờ nhue không thấy điều gì khác thường, đi theo cầu thang xoắn óc bên ngoài sân trước để đi lên sân thượng tầng hai.

Trà thính ở đây nằm ở khung cảnh[?], đây có thể xem là đặc điểm chính của Chelton, mỗi căn phòng nhỏ đều được ngăn cách riêng, có tường không có cửa. Phòng A đặc biệt rộng rãi, ngay lối vào có một quầy rượu được thiết kế đặc biệt cho nhân viên phục vụ.

Lâm Tiệm Tây lặng lẽ không một tiếng động bưng khay đi vào, vừa đặt đồ lên quầy rượu, bên tai đã truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"Tôi không nghĩ tới mấy ngày nay cậu lại bận bịu khắp nơi chạy gấp rút sóng gió lâu như vậy[?], thậm chí ngay cả thành quả nghiên cứu cũng không muốn, phí chuyển nhượng cũng không lấy, hoàn toàn đều giao cho tiểu Du."

Quả nhiên là Kiều Mặc Xuyên.

"Giữa chúng ta không cần phải phân rõ ràng như vậy, thành quả tính trên đầu ai đều giống nhau cả thôi."

Giọng nói này nghe rất dịu dàng, giọng điệu ôn hòa trầm ổn, chính là Lộ Văn Phong.

"Đúng vậy, mấy người tuy hai mà một." Kiều Mặc Xuyên không rõ ý tứ cười rộ lên: "Nói đến, cậu còn vì cậu ấy mà chuyên tâm mở một tiệm bánh, bản thân đã sắp thành thợ làm bánh ngọt rồi, chỉ vì cậu ấy thích đồ ngọt."

"Tsk Tsk Tsk." Hắn giả vờ bội phục mà cảm thán vài tiếng, "Sau ngần ấy năm, cậu vẫn cố chấp với tiểu Du ha."

"Đương nhiên không sánh được với Kiều đại thiếu gia rồi, gặp ai cũng yêu." Lộ Văn Phong hừ lạnh một tiếng đáp lại.

Dù bây giờ gã đã quyết định từ bỏ Lâm Du, nhưng nhìn Kiều Mặc Xuyên vẫn cảm thấy không vừa mắt, không khỏi muốn nghẹn lại.

Bọn họ trao đổi qua lại, Lâm Tiệm Tây đã chuẩn bị xong mọi thứ trên quầy rượu, cậu mặt không chút thay đổi nghe một lát, không nhịn được bĩu môi bất mãn.

Chỉ đến mức này thôi sao?

Cái này hình như không đủ kích thích.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nam nhẹ nhàng êm tai đột nhiên vang lên bên tai cậu.

"Xin chào, những thứ này sẽ được đưa vào bên trong đúng không?"

Lâm Tiệm Tây theo bản năng quay đầu lại, tình cờ nhìn thấy khuôn mặt có phần giống mình ở khoảng cách gần, lập tức chấn động trong lòng.

Ồ hiểu rồi, Lâm Du vậy mà cũng tới!

Không hổ là Kiều Mặc Xuyên, cũng là anh an bài cái Tu la tràng này!

Vì vậy cậu hoảng sợ gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi giống như một chú nai con lạc vào rừng sâu, cũng khiến Lâm Du cảm thấy có chút thương tiếc, còn nghĩ người phục vụ trẻ tuổi này thiếu kinh nghiệm, không biết phải đi vào trong để đưa rượu.

"Chúng ta vào chung đi."

Giọng nói rất lớn, lại có chút vang vọng, Lộ Văn Phong ở bên trong vừa nghe liền nhận ra, lập tức chào hỏi: "Tiểu Du, cậu cũng tới---"

Giây tiếp thro, đôi mắt gã đột nhiên mở to ra, lời còn lại đều nghẹn ở trong cổ họng, toàn thân cứng đờ, chỉ cảm thấy toàn bộ máu đều dồn vào lồng ngực, kéo theo đó là sự hoảng loạn sâu sắc.

Lúc theo sát phía sau Lâm Du, là một cậu thanh niên tóc xoăn không thấy rõ vẻ mặt, không phải Lâm Tiệm Tây thì còn là ai nữa chứ!

Em ấy đến khi nào vậy?

Em ấy đã nghe được bao nhiêu rồi?

Sao hôm nay em ấy lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Lộ Văn Phong, tất cả đan xen vào nhau khiến người khác khó có thể suy nghĩ kỹ càng trong một khoảng thời gian ngắn.

Liếc qua khóe mắt[?], nhìn thấy bộ đồng phục mang tính biểu tượng của Chelton trên người cậu thanh niên, điều này khiến gã lập tức tỉnh lại, chợt nghĩ đến lời oán giận mà mình đã thuận miệng đề cập đến đêm hai người hòa giải.

"Thực ra nếu không phải ông không đồng ý, anh muốn gặp em hơn là tham dự bữa tiệc rượu ngày 20 ấy."

Lúc đó Lâm Tiệm Tây đang cẩn thận xem xét tấm thiệp mời mạ vàng trong tay, sau khi suy nghĩ một lúc liền đưa ra cam kết: "Vậy ngày đó anh nhất định có thể gặp em."

"Ý em là video sao?"

"Không phải." Cậu cười ranh mãnh, "Đến lúc đó rồi anh sẽ biết thôi."

Nhớ đến đây, Lộ Văn Phong không khỏi gấp gáp thở hổn hển, khó khăn nuốt nước miếng.

Vì vậy, bản thân không thể đến gặp Tiểu Tây, nên em ấy đã tự mình chạy tới đây.

Rõ ràng hiếm khi không cần phải làm thêm, cáo cáo cũng đã viết xong có thê rở nhà nghỉ ngơi, vẫn bỏ ra nhiều tâm tư như vậy chạy hàng ngàn dặm đến một khách sạn xa xôi chỉ để làm một nhân viên phục vụ hối hả khắp nơi, đơn giản chỉ muốn cho mình một bất ngờ, nhưng bây giờ mình đang làm gì thế này!

"Tiểu Tây, anh..."

Gã vội vàng muốn giải thích, những không biết cậu thanh niên đã nghe được bao nhiêu, càng không biết phải nói như thế nào, nên lập tức sững người tại chỗ.

Ngược lại Lâm Du nhìn qua nhìn lại đánh giá hai người, tò mò chen vào một câu: "Văn Phong, thì ra mấy người quen nhau hả. Vậy vị này là ai?"

"Ừm, em ấy... em ấy là hậu bối của tôi." Lộ Văn Phong đầu óc rối như tơ vò, thuận miệng đáp.

Hậu bối?

Trí nhớ của Lâm Du rất tốt, cau mày suy nghĩ một lát, ngây lập tức đột nhiên tỉnh ngộ.

"Ồ, đây là hậu bối đã gửi tin nhắn cho chúng ta tren WeChat ngày hôm đó phải không?" Anh lập tức cười rộ lên, thân thiện nói: "Nếu là hậu bối của Văn Phong, thì chính là hậu bối của tôi."

Lời này không có ý gì khác, chỉ là bản thân Lâm Du cũng tốt nghiệp Khoa Đại, cho nên nói theo một cách nào đó cũng là học trưởng của cậu, nhưng Lâm Tiệm Tây vừa nghe tới trong giây lát liền tái mặt.

"Xin chào, anh tên Lâm Du." Chàng thanh niên quý phái vươn bàn tay trắng nõn thon dài ra và tự giới thiệu mình, lưng hơi nghiêng, tràn đây sự lễ nghi xã giao.

Anh chân chính là một Đại thiếu gia quen sống trong nhung lụa, trong ánh mắt cũng không có sự khinh thường nào, chỉ mang theo ý cười hữu hảo, vừa cao quý lại xinh đẹp, như thể mặt trăng ở chân trời khiến người ta nhìn thấy nhưng không với tới được, trông giống như một người cùng thế giới với Lộ Văn Phong.

Vậy tôi đâu? Tôi là gì?

Sau đó Lâm Tiệm Tây cảm thấy như thể bị cây búa đập mạnh vào, trong giây lát có một cảm giác choáng váng.

Cậu mím môi, đưa tay ra bắt tay anh, giọng nói nhỏ như muỗi: "Xin chào, em tên là Lâm Tiệm Tây." Tuy cơ thể đã hơi run rẩy nhẹ, nhưng vẫn kiên cường chống đỡ không chịu yếu thế, giống như muốn duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Kiều Mặc Xuyên nhìn thấy rõ ràng tất cả, nghiến răng giấu đi cơn tức giận, dưới gầm bàn nắm chặt hai tay thành nắm đấm.

Chỉ có trời mới biết hắn muốn ôm người này vào lòng mà an ủi đến mức nào, nhưng bây giờ vẫn chưa được, vẫn chưa đến lúc.

"Em cũng họ Lâm hả?" Lâm Du muốn nói thêm vài câu, anh luôn thưởng thức những người chăm chỉ học tập, huống chi dung mạo của hai người thanh niên thực sự rất xuất chúng, thậm chí còn cho anh một cảm giác thân thuộc khó hiểu.

Sau khi nhìn kỹ một lúc, Lâm Du giống như phát hiện ra một chân trời mới nào đó, lập tức vui vẻ nở nụ cười.

"Chưa kể, em và anh trông hơi giống nhau ha."

Lời này vừa nói ra, Lâm Tiệm Tây nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh.

Cậu ngạc nhiên đến mức gần như lùi lại, thậm chí còn không cầm vững được chiếc khay trên tay, bên trong ánh mắt sáng ngời liên tiếp lóe lên sự không thể tin được và rồi đột nhiên hiểu ra, vẻ mặt phúc tạp khó phân biệt, đến cuối cùng lại vô thức chảy nước mắt, trong một khoảnh khắc liền trở nên ảm đạm.

Sau đó, cậu theo bản năng ngước mắt lên nhìn Lộ Văn Phong, chỉ thấy sự hoảng sợ và tội lỗi hiện lên trên khuôn mặt vốn hiền lành như ngọc của vị  học trưởng này.

Bây giờ hoảng sợ cái gì?

Tại sao lại cảm thấy tội lỗi?

Đầu óc Lâm Tiệm Tây bắt đầu ong ong lên, đôi khi vang lên cuộc nói chuyện vừa rồi của Kiều Mặc Xuyên và Lộ Văn Phong, đôi khi nghĩ đến sự qua loa và thất hứa của học trưởng lúc trước, đôi khi lại nghĩ đến khuôn mặt của mình và Lâm Du có chút giống nhau.

Không đâu, chắc chắn là có hiểu làm gì đó ở đây.

Nhưng Kiều Mặc Xuyên đã nói học trưởng đã thích Lâm Du rất nhiều năm, mà dung mạo của tôi lại na ná Lâm Du, vậy đối với anh ấy tôi là gì?

Nghĩ càng nhiều, đầu óc càng đau đớn, suy nghĩ hỗn loạn, cuối cùng nó chỉ phát triển thành một suy nghĩ--- chạy, nhất định phải rời khỏi nơi này!

Vì vậy cậu đè nén nỗi đau trong lòng, cố nặn ra một nụ cười đáng thương, cẩn thận nhấc ly ra, nhẹ nhàng nói: "Mời các ngài từ từ dùng ạ."

Sau đó, không đợi những người khác phản ứng lại liền hốt hoảng vội vã bước đi, bóng lưng đơn bạc như một tờ giấy mỏng, gió thổi là bay.

"Tiểu Tây!" Lộ Văn Phong cuống lên, không chút suy nghĩ muốn đuổi theo, không ngờ lại bị một cánh tay mạnh mẽ chắn ngang trước mắt gã chặn đường đi.

"Kiều Mặc Xuyên, mày tránh ra!" Người thanh niên hiền lành bình thường lúc này như ăn phải thuốc súng, ánh mắt lạnh lùng giọng nói gay gắt.

"Lộ đại thiếu, tôi tốt bụng nhắc nhở cậu một câu, có một cuộc họp kinh doanh về nghiên cứu và phát triển công nghệ mới sắp bắt đầu vào lúc chín giờ, cậu có chắc là muốn về sớm không?"

Kiều Mặc Xuyên cả người nằm ngang ở trước bàn, giọng điệu lười biếng, vẻ mặt mang theo sự lạnh lùng châm biếm.

Vì vậy Lộ Văn Phong thực sự dừng bước.

Trong đầu gã thứ hiện lên đầu tiên là khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt của Lâm Tiệm Tây, sau đó là lời dặn dò nghiêm khắc của cha, sau đó là nụ cười mong đợi của mẹ, cuối cùng là ánh mắt thất vọng của ông nội.

Không thể nghi ngời đây là những lựa chọn khiến người ta xoắn xuýt, Lộ Văn Phong thở dài một hơi.

Hay là kết thúc cuộc họp trước, Tiểu Tây bên kia sẽ tìm gã sau khi cuộc họp kết thúc để chờ lời giải thích, còn có thể nhân cơ hội này nghĩ ra một lời giải thích thật tốt trước.

Cuối cùng, gã sải bước ra khỏi quán trà, đi về hướng phòng họp ngược hướng đi của Lâm Tiệm Tây.

Kiều Mặc Xuyên nhìn bóng lưng người thanh niên đang rời đi, lập tức hừ khẽ một tiếng.

Lâm Du rất bối rối trước sự giương cung bạt kiếm đột ngột xuất hiện giữa hai người, nhưng xét thấy bọn họ luôn dễ dàng giải quyết được, nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Anh đi theo hướng Lộ Văn Phong đi được hai bước, liền quay đầu lại hỏi: "Nhưng anh Kiều, anh không đi cùng chúng tôi hả?"

"Tôi không đi đâu, chỗ đó ngột ngạt lắm." Kiều Mặc Xuyên  tùy ý đưa tay ra kéo cổ áo, trực tiếp cởi cà vạt ném sang một bên, áo sơ mi cởi hai nút áo lộ ra một mảng lồng ngực nhỏ, hiện ra sự phong lưu lại tiêu soái.

"Nhưng chú Kiều bên kia..."

"Cậu cứ nói với ông già là tôi muốn đi cứu với một bé đáng thương." Hắn cười haha, nhanh chân bước về hướng Lâm Tiệm Tây rời đi.

Đùa gì chứ, hắn không phải là một cậu bé ngoan giống như cái tên Lộ Văn Phong kia đâu, từ nhỏ đến lớn đã làm không ít những việc sai trái, bỏ qua một cuộc họp quan trọng thì có là cái gì. Hơn nữa chỉ là một cuộc họp thôi mà, sao có thể quan trọng hoen việc đi an ủi người kia chứ!

Hôm nay vừa hay cũng có thể coi là đã hoàn toàn vạch trần bộ mặt dối trá của cái tên Lộ Văn Phong này. Lâm Tiệm Tây người kiêu ngạo như vậy, chắc chắn sẽ không còn ảo tưởng gì về cậu ta nữa, sự phát triển này khiến tâm trạng của Kiều Mặc Xuyên rất tốt, bước đi nhẹ nhàng cực kì vui vẻ.

Nhưng sự vui sướng và thoải mái này đã biến mất ngay khi nhìn thấy cậu thanh niên ở phòng tiệc.

Lâm Tiệm Tây không hề âm thầm buồn lòng hay trốn ở một góc lặng lẽ rơi nước mắt như hắn tưởng tượng, cho dù khi ở một mình, cậu vẫn bình thản làm chuyện của mình.

Nghiêm túc túc dọn các dĩa thức ăn rồi cẩn thận vệ sinh, thậm chí còn giúp một đứa bé lấy miếng bánh mà cậu nhóc không thể với tới ở giữa chiếc bàn dài, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, không thể nhìn ra chút cảm xúc nào.

Bởi vì ở đây có rất nhiều khách không cần tham gia họp bàn công việc cho nên cậu vẫn phải tiếp tục làm việc, không thể để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc bình thường của mình, ảnh hưởng đến người khác----

Đây chính là Lâm Tiệm Tây.

Cậu dịu dàng trưởng thành, kiên định lại kiềm chế[?]. Nhưng loại kiềm chế này lại khiến cho con người ta đau lòng, thậm chí còn khiến trái tim Kiều Mặc Xuyên thắt chặt lại.

Hắn thà rằng nhìn thấy người này hoàn toàn phát tiết, hơn là giữ kín mọi cảm xúc buồn bã trong lòng như bây giờ.

Vì vậy Kiều Mặc Xuyên hít một hơi thật sâu, không chút do dự sải bước về phía trước, giọng điệu kiêu ngạo nói: "Có muốn đi dạo không? Bây giờ lập tức đi luôn."

Hắn nghiêng đầu, mặt mày mìm cười, ngay cả cà vạt cũng không đeo, nhìn như thế nào cũng giống một tên công tử bột phong lưu không được chín chắn, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc, thậm chí ở dưới ánh đèn lại dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước.

Nhưng Lâm Tiệm Tây lại kiên quyết lắc đầu từ chối: "Tiệc rượu còn chưa kết thúc, tôi muốn tiếp tục làm việc."

Kiều Mặc Xuyên cười nhạo: "Ở Chelton có nhiều nhân viên phục vụ chuyên nghiệp như vậy, còn có thể kém hơn một kẻ làm thêm như em sao?"

"Nhưng nếu như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, thì ở đây chẳng phải sẽ chẳng có một bóng người nào sao?" Cậu thanh niên không hề bị lay động, tiếp tục dọn dẹp bàn ăn.

Kiều Mặc Xuyên không nhịn được "Tsk" một tiếng, cứ xoay quanh cậu như một bông hoa hướng dương, rồi bắt đầu ngụy biện: "Em là nhân viên phục vụ đúng không? Vậy chức trách của em không phải là đảm bảo bên người khách phải có người phục vụ sao, em lại khiến tôi phải một mình ra ngoài hóng gió thì chính là đang bỏ bê nhiệm vụ."

Cái lý do ngụy biện quái quỷ gì vậy.

Nếu như bình thường Lâm Tiệm Tây nhất định sẽ giễu cợt hắn, nhưng hiện tại cả thân xác lẫn tinh thần của cậu đều kiệt quệ, không còn sức lực để suy nghĩ đấu võ mồm, ánh mắt liền dừng lại ly rượu trên khay.

"Cái gì đây, hôm nay tôi có uống mấy ngụm rượu, đã sớm tiêu hóa hết rồi, ngay cả máy kiểm tra nồng độ cồn của cảnh sát giao thông cũng không phát hiện được, không tính là lái xe khi uống rượu."

Kiều Mặc Xuyên đã đoán được dự đoán của cậu, vô cùng dẻo miệng và lí do hoàn mỹ, nhưng hai bàn tay giấu sau lưng lại lo lắng đổ mồ hôi, như một tên nhóc vắt mũi chưa sạch đang chờ đợi câu trả lời của người trong lòng.

Thấy thế, cậu thanh niên không nhịn đuoejc thở dài, nhắc nhở: "Nhưng theo thủ tục, chín giờ có một cuộc họp, nếu anh không đi..."

Kiều Mặc Xuyên mở mắt nói dối: "Tôi là một tên công tử bột mà thôi, tôi thì biết cái gì, đi rồi chỉ có thể đọc PPT."

"Nói nhảm." Cậu quay đầu đi, "Hôm nay anh còn lên sân khấu đọc bài diễn văn, tôi đã nhìn thấy hết rồi."

Người đàn ông sửng sờ, sau khi phản ứng lại liền vui vẻ, trong lòng như có một con thiêu thân tiến vào nhảy uỳnh ụych: "Em đây là đang khen tôi hả?"

Lâm Tiệm Tây im lặng, trong mắt rốt cục cũng toát ra vẻ buông lỏng.

Trong lòng Kiều Mặc Xuyên nhất thời vui vẻ, lập tức nhanh chân tiến lên, không thể cưỡng lại mà nắm lấy cổ tây của cậu thanh niên, trực tiếp kéo người ra khỏi hội trường.

Sau lưng hắn là biển hoa trong đại sảnh, là đám người cụng ly đổi cốc, là tiếng nói chuyện trên trời dưới biển.

Sau khi trở lại có thể hắn phải đối mặt với lời chỉ trích của cha, là đống văn kiện chồng chất, là những dự án vướng chân vướng tay.

Nhưng Kiều Mặc Xuyên hình như đã quên mất điều này.

Hay nói cách khác, hắn nhớ rõ nhưng lại lựa chọn không để ý tới, trong mắt và trong lòng chỉ chú ý đến khuôn mặt đầy sự buồn bã của Lâm Tiệm Tây, sau đó kéo cánh tay cậu, càng chạy càng xa.

Rời xa mọi ồn ào náo nhiệt, như muốn trốn chạy.

_______________________________________

Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Mặc Xuyên: "Tôi thực sự rất vui."

Phó tiểu Bắc: "Vậy cậu có thể vui mừng sớm."

[Tâm sự của Editor]
Hành trình ngược tra công sắp bắt đầu rồi 🤭

4/7

Xin lỗi mấy bà, giờ tui mới đăng chương mới😖, tại mới đổi lịch đăng nên quên, mong mấy bà thông cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top