Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng
Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân

Chương 53: Đừng khiến tôi phải thất vọng đó

Ở góc cua tầng ba phổ thông của tòa nhà lúc này có ba trụ cột ánh sao rực rỡ, một nhân vật chính, một bạch nguyệt quang của nhân vật chính, và một kẻ xui xẻo là tôi.

Trầm mặc là Cambridge tối nay.

Lâm Tiệm Tây trong lòng thầm than, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, nhưng tố chất tâm lý mạnh mẽ vẫn cho phép cậu mặt không biến sắc đến chào hỏi hai người, cảm xúc trong mắt cũng không nhìn ra một tia dị thường nào.

"Không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau sớm như vậy đó." Lâm Du khẽ mỉm cười, thân thiện hàn huyên với cậu: "Cậu đến đây để chuẩn bị thực hành sản xuất sao?"

Anh và Lâm Tiệm Tây học cùng trường đại học, thường xuyên về trường tuyên truyền giảng giải, nên rất quen thuộc với chương trình giảng dạy ở Khoa đại. Hơn nữa anh luôn chú ý đến các dự án nghiên cứu trong cơ sở thí nghiệm ở tòa nhà bên dưới nên lập tức đoán được ý định của cậu thanh niên.

"Đúng vậy, giáo sư Trương đã an bài em đến đây đây để học tập." Lâm Tiệm Tây vội vàng đáp lại, gật đầu như gà mổ thóc.

Hóa là cậu sinh viên đáng tự hào của giáo sư Trương, Lâm Du tán thưởng trong lòng, lập tức cổ vũ cậu: "Vậy thì cậu hãy cố gắng lên, thực hành sản xuất này sẽ có tác dụng rất lớn trong năm cuối cấp đấy."

"Cảm ơn tiền bối." Lâm Tiệm Tây mắt mày cong cong cười, "Vậy em không làm phiền các anh nữa, em đi đến phòng thí nghiệm trước đây."

Ánh mắt cậu dịu dàng lễ phép lướt qua hai người trước mặt, dáng vẻ bình tĩnh, trên thực tế trong lòng chỉ đang muốn nhân cơ hội này để trốn đi, giải quyết tình hình hỗn loạn trước mắt.

"Chạy khá nhanh ha." Lâm Du nhìn bóng lưng của cậu, lắc đầu khẽ cười một cái, rồi nhanh chóng quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh.

Anh muốn nói thêm vài câu với Phó Lâm Bắc, nhưng vừa mở miệng, lại không biết phải nói cái gì cả, do dự xoắn xuýt muốn nói gì đó, nhưng Phó Lâm Bắc đã lên tiếng trước.

"Giám đóc Lâm, vậy hôm nay chúng ta bàn bạc đến đây thôi, bộ trưởng Đường sẽ trao đổi kế hoạch cụ thể với cậu trước thứ hai tuần sau."

Người đàn ông anh tuấn khẽ gật đầu, vẫn giữ thái độ lịch sự và xa cách, như thể hai người không có chuyện gì khác để nói ngoại trừ chuyện kinh doanh.

Ánh mắt Lâm Du không khỏi có chút buồn bã, nhưng cũng không dây dưa, mà lại rất biết điều gật đầu.

"Không thành vấn đề, vậy Phó tổng, tôi đi trước đây."

Anh chỉ thoáng dừng lại một lát, sau đó liền quay người rời đi, sau khi im lặng đi được một đoạn, vẫn không nhịn được mà quay đầu lại.

Chỉ thấy Phó Lâm Bắc đã nhanh chân đuổi kịp cậu thanh niên tóc quăn có vóc dáng mảnh khảnh, hai người đang đi cạnh nhau, dường như nói chuyện rất quen thuộc, bầu không khí tự nhiên và thoải mái.

Khoảnh khắc quay đầu lại, anh không thể thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông, lại có thể cảm nhận được tâm trạng sung sướng của y, giống như gió xuân hóa thành tuyết, thậm chí xung quanh cũng quanh quẩn chút ấm áp.

Vì vậy Lâm Du lập tức giật mình, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác cực kỳ phức tạp.

Mình và Phó Lâm Bắc quen nhau lâu như vậy rồi, nhưng vị hậu bối này mới quen anh ấy không lâu, đã có thể thân thiết trò chuyện voeis nhau như vậy rồi.

Có lẽ, duyên phận là thứ huyền bí nhất, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể ép buộc được, cho nên không cần phải đuổi theo nó.

Chắc là do nhìn chằm chằm quá lâu, Lâm Du cảm thấy đôi mắt có chút đau nhức, nhưng trong lòng lại cảm thấy thoải mái lạ thường. Một lúc sau, anh khẽ cười một tiếng, sau đó quay người nhanh chân rời đi.

Nhưng mà trên thực tế, tâm trạng Lâm Tiệm Tây không nhẹ nhõm như Lâm Du đã tưởng tượng, việc Phó Lâm Bắc là ông chủ bí ẩn khiến cậu bị sốc đến mức thậm chí còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần.

Việc bố trí cho tới nay vẫn diễn ra suôn sẻ, nhưng chưa nhận được bất kỳ câu nhắc nhở nào, thật khiến lòng người bất an.

Vậy người trước mắt này có phải là một phần của nhiệm vụ không? Rốt cuộc bản thân có cần phải công lược y hay không?

"Tiệm Tây, cậu muốn đến phòng thí nghiệm nào?" Giọng nố dễ chịu của người đàn ông đột nhiên vang lên bên tai.

Mi mắt Lâm Tiệm Tây giật giật, cười khan một tiếng rồi trả lời: "Tôi muốn đợi tiền bối trước, anh ấy se  dẫn tôi đến đó."

"Vậy các cậu hẹn gặp ở đâu?"

"Ở sảnh hoa nhỏ trên tầng ba, nhưng đã đi mấy vòng rồi tôi vẫn chưa tìm được." Cậu xấu hổ gãi đầu.

"Tôi dẫn cậu đến đó nhé." Phó Lâm Bắc giọng điệu dịu dàng, ánh mắt nhìn sang cũng rất lưu luyến, giống như đã bỏ đi mọi góc nhọn, chỉ dùng bộ dáng mềm mại nhất để đóo mặt của bạn.

"Ừm... Vâng, cảm ơn ạ." Lâm Tiệm Tây vô thức né tránh tầm mắt của y, lặng lẽ mím môi.

Lúc này Phó Lâm Bắc nhìn cậu thanh niên từ trên xuống dưới, tự nhiên cũng nhạy bén nhận ra sự xấu hổ mơ hồ của cậu, lông mày anh tuấn khẽ nhíu lại.

Lâm Tiệm Tây ở trước mặt y, phần lớn lúc nào cũng thoải mái tự tại, nhưng tỉnh thoảng cũng sẽ toát ra vẻ sốt sáng luống cuống.

Giống như lúc chơi trốn tìm ở cô nhi viện, khi họ bốn mắt nhìn nhau.

Cũng giống như lúc ở dưới lầu tối tăm, khi bản thân đề nghị đáp ứng các loại yêu cầu của cậu ấy.

Cũng giống như bây giờ.

Nhưng khi ở trước mặt Kiều Mặc Xuyên, Lâm Tiệm Tây vẫn luôn rất tùy ý, như thể muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Giống như ngày hôm đó khi đang ăn cơm ở tầng cao nhất ở Mandy, thái độ của cậu ấy đối với mình rất dịu dàng, nhưng lại có thể không chút kiêng dè cười nhạo Kiều Mặc Xuyên[:)?]. Cũng giống như ở tiệc rượu hôm qua, rõ ràng cậu đã làm việc rất cực khổ, nhưng vẫn sẵn sàng ra ngoài hóng gió cùng người kia.

Vậy... do tôi khiến cậu ấy cảm thấy áp lực không?

Bởi vì tôi quá nghiêm túc, quá cổ hủ, nên cảm thấy giữa cậu ấy và tôi có khoảng cách thế hệ, nhất đị h phải chuẩn bị tinh thần để ứng phó sao?

Khóe miệng Phó Lâm Bắc bất giác hạ xuống, trái tim chua xót như bị ngâm trong thùng giấm, dường như muốn ngấm hêt hương vị.

Hay những gì thư ký Tấn, cũng có mấy phần đạo lý?

Nhưng lúc này Lâm Tiệm Tây cũng đang yên lặng đánh giá gò má trầm tĩnh của người đàn ông bên cạnh, nhìn một lúc, cảm xúc phức tập vốn có dần dần bình tĩnh lại.

Đối với vai chính thích mình y vẫn luôn giữ khoảng cách , hằng ngày bận rộn với nhiều công việc và làm từ thiện, cho nên từ phương diện nào đi nữa, Phó Lâm Bắc cũng không liên quan đến tra công, thậm chí còn là người tốt.

Hơn nữa, mặc dù y là một ông chủ thần bí, lại tự do ở ngoài nội dung kịch bản, cũng không hề làm gì sai, nếu mình thật sự kéo y vào công lược cùng, thì cũng hết nói nổi rồi.

Hai người mỗi người một ý, tuy không cùng một tần số, cả hai đều cảm thấy bản thân đã hoàn toàn hiểu ra, nên bầu không khí cuối cùng cũng hòa hợp trở lại, chỉ có điều trò chuyện được một lúc, luôn cảm thấy có gì đó lạ lạ.

Lâm Tiệm Tây đột nhiên phản ứng lại, vỗ đầu một cái: "Sao tiền bối vẫn chưa tới nhỉ?"

Nhưng cùng lúc đó, vị tiền bối sợ xã hội nặng đang nôn nóng trốn trong một căn phòng ở một góc nhỏ cạnh sảnh hoa âm thầm cào tường: "Tại sao Phó tổng vẫn chưa đi?"

Bây giờ hai người họ trò chuyện vui vẻ như vậy, tôi tùy tiện xông lên cắt ngang thì có sao không nhỉ?

Hơn nữa nếu bây giờ tôi qua đó, chẳng phải sẽ phải chào hỏi Phó tổng đấy chứ?

Cứu mạng! Tôi không muốn phải giao tiếp với sếp sau giờ tan làm đâu!

"Nếu không cậu gửi tin nhắn hỏi thử đi." Phó Lâm Bắc đề nghị.

"Nhưng chúng ta vừa mới gửi tin nhắn nói là đã đến rồi mà, hay ta trực tiếp gọi điện thoại luôn đi." Lâm Tiệm Tây có chút lo lắng, lập tức bấm một dãy số trong danh bạ.

Vì vậy một tiếng chuông lanh lảnh gần như ngay lập tức vang lên cách họ chưa đầy hai mét.

Hai người đi tới nhìn, thì đối diện với một khuôn mặt lúng túng tái nhợt.

Tiền bối: "..." Tôi hận!

*

Các mẫu peptide trong phòng thí nghiệm PTE vẫn luôn hoạt động đến nửa đêm, sau khi Lâm Tiệm Tây nghiên cứu xong cách sử dụng thiết bị cũng tự mình học được cách nhập một làn sóng mẫu, sau đó dứt khoát tạm ngồi xuống chiếc sofa bên ngoài phòng kính vào buổi tối.

Đúng lúc nhày mai không có việc gì để làm, nên cậu nghĩ ngơi đến giữ trưa, sau khi ăn tối xong liền đến quán bar nhận ca như thường lệ.

Trong phòng riêng số S của quán bar Dark Blue, ánh đèn đan xen với tiếng người cười nói, nhưng lại rất hiếm khi không thấy bầu không khí hỗn loạn của ba người bạn chơi cũ đang ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc sofa da, nhìn giống như không phải đến đây để giải trí nhàn nhã, như thể đến đây để họp vậy.

"Tôi nói này anh Kiều, bản thân anh không ăn thịt, tại sao còn phải bắt anh em chúng tôi cùng ăn chay chứ?" Lương Tuấn lắc lắc ly rượu trong tay, một mặt lên án: "Không có người đẹp tiếp rượu, tôi đây sao có thể uống trôi được chứ."

Nghe vậy, người đàn ông anh tuấn nhàn nhã mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt ngả người dựa ra sau, lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, "Tôi không cho cậu thứ tốt gì sao, bộ phong đãng E68 kia chưa đủ để chặn miệng cậu sao?"

"Đúng vậy, hơn nữa mỗi lần anh tìm người bồi không phải đều chỉ dùng làm bình hoa thôi sao, nói cái gì mà ăn chay, không phải anh là người ăn thịt nhiều nhất sao?" Tào Lượng Văn cũng phụ họa cùng, ý cười nhạo trong mắt hết sức rõ ràng, "Nhưng Mặc Xuyên---"

Anh ta chuyển chủ đề, vẻ mặt chế nhạo nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: "Có vẻ mọi chuyện gần đây của anh rất suôn sẻ thì phải, có phải người nào đó đã đồng ý đi chơi với anh sau giờ làm không?"

"Em ấy chỉ vì báo đáp ân tình của tôi thôi, không có ý gì khác đâu." Kiều Mặc Xuyên hơi cụp mắt, cầm ly whisky ở trong góc cụng vào thành ly[?], phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Vành ly gần như chạm vào miệng hắn, nhưng hắn chợt nhớ ra Lâm Tiệm Tây không cho lái xe khi sy rượu, vì vậy động tác trên tay lập tức dừng lại, liền im lặng đặt xuống.

"Ồ, báo đáp ân tình rồi mà còn đi nữa à, không phải là còn tình cảm đấy chứ?" Lương Tuấn nở một nụ cười thiếu đòn, châm điếu thuốc, ở bên cạnh vừa nói chuyện vừa nuốt mây nhả khói.

Kiều Mặc Xuyên cau mày liếc mắt nhìn anh ta, không nói gì.

Lương Tuấn tự cho rằng là hiểu được ám hiệu của hắn, lập tức một chai wadar từ trên bàn đưa qua, còn thuận tiện móc từ đâu đó ra một cái bật lửa, ân cần đưa đến chuẩn bị châm lửa.

"Mời anh anh Kiều, loại thuốc lá này gần đây đang rất hot, hương vị cũng không tệ."

Không ngờ Kiều Mặc Xuyên không chút khách khí kéo anh ta sang một bên, "Tôi bỏ rồi."

"Bỏ rồi?" Lương Tuấn không thể tin nổi hỏi lại lần nữa, tay run run thiếu chút nữa là cái bật lửa kia rơi xuống quần tây rồi.

Kiều Mặc Xuyên là một chuyên gia đánh giá nổi tiếng trong giới, đối với thuốc lá và xì gà có yêu cầu rất cao, cũng coi như là có rất nhiều nghiên cứu. Mặc dù bình thường nó cũng không nghiệ  nhiều, nhưng việc hút thuốc lá là cần thiết khi cảm thấy áp lực hay khi giao tiếp, sao có thể nói bỏ là bỏ được?

"Từ khi nào vậy? Không, tại sao?" Anh ta rất bối rối.

Kiều Mặc Xuyên ngửa đầu uống một ngụm nước chanh ướp lạnh, không để ý tới anh ta.

Tào Lượng Văn ở bên cạnh khẽ cười một tiếng, giọng điệu ngả ngớn trêu chọc: "Bởi vì có người không thích mùi thuốc lá chứ gì nữa."

"Phụt---" Lương Tuấn nghe vậy thiếu chút nữa phun ra ngụm rượu, nhất thời bắt đầu ho dữ dội, sắc mặt đỏ bừng, đôi mắt lập tức trợn to như chiếc chuông đồng.

"Tôi nói này, anh Kiều, đơn phương theo đuổi thì thôi đi, không cần đến mức này đâu, người đẹp không chơi, bây giờ ngay cả hút thuốc cũng không hút, anh còn muốn trở thành một người đàn ông năm tốt của thời đại mới à? Đừng nói với tôi hôm qua anh không uống rượu cũng vì Lâm Tiệm Tây đấy nhé."

"Đừng nói nhảm nữa!" Kiều Mặc Xuyên không nhịn được trừng mắt nhìn anh ta, nhưng không phản bác.

"Tôi phục rồi, anh thật là trâu bò đấy!" Lương Tuấn cầm ly lên uống rượu, lớn tiếng cảm thán nók: "Líc trước anh muốn tìm cậu ta để làm một người thay thêd nhỏ bé, hiện tai ai có thể nghỉ tới--"

"Câm miệng!" Kiều Mặc Xuyên gần như đứng lên, bởi vì động tác quá lớn, cổ tay áo thậm chid còn đánh đổ mấy bình rượu, lăn xuống dưới đất phát ra tiếng vang lớn.

Cánh tay đụng phải góc bàn, phát ra một trận đau đớn, nhưng hình như hắn chưa phát hiện, nghiến răng nghiến lợi mắt đỏ, từng câu từng chữ đu mang theo sự lạnh lẽo.

"Chuyện này đã chìm sâu trong lòng tôi rồi, nếu ai còn dám nói một chữ, thì đừng có trách tôi trở mặt!"

Cái này là thật sự tức giận rồi.

Vì vậy Lương Tuấn lập tức ngậm miệng, vừa rồi uống rượu đã tỉnh táo được một chút, rụt cổ lại như chim cút, cũng không dám hé nửa răng. Mà Tào Lượng Văn cũng làm động tác khóa miệng, không có gan để tiếp tục trêu chọc.

Bàu không khí trong phòng riêng nhanh chóng lạnh xuống, lập tức trở nên ngưng trệ nghiêm trọng, nhưng đúng lúc vào lúc này, có người đột nhiên gõ cửa một cái, sau đó đẩy cửa đi vào.

Người đến có mái tóc quăn màu trà, thân mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay cổ tròn màu xanh đậm, thực ra vừa nhìn là biết đồ rẻ tiền, nhưng khi mặc trên người cậu, dường như càng làm tăng giá trị của nó lên, càng khiến chiếc cổ trắng như tuyết trở thành một miếng ngọc đẹp tốt nhất.

Là Lâm Tiệm Tây khi thay xong quần áo.

"Tan làm rồi à?" Ánh mắt sắc bén của Kiều Mặc Xuyên trong nháy mắt trở nên cực kỳ dịu dàng, như thể người tàn nhẫn vừa rồi không phải hắn vậy.

"Ừm, đã để anh đợi lâu rồi, thật xin lỗi." Khóe miệng cậu thanh niên cong cong, trên mặt mang theo một chút áy náy.

"Còn có thể để em kêu chờ sao?" Hắn nhanh chân bước lại gần, vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ đó, lúc cúi người xuống còn trêu chọc Lâm Tiệm Tây đang tự .ình rót nước trước cứng đờ cả người.[?]

"Cái này gọi là chờ mong đó." Khóe miệng cười lên rất xấu, là sự độc quyền của đám công tử bột phong lưu bất cần đời, nhưng ánh sáng trong đôi mắt của hắn rất sáng ngời, không có chút đùa giỡn nào.

"..." Lâm Tiệm Tây không thèm để ý đến tên đại thiếu gia cứ thỉnh thoảng lại nói ra mấy câu sến sẩm, mặt lạnh xuống liếc mắt nhìn hắn: "Còn muốn đi hay không?"

"Đi chứ, em muốn đi đâu thì đi đó!" Trong mắt Kiều Mặc Xuyên mang theo ý cười, lập tức đi theo cậu thanh niên đi ra khỏi phòng riêng, chỉ để lại Lương Tuấn đang trợn mắt ngoác mồm và Tào Lượng Văn bình tĩnh.

Anh ta giả vờ tiếc rẻ thở dài, trong mắt tràn đầy ý cười trên nỗi đau của người khác: "Ôi trời, tôi phát hiện ra Kiều đại thiếu của chúng ta thực sự càng ngày càng giống thằng em trai ngốc của tôi đấy."

Lương Tuấn còn chưa phục hồi lại tinh thần, theo bản năng thuận miệng hỏi: "Cậu còn có em trai sao?"

Còn chưa nói Tào Lượng Văn không phải là em út trong gia đình cậu ta sao? Tsk--- Không phải, là cha cậu ta ở bên ngoài có con riêng đấy chứ, tuy nhiên vẫn chưa nghe qua nhỉ?

"Ừm, ông đây mới mua một con Alaska." Tào Lượng Văn ác ý cười

Lương Tuấn: "..." Ngày mai anh Kiều s3x ám sát cậu!

Sau khi bước ra khỏi quán bar, hai người liền ngồi lên chiếc xe Kiều Mặc Xuyên mới đổi-- Liefeng ETS phiên bản giới hạn, vẻ ngoài lộng lẫy thì khỏi nói, tốc độ xe nhanh hơn so với lúc trước, hơn nữa tính năng cũng tốt hơn.

Nhưng mà để cân bằng thì không gian bên trong không tránh khỏi có chút nhỏ, cho nên hơi thở ở trong không gian gần như ngay lập tức đan xen lẫn nhau.

Lâm Tiệm Tây vô thức nhíu mày, khẽ nhăn mũi ngửi ngửi một cái.

Thấy thế, Kiều Mặc Xuyên cũng theo bản năng ngửi một cái, sau đó lập tức giải thích: "Tôi đã bỏ thuoksc lá được một thời gian rồi, đều tại cái tên Lương Tuấn kia vừa rồi hút thuốc ở trong phòng riêng nên mới dính trên người tôi."

Hắn cẩn thận liếc nhìn dò xét cậu thanh niên bên cạnh, suy nghĩ một chút, rồi lập tức đưa tay ra ấn nút điều khiển: "Để tôi mở cửa sổ."

Vì vậy không khí trong lành bên ngoài liền ùa vào, xua tan đi một phần nào sự ngột ngạt trong xe..

Một lát sau, hắn liền nghiêng người sang, chuẩn bị tìm hộp đựng đồ ở bên cạnh: "Nếu không tôi xịt thêm chút nước hoa nhé."

"Anh đừng làm nữa." Lâm Tiệm Tây dở khóc dở cười, không khỏi bất đắc dĩ ôm trán, "Vừa nãy tôi có nói cái gì sao?"

Động tác Kiều Mặc Xuyên hơi dừng lại.

Đúng vậy, em không nói cái gì cả, chỉ có bản thân tôi luôn chú ý đến nhất cử nhất động của em, nhìn thấy em bởi vì mùi thuốc lá mà cau mày liền nhất định muốn đem khói thuốc bỏ đi, tốt nhất là trên người không nên dính một chút khói thuốc lá nào.

Thực ra cũng không có ý vì khác, càng không muốn lập công gì cả, chỉ hy vọng mỗi giây mỗi phút em ở bên tôi đều có thể thoải mái và hạnh phúc nhất.

Hắn cười khổ, im lặng cúi đầu, cảm thấy bản thân có chút nực cười.

"Nhưng hút thuốc có hại cho sức khỏe, nên hút ít thôi." Giọng nói trong trẻo của cậu thanh niên vang lên, mơ hồ còn mang theo ý cười.

Tâm trạng dường như thay đổi trong chớp mắt chỉ một câu như vậy, đã khiến radar của Kiều Mặc Xuyên lập tức tít tít, hắn hưng phấn ngẩng đầu lên, cái đuôi ở phía sau hận không thể đứng lên.

"Em đnag quan tâm đến tôi đấy à?" Giọng điệu như đang lơ lửng trên không.

Lâm Tiệm Tây lập tức lườm hắn một cái: "Ý tôi là hút thuốc có hại cho môi trường và sức khỏe, chứ liên quan gì đến anh?"

"Được được được, là tôi tưởng bở." Kiều Mặc Xuyên che miệng cười khúc khích, vươn tay khởi động động cơ.

Hắn đã sớm nhìn thấu bản tính mạnh miệng nhẹ dạ của cậu thanh niên, dù lời nói có sắc bén như nào đi nữa cũng chỉ như lá liễu cào nhẹ vào ngực hắn, khiến hắn không thể nào tức giận được.

Hơn nữa, Lâm Tiệm Tây cũng không hoàn toàn vì chuyện của Lộ Văn Phong mà chán nản, thậm chí hôm nay còn có tâm trí để đấu võ mồm với hắn, đây chính là chuyện khiến hắn vui nhất .

"Muốn đi đâu?" Gió đêm chầm chậm thổi vào xe, người đàn ông liền thuận thế vuốt tóc lên, tâm trạng rất tốt.

"Đến đường Gongshi West trước đi, ở đó có một tiệm bánh cực kỳ ngon luôn, tôi sẽ mời anh ăn một ít bánh mì mới nướng xong."

Dừng một chút, cậu thanh niên nhớ tới khẩu vị của người trước mặt, lại cố ý bổ sung thêm một câu: "Không ngọt."

"Được rồi,  đại thiếu gia Lâm." Kiều Mặc Xuyên vui vẻ đáp lại, huýt sáo nhanh chóng lái xe rời đi.

Mà Lâm Tiệm Tây thì hơi nghiêng đầu, nhìn khung cảnh và ánh đèn đang lùi xa ngoài cửa sổ, khóe miệng nhếch cao lên.

Tiệm bánh gần tòa nhà Jingshi, cũng là nơi làm việc mà Lokj Văn Phong thường lui tới vào ban đêm.

Lộ Văn Phong người này, tuy thâm tình cũng bạc tình, vừa bướng bỉnh lại cố chấp, cho nên chỉ là đả kích bị coi là người thay thế thôi là chưa đủ.

Cái này giống như hiệu ứng giới hạn rất kinh điển trong kinh tế học, nói một cách đơn giản hơn thì khi chúng ta càng tiếp xúc với một sự việc nhiều lần thì trải nghiệm cảm xúc càng trở nên mỏng manh.

Như vậy từ góc độ tương tự, việc bị xem là người thay thế Thịnh Minh Phong quả thực mang lại một đòn trí mạng cho Lộ Văn Phong, nhưng sự đả kích này chắc chắn là không đủ.

Sau đó, đợi đến khi chương trình tạp kỹ phát sóng xong, anh ta sẽ xem đi xem lại, dưới sự kích thích liên tục, cũng mất đi cảm giác mới mẻ, hiệu quả sinh ra sẽ càng ngày càng yếu, vì vậy lần này cần một chuyện cùng lúc xuất hiện để tiến đến một bước kích thích khác!

Như vậy nếu như anh ta nhìn thấy Kiều Mặc Xuyên kẻ từng là tình địch lại lọt vào tầm mắt, dưới sự tức giận, nhất định sẽ gây ra một phản ứng dây chuyền mới.

Vì vậy học trưởng Lộ thân mến, xin đừng khiến tôi phải thất vọng đó.

Dù sao trong cái ao nuôi cá này, vẫn phải dựa vào anh để quấy đục đấy.

______________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Triết lý của thầy Lâm ao cá: Trước tiên phải câu cá, sau đó thì lại nuôi cá, cuối cùng là khiến cá đánh nhau!

[Tâm sự của Editor]

Chắc chục chương nữa thôi sẽ đến phân đoạn bé Lâm công lược chú Phó chăng :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top