Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: Hải Vương đưa đám tra công tiến vào nơi hoả táng
Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor:Điệp Ân

Chương 57: "Sự chân thành của anh."

Ghen sao?

Chắc chắn rồi.

Sự ghen tuông và tức giận dâng trào trong lồng ngực như những đợt sóng bất tận trên biển, những cảm xúc bằng bạc không ngừng va đạp và đá ngầm, căn bản không có cách nào để giấu đi cũng rất khó để bình tĩnh lại.

Nhưng cái này là vì ai?

Hàn Trầm Phi trong lòng hơi động, ánh mắt luôn luôn sắc bén ngay lúc này lại hiện lên một tia mờ mịt hiếm thấy, có chút hoảng hốt hơi mất tự nhiên.

Gã đột nhiên không muốn nghĩ xa hơn, luôn cảm thấy vấn đề sẽ dẫn đến phương án không thể khống chế hay xác định, thậm chí còn có thể lật đổ nhận thức của bản thân từ trước tới nay.

"Sao không nói gì vậy?" Lâm Tiệm Tây nhíu mày nhìn gã, khuôn mặt thanh tú kia gần trong gang tấc, con ngươi đen láy sáng ngời, mang đến áp lực áp đảo người khác.

Thoạt nhìn như đang hỏi, nhưng trong lòng đã sớm có câu trả lời rồi, vẻ mặt rõ ràng rất bình tĩnh thản nhiên, chỉ chờ xem bạn xấu mặt thôi!

Đây chính là điều Hàn Trầm Phi ghét nhất ở cậu.

Vẻ cao cao tại thượng giống như đã nhìn thấu tất cả, sau đó tùy ý thao túng đùa giỡn lòng người, còn muốn giả vờ vô tội để đùa giỡn những người xung quanh nữa chứ, nhưng lại chỉ âm thầm lộ răng nanh với mình.

Không được, không thể để cậu ta đắc ý như vậy được!

Vì vậy Hàn Trầm Phi nhanh chóng tỉnh táo lại, không nhanh không chậm bắt đầu giở giọng: "Lâm Tiệm Tây, vậy cậu hy vọng tôi sẽ nói gì?"

Gã hơi mơ hồ lùi lại một chút về phía sau, với vẻ mặt bình tĩnh, làm ra dáng vẻ giải quyết việc công: "Tôi là công sự làm việc với Thịnh Minh Phong, cậu lại xuất phát từ góc độ cảm xúc cá nhân mà phỏng đoán và phán xét hành vi của của tôi, rất nực cười đấy!"

Lâm Tiệm Tây nghe vậy, lập tức cụp mắt xuống khẽ thở dài một tiếng, như thể vừa bất lực vừa trào phúng vậy.

"Hàn Trầm Phi, giữa hai người chúng ta, không cần phải nói những lời trịnh trọng đó đâu?"

"Không có gì là trịnh trọng cả, chỉ là sự thật thì không xuôi tai mà thôi." Hàn Trầm Phi coi như không nghe thấy sự trào phúng trong lời nói của cậu, ép thẳng cổ áo, khoe ra phong thái tinh anh.

"Tôi đã nói từ lâu trước đó rồi, thân là người đại diện nên tránh những rủi ro nguy hiểm có thể xảy ra xung quanh người nghệ sĩ, đây là trách nhiệm của cậu ấy, cũng như là trách nhiệm của toàn bộ đội ê-kíp, đồng thời là điểm khởi đầu cho mọi việc mà đang tôi làm."

Gã không chút chột dạ bày ra dáng vẻ chính trực, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ lẫm liệt nghiêm túc, làm như thật vậy.

"Ồ--- Thì ra là như vậy." Lâm Tiệm Tây giả vờ như bừng tỉnh gật đầu, khóe miệng lại treo lên một tia lạnh lùng.

"Cho nên trước đây anh Phong có một cô em gái đồng môn rất thân thiết, còn nhận được sự giúp đỡ của cậu ấy, nhưng sau đó lại đột nhiên rời khỏi công ty, cũng bởi vì điều này sao?"

Câu hỏi này quả thực "nhất châm kiến huyết"[1] mí mắt Hàn Trầm Phi nhất thời giật giật, còn chưa kịp phản ứng lại, cậu thanh niên đối diện lại lên tiếng lần nữa, hơn nữa câu chuyện tiếp theo đột nhiên trở nên cực kỳ ác liệt, trong đôi mắt đen nhánh như co gai nhọn sắc bén đâm tới vậy!

[1] Nhất châm kiến huyết: Chỉ châm một mũi là thấy máu.
Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.

"Anh đã tự chủ trương thay đổi công ty cho em gái kia, lần đầu gặp nhau trong phòng thu âm đã ép buộc đe dọa tôi phải rời đi, trăm phương ngàn kế muốn tham gia chương trình tạp kỹ với anh Phong, dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào ghi âm, chụp lén---"

Dây dưa với Hàn Trầm Phi đủ lâu rồi, nhiều lần bình tĩnh trêu chọc, nhiều lần tận dụng mọi thứ để dụ dỗ, cũng nhiều lần không chút thương tiếc mà chèn ép, mỗi lần đều dùng cùng một phương pháp giống nhau, dùng nhiều quá cũng không dễ sử dụng.

Có sự tích lũy trước đó, bây giờ cậu chỉ cần một đòn đột phá, khắc vào trái tim tên này một khe nứt lớn!

Bây giờ thời cơ đã đến, lần này Lâm Tiệm Tây không để người đàn ông hàm hồ rồi bỏ qua chuyện này một cách nhẹ nhàng nữa, mà quyết định không nể chút mặt mũi nào, mạnh mẽ vạch trần những lớp giấy dán cửa sổ này!

"Những việc này từng việc từng việc nối tiếp nhau, là vì muốn tốt cho cậu ấy, hay là vì ham muốn iach kỷ đáng xấu hổ của bản thân anh, không muốn người khác đến gần cậu ấy, nên liền dùng quyền lực để chặt đứt toàn bộ mối quan hệ xã giao của cậu ấy? Thực sự hay lắm quả là một người đại diện tận tâm đấy!"

Trong mắt Lâm Tiệm Tây chứa đựng sự mỉa mai, miệng lại như pháo liên châu[?], không cho người đối diện bất cứ cơ hội nào để mở miệng.

Dưới những kết luận luân phiên xuất hiện này, những tâm tư thầm kín và những việc không thể đưa ra ánh sáng của Hàn Trầm Phi, đều bị phơi bày dưới ánh sáng.

Gã trong giây lát thậm chí cũng không biết nên nói gì để phản bác lại, suýt chút nữa sững sờ tại chỗ, nhưng dù sao tâm cơ sâu đậm mặt dày đến mức sau khi hoàn toàn bị chọc thủng vẫn có thể lạnh lùng phản bác.

"Lâm Tiệm Tây, lời không thể nói bậy, cậu đây là đang vu khống."

Thậm chí còn mạnh miệng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Lâm Tiệm Tây nhếch khóe miệng giễu cợt, trong thời gian rất ngắn thu lại hết vẻ lạnh lùng và tức giận trên mặt đi, không tiếp tục đề tài này nữa, mà chậm rãi đi xung quanh một vòng.

Biêht thự của Thịnh Minh Phong rất rộng rãi, diện tích lầu một cực kỳ lớn, phòng khách và phòng ăn được ngăn cách bởi một tủ sách được chạm khắc hoa tử đàn rất lớn, trên đó có rất nhiều sách, còn được trang trí đủ loại đồ cổ có giá trị không nhỏ.

Lâm Tiệm Tây tùy tiện lấy một cuốn sách dày từ trong đó, đó là (Nhập môn phân tích tâm lý đàm) của Freud.

"Đây là cái tôi đưa cho cậu ấy." Hàn Trầm Phi liếc mắt một cái, lập tức lên tiếng nhắc nhở, trong lời nố còn mơ hồ mang theo sự khoe khoang.

Cậu thanh niên khẽ cười, "Sách còn khá mới, nhìn sơ qua có vẻ như không được đọc thường xuyên."

Hàn Trầm Phi nhất thời nghẹn lại.

Lâm Tiệm Tây cẩn thận đặt sách lại chỗ cũ, hướng ánh mắt sang một bên, rơi xuống chiếc hộp trang sức nhỏ màu nâu sẫm. Chiếc hộp được làm rất tinh xảo, những biên ngọc nhỏ được khảm bên ngoài đương nhiên là rất đắt tiền, có thể tưởng tượng được thứ bên trong vô giá đeesn mức nào.

"Để tôi đoán nha, cái này cũng là anh đưa cho cậu ấy đúng không?"

Lông mày cậu hơi nhướng lên, nhẹ nhàng mở hộp nhung trên tay ra, "Cách" một tiếng, quả nhiên bên trong có một viên đá quý màu đỏ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hình dáng cắt gọt, độ tinh khiết và chỉ số khúc xạ gần như là hoàn hảo, ánh sáng lấp lánh dường như chiếu đến mắt cậu.

Sinceridad Ruby, viên huyết thạch bồ câu của Tây Ban Nha tượng trưng cho "Sự Chân Thành", đã ngừng sản xuất từ cuối thế kỷ trước có vẻ như viên đá trước mât này đã đi ra từ phòng đấu giá hoặc được một người tư nhân nào đó mua lại, có thể thấy được chút trình đồ và sự nhọc lòng.

"Thật xinh đẹp, tiếc là sách cũng tốt, đá quý cũng đẹp, chỉ là anh luôn cho Thịnh Minh Phong những thứ cậu ấy không cần, còn âm mưu khống chế câu ấy, trói buộc cậu ấy---"

Ánh mắt Lâm Tiệm Tây lóe lên, trong lời nói cũng có chút ý gì đó, sự giễu cợt và ác ý như muốn trào ra ngoài: "Cho nên đáng tiếc, sự chân thành của anh, cũng chỉ có thể tùy tiện bị đặt ở một góc như thế này."

Những lời này nhất thời khiến Hàn Trầm Phi đau nhói, vẻ mặt bình tĩnh liền biến thành mây đen, như gắp nổi lên giông bão vậy: "Lâm Tiệm Tây, cậu thì biết cái gì?"

"Chuyện giữa tôi và cậu ấy còn đến lượt cậu xen vào sao hả?" Giọng điệu ác liệt, thái độ ngạo mạn từng câu từng chữ dườnh như bò ra từ kẽ răng.

Nhưng cậu thanh niên phía đối diện nghe vậy lại không chút tức giận, ngược lại còn cong môi cười rât thiện lương.

"Nếu anh đã xem sách của Freud, chắc cũng thích nghiên cứu một chút tâm lý học nhỉ, có nghe qua định luật Murphy đơn giản nhất chưa?"

Đôi mắt âm trầm của Hàn Trầm Phi nheo lại, "Cậu có ý gì?"

"Ý ở đây chính là mọi thứ sẽ luôn phát triển theo hướng tồi tệ nhất mà anh có thể nghĩ đến, giống như lúc này trong túi anh có một đồng bạc, anh lo lắng rằng nó sẽ bị tên trộm nào đó trộm đi, cứ cách một khoảng thời gian lại nhìn nó một cáu, động tác lặp đi lặp lại nhiều lần khiến tên trộm chú ý tới, cuối cùng thực sự bị trộm đi."

Tim người đàn ông đập thình thịch, lập tức trẻn khuôn mặt tuấn tú chợt lóe lên một tia nham hiểm: "Cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, chứ đừng có úp úp mở mở làm ra vẻ thần bí nữa."

"Vậy sao? Không cần nhạy cảm như thế đâu." Lâm Tiệm Tây không nhịn được mà cười khúc khích, hai má lúm đồng tiền cũng run lên, lúc này thoạt nhìn như đang mang theo sự trào phúng.

"Lẽ nào anh không phát hiện ra rằng thái độ gần đây của Thịnh Minh Phong với anh càng ngày càng mất kiên nhẫn sao?"

Lời này chính xác chọt vào tử huyệt của Hàn Trầm Phi.

Trước kia thái độ của Thịnh Minh Phong đối với bản thân có thể nói là không quá nhiệt tình, ít nhất cũng coi như nhẹ nhàng. Nhưng khoảng thời gian gần đây lại trở nên thờ ơ, thậm chí luôn có ác cảm khó hiểu đối với bản thân, thì ra người phái rối ở giữa chính là Lâm Tiệm Tây!

Vì vậy đồng tử Hàn Trầm Phi đột nhiên co rút lại, lập tức hoàn toàn bị chọc giận.

Cái tên này sao có thể kiêu ngạo đến mức này cơ chứ?

Thực sự cảm thấy bản thân không dám đụng đến cậu ta sao?

"Lâm Tiệm Tây, có phải tôi đã quá khách khí đối với cậu rồi không? Mới cho cậu lá gan chống đối tôi hết lần này đến lần khác!"

Gã nghiên chặt răng, lộ ra đường nét trôi chảy sắc bén, trong mắt hiện lên một tia u ám tối tăm: "Cậu thực sự cho rằng những người bị cậu dùng chút thủ đoạn để thu phục, có thể cho cậu đủ chỗ dựa sao?"

"Vậy sao chúng ta không đánh cược đi, đánh cược rằng đến cuối cùng anh càng muốn có được thứ gì đó lại càng không thể chiếm được, nhưng tôi lại có thể đạt được thứ muốn, mà còn toàn thây ra về."

Lâm Tiệm Tây không chút tránh né nhìn thẳng người đàn ông trước mắt, vẫn nhún vai như không có chyện, giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh, như thể không thèm quan tâm đến cơn giận của gã.

"Đánh cược sao?" Hàn Trầm Phi giống như nghe phải một câu chuyện cười nào đó, lập tức khinh bỉ hừ một tiếng: "Thịnh Minh Phong là do một tay tôi nâng lên, tất cả các mối quan hệ chống lưng và tài nguyên đều nằm trong tay tôi, Phó Lâm Bắc chính là anh họ của tôi, chẳng lẽ thực sự đi giúp một nguời như cậu hả?"

"Lâm Tiệm Tây." Gã hạ giọng ghé sát vào tai cậu thanh niên, động tác ám muội mà lưu luyến, giọng điệu lại giống như rắn độc đang lè lưỡi, còn quấn đuôi lại.

"Cậu không quyền không thế, không gia thế không bối cảnh, một cái cậu cũng không có, làm gì có tư cách để vào bàn, lấy gì để chơi với tôi chứ?"

"Không biết Hàn đại thiếu có từng nghe đến câu này chưa, là ông vua cũng thua thằng liều." Lâm Tiệm Tây không chịu nhượng bộ một chút nào, không né không tránh, thậm chí còn túm lấy cổ áo người đàn ông kéo đến trước mặt, sắc mặt cũng thay đổi âm âm trắc trắc đáp lại.

"Chính là bởi vì không có gì cả, cho nên tôi mới càng nguyện ý từ bỏ, dù sao cũng không còn gì để mất, nên cái gì cũng không sợ, cái gì cũng dám làm!"

Cậu khẽ buông tay ra, trên khuôn mặt xinh đẹp chợt lóe lên một tia kiên quyết điên cuồng quen thuộc, vẻ kiên cường dẻo dai này không hiểu sao lại khiến máu trong cơ thể Hàn Trầm Phi sôi trào.

"Vậy cậu có thể thử xem." Hàn Trầm Phi bước một bước dài, lập tức tiến về phía trước một bước nhỏ, mang theo khí tức lạnh lẽo trong nháy mắt bao phủ lấy cậu thiếu niên.

Gã gần như bị ám ảnh bởi việc phải khiến người này cúi đầu nhận sai, phải khiến người này phải thừa nhận thất bại!

Sau đó Lâm Tiệm Tây thực sự lùi lại về phía sau hai bước.

Cậu tiẹn tay cầm lấy dụng cụ mở nắp chai trrrn bàn trà lẻn, nhẹ nhàng căn chỉnh, trong mắt lóe lên một tia sáng, ngay sau đó giương tay lên với tốc độ cụec nhanh---

Hàn Trầm Phi lông mày giật giật theo bản năng muốn tránh đi, nhưng rất nhanh gã phát hiện, mục tiêu của Lâm Tiệm Tây không phải bản thân.

Cạch---

Dụng cụ mở nắp chai bằng đồng rắn chính xác đập vào công tác được treo cao trên tường, kim loại chạm vào nhau, lập tức phát ra một tiếng ong ong không nhỏ!

Ánh mắt Hàn Trầm Phi chấn động, còn chưa lấy lại được tinh thần thì, ầm một tiếng phòng âm nhạc trên tầng hai đã mở ra.

Khi Thịnh Ming Phong nghe thấy cái chuông được nối thẳng để liên lạc với mình phát ra tiếng, lập tức bước ra khỏi phòng thò đầu ra từ trên tầng, sau khi nhìn thấy người đàn ông liền cau mày lại.

"Sao anh lại ở đây?"

Hắn từ trên lầu đi xuống dưới với tốc độ cực nhanh, còn chưa kịp đứng vững đã vươn tay ra kéo Lâm Tiệm Tây về phía sau, không chút do dự tách hai người ra.

Ý nghĩ phòng vệ rất rõ ràng, hoàn toàn là dáng vẻ đang bảo vệ người nào đó.

Thấy thế, Hàn Trầm Phi không khỏi hít một hơi thật sâu, đè nén sự tức giận mà giải thích: "Tôi là người đại diện của cậu, nghệ sĩ mất liên lạc mà không rõ nguyên do, chẳng lẽ tôi không được đến để kiểm tra tình huống sao?"

"Mất liên lạc là sao?" Thịnh Minh Phong nhướng mày, trong cổ họng phát một tiếng cười nhạo mơ hồ, "Không phải vừa rồi chúng ta vừa nói chuyện điện thoại sao?"

"Cậu mở cửa cho anh ta à?" Hắn liền đen mặt quay sang cậu thiếu niên bên cạnh, hỏi với giọng điệu khó chịu.

Lâm Tiệm Tây nhất thời lắc đầu như đang đi vòng quay ngựa gỗ, "Tớ vừa mới đi ngủ, lúc tỉnh dậy anh Phi đã đến rồi, ngồi ở bên cạnh tớ, còn làm tớ giật cả mình đây này."

Cậu luống cuống nắm góc áo, vẻ mặt rất vô tội, lúc cụp mắt xuống chiếc tai còn ngượng ngùng đỏ bừng lên, đây hoàn toàn là ví dụ hoàn hảo cho câu nói dối không chớp mắt.

Hàn Trầm Phi nhìn cậu giả vờ giả vịt, không nhịn được nghiến răng, quả thực có miệng nhưng không thể nói.

Nhưng lời của cậu thiếu niên lập tức nhắc nhở Thịnh Minh Phong, hắn chợt nhớ đến Hàn Trầm Phi trước đây vì lịch trình mà đã lưu dấy vân tay ở đây, cho nên đến bây giờ gã vẫn có thể tự do ra vào chỗ ở của mình.

Ban đầu vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng gần đây cái người đại diện này đang quản quá rộng rồi, việc vượt quá mức giới hạn này khiến hắn khó chịu.

Huống chi Lâm Tiệm Tây vừa mới nói mình đang ngủ, Hàn Trầm Phi kia lại âm thầm tiêdn vào ngồi ở bên cạnh nhóc ấy, đây là đang muốn làm gì?

Nghĩ đến đây, Thịnh Minh Phong lập tức đưa ra quyết định: "Trầm Phi, từ trước tới nay chúng ta vẫn luôn ngầm hiểu hợp tác trong công việc, nhưng giữa chúng ta vẫn nên giữ một chút không gian riêng tư đi."

Hắn lười biếng giơ tay lên vuốt mái tóc vàng rối bời của mình, giọng điệu thản nhiên nói: "Vậy tối nay tôi sẽ xóa dấu vân tay của anh khỏi bộ nhớ ổ khóa, anh có ý kiến gì không?"

Giọng điệh kiểu này giống như là đang hỏi, nhưng thực ra là đang thông báo.

Suy nghĩ của hai người này đều giống nhau như đúc!

Vì vậy sắc mặt Hàn Trầm Phi trong phút chốc trầm xuống.

Nhưng trước khi gã kịp làm gì, thì Thịnh Minh Phong đã không chút do dự xoay người, đi thẳng lên lầu.

Bài hát mới vừa mới viết được bản thảo thôi, lúc này hắn đang rất bận.

"Còn đứng ngây ra đó để làm gì?" Chàng thanh niên tóc vàng một tay nắm lấy tay vịn cầu thang, tức giận hừ một tiếng với Lâm Tiệm Tây: "Lên đây, giúp tôi nghe bản demo này, rồi cho chút ý kiến đi."

"Lên giờ đây." Lâm Tiệm Tây lập tức cười híp mắt đáp lại.

Cậu tiến về phía trước mấy bước, nhưng đợi đến khi bóng dáng Thịnh Minh Phong biến mất ở góc rẽ, rồi lại quay trở về, sau đó chậm rãi bước từng bước một tới gần Hàn Trầm Phi.

"Nhân tiện Hàn đại thiếu, anh vừa mới nói tôi không có gì cả, nhưng tôi là trẻ mồ côi, cũng không biết cha mẹ mình là ai, cái này anh hẳn phải biết chứ nhỉ?"

Tâm trạng của người đàn ông lúc này rất không tốt, chỉ lạnh lùng nói hai chữ: "Cho nên?"

"Cho nên rất có thể tôi là đại thiếu gia thất lạc của gia đình nào đó." Khóe miệng cậu cong lên, nói đầu nửa đùa nửa thật.

"Đại thiếu gia?" Hàn Trầm Phi nhất thời cười lạnh một tiếng: "Cậu nằm mơ đi!"

"Ồ, cái này thì không chắc nha. Dù sao cho tới bây giờ, có vẻ như mọi thứ tôi muốn đều dễ dàng có được, chẳng hạn như sự quan tâm của anh Phong, chẳng hạn như sự giúp đỡ của anh họ anh, lại chẳng hạn như----"

Cậu quay lưng lại với Hàn Trầm Phi, ngửa đầu về phía sau, khi sắp chạm vào vai người đàn ông thì kịp thời dừng lại, trong đôi mắt tràn ngập nước.

"Sự chân thành của anh."

Cậu ta đang nói cái gì vậy?

Chuyện này quả thực quá hoang đường!

Hàn Trầm Phi cảm thấy bản thân chỉ có thể cười lạnh thành tiếng, sau đó trào phúng Lâm Tiệm Tây không biết trời đất này, nhưng không biết vì sao, có một khoảng khắc, gã giống như bị nói trúng tim đen vậy, chật vật hốt hoảng cả lên.

Sau khi phản ứng lại, chính là khó tin và thẹn quá hóa giận.

"Chỉ bằng cậu sao? Buồn cười, sao cậu cũng không tự mình soi gương đi?" Lời vừa nói ra khỏi miệng bản thân cũng nhận ra sự tái nhợt[?] và vô lực, nhất thời liền ngậm miệng lại.

"Phản ứng lớn như làm gì?" Lâm Tiệm Tây lại nhẹ nhàng cười rộ lên, "Tôi là đang nói đến cái này."

Cậu duỗi tay ra, nằm trong lòng bàn tay trắng nõn là một viên ruby tuyệt đẹp, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn

Hàn Trầm Phí chợt giật mình.

Hoá ra là viên ngọc huyết bồ câu "Chân thành" được đặt trên tủ sách, cũng không biết cậu đã lấy nó đi từ líc nào mà không ai hay.

'Sự chân thành này trả lại cho anh, lần sau nhớ cẩn thận đấy nhé."

Khoé miệng Lâm Tiệm Tây hơi nhếch lên, không còn quan tâm đến phản ứng của người đàn ông ở phía sau nữa, đi thẳng lên lầu không chút ngoảnh lại.

____________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Tiểu Tây: Mặc dù anh không phải là đối thủ của tôi, nhưng vẫn còn có thể làm chó của tôi, sự chân thành của Hàn Trầm Phí, bác mau đem nó ra đi.

Quản gia: Hàn đại thiếu, cậu Lâm đã ở bên ngoài bà ngày nay rồi ạ.

Hàn Trầm Phí: Cậu ta đã biết sai chưa?

Quản gia: Cậu ấy đã trở thành thiếu gia nhỏ của nhà Lâm, còn trở thành anh dâu họ của cậu nữa ạ!

[Tâm sự của Editor]

Tui mới thấy điện thoại mới nên chưa quen edit trên máy mới nên h tui mới đăng chương này cho mấy bà nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top