Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 146[C3-TG12]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 146 [£03-TG12]. Tui Là Một Cây Sát Bút

Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh

Editor: Vũ ( 12/10/2020 )

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Điều khiến Văn Cảnh Nhung thất vọng là mặc dù lần này người trước mắt có ngũ quan, nhưng khuôn mặt cậu như mang một lớp sa mỏng, mờ ảo không rõ ràng. Văn Cảnh Nhung duỗi tay tỉ mỉ phác hoạ khuôn mặt cậu, từ lông mày, đôi mắt, sống mũi, cho đến bờ môi...... Hơi thở ấm áp phất qua đầu ngón tay, cảm giác rất chân thật. Hắn phác hoạ khuôn mặt của cậu trong đầu mình, lại không thể hình dung ra sức hấp dẫn của cậu.

Thượng Khả bị hắn sờ đến phát ngứa, nhịn không được bật cười.

"Em cười cái gì?" Không biết tại sao, nhưng hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi nghe được tiếng cười của cậu.

Thượng Khả vừa muốn nói, lại phát hiện cảnh tượng xung quanh bắt đầu rung chuyển, trong lòng biết mình sắp lại bị out ra rồi.

"Chờ đã!" Văn Cảnh Nhung vươn tay muốn bắt lấy, lại chẳng bắt được cái gì.

Chỉ còn lại một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong ý thức: "Lần sau anh có thể luyện tập thêm kỹ xảo nằm mơ được không?"

Luyện tập kỹ xảo nằm mơ? Văn Cảnh Nhung ngồi ở trên giường, nhìn sắc trời hừng đông ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi nhếch lên. Tuy vẫn chưa nhìn rõ bộ dáng của em ấy, nhưng trong lòng đã có một đường nét đại khái, huống chi hắn còn nghe thấy giọng nói của cậu.

Một lát sau, Văn Cảnh Nhung thu lại vẻ mặt, động tâm với một người hư ảo trong mộng, mình hưng phấn cái nỗi gì?

Mạnh mẽ xốc chăn lên, Văn Cảnh Nhung đi vào phòng tắm.

Thượng Khả lơ lửng giữa không trung, lần này đi vào mộng không khó khăn như lần đầu nữa, điều này cho thấy trong khoảng thời gian này cậu tu luyện rất có hiệu quả. Đến khi cậu có thể chuyển hóa tất cả sát khí thành pháp lực, nói không chừng còn có thể ngưng tụ thành thực thể.

Cậu như thường lệ treo trên tay áo Văn Cảnh Nhung, theo hắn đến công ty. Sản nghiệp của Văn Cảnh Nhung trải rộng khắp toàn cầu và liên quan đến nhiều ngành nghề. Hắn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tuy không thể so với những gia tộc giàu có nhưng bản thân hắn có năng lực vượt trội, tầm nhìn độc đáo, tốc độ kiếm tiền thì như ngồi tên lửa, vèo một cái đã bay lên trời.

Nhưng hắn có tính cách cường thế, hành sự tàn nhẫn, làm các đối thủ cạnh tranh của hắn vô cùng kiêng kị, người muốn giết chết hắn đếm không hết, nhưng đến nay còn chưa ai thành công. Bản thân Văn Cảnh Nhung có giá trị vũ lực rất cao, còn có quan hệ tốt với rất nhiều quan chức chính phủ, số thuế hàng năm nộp cho quốc gia là một con số thiên văn. Quan trọng hơn, hắn chỉ tập trung vào kinh doanh, chưa bao giờ lợi dụng nguồn tài chính trong tay để tạo ảnh hưởng đến việc chính phủ ra quyết sách. Chỉ với những điểm này thôi cũng đã đủ để hắn nhận được mức độ hỗ trợ lớn nhất từ chính phủ rồi.

Nếu Thượng Khả muốn hoàn thành nhiệm vụ, tốt nhất là mượn dùng thực lực của Văn Cảnh Nhung, với sản nghiệp của hắn, thu nhận một ngàn công nhân cũng không khó. Chỉ là hầu hết các xí nghiệp trong thời đại này đều đã tiến hành trí năng hóa, nhu cầu về lao động trình độ thấp càng ngày càng ít đi. Nếu không có năng lực chuyên môn, vậy thì chỉ có thể lựa chọn tự gây dựng sự nghiệp hoặc là tham gia vào ngành dịch vụ. Nhưng gây dựng sự nghiệp cần vốn, mà ngành dịch vụ lại yêu cầu cao về ngoại hình.

1000 người quy định trong nhiệm vụ là dân thất nghiệp lang thang, công nhân viên chức bị sa thải, quân nhân xuất ngũ và tù nhân được thả. Ngoài quân nhân xuất ngũ ra thì hầu hết những người này đều không có năng lực đặc thù gì, ngoại hình cũng không đạt tiêu chuẩn, nếu không sẽ không tìm được việc làm, phí dịch vụ lao động trong thời đại này rất cao, chủ yếu tập trung vào lĩnh vực ăn uống, giải trí, chăm sóc sức khỏe, sắc đẹp, công nghiệp làm sạch và các ngành sản xuất khác. Ngay cả công việc dọn dẹp ít yêu cầu về hàm lượng kỹ thuật và về ngoại hình nhất thì việc kiểm tra nhân phẩm tính cách cá nhân cũng rất nghiêm ngặt, vì bọn họ cần tiến vào nhà của khách hàng để bảo quản một số đồ vật có giá trị.

Nhưng trước đó, cậu cần phải có thực thể trước, nếu không chỉ dựa vào cây Bút tà ác này cậu chỉ có nước mà chọc giấy thôi.

Cũng may Văn Cảnh Nhung không tiếp tục hẹn hò với những nam nữ khác nữa, Thượng Khả cũng không cố ý gây thêm rắc rối cho hắn, lúc nên viết chữ sẽ ra chữ, lúc nên ra mực sẽ có mực. Những lúc rảnh rỗi cậu sẽ tập trung tu luyện, dự định tích góp sức mạnh để có một cuộc gặp gỡ hoàn hảo ở trong mơ.

Lần thứ ba gặp gỡ thật sự rất khác biệt, bởi vì Thượng Khả phát hiện khung cảnh trong mơ đã thay đổi, từ sự trống trải đơn điệu biến thành phòng ngủ của Văn Cảnh Nhung...... Thật sự không có sáng tạo tí nào, tốt xấu gì cũng nên xây dựng một thứ gì đó giống như một pháo đài trên bầu trời, một thế ngoại đào viên, hoặc là nhân gian thiên thượng gì gì đó chứ.

Thượng Khả mặc một chiếc áo sơ mi rộng rãi, để trần hai chân thon dài, đứng trước cửa sổ sát đất tắm mình dưới ánh mặt trời.

Rất rõ ràng, cách ăn mặc hiện tại của cậu đến từ trí tưởng tượng của Văn Cảnh Nhung.

"Em nói rất đúng, nằm mơ cũng cần có kỹ xảo." Giọng nói có chút vui sướng của Văn Cảnh Nhung từ phía sau truyền đến.

Thượng Khả chậm rãi xoay người, lần đầu tiên hiện rõ diện mạo của mình trước mắt Văn Cảnh Nhung.

Văn Cảnh Nhung đã tưởng tượng trong đầu vô số lần, nhưng chỉ khi nhìn thấy mới biết trí tưởng tượng của mình nhạt nhẽo đến cỡ nào. Hắn đã từng nhìn thấy vô số người đẹp, nhưng không ai có thể chạm đến trái tim hắn như cậu. Đôi mắt trong veo ấy dường như đã khắc sâu vào trong ký ức của hắn, đến lúc này mới thật sự khôi phục lại. Lông mày, đôi mắt, bờ môi của cậu...... Mọi thứ thuộc về cậu giống như sinh ra là để dành cho hắn.

Tim Văn Cảnh Nhung đập không ngừng, gần như không chút do dự kéo cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cậu, không để lại một khe hở.

Nhưng cảnh tượng trong mơ luôn diễn ra rất nhanh, Thượng Khả còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đè ngã trên giường. Áo sơ mi trên người xộc xệch, người đàn ông vội vàng đòi hỏi, động tác cụ thể tưởng như mơ hồ ngắt quãng, nhưng cảm giác ngây ngất tiêu hồn lại rất chân thật.

Thượng Khả không biết mình làm trong bao lâu cho đến khi đã thoát khỏi giấc mơ, trong linh thể vẫn còn đọng lại dư vị sau hoan - ái.

Phát triển này có phải quá nhanh không? Cậu thậm chí còn không nói được câu nào, chỉ lo rên rỉ!

Thượng Khả ngơ ngác một lúc mới ngỡ ngàng phát hiện mình đã có thể ngưng tụ hình người ngoài đời thật. Mặc dù vẫn ở trạng thái linh thể, nhưng hình thể của cơ thể đã rất hoàn chỉnh, thậm chí còn lộ ra đặc thù của đàn ông.

Chuyện này là sao? Tuy bây giờ cậu có thể ra vào giấc mơ tương đối tự do, nhưng mỗi lần như vậy cậu đều tiêu hao rất nhiều pháp lực. Lần này không những không tiêu hao, mà còn tăng lên không ít.

Đang lúc suy tư, Văn Cảnh Nhung cũng từ trong mộng tỉnh lại, trên mặt còn mang theo dục vọng chưa biến mất, cơ thể phản ứng lại càng trực tiếp hơn.

Hắn trầm mặt đi vào phòng tắm, ngay sau đó cậu liền nghe thấy tiếng nước tí tách và tiếng thở dốc nặng nhọc truyền ra từ bên trong.

Thượng Khả: "......"

Không cần nghĩ cũng biết, đối với một tên đàn ông tinh lực dư thừa mà nói, mộng xuân nho nhỏ dĩ nhiên không thể thỏa mãn thân thể hư không và tịch mịch của hắn.

Thượng Khả tạm dừng suy nghĩ của mình, từ từ, sát khí hình như cũng bao gồm cả dâm - dục. Điều này cũng giải thích tại sao sức mạnh của cậu tăng lên, bởi vì cậu vừa hấp thụ sát sinh ra khí từ dâm - dục ở trong giấc mơ.

Nguồn gốc của sát khí khiến cho cậu buồn rầu thực sự đã được giải quyết như thế ư? Sau này cậu chỉ cần tới một phát với anh giai nhà cậu ở trong mộng, cậu sẽ không phải lo lắng về việc cạn kiệt pháp lực nữa?

Thượng Khả có cảm giác dở khóc dở cười, vốn đang làm một cây Sát Bút, chỉ sợ sau này chỉ có thể làm một cây "Dục Bút" rồi. Nhưng cậu rất thích thú với điều này, vừa có thể ăn sung mặc sướng, còn không gây hại cho nhân gian, cuộc sống không còn gì hoàn mỹ hơn.

Chuyện sau đó rất đơn giản, Thượng Khả cứ cách ba ngày sẽ đi vào giấc mộng một lần. Văn Cảnh Nhung cũng dần dần nắm giữ được tinh hoa của mộng xuân, bối cảnh ngày càng trở nên phong phú, từ phòng ngủ đến phòng tắm, từ sân vườn đến bể bơi, từ văn phòng đến ban công, từ ô tô đến máy bay...... Trên trời dưới đất, có mặt khắp nơi. Chỉ có không tưởng tượng được, không có không làm được.

Nhưng mà, thế giới này khác với thời đại ma pháp của Ivy, chỉ cần bổ sung ma pháp, mộng xuân cũng có thể làm cơ thể đạt được sự thỏa mãn thật sự. Nhưng Văn Cảnh Nhung lại chỉ có trải nghiệm tốt đẹp ở trong mơ, còn sau khi trở về với đời thực, thân thể lại càng ham muốn hơn.

Cho đến hai tháng sau, người mà lẽ ra cứ cách mấy ngày lại xuất hiện trong mơ bỗng nhiên biến mất. Cho dù hắn ngủ ở tư thế nào, cũng không còn mơ thấy cậu nữa. Điều này làm cho Văn Cảnh Nhung trở nên rất táo bạo cáu kỉnh, liên lụy cấp dưới cũng bị tra tấn theo.

Sau hai tuần chịu đựng, Văn Cảnh Nhung quyết định tìm bạn giường để tiết lửa trước khi bùng nổ. Trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ đến tình một đêm, nhưng gần đây hắn thật sự không chịu được nữa.

Dù hắn khát vọng có được người trong mộng đến đâu thì đó cũng chỉ là một giấc mơ. Không phải hắn chưa từng thử cho người vẻ ra vẻ ngoài của cậu rồi âm thầm tìm kiếm. Nhưng dù tìm được người có diện mạo tương tự, nhưng chỉ cần nhìn qua hắn đã biết là không phải.

Tài xế đang lái xe nhìn qua kính chiếu hậu, thấy sếp nhà mình ngồi ở ghế sau với bộ mặt u ám, không khỏi nói thầm: Dáng vẻ thế này đâu phải đi tìm hoan mua vui, thật sự rất giống sắp đi đánh nhau được không?

Đỗ xe trước cửa câu lạc bộ giải trí, Văn Cảnh Nhung xuống xe, đang định đi vào câu lạc bộ dưới sự hướng dẫn của phục vụ, thì dư quang đột nhiên bắt gặp một bóng người quen thuộc xuất hiện ở bên kia đường.

Trái tim hắn thắt lại, trực tiếp lướt qua người phục vụ, vội vàng đuổi theo hướng đó.

Người nọ đi vào lối đi ngầm, Văn Cảnh Nhung đi theo không chút do dự.

Dù Văn Cảnh Nhung có đi nhanh thế nào, hai người vẫn luôn duy trì khoảng cách không xa không gần. Văn Cảnh Nhung đi theo cậu qua lối đi dưới lòng đất, đi qua vài con phố, lên tàu điện ngầm, lướt qua đám đông chen chúc, từng bước đến gần.

Đứng giữa đám đông ồn ào, chàng trai lẳng lặng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, sườn mặt tuấn mỹ toát lên ánh sáng dịu dàng, đôi mắt trong veo, khí chất tao nhã, tạo cho người ta cảm giác thanh bình mà xa vời, trái ngược hẳn với tiếng ồn ào xung quanh.

Trong mắt Văn Cảnh Nhung bốc lên hai ngọn lửa nóng bỏng, máu trong người sôi trào, ngón tay không khỏi run lên vì kích động.

Mãi cho đến khi tàu điện ngầm đến ga, mắt thấy chàng trai chuẩn bị xuống xe theo dòng người, hắn mới bất ngờ không biết mình nên làm gì tiếp theo.

Bắt lấy cậu, mang cậu đi, chiếm cậu cho riêng mình bằng bất cứ giá nào!

Nhưng mà, khi hắn đuổi theo ra khỏi xe, lại phát hiện người nọ đã không thấy đâu nữa. Hắn điên cuồng tìm kiếm mà vẫn không có kết quả gì.

"Chết tiệt!" Văn Cảnh Nhung nắm chặt tay, đấm thật mạnh lên tường, trong mắt hiện vẻ tức giận khó nén.

Phải một lúc lâu sau hắn mới bình tĩnh lại được.

Không sao hết, chỉ cần chắc chắn rằng cậu thật sự tồn tại, hắn nhất định sẽ tìm được cậu!

Sau khi hạ quyết tâm, Văn Cảnh Nhung đang định quay về, lại phát hiện ví của mình đã mất. Hắn đành phải lấy di động ra gọi tài xế đến đón.

Như bức tượng điêu khắc đứng thẳng tắp ở ngã tư, Văn Cảnh Nhung không quan tâm đến việc mình trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Thượng Khả hóa thành hư ảnh lơ lửng bên cạnh hắn, hả hê khi người gặp họa, nghĩ: Anh cứ chờ đi, bây giờ đang là giờ cao điểm tan tầm, đường tắc đến nỗi một con chó cũng không thể qua lọt, không tới một hai tiếng tài xế chắc chắn sẽ không đến được.

Một ngày trước, Thượng Khả phát hiện ra mình đã có thể ngưng tụ thực thể, chính thức tiến hóa từ Linh Bút thành Bút Yêu, có thể xuất hiện ở hình dạng con người trong một khoảng thời gian nhất định. Tuy rằng không thể cách Văn Cảnh Nhung quá xa, nhưng trong vòng mấy km vẫn không thành vấn đề.

Vốn dĩ muốn tạo bất ngờ cho người đàn ông này, kết quả hắn lại đi tìm bạn giường! Thật sự là quá cmn đáng!

Vì thế, Thượng Khả cố ý dẫn hắn ra ngoài rồi giấu ví của hắn đi, chỉ để chỉnh hắn.

Tuy nhiên kế hoạch của Thượng Khả nhanh chóng thất bại, sau hơn mười phút chờ đợi, Văn Cảnh Nhung lại gọi cho người phụ trách công ty chi nhánh gần đó. Chỉ trong vài phút, đoàn xe nghênh đón đã nhanh chóng đến, vui vẻ đón Boss lớn rời đi.

Thượng Khả tức á, lần nữa quyết định hoãn lại thời gian bọn họ gặp mặt. Vừa lúc cậu còn muốn thu thập một số thông tin về nghề nghiệp để giải quyết vấn đề việc làm sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top