Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 156[C12-TG12]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 156 [£12-TG12]. Tui Là Một Cây Sát Bút

Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh

Editor: Vũ ( 22/10/2020 )

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Văn Cảnh Nhung lái xe 4 tiếng đồng hồ mới tới được núi Kistler, lúc này hắn đã biết được tình hình đại khái từ cuộc điện thoại của điều tra viên.

Do công trường khai thác của Khánh Uy ở núi Kistler gần đây thường xuyên xảy ra sự cố khiến tiến độ công trình bị đình trệ, nên Bách Lâm đã gọi Cát Tuấn Hiên đến hiện trường để xem tình hình. Khi chuẩn bị trở về vào chập tối, thì trời bất ngờ đổ mưa to, hai người đành phải nán lại công trường một đêm. Kết quả vào một, hai giờ rạng sáng, núi Kistler sụp đổ sau đó xảy ra một trận lở đất nghiêm trọng, gần như toàn bộ công trường đều bị chôn vùi. Khoảng 300 người bị mắc kẹt trong đó có bao gồm các công nhân và dân làng sống gần đó.

Khi Văn Cảnh Nhung đến núi Kistler, hiện trường đã tập trung rất đông cảnh sát và nhân viên cứu hộ. Do trận mưa lớn vừa qua nên mặt đất lầy lội, núi đá gồ ghề lởm chởm không còn hình thù ban đầu, công tác cứu hộ diễn ra rất chậm. Trước mắt, chỉ có mấy chục thôn dân ở ven rìa bên ngoài là đã được cứu ra, còn Cát Tuấn Hiên và các công nhân của Khánh Uy vẫn bị chôn vùi dưới đất đá, chưa rõ sống chết.

Thượng Khả thấy vẻ lo âu của Cảnh Nhung, mở miệng nói: “Để em đi xem.”

Nơi có sát khí sẽ có người sống, ở trên các thôn xóm bị bùn lầy và đất đá bao phủ, ngưng tụ rất nhiều sát khí, cho thấy vẫn còn rất nhiều người còn sống và đang rơi vào hoảng loạn tột độ.

“Chú ý an toàn.” Văn Cảnh Nhung không yên tâm dặn dò.

Thượng Khả gật gật đầu, sau đó hóa thành vô hình bay về phía nơi tụ tập sát khí.

Chui vào trong lòng đất, Thượng Khả lần lượt phát hiện không ít thôn dân đang ở trong phòng ốc dột nát. Bọn họ khó khăn hít thở không khí trong không gian tối tăm và bí bách, chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt và nỗi tuyệt vọng vô bờ, ngọn lửa của sự sống có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.

Sau khi tìm kiếm khoảng năm phút, cuối cùng Thượng Khả cũng tìm thấy Cát Tuấn Hiên và Bách Lâm trong một ngôi nhà nhỏ.

Bách Lâm và một đôi mẹ con đang trốn ở trong hầm, cũng không bị thương nhiều lắm, trong khi Cát Tuấn Hiên lại bị đè ở cửa hầm, nửa người dưới không thể nhúc nhích, hình như đã ngất đi rồi.

Thượng Khả không rõ, Cát Tuấn Hiên chỉ còn một bước nữa là đến hầm, tại sao Bách Lâm không giúp hắn dời đi vật nặng trên người rồi đưa hắn trốn vào hầm. Kể từ lúc tai nạn xảy ra đã qua 5, 6 tiếng đồng hồ rồi, nói cách khác, Cát Tuấn Hiên cũng đã bị đè ở đó trong thời gian dài như vậy. Nếu cứ để trong tình trạng như thế, sau khi cứu ra dù được cấp cứu thì nửa người dưới của hắn rất có khả năng sẽ bị liệt.

Tuy Thượng Khả có được pháp lực nhưng bị giới hạn trong bản thể, am hiểu pháp lực phần nhiều là ảo thuật, không có bao nhiêu sức tấn công, trong thời gian ngắn rất khó phá vỡ lớp đất dày, trực tiếp cứu bọn họ ra. Tuy nhiên, vẫn có thể giúp Cát Tuấn Hiên dọn sạch vật nặng trên người.

Nhân lúc hắn còn hôn mê, Thượng Khả hiện ra thân hình, nhanh chóng hành động.

“Thượng…… Khả ……” Đang lúc bận rộn, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói khô khốc. Hóa ra Cát Tuấn Hiên cũng không ngất xỉu, hắn cảm giác được tình trạng bất thường trên người, ngay lập tức phát hiện ra sự tồn tại của Thượng Khả.

Hắn trợn to đôi mắt nhuốm máu kinh ngạc nhìn cậu. Trên người Thượng Khả nhấp nháy ánh sáng trắng mờ nhạt, trong bóng tối trông đặc biệt chói mắt.

Thượng Khả thấy hắn phát hiện ra cũng không che đậy mình nữa, thấp giọng an ủi: “Đừng lo, rất nhanh sẽ có người tới cứu anh.”

“Cậu rốt cuộc là……” Cho dù hiện tại đầu óc có chút không tỉnh táo, hắn cũng biết người bình thường căn bản không có khả năng chui xuống dưới lớp bùn mà không gây ra tiếng động nào.

Thượng Khả chớp mắt với hắn: “Tôi chính là thần tiên, đừng quá sùng bái tôi.”

Cát Tuấn Hiên bị cậu chọc cười: “ Nếu cậu thật sự là thần tiên, vì sao không trực tiếp dùng tiên thuật cứu chúng tôi ra, còn phải cố sức dùng tay bới đất?”

“Cái này anh không hiểu rồi, thần tiên hạ phàm phải bị hạn chế, không có hạn chế chẳng phải là muốn làm gì thì làm?” Thượng Khả nói như thật.

Cát Tuấn Hiên thế mà tin thật, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Thật à?”

Thượng Khả liếc hắn một cái rồi nói tránh đi: “Trước đừng nói đến tôi, anh bị đè ở đây sao Bách Lâm không tới giúp anh?”

Nghe thấy câu hỏi này, trong mắt Cát Tuấn Hiên thoáng qua một tia ảm đạm, vẻ mặt cũng trở nên lạnh nhạt: “Khi lở đất xảy ra, chủ nhân nhà này định đưa tôi trốn vào hầm, nhưng Bách Lâm vẫn còn ở phòng cho khách, cho nên tôi chạy đi gọi cậu ta. Chờ đến khi chúng tôi cùng chạy đến hầm, thì đất đá đã trôi xuống làm sụp phòng ốc, đúng lúc này cậu ta liền đẩy tôi ra rồi tự mình nhảy xuống hầm.”

Thượng Khả cũng không thấy ngạc nhiên trước cách làm của Bách Lâm, chỉ là khi gã đã tạm thời an toàn vì sao vẫn không chịu giúp Cát Tuấn Hiên?

“Vì sao gã không giúp tôi?” Cát Tuấn Hiên cười lạnh, “Rất đơn giản, vì nếu tôi chẳng may chết, gã sẽ nhận được một số tiền bảo hiểm lớn. Một năm trước, chúng ta đã từng làm cho đối phương một phần bảo hiểm ngoài ý muốn, gã nói đây là bằng chứng cho thấy chúng tôi sống chết có nhau.”

Thượng Khả còn có thể nói gì với cái tên ngốc bạch ngọt trước mặt đây? Cát Tuấn Hiên hắn là một quân tử, nhưng Bách Lâm lại hoàn toàn là một tiểu nhân nha.

Hốc mắt Cát Tuấn Hiên nóng lên, tầm nhìn trở nên hơi mơ hồ, lúc ấy lời của Bách Lâm vốn là: “ Em biết anh là con trai một trong nhà, có khả năng không thể kết hôn với em. Hai phần hợp đồng bảo hiểm này không chỉ là lời thề hôn ước của chúng ta, mà còn là bằng chứng cho thấy chúng ta sống chết có nhau.”

Chính vì nguyên nhân như thế, cho dù có nghe thấy bất kỳ tin đồn không hay nào, hắn đều chưa từng hoài nghi gã. Mãi cho đến khi gã không chút do dự đẩy mình ra, để mặc mình thống khổ nằm trong bóng tối 5, 6 tiếng đồng hồ, ảo tưởng của hắn mới thật sự tan biến.

Khi những thứ đè nặng trên người bị Thượng Khả dọn sạch sẽ, Cát Tuấn Hiên lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Đừng lo, đội cứu viện đã đến rồi, anh chịu khó chờ một chút.” Thượng Khả nói xong, chuẩn bị quay về báo tin bình an cho Văn Cảnh Nhung.

“Cảm ơn.” Cát Tuấn Hiên nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn với nơi cậu biến mất, ngay sau đó, trước mắt lại chìm vào bóng tối.

.

“Tuấn Hiên còn sống!” Biết được tin tốt này, Văn Cảnh Nhung kinh hỉ, lập tức nói, “Khả Khả, em dẫn đường, chúng ta lập tức đi cứu cậu ấy.”

Hắn khẩn cấp điều tới mấy chiếc máy đào đất thông minh loại nhỏ đã được cải tiến, có thể di chuyển trong lớp đất đá lầy lội tương đối mềm xốp, kể cả đội cứu hộ chuyên nghiệp cũng không được trang bị.

Sau khi trao đổi với đội trưởng đội cứu hộ, anh ta đồng ý phái một tổ đội viên cùng đi cứu viện với hắn.

Trên đường bọn họ đào qua, Thượng Khả cũng tranh thủ cứu ra những thôn dân bị vùi lấp tương đối nông trước. Với sự hỗ trợ của các công cụ và pháp lực, lần lượt cứu được vài ba người.

Cậu có thể định vị chính xác vị trí của người sống sót nên hiệu suất giải cứu rất cao. Đến khi đội cứu hộ đến nơi, đã giải cứu được hơn mười mấy người, đồng thời còn đánh dấu vị trí những người sống sót vị vùi khá sâu, tiết kiệm được rất nhiều thời gian dò tìm.

Mặc dù mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên về điều này, nhưng nhiệm vụ cứu viện gian khổ, bọn họ cũng không có quá nhiều tinh lực đi chú ý mấy cái này. Nhưng các phóng viên đi cùng bọn họ lại rất quan tâm đến vị cứu hộ thần bí này, sau khi phỏng vấn lần lượt một số người sống sót, trong đầu đã hình thành một phóng sự về một anh hùng vô danh cứu người ra khỏi cơn nguy nan.

Văn Cảnh Nhung để lại hai máy đào đất thông minh, sau đó mang theo số người và máy móc còn lại chạy tới vị trí Cát Tuấn Hiên bị mắc kẹt.

Thượng Khả đã định vị mục tiêu trên bản đồ điện tử của hắn, cho nên Văn Cảnh Nhung cũng không mất bao nhiêu thời gian đã tìm được mục tiêu chính xác.

Dưới sự vận hành của máy xúc đất, đất đá được bới ra tầng lớp, nếu suôn sẻ thì chỉ mất chưa đầy nửa tiếng đồng hồ là có thể đào thông.

Lúc này, trời lại bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa lộp độp rơi xuống đất, bắn nước bùn tung tóe.

Văn Cảnh Nhung vẻ mặt nghiêm túc thúc giục: “ Nhanh tay lên.”

Sắc trời dần trở nên âm u, dày đặc như mực nước, làm lòng người vô cùng áp lực.

Mấy tiếng tích tích vang lên, bộ đàm của Văn Cảnh Nhung truyền đến giọng nói của đội trưởng đội cứu hộ: “Văn tiên sinh, xin hãy lập tức rút lui, ngọn núi cực kỳ không ổn định, có thể sập lần hai bất cứ lúc nào.”

“ Cho tôi thêm 30 phút.”

“Không, xin ngài hãy lập tức rời khỏi đó trong vòng năm phút! Đây không phải là thương lượng, mà là mệnh lệnh.” Giọng điệu của đội trưởng đội cứu hộ trở nên nghiêm khắc.

Mắt thấy sắp cứu được Cát Tuấn Hiên ra, Văn Cảnh Nhung sao có thể từ bỏ? Nếu hắn rời đi lúc này, một khi trận lở đất thứ hai xảy ra, Cát Tuấn Hiên chỉ sợ không còn sống nữa.

Giải cứu vẫn đang tiếp tục, mưa cũng càng lúc càng nặng hạt. Hơn mười phút sau, đám người Văn Cảnh Nhung cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Cát Tuấn Hiên, đồng thời, một âm thanh ầm ầm cũng truyền đến từ xa.

Ngọn núi quả nhiên sụp đổ lần nữa. Đất đá xen lẫn với cây cối đứt gãy, tạo thành một dòng nước lũ, từ trên cao ào ào đổ xuống.

Biểu cảm của Văn Cảnh Nhung, Cát Tuấn Hiên và mọi người có mặt ở đây đều trở nên vô cùng khó coi. Trong xu thế muốn sống sót, nhân viên cứu hộ liền bỏ lại người cứu được một nửa rồi nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.

“Cảnh Nhung, ông mau chạy đi, không cần lo cho tôi!” Cát Tuấn Hiên bị thương nặng không thể đi được, cho dù được cứu ra khỏi hố đất cũng không thể chạy nổi.

“Bớt dong dài đi!” Văn Cảnh Nhung nhảy xuống hố đất, dắt tay cõng Cát Tuấn Hiên trên lưng.

Khi chuẩn bị rời đi, lại thấy Bách Lâm mặt xám mày tro bò từ trong hầm ra, cũng không thèm nhìn Cát Tuấn Hiên và Văn Cảnh Nhung, chỉ lo tự mình chạy trốn, còn cuỗm luôn cái máy đào đất duy nhất còn lại.

“Đờ mờ!” Văn Cảnh Nhung nhịn không được chửi thề, hắn cõng Cát Tuấn Hiên, căn bản không kịp ngăn cản.

Cát Tuấn Hiên siết chặt hai tay, vừa cảm thấy thất vọng đến lạnh lòng lại vừa cảm thấy áy náy.

“Cảnh Nhung, ông chạy đi, đừng lo cho tôi.” Trên mặt Cát Tuấn Hiên không biết là nước mưa hay là nước mắt, trong mắt tràn đầy bi thương.

“Cậu cứ tự lo cho mình là được rồi!” Văn Cảnh Nhung hung hăng trách mắng.

Hắn sở dĩ coi trọng Cát Tuấn Hiên đến vậy là bởi vì năm đó, tên ngốc này là người duy nhất luôn ủng hộ hắn vô điều kiện khi hắn gặp khó khăn. Cậu ta là một người bạn khó có được, Văn Cảnh Nhung sẵn sàng mạo hiểm vì một người bạn như vậy. Huống chi, bên người hắn còn có Khả Khả.

Một tia sáng lóe lên từ khóe mắt, bóng dáng Thượng Khả xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Khoảnh khắc nhìn thấy cậu, trái tim bực bội của Văn Cảnh Nhung lập tức bình tĩnh trở lại.

Thượng Khả quay đầu nhìn sườn núi đất đá cuồn cuộn phía sau, dựa theo tốc độ này, ước tính vài phút nữa thôi bọn họ sẽ bị nhấn chìm. Không chỉ có bọn họ, mà còn hơn một trăm người sống sót còn chưa kịp cứu viện.

Sát khí của Thượng Khả không có năng lực chống chọi với thiên tai, nhưng bản thể của cậu đã kiên cố đến nỗi không gì có thể phá vỡ sau hơn một ngàn năm tu luyện. Nếu cậu dung nhập bản thể vào trong ngọn núi, hẳn là có thể làm chậm lại tốc độ đất đá đổ xuống.

Thượng Khả nhìn Văn Cảnh Nhung, cười nói: “Văn Cảnh Nhung, các anh nhất định có thể chạy thoát.”

Nói xong, cậu ôm mặt hắn, hôn thật mạnh lên môi hắn một cái, sau đó xoay người bay về phía ngọn núi đang sụp đổ.

“Khả Khả!” Văn Cảnh Nhung không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt.

【 Đừng quay đầu lại, dồn hết khả năng mà chạy. 】 Bên tai lại truyền đến lời nhắc nhở của Thượng Khả.

Văn Cảnh Nhung khẽ cắn răng, cõng Cát Tuấn Hiên bị thương nặng trên lưng, dẫm lên bùn lầy, khó khăn chạy ra ngoài.

Khả Khả, anh chờ em bình an trở về.

Cát Tuấn Hiên quay đầu lại, xuyên thấu qua màn mưa, nhìn thấy Thượng Khả hóa thành một cây bút ở trên không trung, sau đó trực tiếp lao thẳng vào trong bùn đất, chỉ trong chốc lát, ngọn núi vốn đang hoạt động đột nhiên đọng lại, mặc cho mưa to tầm tã, vẫn sừng sững bất động như bàn thạch.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Cát Tuấn Hiên không có ngạc nhiên, ngược lại lại cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu, như thể có một sức mạnh âm u đang bao trùm trong lòng.

Bên dưới lớp bùn, tất cả những người sống sót đều cảm thấy lạnh đến buốt xương, kéo theo đó là nỗi tuyệt vọng, thống khổ, than khóc, và phẫn nộ vô tận…… Những cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ hóa thành từng luồng sát khí nhanh chóng hướng về phía ngọn núi rồi lao vào trong người Thượng Khả.

Là vật dẫn của sát khí, tập hợp tất cả xấu xa ô uế của sự vật hoặc lòng người, tuy cực thịnh nhưng trời đất khó dung.

Sở dĩ linh bút ký kết khế ước với con người là vì để tránh né quy tắc của tự nhiên, nếu không tiết chế mà kích động lòng người hút sát khí, sẽ lập tức bị quy tắc phản phệ.

Để có được sức mạnh lớn nhất trong thời gian ngắn, Thượng Khả không thể không phá vỡ hạn chế của khế ước mà hút một số lượng lớn sát khí.

Khi sát khí càng tụ càng nhiều, dòng khí cũng càng ngày càng ngưng trệ, mưa to cũng ngớt, thì thay thế vào đó là bóng tối sâu thẳm như màn đêm.

Thân bút đen bóng tỏa sáng, trong bóng tối lưu chuyển một tia sáng đen vàng. Như Định Hải Thần Châm, cố thủ ngọn núi sắp sụp đổ.

Hành vi dùng sức mạnh của cái ác để cứu người. Ngay cả khi vi phạm quy tắc tự nhiên, cũng không thẹn với lương tâm.

Văn Cảnh Nhung bỗng nhiên quay đầu, đất đá đang chảy xuống trên sườn núi xa xa, không biết đã ngưng kết thành đất từ bao giờ.

Một tia sáng đen lóe lên, mặt đất rung chuyển, tầng đất chợt hóa thành một lớp bột thật dày, hình thành một dòng sông cát chậm rãi trôi đi trong màn đêm.

Sát khí tan biến, bóng tối rút đi, chân trời dần lộ ra ánh sáng, cái lạnh lẽo bao trùm trong lòng mọi người cũng tan thành mây khói.

Tất cả mọi người đều cảm thấy thư thái, chỉ có Văn Cảnh Nhung là như rơi vào động băng, toàn thân phát lạnh.

Đang lúc ngơ ngác, một tia sáng đen phóng tới bên này, Văn Cảnh Nhung vươn tay theo bản năng.

Tia sáng đen chậm rãi rơi xuống lòng bàn tay hắn, đúng là Khả Khả của hắn.

Văn Cảnh Nhung kinh hỉ, cái tên “Khả Khả” còn chưa kịp gọi ra khỏi miệng thì đã thấy cây bút trong lòng bàn tay bắt đầu nứt ra từng lớp từng lớp, rồi trong phút chốc vỡ tan thành thành một lớp bột phấn……

--------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Vốn dĩ quốc khánh sẽ phát bao lì xì, nhưng bình luận luôn trôi*, rất nhiều bình luận đều trôi mất, chờ bình luận tốt hơn một chút rồi lại phát nha. (Cái chữ này để HV là trừu, tui ko có raw phần này nên chả biết tg viết gì nên để vậy. Ai biết chỉ tui tui sửa lại nha)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top