Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 160 [£03]. Chìa Khóa Hồi Tưởng ③

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 160 [£03]. Chìa Khóa Hồi Tưởng ③

Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh

Editor: Vũ ( 26/10/2020 )

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Sau đó, lời giải thích của Rhine cho những giọt nước mắt đó là: Quá cay.

Thượng Khả cạn lời, món ăn cậu nấu rõ ràng là cháo trắng ăn kèm rau xào, vị cay ở đâu ra? Có điều Rhine xác thật có chút không thích hợp, hắn giống như đã quên mất quan hệ giữa bọn họ, rồi lại vô cùng quen thuộc với hương vị của cậu, không biết sau khi cậu “Chết”, người đàn ông này đã trải qua những gì.

Đêm đó, Thượng Khả được sắp xếp trong phòng nghỉ ngơi cho khách cạnh phòng của Rhine. Sau khi ở chung mấy tiếng, hắn vẫn quy quy củ củ, không hề có bất kỳ động tác thân mật ám chỉ nào. Nhớ trước đây, mình là một Alpha, mà hắn nói thượng là thượng. Bây giờ cậu tự tắm rửa sạch sẽ bản thân dâng vào trong chén cho hắn, hắn lại không thèm hạ miệng?

Thượng Khả nằm ở trên giường, lẳng lặng cảm nhận tin tức tố như có như không từ phòng cách vách truyền đến. Đồng thời, cậu cũng dùng tin tức tố của mình đáp lại.

Tin tức tố do hai người tiết ra không mãnh liệt, như gợn sóng lăn tăn, quấn lấy nhau rồi dung hợp, ấm áp mà mềm mại, xoa dịu những linh hồn cô đơn, đưa bọn họ chìm vào giấc mơ ngọt ngào.

Ngày hôm sau, Thượng Khả dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Tuy rằng biệt thự có đầu bếp riêng nhưng cậu vẫn quen tự mình làm. Cậu cảm thấy món ăn mình làm có thể gợi nhớ lại ký ức của Rhine, nhắc nhở hắn mau nhớ lại quá khứ của bọn họ. Đương nhiên, cho dù không nhớ ra cũng không sao, bọn họ có thể bắt đầu lại lần nữa.

Bịch bịch bịch, từng tiếng bước chân dồn dập từ cầu thang truyền đến. Thượng Khả quay đầu nhìn, thì thấy Rhine với vẻ mặt sát khí chạy bịch bịch từ trên lầu xuống, khi chạy đến đầu cầu thang thì hắn đột ngột dừng lại, hai mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Thượng Khả đang đứng bên bàn ăn.

“Có chuyện gì vậy?” Tầm mắt Thượng Khả lướt qua trên người hắn. Rhine lúc này đầu tóc bù xù, áo ngủ mở rộng, để lộ cơ bắp cuồn cuộn, quần lót màu đen bó sát ôm lấy bộ vị quan trọng, làm nổi bật hình dạng đáng tự hào của hắn.

“Không có gì.” Rhine đi đến bên cạnh Thượng Khả, cho đến khi hoàn toàn bắt giữ được hơi thở của cậu, biểu cảm trên mặt hắn mới thoáng dịu đi.

“ Hôm nay 9 giờ có một cuộc thi đấu kĩ thuật cơ giáp, anh có muốn đi xem với em không?” Thượng Khả vừa dọn món vừa hỏi.

“Ừ.” Rhine ngồi ở ghế chủ, một bộ dạng chờ ăn.

Thượng Khả dừng tay, mỉm cười nói: “ Thiếu tướng đại nhân thân ái, trước khi dùng cơm, có thể mời ngài về phòng rửa mặt sạch sẽ được không?”

Tuy rằng sẽ tổn hại hình tượng của người nào đó, nhưng cậu vẫn không thể nào vui vẻ mà ăn sáng với một người đàn ông trong mắt còn có ghèn được.

Lúc này Rhine như mới ý thức được bộ dạng của mình bây giờ chả ra làm sao, liền im lặng không nói tiếng nào đi lên lầu.

Đến khi xuất hiện trở lại, hắn  lại biến thành một vị tướng quân lạnh lùng uy nghiêm.

Rhine bắt đầu dùng cơm, Thượng Khả thuận tay giúp hắn ấn mở tin tức hôm nay.

Đồ ăn trong chén Rhine thấy đáy, Thượng Khả rất tự nhiên giúp hắn gắp đầy.

Rhine đặt bộ đồ ăn xuống, Thượng Khả đưa cho hắn ly sữa nóng.

Rhine cầm lấy khăn ăn, Thượng Khả liền phân phó người giúp việc dọn bàn.

Động tác của hai người ăn ý giống như người một nhà đã sống chung lâu năm.

Rhine tự nhiên cũng nhận ra được sự quen thuộc, gần gũi và tin tưởng của mình với người này…… Điều đó cho thấy, quan hệ của bọn họ trước đây không hề bình thường.

“Đi thôi.”

Cả hai rời khỏi biệt thự, rồi lái xe đến trung tâm nơi tổ chức cuộc thi đấu kĩ thuật cơ giáp.

Thượng Khả cảm thấy thái độ của Rhine về khía cạnh cuộc sống hiện giờ có chút nặng nề và tiêu cực, thiếu đi sự nhiệt huyết của ngày xưa, như thể trên đời này đã không còn thứ gì có thể khơi dậy hứng thú của hắn nữa.

Cho nên Thượng Khả định tranh thủ kỳ nghỉ phép, đưa hắn đi trải nghiệm sự nhiệt huyết và tình cảm mãnh liệt lại lần nữa.

Trong đấu trường tràn ngập tiếng nói chuyện ồn ào, tụ tập hàng ngàn hàng vạn Alpha và Beta, hơi thở tin tức tố tràn ngập khắp mọi nơi. Trong trường hợp này, Omega rất ít khi đặt chân đến, trừ khi sử dụng thuốc ức chế, hoặc ở trong phòng VIP có hiệu quả cách ly. Nếu không tin tức tố mạnh mẽ như thế, cũng đủ để khiến họ phát điên.

Thượng Khả dùng thân phận sĩ quan của mình đặt một căn phòng VIP, thi đấu có hơn mười mấy trận, ít nhất cũng phải mất 5, 6 tiếng đồng hồ, giữa trưa có thể trực tiếp dùng cơm ở đây luôn.

Thi đấu bắt đầu, hai chiếc cơ giáp lần lượt bay ra khỏi đường hầm, mỗi người đều cùng triển lãm kỹ xảo chiến đấu và thao tác tuyệt vời của chính mình.

Rhine nhìn hình ảnh chiến đấu sáng trắng đan xen trên màn hình lớn, trong đầu dần hiện ra một đoạn ký ức mơ hồ…… Đàn sâu chen chúc mà đến, bóng dáng kiên cường đứng thẳng, vết thương máu thịt tung bay……

“Fill!” Rhine đột nhiên gọi một tiếng.

“Gì vậy?” Thượng Khả không hiểu ra sao quay đầu.

Rhine chăm chú nhìn cậu, vẻ điên cuồng chợt hiện trong mắt rồi dần dần biến mất, rồi lại trở về với vẻ bình tĩnh.

“Về đi.” Rhine đứng dậy đi ra ngoài.

“Không xem nữa à?” Thượng Khả vội vàng theo sau.

Rhine dừng bước, trước khi Thượng Khả va vào, duỗi tay ôm lấy eo cậu.

“Đến phòng huấn luyện, chúng ta tự đấu một trận.” Trong giọng nói trầm thấp lộ ra một chút cảm xúc đè nén.

Hai người đi ra khỏi phòng VIP, tình cờ đụng phải hai người bước ra từ phòng bên cạnh. Thượng Khả tập trung nhìn kỹ, một người trong đó còn là người quen.

“Hả? Thiếu tướng Lanslow.” Zeca chào theo nghi thức quân đội, trên mặt lộ ra chút ngạc nhiên.

Phía sau Zeca còn đứng một thanh niên chừng 20 tuổi, khuôn mặt thanh tú, nước da ửng hồng, giữa mặt mày còn đọng lại ý xuân chưa rút, dưới cổ áo mơ hồ lộ ra vài dấu vết khả nghi. Mặc dù đã dùng thuốc ức chế, nhưng tình dục còn lưu lại trên cơ thể giống như hoa anh - túc, tản ra hơi thở làm Alpha không khỏi bồn chồn.

Thượng Khả nín thở, liếc xéo Zeca một cái. Vị đại thiếu ăn chơi này lại đưa Omega tới đấu trường chơi trò tình cảm mãnh liệt. Quan trọng hơn nữa là Omega này còn không phải Ryan mà anh ta đang theo đuổi.

“Hai người đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm à?” Zeca nhiệt tình mời, “Không bằng đi cùng đi?”

“Không cần.” Rhine lạnh giọng từ chối, đồng thời tiết ra tin tức tố của mình, ngăn cách hơi thở của Omega ra ngoài cảm nhận của Thượng Khả.

Hắn ôm lấy Thượng Khả, lướt qua hai người Zeca, rồi đi thẳng ra khỏi trung tâm thi đấu.

Sau khi lên xe, Thượng Khả nhớ lại tình cảnh vừa rồi, đối mặt với tin tức tố mang theo tình dục của Omega, cho dù là chính mình cũng khó có thể kiềm chế, nhưng Rhine lại như không bị ảnh hưởng chút nào, tin tức tố trên người vô cùng ổn định, giống như vật cách điện, không chút do dự chặn lại hơi thở của đối phương.

Thượng Khả lại nhớ tới “Nho nhã lễ độ” của hắn với mình, thầm suy đoán anh bồ nhà mình sẽ không thay đổi thành tính lãnh cảm chứ?

Nếu đổi sang những người khác Thượng Khả sẽ không nghĩ nhiều, nhưng với một người sản xuất hormone di động, việc cấm dục quả thực chính là điều viển vông.

Cho nên, năng lực của hắn ở một khía cạnh nào đó thật sự có vấn đề?

Thượng Khả không khỏi nhìn hắn với một ánh mắt chan chứa yêu thương “Cho dù anh không thể cứng lên được nữa, em cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ anh đâu”.

Rhine: “……”

Rất nhanh cả hai đã đến doanh trại huấn luyện, tiến vào phòng huấn luyện dành riêng cho Rhine.

“Em chọn một cái?” Rhine để cho Thượng Khả tùy ý chọn hạng mục đối chiến.

Thượng Khả lướt nhanh một lượt, chọn “Đua tốc độ né tránh”.

Cái gọi là đua tốc độ né tránh là vừa phải chạy thật nhanh còn phải vừa né tránh các chướng ngại vật ảo trên một cái sân đang di chuyển. Tốc độ từ chậm đến nhanh, khảo nghiệm thể lực, tốc độ, tầm nhìn, độ nhanh nhẹn, lực thăng bằng và năng lực kết hợp thân thể của chiến sĩ ..v.v.

Khi bắt đầu thi đấu thời gian đếm ngược cho đến khi kết thúc, Rhine và Thượng Khả xuất phát cùng lúc, động tác linh hoạt nhảy lên né xuống trong không gian đầy chướng ngại vật ảo.

Khi tốc độ di chuyển của cả hai càng lúc càng nhanh, xung quanh bọn họ cũng xuất hiện vô số tàn ảnh, tựa như u linh, quỷ dị và rất khó nắm bắt.

“Mau lên, phòng huấn luyện của thiếu tướng kích hoạt chế độ thi đấu!” Bên ngoài phòng huấn luyện, một người lính phấn khích hét lên.

Những người gần đó ngay lập tức tụ lại xung quanh đăng ký xin hệ thống cho xem trận đấu, chỉ trong năm giây đã được cấp quyền cho phép, vì Rhine không cài đặt ẩn, cho nên chỉ cần có người xin là sẽ được thông qua.

Màn hình sáng lên, mọi người chỉ nhìn thấy rất nhiều tàn ảnh, bay lên nhảy xuống, đang tăng tốc độ vượt qua những chướng ngại vật ảo.

“Trời ạ, đã hơn 30 phút rồi.” Đua tốc độ né tránh cứ 5 phút nâng cấp lên một lần, binh lính bình thường kiên trì nhiều nhất cũng chỉ được 15 phút.

30 phút trở lên, tuyệt đối có thể được gọi là cấp bậc biến thái.

“Người thi đấu với thiếu tướng đại nhân là ai vậy? Có cần trâu bò vậy không hả?”

Rhine có thành tích như vậy cũng là điều dễ hiểu, nhưng người nọ có thể sánh ngang với hắn, quả thực không thể tin được.

“Có thể là Zeca không?”

“Không có đâu, hôm nay anh ta đi hẹn hò với người đẹp rồi.”

“Trong doanh trại của chúng ta còn có nhân vật lợi hại như vậy?”

“Có phải mấy ông quên mất một người rồi không?”

“Ai?”

“Thiếu tá Fillmore.”

Ánh mắt Rhine lóe sáng, mái tóc bay lượn rơi từng giọt mồ hôi trong suốt, niềm đam mê đã mất từ lâu, làm cho cả người nhiệt huyết sôi trào.

Nhanh hơn chút nữa, nhanh hơn chút nữa!

Cả người hắn đều đắm chìm trong khoái cảm thi đấu, tin tức tố đầy chiến ý tiết ra không chút cố kỵ, mồ hôi làm hắn ướt đẫm, cơ bắp căng cứng, lộ ra sức mạnh cường đại, như muốn thoát khỏi gông cùm, tự do mà cuồng dã.

Lúc này, đồng tử của Rhine đột nhiên co lại, người bên cạnh hắn phấn khởi phản kích dưới sự áp chế của hắn, một luồng tin tức tố quen thuộc mà tràn ngập dụ hoặc đập vào trước mặt hắn, ngay lập tức nhen nhóm lửa tình của hắn, một cảm giác sung sướng chưa bao giờ có thổi quét toàn thân hắn.

Rhine chợt dừng lại, để mặc chướng ngại vật đập vào người hắn, ngay sau đó hệ thống truyền đến tiếng thông báo “Khiêu chiến thất bại”.

Thượng Khả cũng dừng lại, nâng lên mái tóc ướt đẫm, trong mắt sáng ngời, hưng phấn hét to với Rhine: “Em thắng rồi!”

Rhine không đáp lại tiếng hét của cậu, cúi đầu, lẳng lặng đứng giữa không gian.

Thượng Khả vẻ mặt khó hiểu đi tới, nghiêng đầu hỏi: “Rhine, anh ……”

Lời còn chưa dứt, Thượng Khả đã cảm thấy cả người mình bị tin tức tố của đối phương bao lấy, từng sợi tin tức tố giống như những con rắn, uốn lượn khắp người cậu, hơi thở nóng như lửa lướt qua làn da cậu, quấn theo hai chân cậu, từng chút xâm nhập vào hoa - huyệt của cậu.

Thượng Khả vô thức muốn khép chân lại, những vẫn không ngăn được sự xâm nhập của sợi tin tức tố này.

Rhine chậm rãi ngẩng đầu, đi từng bước tới gần Thượng Khả, yên lặng nhìn cậu. Cơ thể hai người dính sát vào nhau, gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ của nhau.

Rhine cúi đầu, hôn vào mắt cậu, mũi cậu, môi cậu…… Cởi cúc áo cậu ra, kéo khuy quần cậu xuống…… rồi trực tiếp……

Toàn thân Thượng Khả căng cứng, nhìn người đàn ông quỳ một gối trước người cậu, đầu óc choáng váng.

Khi tiếp xúc càng ngày càng sâu hơn, tình dục mãnh liệt đã đốt cháy lý trí của hai người hầu như không còn. Thượng Khả không biết mình đã bị đè trên mặt đất từ lúc nào, tin tức tố vốn đang xâm nhập trong cơ thể bị một vật còn cứng hơn đá nóng hơn lửa thay thế, hơn nữa đã bắt đầu ra vào kịch liệt.

Dưới sự công kích như dã thú của người đàn ông, Thượng Khả không khống chế được phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn.

Mồ hôi thấm ướt quần áo của hai người, thân thể nóng như lửa của họ dây dưa va chạm nhau.

Áo của Thượng Khả mở rộng, quần bị ném sang một bên, hai cặp chân thon dài nuột nà đang quấn bên hông Rhine.

Quần áo trên người Rhine chỉ hơi xộc xệch, ánh mắt nhìn Thượng Khả cực có tính xâm lược, phối hợp với nhịp điệu cơ hông, mỗi một lần đều đỉnh đến sâu nhất……

“ Sao Thiếu tướng Lanslow lại đột nhiên dừng lại?” Bên ngoài phòng huấn luyện, đám binh lính đều lộ ra vẻ nghi hoặc khi nhìn thấy màn hình im lặng vì thi đấu đã kết thúc.

“Lẽ nào không muốn đấu nữa?”

“39 phút, đã lợi hại lắm rồi, tôi bây giờ chỉ muốn biết người thi đấu với thiếu tướng đại nhân có phải Fillmore hay không thôi.”

“Tôi cũng vậy!”

“Giống như trên.”

Đám lính đầy hứng thú chờ ở bên ngoài phòng huấn luyện, kết quả chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy ai đi ra, không khỏi có chút buồn bực.

“Đã 40 phút rồi, sao họ vẫn chưa ra?” Đám lính oán giận.

Một giờ nữa trôi qua, cửa phòng huấn luyện vẫn đóng chặt.

Hai giờ sau, đám lính ăn cơm tối xong, vẫn không thấy động tĩnh gì.

Ba giờ, bốn giờ…… Cho đến khi bọn họ mất hết hứng thú, không chú ý tới nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top