Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 169[C01-TG13]. Quỷ Trợ Công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 169 [£01-TG13]. Quỷ Trợ Công

Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh

Editor: Vũ ( 04/11/2020 )

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Thượng Khả nhắm mắt đứng trong không gian hệ thống, ôm lấy lồng ngực ấm áp, cảm giác nơi này như được hạnh phúc lấp đầy. Tất cả những chi tiết vụn vặt từng trải qua với người yêu đều được cậu ghi nhớ rõ ràng trong đầu, sau đó hóa thành động lực vô hạn, tiếp tục tìm kiếm anh ở thế giới tiếp theo.

【 Thế giới tiếp theo là hình thức khó khăn, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng. 】

Âm thanh nhắc nhở của Hệ Thống cắt ngang suy nghĩ của Thượng Khả.

“Bắt đầu đi.” Thượng Khả không chút do dự, bước ra khỏi không gian trăm luyện, bắt đầu nghênh đón thử thách mới.

Không gian dao động, Thượng Khả nhanh chóng được truyền tống sang một thế giới khác.

Khi mở mắt ra, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy chính là khuôn mặt máu chảy đầm đìa của một người phụ nữ, trong mắt không có tròng mắt, chỉ có hai cái lỗ đen ngòm, vài dòng chất lỏng sền sệt đang từ từ chảy ra từ trong lỗ đen.

“A!” Thượng Khả bị dọa tới mức nhảy lùi về sau, trực tiếp nép hơn phân nửa thân thể vào trong tường.

Lá gan của cậu cũng không nhỏ, chỉ là vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một nữ quỷ mặt mày gớm ghiếc, dù thần kinh cậu có mạnh đến đâu cũng không chịu nổi đả kích này.

Nữ quỷ liếc cậu, dùng giọng điệu âm trầm nói: “Đều là quỷ như nhau cả, có cần làm quá lên vậy không?”

Nói xong, nữ quỷ tự mình bay đi.

Lúc này Thượng Khả mới có thời gian rảnh để xem xét tình hình của mình, nhận ra giờ phút này, một nửa cơ thể của cậu đã biến mất ở trong tường, chỉ lộ ra một cái đầu và một nửa tay chân. Rất rõ ràng, hiện tại cậu đang ở trạng thái linh hồn, hay nói chính xác hơn cậu là một quỷ hồn.

【 Nhiệm vụ chủ tuyến —— Sống lại trong vòng ba tháng. 】

Thượng Khả: “Xin lỗi, mày vừa nói gì cơ? Sống lại?”

【 Đúng vậy, sống lại trong vòng ba tháng. 】

“Hệ Thống, mày bị nhiễm virus rồi hả? Nhiệm vụ của tao là tìm chết, hiện tại mày lại bảo tao sống lại? Một nhiệm vụ ngược đời như vậy bảo tao làm sao mà hoàn thành hả, hả?!”

【 Sống có thể chết, mà chết cũng có thể sống. 】

Thượng Khả: “…… Hệ Thống, mày ra đây, tao thề tao hứa tao bảo đảm không-giết-mày-đâu.”

Theo hiểu biết của Thượng Khả, thì để một quỷ hồn sống lại đại khái có ba phương pháp, một là tìm kẻ chết thay, đổi lấy cơ hội đầu thai chuyển thế; hai là mạnh mẽ đoạt xá; ba là mượn xác hoàn hồn.

Đang nghĩ ngợi thì lại nghe Hệ Thống nói thêm: 【 Cấm kỵ sống lại: 1. Không được tìm người chết thay; 2. Không được cướp thân thể của người sống; 3. Mượn xác hoàn hồn nhưng không thể mượn thi thể của người sống thọ và chết tại nhà, và thi thể của người bị thương nặng không thể chữa khỏi. 】

Không được tìm kẻ chết thay với cướp đoạt thân thể người sống thì có thể hiểu được, bởi vì điều này trái với nguyên tắc anh dũng của Hệ Thống, nhưng tại sao mượn xác hoàn hồn cũng có nhiều hạn chế như vậy?

【 Bám vào người sống thọ và chết tại nhà sẽ trực tiếp bị đánh giá là nhiệm vụ thất bại ( một trong những tiền đề của nhiệm vụ, không được chết già ); bám vào người bị thương nặng không chữa khỏi, sẽ trở thành xác sống không có dấu hiệu của sự sống, không phù hợp với yêu cầu của nhiệm vụ. 】

Thượng Khả không còn gì để nói.

【 Đặc biệt nhắc nhở, quỷ hồn có thể bị bùa chú, phép thuật, các biện pháp trừ tà và các đồ vật trừ tà giết chết, xin ký chủ chú ý an toàn. 】

Thượng Khả: “……”

Sau đó, hệ thống bắt đầu truyền tư liệu về thế giới này cho cậu.

Đây là một hành tinh được gọi là “Cực Quang”, khoa học kỹ thuật phát triển, thế giới hoà bình, cuộc sống của người dân rất giàu có, ngành công nghiệp giải trí phát triển mạnh, không khí nghệ thuật cũng rất dồi dào. Hầu hết người của hành tinh Cực Quang đều không tin vào thần linh quỷ quái, tất cả những sự kiện tâm linh đều có giải thích khoa học tương ứng. Và dĩ nhiên, không tin không có nghĩa là nó không tồn tại. Chỉ là âm dương cách biệt, người sống rất khó tiếp xúc với thế giới quỷ hồn. Chỉ có một số ít người mới có được năng lực giao tiếp âm dương. Nhưng trong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, những người này cơ bản đều ẩn mình giữa vạn người, ít có ai biết đến.

Hồn ma mà Thượng Khả xuyên qua, danh tính không rõ, nguyên nhân tử vong không rõ, thời gian tử vong cũng không rõ nốt. Buổi tối có thể hóa thành hình thể thật, có thể dùng ý niệm di chuyển vật thể, không sợ ánh mặt trời, nhưng không thể phơi nắng quá lâu.

Trừ mấy điều này ra thì không còn thông tin gì nữa, nói cách khác, bây giờ việc Thượng Khả phải làm là tìm một thi thể thích hợp để sống lại.

Không thể tìm người sống thọ và chết tại nhà và chết do thương nặng, vậy thì chỉ có thể chọn những mục tiêu như chết đột ngột hoặc là chết ngạt cơ học v.v, hơn nữa nhất định phải lập tức nhập vào ngay khi đối phương vừa mới chết.

Tuy nói mỗi ngày đều có người chết, nhưng muốn tìm một thi thể “tươi mới” phù hợp với yêu cầu, thời gian phải chính xác cũng không hề dễ dàng.

Thượng Khả bay ra khỏi tòa nhà đang ở, trước mắt là một khu đô thị sầm uất, từng chiếc xe bay lướt nhanh qua không trung, để lại từng luồng sáng loá mắt. Giữa những con phố đan xen chằng chịt là những tòa nhà cao tầng san sát, đủ loại màn hình chiếu sáng lớn nhỏ, hình ảnh quảng cáo sáng tạo được đều đặn chiếu theo chu kỳ.

Thượng Khả bay lượn khắp thành phố, liếc mắt nhìn khắp xung quanh, cũng không phát hiện ra bóng dáng của quỷ hồn khác, có lẽ đa số bọn họ không thích ra ngoài hoạt động vào ban ngày.

Đang suy nghĩ miên man, một tiếng đàn piano êm tai đột nhiên vang lên từ một màn hình cách đó không xa. Thượng Khả theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên màn hình, một người đàn ông mặc lễ phục đang ngồi trước một cây đàn piano màu đen, chăm chú đàn một bản nhạc. Dáng người hắn ưu nhã, khí chất lạnh lùng, tựa như độc lập với thế giới này, hoàn toàn đắm chìm trong màn biểu diễn của chính mình.

Gần như chỉ cần liếc mắt một cái, Thượng Khả đã nhận ra người đó.

Thiệu Phi Độ —— đây là tên của anh ấy ở thế giới này.

Tinh thần Thượng Khả rung lên, nhanh chóng bay vào một tiệm net, lên mạng tìm kiếm thông tin về Thiệu Phi Độ. Sinh vào tháng 9 năm 5721, năm nay 28 tuổi, có được thiên phú âm nhạc kinh người, 7 tuổi đã đạt quán quân trong cuộc thi piano quốc tế dành cho thanh thiếu niên, 14 tuổi tổ chức buổi hòa nhạc piano tuần hoàn thế giới, 16 tuổi nhận được huân chương nghệ thuật quốc tế và được đặc cách bổ nhiệm làm thành viên của Hiệp Hội âm nhạc quốc tế. Năm 25 tuổi, anh trở thành một bậc thầy piano được cả thế giới công nhận.

Chỉ là năm 26 tuổi, Thiệu Phi Độ đột nhiên mai danh ẩn tích, anh từ chối tham gia tất cả các buổi biểu diễn rồi cũng chẳng ai biết anh đã đi đâu.

Thượng Khả lần theo manh mối, đầu tiên tìm được người đại diện của Thiệu Phi Độ là Mộ Trinh, sau đó thông qua gã ta, tìm được người cậu muốn tìm trong một căn biệt thự hoàn cảnh yên tĩnh vắng vẻ.

Trong một căn phòng piano rộng gần hai trăm vuông, Thiệu Phi Độ đang ngồi một mình trên sàn nhà phủ đầy nhạc phổ, trong tay cầm giấy và bút, khi thì suy tư, khi thì viết lách, một bộ dạng chuyên tâm.

Thượng Khả lặng lẽ bay qua, ngồi xổm bên cạnh hắn, nhìn hắn sáng tác âm nhạc.

Động tác của Thiệu Phi Độ thoáng dừng lại, cơ mặt căng chặt, hai mắt dán chặt vào tờ giấy trong tay, cả người ở trong trạng thái cứng đờ.

Thượng Khả không phát hiện ra sự khác thường của hắn, chỉ là thấy hắn dừng lại hồi lâu, không khỏi lấy làm lạ hỏi một câu: “ Anh sao vậy?”

Thiệu Phi Độ đột nhiên đứng lên, bước nhanh ra khỏi phòng đàn.

Thượng Khả vội vàng đi theo sau hắn.

Trợ lý Gibb ở ngoài cửa nhìn thấy Thiệu Phi Độ đi ra, liền hỏi: “ Cậu Độ, có gì dặn dò sao?”

Thiệu Phi Độ không nói lời nào, đi đến ghế sô pha trong phòng khách, ngồi xuống thuận tay mở màn hình 3d.

Thượng Khả cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, cùng hắn xem TV.

Gibb rót một tách trà nóng cho Thiệu Phi Độ, sau đó quay đầu nhìn màn hình, trên đó đang chiếu một chương trình gameshow vớ vẩn chả ra gì. Gã ta không khỏi nghi hoặc, từ khi nào cậu Độ lại có hứng thú với loại gameshow này vậy?

Có điều gã cũng không hỏi nhiều, bởi vì Thiệu Phi Độ mắc chứng tự kỷ nhẹ, bình thường ít nói, tính cách quái gở, ngoại trừ âm nhạc, trong mắt không còn chỗ cho những thứ khác.

Mười phút sau, Thượng Khả nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “ Ngồi như vậy không mệt sao? Uống hớp trà, ăn miếng trái cây đi?”

Thiệu Phi Độ mắt nhìn thẳng, ngồi vững như núi.

Thượng Khả rất nhàm chán, duỗi tay chọc chọc nắm tay của Thiệu Phi Độ, nhưng ngón tay lại trực tiếp xuyên qua nắm tay của hắn. Không biết có phải là ảo giác không, nhưng dường như Thượng Khả nhìn thấy gân xanh trên mu bàn tay hắn giật mạnh vài lần.

Chẳng lẽ anh ấy có thể nhìn thấy mình? Thượng Khả giơ hai tay lên quơ quơ trước mắt hắn.

Hai mắt Thiệu Phi Độ không hề chớp.

Vì thế Thượng Khả lại tiến đến trước mặt hắn làm mặt quỷ, mặt quỷ của quỷ hồn rất hung tàn, thất khiếu chảy máu, mặt mũi dữ tợn, còn kèm theo hiệu ứng âm thanh khủng bố.

Mặt Thiệu Phi Độ căng cứng, cơ thể cứng đờ, một giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ chảy từ thái dương xuống.

“Anh cảm thấy em có đ-ẹ-p t-r-a-i không?” Thượng Khả gằn từng chữ hỏi.

Thiệu Phi Độ: “……”

Mồ hôi lạnh trên trán bắt đầu chảy thành giọt.

“Nếu anh vẫn không nói lời nào, em sẽ xé mặt của em xuống, rồi dán vào trên mặt anh nhá.” Thượng Khả quỷ khí dày đặc uy hiếp.

Thiệu Phi Độ vẫn im re.

Thượng Khả đặt tay lên đỉnh đầu: “Em xé thật nhá?”

Lông mày của Thiệu Phi Độ run rẩy vài cái, ánh mắt tan rã, không có tiêu cự.

Từ nãy đến giờ, ngay cả một ánh mắt hắn cũng không để lại cho Thượng Khả, điều này làm cho Thượng Khả rất không vui.

“Rõ ràng có thể nhìn thấy, tại sao lại giả vờ như không nhìn thấy gì?” Thượng Khả đột nhiên bẻ đầu xuống, rồi bất ngờ ném về phía Thiệu Phi Độ.

Thiệu Phi Độ nhảy bật dậy, căng cả người đi về phía trợ lý.

Gibb đang phân loại hồ sơ trước máy tính, đột nhiên nhìn thấy Thiệu Phi Độ mang bộ dạng hung thần ác sát đi tới, sợ tới mức vội vàng đứng bật dậy.

Thiệu Phi Độ bước tới chỗ gã, rồi đứng im lìm ở đó.

“ Cậu, cậu Độ, có chuyện gì vậy?” Gibb nơm nớp lo sợ hỏi.

Thiệu Phi Độ cao gần 2m, đứng trước mặt Gibb 1,7m, giống như một ngọn núi sừng sững, chỉ dựa vào cái bóng thôi đã làm gã không thấy ánh sáng đâu rồi.

Đối với vấn đề của Gibb, Thiệu Phi Độ như thể không nghe thấy, chỉ như cây cột đứng thẳng tắp ở đó.

Thượng Khả nhặt lấy đầu của mình, giơ nó lên trước mặt Gibb rồi nói: “Anh nói cho cậu Độ, nếu anh ý cứ giả vờ không nhìn thấy tui, tui sẽ ăn luôn anh đó.”

Gibb hoàn toàn không biết có một cái đầu người đang ở trước mũi mình, nhìn chằm chằm vào mình với hai con mắt máu chảy đầm đìa.

Thiệu Phi Độ mấp máy môi vài lần, nhưng vẫn không nói ra lời.

Gibb đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, xấu hổ đến muốn mạng. Làm cho người ta thống khổ hơn nữa là, Thiệu Phi Độ giống như một cái tủ lạnh di động vậy, khí lạnh dày tới mức làm tay chân gã tê cứng. Tình trạng này không chỉ xảy ra một lần, cho dù điều hòa trong phòng có mở lớn đến đâu, thì chỉ cần người đàn ông này vừa tới gần, nhiệt độ sẽ giảm xuống ngay lập tức.

Gibb âm thầm quyết định tháng sau sẽ từ chức, nếu cứ tiếp tục như vậy, gã sớm muộn gì cũng sẽ phát điên vì suy nhược thần kinh. Trước kia, sở dĩ chọn làm trợ lý của Thiệu Phi Độ, không chỉ do mức lương hậu đãi mà còn bởi vì danh tiếng của Thiệu Phi Độ. Nhưng kể từ khi ngón tay Thiệu Phi Độ bị thương vào hai năm trước, sau đó không thể biểu diễn được nữa, Gibb đã bắt đầu trở nên lười biếng.

Reng reng reng reng…… Đúng lúc này, chuông báo điện thoại của Gibb đột nhiên vang lên, Gibb gần như bật khóc vì vui, nhìn thời gian rồi vội vàng nói: “ Cậu Độ, dì đưa bữa tối tới rồi, tôi về trước đây.”

Nói xong, Gibb nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, sau đó chạy ra khỏi biệt thự như một cơn gió. Loại hành vi vô lễ này của Gibb nếu đổi thành một ông chủ khác, phỏng chừng đã bị tức giận trách mắng từ lâu. Nhưng với Thiệu Phi Độ bị mắc bệnh tự kỷ, cho dù có bị người ta khinh thường, thì cũng rất ít khi bộc lộ phẫn nộ ra ngoài.

Thượng Khả cũng nhận ra vài phần khác thường, hoàn hảo gắn lại đầu mình, sắc mặt không còn xanh xao, máu không còn chảy, giọng nói cũng không còn âm trầm, mang hình ảnh cực kỳ xinh đẹp nói với Thiệu Phi Độ: “Em không dọa anh nữa đâu, chúng ta làm bạn với nhau nhé?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top