Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 173 [C05-TG13]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 173 [£05 - TG13]. Quỷ Trợ Công

Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh

Editor: Vũ ( 08/11/2020 )

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Két một tiếng, một chiếc xe thể thao hình giọt nước dừng lại trước người Thiệu Phi Độ, trong xe không có một bóng người, nhưng lại nghe được vài tiếng tích tích rõ ràng.

“Độ Độ, lên xe đi, chúng ta đi xem opera.” Gương mặt tươi cười của Thượng Khả mơ hồ phản chiếu từ cửa sổ xe, còn kèm theo hiệu ứng ánh sáng huyền ảo đủ màu sắc.

Thiệu Phi Độ không rên một tiếng, lên xe ngồi ở ghế phó lái. Dây an toàn tự động thắt cho hắn, sau đó chiếc xe thể thao lao đi như bay.

Chiếc xe thể thao không có “Người” lái này lao thẳng một đường nhanh như điện chớp vào trung tâm thành phố, quen cửa quen nẻo đậu ở bãi đậu xe phía sau nhà hát opera.

“Đi thôi.” Thượng Khả từ trong xe bay ra, dẫn Thiệu Phi Độ đi về phía nhà hát opera Triều Ca.

Đây là lần đầu tiên Thiệu Phi Độ bước vào chốn đông người một mình, xét thấy danh tiếng của hắn ở quốc tế, Thượng Khả cố ý cho hắn đeo khẩu trang để tránh bị người nhận ra, chịu khổ vây xem.

Vé xem Opera đã được đặt trước, chỉ cần đưa ra thẻ căn cước là có thể vào trong rạp. Thiệu Phi Độ tìm được vị trí của mình rồi ngồi xuống dưới sự hướng dẫn của Thượng Khả. Thượng Khả thì thoải mái nằm ở trong lòng hắn, trên tay còn cầm đồ ăn vặt. Tuy rằng buổi tối có thể ngưng tụ thành thực thể, nhưng chỉ cần cậu không hiện hình thì không ai có thể nhìn thấy cậu.

Thiệu Phi Độ ôm con ma trong lòng, không hề quan tâm đến sự ồn ào của thế giới bên ngoài, ánh mắt thẳng tắp nhìn lên sân khấu.

Đèn xung quanh mờ đi, màn trình diễn bắt đầu. Thiệu Phi Độ chăm chú theo dõi, cả người như đang đắm chìm trong vở opera, đúng lúc này, một khán giả ngồi ở hàng ghế trước đột nhiên quay đầu, cái đầu quay ngắt 180° một cách quỷ dị, lộ ra một khuôn mặt vô cùng kinh khủng, hướng về phía Thiệu Phi Độ nở nụ cười nhăn nhở dữ tợn.

Thân thể Thiệu Phi Độ cứng đờ, tinh thần vất vả lắm mới thả lỏng lại đột nhiên căng chặt.

Thượng Khả cảm nhận được lực độ trên eo gia tăng, khó chịu tát một phát điếng quỷ vào khuôn mặt quỷ nhăn nhở trước mặt, trực tiếp bắn ngược nó về lại cơ thể của khán giả phía trước.

Oan có đầu nợ có chủ, có thù với người nào thì tìm người đó, không có việc gì thì đừng ra ngoài lướt cảm giác tồn tại. Thượng Khả lời lẽ chính đáng cảnh cáo.

Khó trách Thiệu Phi Độ không dám ra ngoài một mình, thật là đi đâu cũng có thể gặp ma. Chờ sau khi cậu sống lại, việc đầu tiên là phải xin cho hắn một lá bùa.

Nhìn thấy con quỷ kia bị thu phục bởi một cú tát của Thượng Khả, Thiệu Phi Độ dần dần thả lỏng cơ thể, đôi tay khoanh lại eo Thượng Khả, vòng cậu trong lòng mình.

“Đừng khẩn trương, tiếp tục xem biểu diễn đi.” Thượng Khả móc một miếng thịt khô từ túi giấy, đưa đến bên miệng hắn.

Thiệu Phi Độ há mồm, bắt đầu thong thả nhấm nuốt. Chờ hắn ăn xong thịt khô, Thượng Khả lại đưa lên đồ uống, phục vụ hắn đến thoải mái dễ chịu.

Cũng may ánh sáng xung quanh rất tối, nếu không người khác nhất định sẽ nhìn thấy hình ảnh quỷ dị của các loại đồ ăn vặt tự động đưa vào trong miệng Thiệu Phi Độ.

Hai giờ sau buổi diễn kết thúc, Thiệu Phi Độ đi theo đám đông ra khỏi rạp hát.

Vừa tiến vào đại sảnh, đột nhiên nghe được tiếng hét chói tai từ cách đó không xa truyền đến, ngay sau đó là một mảnh xôn xao.

Thượng Khả theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên ôm ngực ngã trên mặt đất, bộ dạng thống khổ, một đôi mẹ con quỳ bên cạnh ông ta, đang nôn nóng sờ soạng trên người ông ta.

“Thuốc của anh đâu, thuốc đâu?”

Người đàn ông hô hấp dồn dập, căn bản không thể nói ra lời.

Thượng Khả và Thiệu Phi Độ đều nhìn thấy một nửa linh hồn của ông ta đã thoát ra khỏi cơ thể, chờ tới lúc nhân viên cấp cứu tới thì người đã tắt thở. Sau hơn mười phút nỗ lực, cuối cùng vẫn không thể cứu được người đó trở về.

Người mới chết này rõ ràng phù hợp với điều kiện sống lại của Thượng Khả, nhưng cậu không muốn mượn ông ta sống lại. Bởi vì ông ta đã có vợ con, có gia đình. Thượng Khả không gánh nổi phần trách nhiệm này, đến lúc đó còn không biết sẽ tạo thành tổn thương cỡ nào cho hai mẹ con bọn họ.

Cơ hội sống lại lần thứ hai, cứ như vậy bị cậu từ bỏ.

“Đi thôi, về nhà, ngày mai đến bệnh viện khám xem.” Thượng Khả rất nhanh lại vui lên, kỳ hạn ba tháng còn những hơn hai tháng, không vội.

Ngày mai đến bệnh viện có hai mục đích, một là kiểm tra ngón tay và tình trạng tâm lý của Thiệu Phi Độ, hai là tìm kiếm thi thể phù hợp với điều kiện.

Hai năm trước, ngón tay của Thiệu Phi Độ bị nắp đàn piano làm bị thương, căn cứ theo ghi chép hồi phục của hắn, vết thương lẽ ra đã được chữa lành, chỉ là không biết vì lý do gì, hắn vẫn không thể chơi hoàn chỉnh một bản nhạc.

Ngày hôm sau, vẫn ngồi trên chiếc xe thể thao không “Người” lái, Thiệu Phi Độ đến bệnh viện, trực tiếp đến phòng bệnh VIP trên tầng 5, gặp bác sĩ đã hẹn trước.

Bệnh viện là nơi tụ tập ma quỷ, đổi thành trước kia, đừng nói một người, kể cả mang theo một nhánh quân đội, Thiệu Phi Độ cũng sẽ không bước vào đây.

Hiện giờ có Thượng Khả ở bên cạnh, hắn cảm thấy những con quỷ đó không còn đáng sợ như vậy nữa, ít nhất bọn chúng chưa bao giờ bẻ đầu mình xuống rồi ném qua ném lại……

Người mà Thượng Khả hẹn trước cho Thiệu Phi Độ là một vị bác sĩ già rất có danh tiếng.

Sau khi Thiệu Phi Độ ngồi xuống, liền đưa con chip mà Thượng Khả đã chuẩn bị sẵn trong người hắn từ trước cho vị bác sĩ già, con chip ghi lại một cách chi tiết về bệnh tình, sinh hoạt hằng ngày và tiến triển hồi phục của Thiệu Phi Độ. Tuy rằng chỉ có mười ngày, nhưng ước chừng có tới mấy chục trang. Tần suất và cấu trúc câu mỗi một lần Thiệu Phi Độ nói chuyện, mỗi một phản ứng tự nhiên rất nhỏ và sự thay đổi của hành động, thực đơn mỗi ngày và lượng cơm ăn, cùng với các quy luật vận động, thói quen sinh hoạt và chất lượng giấc ngủ, v.v, không bỏ sót một mục nào.

Sau khi bác sĩ già xem xong, trong lòng đã rất chấn động. Phải cần sự kiên nhẫn và cẩn thận như thế nào mới có thể ghi nhớ lại những điều này một cách tường tận mà chi tiết như vậy? Căn cứ vào phần ghi nhớ này, bác sĩ già có thể nhanh chóng cho ra chẩn đoán bước đầu về bệnh tình của Thiệu Phi Độ.

Sau khi ở bên cạnh quan sát một hồi, Thượng Khả không khỏi vừa lòng gật đầu. Vị bác sĩ già này không chỉ kinh nghiệm phong phú, mà còn có thái độ ôn hòa, với sự lạnh nhạt của Thiệu Phi Độ, vẫn không hề kỳ thị hay chán ghét gì.

Tạm thời giao Thiệu Phi Độ cho bác sĩ già, lại dặn dò vài câu, Thượng Khả liền đi ra ngoài tìm kiếm thi thể.

Người sống thọ và chết tại nhà không được, người bị thương nặng không chữa được không được, cần đảm bảo các chức năng cơ thể trước khi chết đều bình thường, thời gian tử vong tốt nhất không quá 1 giờ, còn không thể dìu già dắt trẻ.

Tìm kiếm hồi lâu, Thượng Khả tìm được một mục tiêu miễn cưỡng phù hợp với yêu cầu. Đây là một người bị chết não, linh hồn đã biến mất, chỉ có thể dựa vào dụng cụ duy trì sự sống.

Cậu ta khoảng hai mươi, dáng vẻ đẹp trai thanh tú, nhìn phòng bệnh xa hoa cậu ta ở và chi phí điều trị cao ngất của cậu ta, chắc hẳn gia thế không tồi. Thượng Khả lại nhìn thời gian cậu ta nằm viện, đã gần hai năm.

Lâu như vậy vẫn chưa từ bỏ điều trị, có thể thấy được người nhà của cậu ta rất yêu thương cậu ta, chỉ là bọn họ cũng không biết, con trai của bọn họ đã không có khả năng tỉnh lại nữa.

“Vân Khả Hú……” Thượng Khả nhẹ giọng đọc tên cậu ta, khi nào quay về sẽ điều tra về thân phận và tình trạng gia đình của cậu ta, nếu như không có rắc rối không rõ ràng liên lụy, cậu sẽ mượn thân thể của cậu ta để sống lại.

Gạt tâm sự sang một bên, Thượng Khả trở lại phòng khám nơi Thiệu Phi Độ đang ở.

Mới vừa bay vào, cậu đã bị ánh mắt của Thiệu Phi Độ khóa chặt, trong mắt vốn đang ẩn chứa bất an, sau khi nhìn thấy cậu liền nhanh chóng biến mất.

Vị bác sĩ già căn cứ theo ghi chép của Thượng Khả, tiến hành một loạt kiểm tra và xét nghiệm với Thiệu Phi Độ, cuối cùng cũng để lại ý kiến chẩn đoán và điều trị của mình trên con chip, sau đó giao cho Thiệu Phi Độ, dặn dò: “Đem cái này giao cho người chăm sóc cậu, tôi tin người đó sẽ biết mình phải làm gì. Có người đó ở bên hướng dẫn, tôi tin cậu sẽ nhanh chóng bình phục. Chúc con mau khỏi, con trai.”

Vị bác sĩ già nở một nụ cười ôn hòa với Thiệu Phi Độ.

Thiệu Phi Độ chậm rãi ngước mắt lên, tầm mắt dừng lại trên mặt bác sĩ già một lát, sau đó đứng lên, xoay người đi ra khỏi phòng khám.

Bắt đầu từ năm 14 tuổi, bên người hắn cũng chỉ có Mộ Trinh, trợ lý và bảo mẫu. Hiện giờ, lần đầu tiên ngoài Thượng Khả, hắn cảm nhận được thiện ý thật lòng ở trên người một người xa lạ.

Thượng Khả nói rất đúng, thế giới bên ngoài, cũng không quá đáng sợ như trong tưởng tượng của hắn.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Thượng Khả lại mang Thiệu Phi Độ đi dạo quanh thành phố thêm vài vòng, để hắn tự mình đi trung tâm thương mại mua đồ, tự mình đến nhà hàng ăn cơm, tự mình đi tàu điện ngầm…… Đi dạo lung tung đến chạng vạng, Thượng Khả mới mang theo Thiệu Phi Độ ngồi lên xe thể thao, trở về biệt thự.

Thiệu Phi Độ nhìn hoàng hôn nơi xa, trong mắt lóe lên quang hoa, nhìn ra được hắn rất vui vẻ.

Nhưng loại vui vẻ này biến mất không còn sót lại chút gì sau khi trở về biệt thự. Bởi vì Mộ Trinh đã trở lại, bên người gã còn có trợ lý Gibb với sắc mặt khó coi đang đứng đó.

“ Cậu Độ, cậu đã đi đâu?” Mộ Trinh trách cứ, “Cậu không biết bên ngoài nguy hiểm như thế nào sao? Vạn nhất cậu xảy ra chuyện gì, cậu bảo tôi phải giải thích như thế nào với ngài Thiệu đây?”

Thiệu Phi Độ như không nghe thấy, vòng thẳng qua người gã.

“Đứng lại!” Mộ Trinh ngăn hắn lại, nghi hoặc lướt nhìn trên người hắn, “Cậu ngày thường còn không dám một mình ra ngoài, lần này sao lại đột nhiên chạy ra ngoài, ai đã đưa cậu đi ra ngoài?”

Thiệu Phi Độ nhìn cầu thang phía trước, như một tác phẩm điêu khắc im lặng không nói.

“ Nói chuyện cho tôi, cậu lại không phải người câm!” Mộ Trinh đột nhiên cao giọng. Đầu tư xảy ra vấn đề, tên điên này còn gây thêm phiền cho gã, thật sự bực cả mình.

Thiệu Phi Độ lạnh lùng liếc mắt nhìn gã.

Mộ Trinh bị hắn nhìn đến lạnh sống lưng, sau đó thẹn quá hóa giận nói: “Mấy ngày không gặp, mày lại còn học được trừng người cơ à! Tao bảo mày sáng tác mày đã làm xong chưa?”

Thiệu Phi Độ chưa bao giờ đối diện với ai, nhưng giờ phút này, ánh mắt của hắn có thần, giống như hai lưỡi đao sắc bén.

Chẳng lẽ bệnh tình của hắn bắt đầu chuyển biến tốt đẹp? Điều này rất không ổn! Mộ Trinh không khỏi âm thầm kinh hãi.

“Từ hôm nay trở đi, không có tao cho phép, mày không được bước ra khỏi biệt thự một bước.” Mộ Trinh dùng giọng điệu không cho nghi ngờ nói, “Tao sẽ giúp mày thuê mấy bảo tiêu, phụ trách bảo vệ an toàn cho mày.”

Thiệu Phi Độ im lặng một lát, đột nhiên mở miệng phun ra ba chữ: “Tôi không cần.”

“Cái gì?” Mộ Trinh sửng sốt, hoàn toàn không ngờ rằng hắn sẽ phản đối.

“ Biệt thự của tôi, tôi không cần bảo tiêu.” Thiệu Phi Độ lại lần nữa nhìn về phía gã, ánh mắt u ám, cùng với vẻ lạnh đạm và dáng người cao lớn của hắn, tạo cho người ta một cảm giác áp bách khó có thể diễn tả.

“Mày …… Mày……” Mộ Trinh khẩn trương nhìn hắn, nhất thời không nói ra lời.

Gibb bên cạnh cũng bị sốc. Làm việc bên cạnh Thiệu Phi Độ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe thấy hắn nói một câu dài như vậy, hơn nữa lời nói của hắn rõ ràng mà lưu loát, gần như không khác gì người bình thường.

Thượng Khả thấy cảnh này, cao hứng dựng thẳng hai ngón tay cái với Thiệu Phi Độ.

Thiệu Phi Độ nói xong câu này, liền không để ý đến Mộ Trinh nữa, xoay người đi về phòng mình.

Mộ Trinh đứng ngẩn người hồi lâu, sau đó quay đầu hung hăng trừng Gibb: “Chuyện này rốt cuộc là sao hả? Không phải bảo anh lắp theo dõi à? Sao lại không phát hiện ra dị thường?”

Gibb mang vẻ mặt đưa đám nói: “Trong theo dõi thật sự không có gì cả mà.”

“Gửi toàn bộ video theo dõi đến hòm thư của tôi, tôi sẽ tự mình kiểm tra.” Mộ Trinh nhanh chóng liếc lên lầu một cái, sau đó hạ giọng nói, “ Thuốc cậu Độ uống hết rồi, lại đi tìm bác sĩ Từ lấy đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top