Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 193 [C09-TG14]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 193 [£09 - TG14]. Chạy Mau Đi, Hồ Ly

Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh

Editor: Vũ ( 07/12/2020 )

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Trong cơn choáng váng, Thượng Khả cảm thấy phần lưng truyền đến cơn đau nóng rát, hình như có ai đó đang bôi thứ gì đó lên miệng vết thương của cậu. Hơi thở của Mục Đồ ở ngay bên cạnh cậu, một bàn tay to nhẹ nhàng vuốt đầu cậu.

Động tác bôi thuốc dừng lại, ngay sau đó nghe thấy một thanh âm già nua nói: “Ta đã giúp cậu ta bôi thuốc rồi, kế tiếp chỉ đành phải xem vào bản thân cậu ta.”

Thượng Khả nhận ra người nói chuyện chính là Vu y của Sư tộc Kiều Hoắc, nhưng nghe lời nói của ông ta hình như có ý tứ mặc cho số phận. Cậu biết rõ thương thế của mình, tuy rất nghiêm trọng nhưng về cơ bản đều là ngoại thương, chỉ cần bôi thuốc nghỉ ngơi thật tốt, chú ý không để bị nhiễm trùng, lấy tố chất thân thể của thú nhân, khỏi hẳn là không thành vấn đề.

“Kiều Hoắc, nhất định phải chữa khỏi cho em ấy!” Mục Đồ giọng điệu cứng rắn ra lệnh.

Kiều Hoắc lạnh lùng nói: “Tộc trưởng, ta chỉ là một vu y nho nhỏ, không có sức mạnh chống lại thần vận mệnh.”

Mục Đồ không nói gì, nhưng Thượng Khả có thể cảm nhận được lửa giận của hắn.

Phía sau lưng càng ngày càng đau, Thượng Khả không thể kiên trì được nữa, lại lâm vào hôn mê.

Trong mấy ngày tiếp theo, Thượng Khả thanh tỉnh thêm mấy lần, nhưng thời gian càng lúc càng ngắn, vết thương lại ngày càng nặng, hình như đã bắt đầu mưng mủ.

Thượng Khả lúc này mới ý thức được, thuốc trị thương mà vu y dùng cho cậu khả năng có vấn đề. Cậu đã từng nhìn thấy ông ta chữa trị cho những thú nhân khác, tuy rằng y thuật không cao, nhưng điều chế thuốc trị ngoại thương vẫn rất có kinh nghiệm, không có đạo lý càng trị càng nghiêm trọng hơn.

Lại đến thời gian thay thuốc, Thượng Khả rất muốn ngăn lại, nhưng cả người cậu mệt mỏi, đầu óc choáng váng, lại không thể nói chuyện, chỉ có thể mặc cho vu y bôi trét trên người mình. Vết thương trên lưng đau đớn dữ dội, da thịt như bị người ta cạo đi một lớp, Thượng Khả nhịn không được run rẩy.

“Á Nỗ, đau lắm sao?” Giọng nói nôn nóng của Mục Đồ vang lên bên tai.

Thượng Khả nỗ lực nhấc đôi mắt chua xót lên, chỉ có thể nhìn thấy một khuôn mặt mơ hồ. Lỗ tai ù ù, thanh âm phát hỏa của Mục Đồ với vu y  như tiếng chuông trống đánh vào đại não cậu, làm ý thức của cậu càng thêm mơ hồ.

Không được, cậu phải tìm cách nói cho Mục Đồ biết thuốc có vấn đề. Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, sao có thể cam tâm chết ở trong âm mưu quỷ kế của người khác!

Một lúc lâu sau, trong phòng chỉ còn lại một mình cậu. Cậu chấn chỉnh tinh thần, khó khăn di chuyển ngón tay đến thành giường đá, lần mò tìm kiếm chỗ sắc nhọn, sau đó dùng ngón tay mài đi mài lại vào chỗ sắc nhọn đó, mài một chút nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục, cho đến khi miệng vết thương bị rách, máu tươi chảy ra.

Quá trình này, ước chừng mất của cậu hơn nửa giờ.

Thượng Khả nâng ngón tay máu thịt mơ hồ lên, run rẩy vẽ ra hình một cây cỏ thuốc ở trên giường đá, vài nét bút đơn giản nhưng gần như đã dùng hết tất cả sức lực của cậu.

Vừa mới vẽ xong, Mục Đồ đã đi từ ngoài vào phòng.

Trong lòng Thượng Khả kinh hỉ: Mục Đồ, mau cúi đầu nhìn xuống!

Nhưng mà, Mục Đồ cũng không nghe được tiếng gọi của cậu, chỉ nhìn thấy ngón tay cậu đổ máu liền đặt mông ngồi xuống giường đá, quẹt cho vết máu còn chưa khô thành một hình vẽ mơ hồ.

Thượng Khả nhịn không được chảy nước mắt, thành quả hơn nửa giờ cứ như vậy thất bại trong gang tấc. Đây chỉ sợ là hi vọng cuối cùng của cậu, nếu còn không thay thuốc, có khả năng cậu không thể qua nổi ngày mai.

“Tộc trưởng, chúng ta phải xuất phát rồi.” Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của thú nhân.

Mục Đồ đau lòng lau đi nước mắt trên khóe mắt Thượng Khả, mày nhăn thật sâu, trong mắt tràn ngập sầu lo và táo bạo.

Mãi cho đến khi bên ngoài lại truyền đến tiếng thúc giục, Mục Đồ mới buông bàn tay đã cầm máu ra, cúi đầu hôn lên mặt cậu, nhẹ giọng nói một câu: “Chờ ta trở lại.” Sau đó chậm rãi đứng lên, bước chân nặng nề, bước từng bước rồi quay đầu đi ra ngoài.

Hắn không muốn rời đi, rồi lại không thể không rời đi. Thức ăn bọn họ cất giữ đã bị lũ Trĩ Cẩu thiêu hủy một nửa, phải bổ sung càng sớm càng tốt, nếu không mùa lạnh đến, không biết có bao nhiêu tộc nhân sẽ chết đói.

Trên giường, Thượng Khả cảm giác được hơi thở của Mục Đồ dần dần đi xa, trong lòng âm thầm phát ra tiếng cầu xin: Mục Đồ, đừng đi, đừng đi mà……

Mục Đồ dừng bước, lại quay đầu nhìn Thượng Khả, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt, luôn cảm thấy lần này hắn đi sẽ không còn được gặp lại Hồ Ly của hắn nữa.

Thế nhưng, trách nhiệm của thân là Sư Vương làm hắn cuối cùng vẫn bước ra khỏi phòng Thượng Khả, cùng các chiến sĩ khác làm việc vì sự sinh tồn của cả tộc.

Thượng Khả vô lực nhắm mắt lại, một tia hy vọng cuối cùng đã hoàn toàn tan biến khi Mục Đồ rời đi…..

Mục Đồ dẫn theo các chiến sĩ của bộ lạc, một đường tìm kiếm dấu vết của con mồi. Nhưng khi mùa lạnh đến, hầu hết các loài động vật đều đã trốn vào trong ổ của mình, suốt một buổi sáng, bọn họ chỉ thu hoạch được một con lợn rừng, ba con thỏ hoang và một ít quả hạch.

“Ý? Tộc trưởng, anh bị thương sao?” Khi đang nghỉ ngơi, một người thú nhân đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Sao cơ?” Mục Đồ không rõ nhìn hắn.

Tên thú nhân kia chỉ vào quần hắn nói: “Trên quần anh có vết máu.”

Mục Đồ kéo quần mình lại, quả nhiên nhìn thấy trên sườn đùi phải có dính vết máu.

Hắn cũng không để ý, thuận miệng nói: “Có thể không cẩn thận quẹt phải ở đâu đó thôi, ta không có bị thương.”

Đang muốn thả ra, đột nhiên trong lòng khẽ động, lại túm lại nhìn kỹ. Hình dạng vết máu này có chút kỳ quái, thoạt nhìn không giống như tự nhiên hình thành.

Mục Đồ nghĩ nghĩ, dứt khoát dùng dao nhỏ cắt mảnh vải đó ra, đưa lên trước mắt cẩn thận quan sát.

Những thú nhân khác thấy thế, đều lộ ra vẻ mặt 囧: Có cần phải bởi vì dính một ít máu mà cắt bỏ luôn toàn bộ miếng vải vậy không……

Mục Đồ vuốt ve vết máu trên mảnh vải, tuy rằng đường nét mờ nhạt, nhưng hình dạng đại khái vẫn có thể nhìn ra, hẳn là lá của một loại thực vật. Hắn bỗng nhiên nhớ đến ngón tay chảy máu của Hồ Ly và dấu vết trên thành giường đá, lúc ấy không chú ý, bây giờ nghĩ lại, đó có lẽ không phải vết máu bình thường, mà là tin tức Hồ Ly cố ý để lại cho hắn? Như vậy xem ra, vết thương trên ngón tay Hồ Ly chỉ sợ cũng là tự cậu làm rách, chỉ vì vẽ ra hình vẽ này.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Mục Đồ trở nên vô cùng khó coi. Hồ Ly không nói được, chỉ có thể dùng phương thức này giao lưu với hắn, thậm chí không tiếc làm mình bị thương, mà hắn lại hoàn toàn không để ý.

Lúc ấy Hồ Ly rơi lệ, không phải bởi vì miệng vết thương đau đớn, mà là bởi vì sự sơ suất của hắn.

Mục Đồ đứng bật dậy, lớn tiếng nói: “Ta về bộ lạc trước, các ngươi tiếp tục săn thú đi!”

Nói xong câu đó, hắn liền nhanh chóng chạy về hướng bộ lạc, một đường nhanh như điện chớp, không hề ngừng lại.

“Hả, vừa mới chạy qua là tộc trưởng à?” Một thú nhân nhìn bóng lưng đã đi xa nói.

“Hình như là phải, sao ngài ấy lại về sớm vậy?”

“Có lẽ phát hiện ra con mồi lớn, trở về triệu tập nhân thủ.”

Các thú nhân vừa tu bổ phòng ốc bị hư hại, vừa nói chuyện.

Mục Đồ vọt vào phòng Thượng Khả, bước nhanh đến bên giường cậu, thấp giọng gọi: “Hồ Ly, ta trở về rồi nè, em muốn nói cho ta cái gì vậy?”

Vết máu trên mặt giường đá đã bị bết lại một chỗ, còn không rõ ràng bằng hình vẽ bị dính lên mảnh vải. Nhưng dù vậy, Mục Đồ vẫn không thể hiểu được hàm nghĩa trong đó.

Lông mi Thượng Khả run lên vài lần, nhưng lại không thể mở mắt ra.

Mục Đồ nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, lại hỏi: “Á Nỗ, em muốn nói cho ta cái gì?”

Thượng Khả đã không còn sức để đáp lại, sinh mệnh của cậu đang nhanh chóng xói mòn.

Mục Đồ cảm giác được thân thể của cậu lạnh ngắt, trong lòng dâng lên nỗi hoảng sợ thật lớn. Hắn lại mở mảnh vải ra, cẩn thận phân biệt hình vẽ trên đó.

Đầu tiên có thể xác định đây là một cái lá cây, nhưng tại sao cậu lại vẽ một cái lá cây, cái lá cây này có công dụng gì sao?

Dư quang nơi khóe mắt Mục Đồ thoáng nhìn thấy chất lỏng màu xanh lục bôi trên lưng Thượng Khả, trong đầu chợt lóe linh quang: Thảo dược! Hồ Ly vẽ cho hắn chính là một loại thảo dược!

Hắn nhớ lúc mình bị thương, Hồ Ly đã từng tự mình chữa thương cho hắn, lúc ấy hắn khôi phục thật sự rất nhanh, còn tưởng là do mình bị thương không nặng, hiện tại nghĩ lại, rất có khả năng là thuốc trị thương Hồ Ly phối chế cho hắn rất có hiệu quả.

So sánh với loại thảo dược trong trí nhớ, quả thật rất giống với lá cây trên mảnh vải. Hồ Ly là muốn hắn giúp cậu thay thuốc khác!

Vu y trị liệu lâu như vậy mà thương thế không giảm ngược lại còn nặng hơn, có thể thấy thuốc trị thương mà ông ta dùng rất có vấn đề, mà đến bây giờ hắn mới phát hiện dị thường, nên đã chậm trễ trị liệu cho Thượng Khả. Cuối cùng thì Mục Đồ cũng hiểu được ý của Thượng Khả, nhưng cậu lúc này lại đã rơi vào nguy hiểm.

Hắn vừa thầm hận sự ngu xuẩn của bản thân, vừa đằng đằng sát khí lao ra ngoài phòng.

Hắn không phải đi kiếm vu y gây rối, mà là đi tìm loại thảo dược này.

Hồ Ly, em nhất định sẽ ổn thôi!

Thượng Khả cảm giác được ý thức của mình trôi trôi nổi nổi, không biết thân ở nơi nao.

Đúng lúc này, một giọng nói mang theo ý cười đột nhiên vang lên bên tai: 【 Thủ Mặc, em chính là bạn lữ song tu của ta, không được lười biếng, luôn bại dưới tay sư đệ của em sao mà được? 】

【 Thắng thua không quan trọng, chỉ cần vui vẻ là được. 】

【 Thắng thua quả thật không quan trọng, nhưng ta không hy vọng em bị thương. Nếu để ta phát hiện có người lưu lại trên người em dù chỉ là một vết thương thôi, ta cũng sẽ cạo một tầng da của người nọ ra. 】

【 Anh hung tàn quá rồi đó, đã nói là cải tà quy chính đâu? 】

【 Ta vốn rất ngay thẳng mà, từ khi quen biết em, ta chưa từng làm hại bất kỳ mạng người nào, cho nên em đừng cho ta cơ hội phá giới, hãy để ta tiếp tục làm một chính nhân quân tử áo mũ chỉnh tề đi. 】

【 Ha ha ha, anh còn không biết xấu hổ mà nói mình là ‘ chính nhân quân tử ’, còn ‘ áo mũ chỉnh tề ’, em cảm thấy ‘ mặt người dạ thú ’ càng chuẩn xác hơn á, ha ha ha……】

【 Đừng cười, em phải nhớ kỹ, không được bị thương! 】

【 Được rồi, được rồi……】

Giọng nói dần dần mơ hồ, ý thức của Thượng Khả lại dần dần trở nên rõ ràng.

Cậu chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy bên cạnh mình là một tấm chăn da thú, sau đó là một cái đầu tóc vàng rối bời.

Mục Đồ đang dựa lưng ở mép giường, đầu cúi gằm, vui sướng ngáy khò khè.

Cậu không chết? Trong lòng Thượng Khả vừa bất ngờ lẫn vui sướng. Xem ra Mục Đồ cuối cùng vẫn nhận ra loại thảo dược đó, không để cho cậu   còn sống sờ sờ mà bị vu y hại chết.

Trên lưng mát lạnh, không còn cảm giác đau rát lúc trước, lúc này Thượng Khả mới thả lỏng một hơi. Vết thương thế này đối với những người khác mà nói có lẽ là một loại tra tấn, nhưng đối với người đã sớm quen với ốm đau như cậu mà nói, chỉ cần cơn đau dịu đi một chút đã là hạnh phúc lắm rồi.

Mục Đồ cảm nhận được động tĩnh bên người, đột nhiên mở mắt ra, thấy Thượng Khả tỉnh lại, kinh hỉ kêu lên: “Em tỉnh rồi!”

Ngay sau đó phát hiện giọng nói hình như quá lớn, lập tức hạ giọng xuống, nhỏ giọng hỏi: “Cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Ta chuẩn bị cho em một chậu cát mịn, nếu muốn nói cái gì, thì hãy vẽ nó lên bàn cát.”

Thượng Khả khẽ lắc đầu, cong mắt nhìn hắn, lộ ra một nụ cười như được sống lại, trong mắt lưu chuyển ánh sáng trong suốt.

Mục Đồ không hiểu sao cảm thấy trong lòng se lại, vén một lọn tóc dài lên, đặt bên môi mình, hạ xuống một nụ hôn dịu dàng mà thành kính.

【 Nhiệm vụ phụ tuyến 1—— bảo đảm mùa lạnh này không có Sư tộc nào bị chết đói. 】

-----------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Mục Đồ: Hồ Ly, sao em cứ nhìn chằm chằm vào mông ta vậy, có phải cảm thấy đặc biệt gợi cảm không?

Thượng Khả: Chính là cái mông này, đã xóa sạch huyết thư của tui, thiếu chút nữa là hại tui chết không nhắm mắt.

Mục Đồ:…… Ta biết sai rồi.

Thượng Khả: Chỉ mỗi biết sai còn chưa đủ, từ hôm nay trở đi, gầy mông lại cho tui!

Mục Đồ: (╥ 口 ╥) cầu buông tha……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top