Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 194 [C10-TG14].

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 194 [£10 - TG14]. Chạy Mau Đi, Hồ Ly

Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh

Editor: Vũ ( 09/12/2020 )

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Thời gian kế tiếp, Thượng Khả đều do Mục Đồ tự mình chăm sóc, thay thuốc, lau người, xoa bóp, lúc trước Thượng Khả đã chăm sóc hắn như thế nào, hiện tại hắn cũng học theo như thế, không hề bỏ sót mặt nào.

Khi Thượng Khả khỏe hơn một chút, cậu bắt đầu dùng bàn cát khoa tay múa chân dạy Mục Đồ nhận biết các loại thảo dược và phối chế thuốc trị thương mới. Mục Đồ lại dùng những loại thuốc này trị liệu cho những tộc nhân khác, lần chiến đấu với lũ Trĩ Cẩu đó, vết thương của rất nhiều tộc nhân đến nay vẫn còn chưa lành.

Còn về gã vu y đã ám hạ Thượng Khả, Mục Đồ vốn định đuổi ông ta ra khỏi tộc đàn, mặc ông ta tự sinh tự diệt. Đối với một thú nhân tuổi tác đã cao, việc bị đuổi ra khỏi tộc đàn trong mùa lạnh khi thức ăn khan hiếm không khác gì tuyên cáo cái chết cho ông ta, nhưng con gái của vu y đau khổ cầu xin cộng thêm uy vọng của ông ta ở trong tộc đàn, Mục Đồ quyết định tạm thời nhốt ông ta vào trong địa lao, cẩn thận tra hỏi ông ta lý do mưu hại Thượng Khả.

Sau đó Thượng Khả mới biết được, bởi vì Tây Đặc thích con gái Mộc Kỳ của ông ta cho nên vu y có ý định trợ giúp gã ta trở thành tộc trưởng, thậm chí khuyến khích gã cấu kết với Trĩ Cẩu. Sau đó bởi vì Thượng Khả xuất hiện mà khiến kế hoạch của ông ta thất bại, thiếu chút nữa đã làm bộ lạc rơi vào vạn kiếp bất phục. Vu y tự biết Tây Đặc đã không còn cơ hội nên lại muốn gán ghép Mộc Kỳ với Mục Đồ, nhưng mà trái tim Mục Đồ đều ở trên người Thượng Khả, khinh thường nhìn Mộc Kỳ, lúc này mới khiến ông ta sinh ra ý đồ diệt trừ Thượng Khả.

Sau khi chuyện này được điều tra rõ ràng, mọi người trong Sư tộc đều tràn ngập phẫn nộ, sự tôn trọng và ủng hộ ban đầu toàn bộ chuyển thành thù hận. Bởi vì sự ích kỷ của bọn họ mà mấy chục người trong bộ lạc đã hy sinh một cách vô ích, nhà cửa của bọn họ bị thiêu hủy, thức ăn vất vả lắm mới tích trữ được bị tổn thất hơn phân nửa. Nếu không có đủ thức ăn, rất nhiều người sẽ chết đói trong mùa lạnh này.

Hành vi của bọn họ quả thực không thể tha thứ. Sau đó trong sự lên án công khai của mọi người Mục Đồ chặt đứt của mỗi người một cánh tay, sau đó đuổi ra khỏi tộc đàn. Trong số này bao gồm vu y Kiều Hoắc và con trai của ông ta Kiều Cách, con gái của ông ta Mộc Kỳ, Tây Đặc và các thuộc hạ của ông ta, tổng cộng là tám người.

Đối với kết cục của bọn họ, mọi người trong Sư tộc không có bất kỳ chút đồng tình nào. Ngược lại, uy vọng của Thượng Khả ở trong tộc lại dần dần tăng lên. Trước kia mọi người thân thiện với cậu là bởi vì Mục Đồ tín nhiệm sủng ái cậu, còn bây giờ lại là sự tôn trọng xuất phát từ chân tâm.

Cậu vào sinh ra tử vì Sư tộc, không cầu hồi báo. Tuy không nói bất cứ lời nào, nhưng cậu đã dùng hành động thực tế để chứng minh giá trị và năng lực của cậu.

Sau khi bước vào mùa lạnh nửa tháng, Thượng Khả miễn cưỡng có thể xuống đất đi đường, nhưng thức ăn của Sư tộc vẫn không được bổ sung thêm. So với lượng dự trữ những năm trước, số thức ăn này phỏng chừng không duy trì được hai tháng. Mà mùa lạnh ở núi Kaloc kéo dài hơn bốn tháng, hai tháng đầu tuy vẫn có thể đi ra ngoài săn thú, nhưng trong tự nhiên đã có rất ít động vật hoạt động.

Hôm nay, Mục Đồ rầu đến bạc tóc đi vào nơi ở của Thượng Khả, thấy cậu đang dùng nhánh cây viết gì đó trên bàn cát. Hắn đi qua nhìn thì thấy trên đó là đầy tên với con số. Tên của mỗi một tộc nhân trong bộ lạc đều được ghi trên đó, đằng sau còn có một vài chữ số nữa.

Mục Đồ nhìn kỹ một lúc lâu mới hiểu được Thượng Khả đang viết cái gì. Hóa ra cậu đang thống kê số lượng thức ăn dự trữ và lượng thức ăn mà mỗi ngày có thể chia cho mỗi người.

Xét theo trình độ chữ viết của bộ lạc nguyên thủy, Thượng Khả dùng phân loại và phân phối thức ăn theo phương thức đơn giản và rõ ràng nhất có thể, tính toán lượng lương thực tối thiểu nhất cho mỗi người mỗi ngày, sau đó lại tiến hành phân phối hợp lý để giảm thiểu lãng phí và nâng cao khả năng sống sót. Ngoài phần phân chia cơ bản, thai phụ trong bộ lạc và các chiến sĩ ra ngoài săn thú có thể nhận được thêm một phần thức ăn mỗi ngày.

Dựa theo phân phối của Thượng Khả, lượng thức ăn dự trữ ước chừng có thể đủ dùng thêm một tháng. Tuy rằng chỉ có thể ăn no nửa bụng, nhưng so với đói chết, loại cực khổ này vẫn có thể chịu được.

Mục Đồ dùng hai mắt lấp lánh tỏa sáng nhìn Thượng Khả, dáng vẻ đắc ý: “Ta thật sự là một người anh minh thần võ, tùy tùy tiện tiện liền bắt được một con Hồ Ly thông minh như vậy.”

Nói xong, hắn ôm chặt Thượng Khả, hung hăng hôn mặt cậu một ngụm, nhưng lại không cẩn thận đụng vào miệng vết thương của cậu. Giờ phút này hắn còn chưa ý thức được, trong bất tri bất giác, bản thân mình đã học được rất nhiều thứ từ Thượng Khả, cẩn thận, ổn trọng, vững vàng, gặp biến không hoảng và phương pháp quản lý đơn giản, rõ ràng.

Không lâu sau, Mục Đồ giao kho lúa cho Thượng Khả quản lý, thăng cậu làm “Thương quản” đời thứ nhất của bộ lạc. Đối với việc này, những người khác đều không có ý kiến, bởi vì trước đó Mục Đồ đã công khai phương pháp phân phối thức ăn của Thượng Khả cho mọi người, để cho bọn họ biết rõ tình cảnh hiện tại.

Chỉ là mọi người đều hiểu nguy cơ thức ăn chỉ là đang chậm lại chứ không thể giải quyết triệt để. Nếu hai tháng đầu không thể kiếm thêm được thức ăn thì tháng cuối cùng của mùa lạnh sẽ là khoảng thời gian khó khăn nhất của toàn tộc.

Mục Đồ huy động tất cả thanh niên trai tráng và trung niên trong tộc đi tìm thức ăn trên diện rộng, thậm chí cả những rễ cây có thể ăn cũng không buông tha.

Thượng Khả thì ở trong bộ lạc vừa dưỡng thương, vừa tính toán cách gia tăng lương thực. Đối với phần thịt đã bị thiêu cháy trước đó, đem bỏ phần da cháy sém đi, thịt bên trong đều được làm thành thịt khô, còn các loại trái cây và rau dưa khác chỉ cần đã bén lửa thì đều không thể giữ được .

Lúc ấy Thượng Khả mở ra vườn rau, chỉ vì để cải thiện nguồn thức ăn, thuận tiện dự trữ một ít hạt giống để sau này mở rộng gieo trồng. Còn về mùa lạnh này, phỏng chừng không thể trông cậy vào. Tuy rằng có một hai loại rau dưa có thể gieo trồng ngay, thu hoạch cũng rất nhanh, nhưng đối với các Sư Tử mà nói, số rau dưa này chỉ có thể tính là một loại thực phẩm ăn kèm, không đủ để lấp đầy bụng.

Nếu thật sự không thể săn được những sinh vật trên cạn, vậy thì chỉ còn lại những sinh vật dưới nước.

Cá tôm dưới nước không phải lo lắng về nguy cơ của xoáy băng tử vong, tuy rằng chúng nó cũng giảm bớt hoạt động vào mùa lạnh, nhưng so với sinh vật trên cạn, số lượng của chúng vẫn rất khả quan.

Phía Đông Nam bộ lạc có một cái hồ nước rất lớn, mặt hồ đã đóng thành băng, chỉ cần gõ ra một kẽ hở, giăng một tấm lưới lớn, qua một hai ngày sẽ có thu hoạch.

Người Sư tộc chưa bao giờ bắt cá bằng lưới đánh cá, cho nên Thượng Khả cũng không huơ tay quơ chân giải thích gì với bọn họ, mà là tự đan một tấm lưới đánh cá, sau đó cùng Mục Đồ đi đến hồ băng để giăng lưới.

“Hồ Ly, làm thế này thật sự có thể bắt được cá sao?” Mục Đồ ngồi xổm trên mặt hồ băng, tò mò nhìn Thượng Khả thả lưới đánh cá xuống hố băng.

Thượng Khả gật gật đầu.

“Ta trước kia cũng từng ăn cá, nhưng thịt cá rất tanh, rất nhiều Sư Tử đều không thích ăn.” Mục Đồ nhăn mũi.

Thượng Khả liếc hắn một cái: Người đều sắp chết đói rồi còn quản tanh với không tanh gì nữa? Huống hồ, tui tự có cách làm nó không bị tanh á.

Sau khi giăng lưới đánh cá xong, Thượng Khả liền cùng Mục Đồ quay về.

“Như vậy là được rồi hả? Không cần cho người ở lại canh?” Mục Đồ kéo đuôi Thượng Khả, nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau cậu.

Thượng Khả lắc đầu tỏ vẻ không cần.

“Nhỡ mà cá của chúng ta bị người ta trộm mất thì sao?” Mục Đồ lo lắng sốt ruột.

Vậy cứ ném anh xuống làm mồi câu thôi, dám chắc không ai dám trộm đâu. Thượng Khả thầm nghĩ.

“Hồ Ly, em có lạnh không?” Mục Đồ nhẹ nhàng kéo kéo đuôi to của cậu.

Không lạnh. Thượng Khả tiếp tục đi về phía trước.

Mục Đồ vượt trước một bước, ôm cả đuôi lẫn người vào trong lòng ngực: “Ta biết em lạnh, nào ôm một cái.”

Thượng Khả: “……”

Hai người kề sát nhau, Thượng Khả có thể cảm nhận rõ ràng biến hóa dưới thân hắn. Từ sau khi cậu bị thương, hai người đã lâu không thân thiết với nhau, nghĩ đến đây con Sư Tử có chút nhịn không được.

Trong khoảng thời gian này vì để chăm sóc cậu, Sư Tử quả thật đã phải chịu mệt không ít. Ban ngày đi săn, giải quyết công việc trong tộc, buổi tối trở về giúp cậu thay thuốc, rửa mặt chải đầu, xoa bóp, đến tận đêm khuya mới vội vàng ngủ bên cạnh cậu, kiên trì hơn nửa tháng, chưa từng oán trách lấy một câu, chỉ là thỉnh thoảng sẽ làm nũng, tranh công, cầu vuốt ve.

Thượng Khả cảm thấy vết thương trên người cũng đã sắp khỏi, đêm nay có lẽ có thể ôn tồn một chút.

Đêm đó sau khi ăn cơm, tắm rửa xong, cả người Thượng Khả trần truồng nằm trên thảm da thú, mái tóc dài màu trắng tùy ý xõa ra, cái đuôi to xù xù lười biếng lắc lư, một đôi mắt đào hoa, nửa khép nửa mở, lộ hết vẻ quyến rũ.

Nhìn thấy cảnh này, Mục Đồ hoàn toàn ngây người, trong lòng rống giận: Đừng có kích thích ta, ta sẽ thú tính quá độ đó! Em còn dám duỗi eo, eo là có thể tùy tiện duỗi là duỗi à? Bỏ cái gối đầu đó ra, ngực ta cho em dụi này! Á, cái đuôi cuộn trên đùi, lông xù xù, thật muốn sờ quá đi!

Không được, Mục Đồ thừa nhận rằng mình không thể cưỡng lại được sự cám dỗ, sau ba giây cầm cự, hắn thú hóa.

Mục Đồ như một con mãnh sư vừa xổng chuồng, hạ gục con Hồ Ly trắng nõn kia, sau đó bắt đầu cày cấy trên người cậu. Để tránh đụng vào miệng vết thương của cậu, Mục Đồ bế cậu lên, tiến vào trong cơ thể cậu theo tư thế ngồi xếp bằng. Tư thế này đi vào càng sâu, ngậm chặt đến nỗi làm người ta muốn ngừng mà không được. Xong một lần, Mục Đồ lại lật người cậu lại, tiến vào từ phía sau bằng tư thế cõng ngồi. Sau mấy lần thay đổi, không hề đụng phải phần lưng cậu, tận hưởng khoái cảm tới cực hạn.

Một con Sư Tử cấm dục gần một tháng, vào buổi tối này đã thể hiện ra tiềm lực và thao tác cực kỳ sống động xưa nay chưa từng có……

Hai ngày sau, Thượng Khả và Mục Đồ dẫn theo vài tộc nhân đến hồ băng thu lưới.

Khi lưới đánh cá được kéo lên, mọi người ngay lập tức choáng váng trước mẻ cá trước mắt. Chỉ thấy mấy trăm con cá, tôm mắc trong lưới đánh cá, chúng nhảy nhót trong lưới, phát ra tiếng rả rích. Trong đó có hai con cá lớn đặc biệt dễ thấy, dài khoảng hai mét, có vảy màu trắng bạc sáng lấp lánh trong băng tuyết.

Mọi người đều rất vui mừng, nếu mỗi lần đều có thu hoạch như vậy, bọn họ không cần phải lo lắng về đồ ăn nữa. Tuy mùi vị thịt cá có hơi tanh, nhưng tuyệt đối có thể đỡ đói hơn so với rau quả.

Khi bọn họ đem mẻ cá thu hoạch được về bộ lạc, tất cả mọi người đều bị kinh động, sôi nổi chạy tới vây xem.

“Nhiều cá vậy!”

“Ha ha, thật tốt quá, mùa lạnh này có ăn rồi.”

Không phải thú nhân của Sư tộc chưa từng bắt quá, nhưng phần lớn bọn họ đều trực tiếp xuống nước bắt chúng, chưa từng sử dụng dụng cụ bắt cá. Hiện giờ thấy Thượng Khả chỉ dùng một cái lưới lớn đã bắt được nhiều như vậy, trong lòng vừa bội phục lẫn cảm kích. Bọn họ biết nhu cầu ăn thịt của Thượng Khả không cao, rau quả tự cậu trồng hoàn toàn có thể tự cung tự cấp. Sở dĩ lo nghĩ đan lưới bắt cá, rõ ràng là để trợ giúp những người khác trong bộ lạc.

Đêm đó, Thượng Khả làm một bữa tiệc tôm cá, mời một số thú nhân rất có uy vọng trong tộc tới nếm thử. Canh cá thơm ngon, tôm cua tươi mới và cá nướng thơm phức, khiến ai nấy đều ăn đến mặt mày hớn hở, hoàn toàn xác định kế hoạch động viên toàn tộc đi bắt cá.

Buổi tối, Mục Đồ nhìn một sân bừa bộn, ngửi thấy mùi cá trong không khí, buồn bực không chịu được.

Hắn vuốt cái bụng còn chưa ăn no của mình, ủ rũ cụp đuôi đi vào nhà Thượng Khả.

“Hồ Ly, không vội, ngày mai ta sẽ gọi người tới dọn dẹp.” Mục Đồ nhìn thân ảnh bận rộn của cậu, có chút đau lòng.

Thượng Khả quay đầu lại cười cười với hắn, sau đó từ phía sau lấy ra hai cái bánh bao thịt cá, đưa tới trước mặt hắn.

Một người một cái, ngồi ở cạnh đống lửa, ấm áp ăn phần thức ăn chỉ thuộc về hai người bọn họ……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top