Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 195 [£11-TG14].

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 195 [£11 - TG14]. Chạy Mau Đi, Hồ Ly

Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh

Editor: Vũ ( 10/12/2020 )

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Vấn đề lương thực về cơ bản đã được giải quyết, bộ lạc quét sạch không khí suy tàn trước đó, bắt đầu tích cực chuẩn bị cho mùa đông.

Ban ngày Thượng Khả xử lý vườn rau, ướp rau dưa, ủ rượu trái cây, khâu vá da thú. Mục Đồ giao tất cả tài sản riêng thuộc về mình cho Thượng Khả, bao gồm thức ăn, da thú cùng nhiều kim loại quý và khoáng sản hiếm, nghiễm nhiên đã coi cậu như là vợ của mình. Chờ mùa lạnh trôi qua, hắn dự định sẽ chính thức xin các trưởng lão ghi vào danh lục, lập gia đình với Thượng Khả.

Tuy rằng Sư Vương lựa chọn lập gia đình với giống đực có chút hiếm thấy, nhưng ở thời đại này, thú nhân vẫn thừa nhận hôn nhân giữa giống đực. Vì suy cho cùng, Sư Vương cũng không phải cha truyền con nối, chỉ cần có dũng khí và thực lực thì bất cứ ai cũng có thể khiêu chiến Sư Vương.

“Hồ Ly ơi!” Mục Đồ mặc một bộ da lông cừu xù xù hấp tấp đi vào phòng, bước nhanh đến trước mặt Thượng Khả, nhe răng cười hề hề.

Thượng Khả kỳ quái nhìn hắn một cái.

Mục Đồ từ trong ngực móc ra thứ gì đó, ngoắt ngoắt cái đuôi nói: “Tặng cho em nè.”

Thứ hắn cầm trên tay là một món đồ trang sức, hình dạng giống một cái hồ lô nhỏ, răng màu trắng xanh, nhỏ nhắn đáng yêu.

Thượng Khả nhận lấy nhìn kỹ thì phát hiện đó là một cây sáo xương được khắc từ xương của động vật, tạo hình tuy ngắn gọn, nhưng toàn bộ đều được làm bằng thủ công, bóng loáng và tinh tế, rõ ràng đã tốn rất nhiều công sức.

“Đây là cây sáo xương do ta tự tay làm, về sau nếu muốn gọi ta, em cứ thổi cây sáo này, ta nhất định sẽ đến ngay lập tức.” Mục Đồ vỗ ngực tỏ vẻ.

Thượng Khả im lặng: Lần đầu tiên gặp phải một đại gia hỏa  tự mình làm “Cẩu sáo”, còn làm một cách tự nhiên không ra vẻ như vậy……

Cậu vui sướng nhận món quà này, đeo nó vào cổ mình, ngẩng đầu thấy người nào đó đang nhìn mình với vẻ mặt rạng rỡ, cái đuôi ngoắt điên cuồng vì vui vẻ.

Thượng Khả cười cười, ôm lấy cổ hắn, nhiệt tình thưởng cho một cái hôn.

Mục Đồ vừa lòng, lông tóc giãn ra như một con mèo lớn được vuốt ve.

Trong vòng nửa tháng, Sư tộc đã đánh bắt được không ít cá ở hồ băng, thời tiết càng ngày càng lạnh, mọi người bàn bạc và quyết định thu lưới thêm một lần nữa rồi sẽ kết thúc mùa đánh cá và săn bắt này.

Một đám người vui vẻ đến hồ băng, từng người tìm kiếm nơi bọn họ đã thả lưới, bắt đầu thuần thục thu lưới.

Thượng Khả không theo hỗ trợ mà đi sưu tầm các vật liệu hoặc khoáng chất có sẵn gần đó. Thế giới này có rất nhiều vật chất mới lạ, chẳng hạn như cây đá tuyết có thể kết tinh ra muối. Loại cây này mọc ở thung lũng thấp và núi sâu, hút hết chất dinh dưỡng của dòng sông muối ngầm, trên cành cũng không có hoa lá, chỉ cần trời không mưa ba ngày là sẽ ngưng kết ra muối tinh màu trắng, xung quanh không có một ngọn cỏ, chỉ có một mảnh màu trắng bạc, rất là kỳ lạ.

Ngoài ra còn có một loại quả mọng, chất lỏng sền sệt, trơn dính như bột mì, có thể dùng làm bánh, màn thầu, bánh bao, sủi cảo các loại đồ ăn này nọ với hương vị độc đáo.

Trong tự nhiên còn có không ít thứ như thế. Tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn tự nhiên, vừa dinh dưỡng lại sạch sẽ.

Trong lúc đang thu gom, đột nhiên nghe thấy tiếng hét hoảng sợ vang đến từ xa. Thượng Khả xoay người nhìn lại, chỉ thấy phía đối diện với hồ nước xuất hiện một cảnh tượng kỳ diệu, một mảnh rừng rộng lớn giống như bị đóng băng trong chớp mắt, ngưng kết ra từng lớp băng màu trắng bạc, hơn nữa còn đang nhanh chóng lan sang bên này.

“Là xoáy băng tử vong!” Thú nhân vứt bỏ công cụ trong tay, kinh hoảng bỏ chạy về hướng ngược lại.

Mục Đồ vừa chạy như điên vừa rống to về phía Thượng Khả còn đang ngơ ngác: “Hồ Ly, chạy mau!”

Thượng Khả giật mình, lập tức xoay người bỏ chạy. Hai người cách một hồ nước, mỗi người chạy một bên, rất nhanh đã chạy về hai hướng khác nhau.

Xoáy băng tử băng di chuyển qua bên này với tốc độ cực nhanh, từng luồng gió xoáy như những lưỡi dao băng phát ra tiếng rít sắc bén cắt qua không khí. Nơi nó đi qua, lớp băng lập loè, hàn khí bức người.

Mục Đồ trơ mắt nhìn bóng dáng Hồ Ly biến mất trong tầm mắt mình, trong lòng nôn nóng rồi lại không thể làm gì. Nhưng không bao lâu, một chuyện còn làm cho hắn hoảng sợ hơn đã xảy ra, đó là dòng xoáy băng tử vong đi qua mặt hồ, lượn vòng quanh hồ rồi đuổi theo hướng Hồ Ly đang chạy trốn.

Những người đứng ở bên cạnh Mục Đồ đều đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mấy người chạy theo hướng Thượng Khả chạy đi lại rơi vào nguy cơ.

Thượng Khả chạy thục mạng, thậm chí không dám quay đầu lại. Bốn bề trống trải, giữa đất trời như chỉ còn lại có mình cậu. Chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc dồn dập của bản thân và tiếng rít càng ngày càng gần ở sau lưng.

Gió mạnh vô hình, tránh cũng không thể tránh, cho dù chỉ có một khe hở, nó cũng có thể lọt vào, huống chi nơi này cũng không có nơi có thể tránh gió.

Thượng Khả cảm giác sau lưng phát lạnh, khoảng cách tử vong chỉ còn cách cậu có một bước. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, phía trước đột nhiên xuất hiện một dòng sông nhỏ nước chảy xiết. Mắt cậu sáng lên, không chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống.

Lúc thân thể bay lên giữa không trung, chóp đuôi đã ngưng kết một tầng băng sương, chỉ nghe bùm một tiếng, xoáy băng tử vong gào thét lướt qua mặt sông, lập tức đóng băng sóng nước vừa mới bắn lên giữa không trung, giống như một đóa hoa băng nở rộ, lóe ánh sáng lạnh lẽo giữa mùa đông buốt giá.

Nước sông vốn chảy xiết cũng bị đông lạnh thành một dòng sông băng, nhốt Thượng Khả ở dưới lớp băng.

Thượng Khả nín thở, một tay cầm cây cỏ nước, một tay đập vào lớp băng trên đỉnh đầu. Tuy lớp băng không dày lắm nhưng cơ thể ở dưới nước hoàn toàn bị lạnh cóng đến cứng cả người, Thượng Khả hoàn toàn không thể sử dụng hết sức lực, đại não gần như mất đi năng lực suy nghĩ, các ngón tay tê dại và trái tim thì như có thể ngừng đập bất cứ lúc nào.

Sông băng phong bế mà âm lãnh, tràn ngập tuyệt vọng và sợ hãi. Giữa cơn mê mang, trước mắt như xuất hiện một hình bóng quen thuộc, những ký ức ngày xưa tràn về trong não như thủy triều, vui có, thống khổ có, thương tâm có, tốt đẹp có……

Không, không thể chết được!

Tinh thần Thượng Khả rung lên, cắn chặt răng, khó khăn rút cây dao găm ra khỏi thắt lưng, dùng hết chút sức lực cuối cùng, trở tay đâm mạnh vào lớp băng trên đỉnh đầu. Rắc một tiếng, lớp băng xuất hiện một vết nứt.

Thượng Khả lần lượt đâm chọt, cuối cùng trước khi thoát lực thành công đâm thủng được lớp băng.

Cậu nhanh chóng bò ra khỏi lớp băng, giơ tay cắm chủy thủ thật sâu xuống lớp băng tuyết. Dùng dao găm để cố định cơ thể, tránh để cho mình bị trượt vào trong nước.

Sau khi làm xong tất cả, rốt cuộc cậu không thể dùng thêm một chút sức lực nào nữa, mệt mỏi thở hổn hển, từng luồng sương trắng nhàn nhạt thở ra từ miệng cậu. Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo từng bông hoa tuyết. Tóc, lông mi, đuôi mắt, cánh tay và thân trên cơ thể cậu nhanh chóng tạo thành một tầng băng sương mỏng.

Xung quanh chỉ toàn một màu trắng xoá, không có một tiếng người. Một nửa cơ thể của Thượng Khả dựa vào bờ, một nửa lại vẫn còn ở dưới nước, không thể động đậy. Cậu miệng không thể nói, không thể cầu cứu, chỉ có thể bất lực cào tuyết đọng trên bờ, cóng đến nỗi run bần bật.

Chẳng lẽ lại phải kết thúc? Thượng Khả không cam lòng, nếu có thể, cậu không muốn lại trải qua sinh ly tử biệt một cách không thể hiểu được. Trước kia cậu chỉ coi việc hoàn thành nhiệm vụ là con đường để cầu sinh thì hiện giờ, cậu cảm thấy mỗi một đời đều là cuộc đời của chính cậu, nên do cậu tự mình quyết định.

Mẹ nó, Hệ Thống, mày bảo tao chết là tao sẽ phải chết à? Tao lại càng muốn sống cho mày xem đấy!

Phẫn nộ làm Thượng Khả lấy lại được chút sức lực, cậu dùng tay không sờ soạng khắp nơi, tìm kiếm cách thoát vây. Đúng lúc này, ngón tay cậu chạm vào một vật, cúi đầu nhìn, hóa ra là cây sáo xương mà Mục Đồ đã tặng cho cậu cách đây không lâu.

Trong mắt Thượng Khả tức khắc bừng cháy sức sống, cậu run rẩy để cây sáo vào miệng, dùng sức thổi, một tiếng sáo kéo dài mà thanh thúy lập tức phát ra từ sáo xương, vang vọng giữa đất trời, từng vòng truyền ra phương xa.

Mục Đồ vẫn đi theo quỹ đạo của xoáy băng truy tìm tung tích của Thượng Khả. Xoáy băng tử vong lan tràn trên phạm vi cực lớn, thỉnh thoảng lại chia ra làm vài dòng, khuếch tán ra bốn phía. Lại thêm thời tiết rét lạnh, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến khứu giác của thú nhân. Mục Đồ không thể lập tức cho ra phán đoán chính xác, chỉ có thể tìm kiếm dấu vết để lại trên đường đi.

Thời gian trôi qua, tâm tình Mục Đồ cũng càng ngày càng nóng nảy. Trì hoãn càng lâu thì  hy vọng cũng càng xa vời, nhưng chỉ cần không thấy thi thể của Thượng Khả, hắn sẽ không từ bỏ.

Đúng lúc này, nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng sáo như có như không, giống như một ngọn hải đăng soi đường chỉ lối, nháy mắt chiếu sáng thế giới của Mục Đồ.

Trái tim hắn đập kịch liệt, ánh mắt lộ ra hưng phấn, dưới chân như có gió, chạy thục mạng về hướng tiếng sáo truyền đến.

Hồ Ly, Hồ Ly! Trong lòng không ngừng gọi tên của cậu.

Nhưng mà, khi Mục Đồ lao ra khỏi rừng cây, tiếng sáo lại chợt biến mất. Hắn chạy đến bờ một con sông nhỏ, nước sông vốn chảy xiết nay đều đã đóng băng.

Trái tim Mục Đồ thắt lại, tìm kiếm xuôi theo dòng sông băng.

Nhưng không lâu sau, bước chân hắn dừng lại, trong tầm mắt xuất hiện một cột sóng nước ngưng kết thành băng, nhìn dọc theo bờ cột sóng nước, chỉ thấy một bóng người nằm sấp trên mặt tuyết, trên người đã phủ một lớp sương tuyết hơi mỏng, như thể đã chết, không hề có sự sống.

Đồng tử Mục Đồ đột nhiên co rút, sau đó nhanh chóng vọt tới bên người Thượng Khả, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng thăm dò hơi thở của cậu.

Tuy rằng mỏng manh, nhưng mà, vẫn còn sống!

Mục Đồ gần như muốn ngửa mặt lên trời rống dài một tiếng, phát tiết sự vui sướng trong lòng.

Cố gắng kìm nén sự kích động, hắn thật cẩn thận ôm Thượng Khả ra khỏi nước sông.

Nhìn thấy hố băng trên mặt sông, Mục Đồ đại khái cũng có thể đoán được những gì Hồ Ly đã trải qua. Trong tình huống ấy, cậu vẫn là kiên cường sống sót. Mục Đồ cảm thấy Hồ Ly của hắn thật quá tuyệt vời!

Thân thể trong lòng ngực lạnh băng và cứng đờ, hơi thở đang suy yếu dần, làn da vốn dĩ đã trắng nõn, nay thoạt nhìn còn trong suốt hơn băng. Mái tóc mềm mại đã mất đi độ bồng bềnh trước kia, đọng lại thành một lớp băng sương, chỉ cần vỗ nhẹ một cái là sẽ có hạt tuyết rơi xuống.

Mục Đồ đau lòng không thôi, thoáng nhìn thấy trên tay trái Thượng Khả vẫn còn cầm một con dao găm, đang muốn gỡ ra, lại bị một bàn tay lạnh như băng ngăn lại. Cúi đầu nhìn, phát hiện Thượng Khả vốn còn đang hôn mê không biết đã tỉnh lại khi nào.

“Hồ Ly, em tỉnh rồi! Thật tốt quá, ta lập tức mang em về nhà.” Mục Đồ vui sướng ôm cậu vào lòng, dùng nhiệt độ của cơ thể mình ủ ấm cho cậu.

Thượng Khả tham lam mà hấp thu độ ấm của hắn, lắng nghe tiếng tim đập của hắn, lại lần nữa cảm nhận được niềm vui sướng khi được tái sinh lần nữa.

“Ta giúp em gỡ gao găm ra trước.” Nói xong, Mục Đồ lại muốn gỡ dao găm.

Thượng Khả tránh đi, lắc lắc đầu.

Mục Đồ mới đầu còn không hiểu, ngay sau đó phát hiện dao găm đã dính chặt vào tay Thượng Khả, nếu mạnh mẽ gỡ ra, khả năng sẽ xé ra cả da thịt của cậu.

Hắn dùng tay mình bao bàn tay cứng đờ kia lại, hốc mắt nóng lên, trong lòng quặn đau.

Loại cảm giác đau lòng này đã không phải là lần đầu tiên, giống như rất lâu trước kia cũng đã từng trải qua vậy, hơn nữa còn không ngừng lặp lại.

Thượng Khả như cảm nhận được cảm xúc của Mục Đồ, cố sức lắc lắc đuôi mình, dùng chóp đuôi nhẹ nhàng quét qua gương mặt hắn, như đang an ủi.

Mục Đồ nhìn cậu thật sâu, trong mắt lộ ra thống khổ đè nén.

Thượng Khả hé miệng, không tiếng động mà nói một câu: Mang em về nhà.

Ánh mắt Mục Đồ khẽ động, bế cậu đứng lên, sải bước đi nhanh về phía bộ lạc.

Trở lại bộ lạc, mọi người trong Sư tộc lập tức kinh hỉ vây lại, dò hỏi tình hình của Thượng Khả.

Mục Đồ không có thời gian ứng phó với bọn họ, sai người đưa nước ấm tới, cẩn thận cởi ra quần áo trên người Thượng Khả, sau đó dùng khăn lông nóng chườm từng chút lên người cậu. Đợi đến sau khi tất cả băng trên người cậu tan ra, mới bế cậu vào bồn nước ấm.

Trên làn da Thượng Khả có nhiều chỗ bị thương do giá rét, miệng vết thương trước đó đã khép lại giờ cũng nứt ra, nhưng trên mặt cậu không có vẻ thống khổ, từ đầu đến cuối đều nở nụ cười nhợt nhạt.

“Hồ Ly, thật xin lỗi.” Mục Đồ sờ sờ mái tóc ướt đẫm của cậu, đau lòng nói, “Nếu như ta có thể tìm được em sớm hơn thì tốt rồi.”

Một mình Hồ Ly đã ngâm mình trong nước lạnh băng ít nhất hai tiếng đồng hồ, không cách nào cầu cứu, không biết lúc ấy đã tuyệt vọng đến cỡ nào. Cậu không chỉ là tộc nhân của hắn, mà còn là người yêu của hắn, nhưng hắn vẫn luôn không thể bảo vệ được cậu.

Thượng Khả chậm rãi cầm lấy cây sáo xương treo ở trên cổ, đặt ở bên môi hôn một cái, sau đó lại ngửa đầu hôn lên môi Mục Đồ một cái, nhìn hắn bằng ánh mắt trong veo: Cảm ơn anh, Mục Đồ, sáo xương mà anh tặng cho em đã cứu em một mạng. Cho nên, không cần tự trách.

Thượng Khả có loại cảm giác, vận mệnh khống chế bọn họ đã càng ngày càng yếu, sớm muộn gì cũng có một ngày bọn họ có thể chân chính nắm giữ nhân sinh của mình, không cần phải trải qua nỗi thống sinh ly tử biệt lặp đi lặp lại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top