Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 199 [£15-TG14].

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 199 [£15 - TG14]. Chạy Mau Đi, Hồ Ly

Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh

Editor: Vũ ( 15/12/2020 )

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Trong rừng cây, mười mấy bóng người mạnh mẽ nhanh chóng lướt qua, đuổi theo mấy Trĩ Cẩu đang chật vật chạy trốn.

Thượng Khả ngồi xổm trên cây, kéo trường cung, chăm chú nhắm chuẩn phía trước, dây cung nảy lên, một mũi tên bắn vụt ra, ngay sau đó liền thấy một gã Trĩ Cẩu kêu thảm một tiếng rồi ngã gục trên mặt đất. Thượng Khả không hề dừng lại, lại lần nữa lắp cung, nhắm ngay mũi tên vào mục tiêu thứ hai.

Cậu cũng không nhắm vào điểm yếu hại, mà định bắt sống một hai gã để tra khảo vị trí của dầu mỏ. Cho dù trước mắt Sư tộc không có hứng thú phát triển, cũng nên giữ nó ở trong tay của mình. Huống hồ Trĩ Cẩu tộc xâm lược bộ lạc thú nhân, chắc chắn phải thường xuyên thu thập dầu mỏ, ôm cây đợi thỏ, cắt đứt nguồn tài nguyên này còn hiệu quả hơn là tìm kiếm khắp nơi một cách vô ích.

Chỉ là, bình thường mọi người trong Sư tộc vừa nhìn thấy Trĩ Cẩu là sẽ giết chết ngay, vài lần truy kích đều không giữ được một người sống nào.

“Hồ Ly, về nhà thôi.” Giải quyết xong mấy con Trĩ Cẩu, Mục Đồ vẫy vẫy tay với Thượng Khả trên cây.

Thượng Khả nhẹ nhàng nhảy xuống cây, chậm rãi đi đến bên người Mục Đồ.

Mục Đồ quấn lấy eo cậu, cúi đầu cắn một ngụm trên tai cậu.

Đoàn người trở về bộ lạc với niềm vui thắng lợi và thu hoạch lớn con mồi, được các tộc nhân nhiệt tình nghênh đón, lũ trẻ con hưng phấn chạy tới hào hứng tranh nhau hỏi thăm quá trình chiến đấu của bọn họ.

Mục Đồ không để ý, lại thấy hai nhóc Hồ Ly đang víu ở trên người cậu. Hình ảnh một lớn hai nhỏ hài hòa ở chung, thấy thế nào cũng không vừa mắt.

Thượng Khả cong lưng, dùng tay gãi gãi sau gáy hai nhóc Hồ Ly. Nhóc Hồ Ly rụt rụt cổ, cười ha ha rồi thả tay đang ôm đùi ra.

Hai mắt Mục Đồ hơi lóe, sau gáy là điểm mẫn cảm của Hồ Ly sao? Đêm nay thử xem xem.

Thượng Khả dẫn hai bé Hồ Ly đến gặp các đứa bé khác, làm một động tác đoàn kết hữu ái, bảo cho bọn nó chăm sóc cho đồng bọn mới.

Đứa bé lớn tuổi nhất lập tức vỗ ngực tỏ vẻ không thành vấn đề, nhưng hai nhóc Hồ Ly sợ người lạ, thấy Thượng Khả không chơi cùng bọn nó, lập tức xoay người trở lại bên cạnh mẹ mình.

Thượng Khả nhìn về phía nữ Hồ tộc cách đó không xa, khẽ nhíu mày. Không đợi cậu có động tác gì, một đôi bàn tay to đã kéo cậu đến bên cạnh, sau đó liền nghe thấy giọng nói bất mãn của Mục Đồ: “Không cho em dây dưa không rõ với nàng ta.”

Thượng Khả liếc xéo hắn một cái: Loại lo lắng này hoàn toàn là thừa.

Ngày hôm qua cậu đã giải thích rồi, kết quả cái tên dấm tinh này giày vò cậu một buổi tối, căn bản không thèm để ý.

Hai người cùng nhau đi vào kho hàng, bắt đầu kiểm kê con mồi, ghi chép thu hoạch của từng người, sau đó tiến hành phân phát cho từng người một. Hai phần ba mỗi lần thu hoạch đều được phân phối theo công việc, một phần ba còn lại, một nửa cho tộc trưởng, một nửa thì nhập vào kho hàng. Nếu ngày hôm đó thu hoạch được ít hơn, thì sẽ vận dụng hàng dữ trữ trong kho.

Hiện giờ Thượng Khả đã mở rộng chăn nuôi ở trong bộ lạc, số gia súc mà mỗi nhà nuôi, có một nửa thuộc về của chung, còn một nửa là thuộc về cá nhân. Chờ tương lai phát triển hơn, phương thức phân phát này cũng sẽ tiến hành thay đổi sao cho phù hợp.

Rất nhiều thú nhân Sư tộc không có hứng thú mấy với việc gieo trồng rau quả, nhưng vì để chăn nuôi gia súc, bọn họ trồng không ít cỏ nuôi gia súc, một đồng xanh mượt, ngược lại cũng tăng thêm chút sức sống bừng bừng cho bộ lạc.

Thượng Khả cầm thức ăn thuộc về mình đang chuẩn bị trở về nấu cơm, nửa đường lại gặp phải Khải La Na và con của cô nàng.

“Á Nỗ, chúng tôi…… Chúng tôi có thể đến nhà cậu ăn cơm không?” Khải La Na thật cẩn thận hỏi.

Nhìn thấy cô nàng hai tay trống trơn, rõ ràng có ý định đến nhà cậu ăn cơm miễn phí.

Đồ ăn rất trân quý đối với thú nhân, trừ khi là tình huống đặc biệt, còn đâu không có ai sẽ vô duyên vô cớ nhường thức ăn của mình cho người khác, Thượng Khả cũng không ngoại lệ. Mỗi lần các thú nhân khác của Sư tộc đến nhà cậu ăn cơm, đều sẽ mang theo nguyên liệu nấu ăn của mình, Khải La Na là một người ngoài, càng không thể có ưu đãi gì.

Thượng Khả lắc đầu, vòng qua cô nàng tiếp tục đi về.

“Á Nỗ.” Khải La Na vội vàng ngăn cậu lại, vẻ mặt buồn bã nói, “Cậu đã nói sẽ chăm sóc cho mẹ con chúng tôi rồi mà, đã mấy ngày chúng tôi không được ăn no rồi, đồ ăn mà bộ lạc phân cho chúng tôi căn bản không đủ ăn, tôi thật sự không muốn nhìn thấy bọn nhỏ đói bụng.”

Thượng Khả phụ trách phân phát đồ ăn, rất rõ ràng Khải La Na nhận được bao nhiêu thức ăn, tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng đủ cho bọn họ đỡ đói. Là một người ngoại tộc, Khải La Na hẳn phải biết đạo lý thấy đủ thì sống yên. Không thể luôn lấy con cái làm cái cớ cầu xin người khác bố thí được.

Thượng Khả nhìn hai bé Hồ Ly, ánh mắt hơi lóe, ngày hôm qua cũng không để ý lắm, hôm nay nhìn lại, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng. Hai nhóc Hồ Ly xanh xao vàng vọt, tinh thần ủ rũ, rõ ràng là hậu quả của suy dinh dưỡng trong thời gian dài. Trái lại Khải La Na, tuy rằng trên người bị thương nhưng sắc mặt hồng hào, dáng người đẫy đà, căng tràn sức sống, hoàn toàn không giống dáng vẻ chịu khổ chút nào. Sự chênh lệch này sẽ xảy ra trên người một người mẹ yêu thương con cái sao?

Thượng Khả ngước mắt, dùng ánh mắt xem kỹ đánh giá Khải La Na trước mặt.

Khải La Na thấy cậu nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt càng tỏ ra nhu nhược đáng thương hơn.

Thượng Khả muốn nói: Để trẻ con ở lại, người lớn thì xin next.

Những người duy nhất trong bộ lạc có thể được cậu ưu đãi, chỉ có trẻ con và người già tàn tật đã từng cống hiến cho bộ lạc thôi. Đáng tiếc cậu không thể nói chuyện, dùng ngôn ngữ của người câm điếc quá phiền toái, tạm thời cũng chỉ có thể bỏ mặc.

Đang nghĩ ngợi, Mục Đồ vừa xử lý xong công việc đang nhẹ nhàng đi về bên này, sau khi nhìn thấy Khải La Na, vẻ mặt vốn đang sung sướng lập tức trở nên không vui.

“Cô ở đây làm gì?” Bàn về không hiểu phong tình, Mục Đồ tuyệt đối là một tay cừ khôi. Huống chi giống cái này còn nói có một chân tin đồn với bạn lữ của hắn.

Trong mắt Khải La Na hiện lên một tia khiếp đảm, lễ phép chào hỏi Mục Đồ, sau đó liền tìm cớ rời đi, còn quên dẫn theo cả hai con Hồ Ly, vẫn là do bọn nó tự đuổi theo.

“Nàng ta tìm em làm gì?” Mục Đồ kéo đuôi Thượng Khả, mở ra hình thức thẩm vấn.

Thượng Khả chỉ chỉ nguyên liệu nấu ăn trên tay, lại chỉ chỉ miệng mình.

Mục Đồ lập tức như được triệu hoán, thò lại gần hôn lên miệng cậu một cái, sau khi hôn xong còn cao lãnh tỏ vẻ: “Đừng tưởng rằng dùng sắc đẹp và mỹ thực là có thể triệt tiêu tội lỗi vụng trộm của em đâu nhá.”

Thượng Khả:…… Có đôi khi bọn họ thật sự không thể câu thông, tư duy hoàn toàn không ở trên một kênh.

Buổi tối, cho con Sư Tử này ăn no, Thượng Khả dùng bàn cát và thủ thế, lần nữa nói rõ cậu với nữ tử Hồ tộc đó không hề có quan hệ gì cả, đừng có lấy cái cớ “dùng cách xử phạt về thể xác” với cậu!

Nhưng mà con Sư Tử nào đó hình như lựa chọn thiểu năng trí tuệ, túm lấy cái đuôi cậu, một hai nói cậu hoa tâm, sau đó vẫn giày vò cậu như vầy rồi như vầy, còn vô cớ gây rối yêu cầu cậu sinh cho hắn một nhóc con Sư Tử, nếu không mỗi ngày đều đeo chuông cho cậu.

Nói đến cuối cùng làm Thượng Khả nổi lửa luôn, lửa lớn đến nỗi lập tức nhét một khối hoàng liên nguyên thủy vào trong miệng hắn, đột ngột dập tắt dục vọng căng tràn và khí thế kiêu ngạo của hắn.

Ngày hôm sau, Mục Đồ lại mang theo tộc nhân đi ra ngoài săn thú, thuận tiện truy tìm tung tích của Trĩ Cẩu. Bởi vì quá mệt mỏi nên Thượng Khả không đi theo đại đội, mà ở lại bộ lạc cùng làm công việc thủ công với những người khác .

Mấy thú nhân ngoại tộc mà Sư tộc thu lưu cũng được phân phối nhiệm vụ cho từng người, về sau sẽ căn cứ theo công sức lao động của bọn họ mà khen thưởng vật chất tương ứng.

Thượng Khả trải qua rất nhiều thế giới, nắm giữ tri thức kỹ năng phong phú, nhưng cậu cũng không làm ra vật gì kinh thế hãi tục, mà dựa trên cơ sở sản vật và kỹ thuật vốn có tiến hành cải tiến, từng bước nâng cao mức độ sống của thú nhân.

Kết cấu kiến thức của các thú nhân quá đơn sơ, rất nhiều quan niệm và thói quen không thể thay đổi, bọn họ giỏi bắt chước nhưng lại không biết cách vận dụng trí tuệ của mình như thế nào. Thứ Thượng Khả muốn dạy không phải là một kỹ thuật tiên tiến nào đó đã hoàn thiện, mà là sáng tạo ra cách tư duy và quá trình thực tiễn tạo ra kỹ thuật đó.

Trong bất tri bất giác, một ngày bận rộn lại trôi qua. Đám người Mục Đồ thắng lợi trở về, lần này lại mang về thêm vài thú nhân lưu vong. Thượng Khả ghi bọn họ vào danh sách ngoại tộc, sau đó kiểm kê và phân phối vật tư.

Sau khi mọi việc xong xuôi, Thượng Khả lại nhìn thấy Khải La Na dẫn con đi tới, mặt đầy ủy khuất hỏi: “Á Nỗ, vì sao thức ăn hôm nay phân cho tôi lại ít hơn ngày hôm qua?”

Thượng Khả xoay người, ra hiệu nàng ta đi theo.

Trong bộ lạc có một lò nung đất sét, mỗi ngày có thể sản xuất ra mấy chục đến mấy trăm cái đào bôi (* là đồ sứ chưa nung). Tên của người chế tác đều được khắc dưới đáy của mỗi lọ đất sét.

Vốn dĩ các thú nhân không có thói quen khắc tên, sau lại bị Thượng Khả ảnh hưởng, mới dần dần hình thành thói quen này. Mục Đồ còn quy định, mỗi tháng sẽ chọn ra một mẻ đồ gốm phẩm chất hoàn mỹ và những người chế tác ra nó sẽ được trao phần thưởng và vinh dự tương ứng, vì thế mọi người đều bắt đầu thích thú việc lưu lại ấn ký độc quyền của mình trên các vật phẩm.

Thượng Khả đi đến một góc, nơi này bày mấy cái đào bôi hình thù kỳ dị, trái ngược hẳn với những cái đào bôi tròn trịa thẳng tắp xung quanh.

Mấy cái đào bôi kỳ lạ đó được xuất từ tay Khải La Na, theo lý mà nói, chế tác đồ gốm là kỹ năng mà hầu hết các thú nhân đều có thể nắm giữ, nhưng Khải La Na không chỉ chậm chạp mà còn tạo hình rất bất quy tắc, đào bôi làm ra cơ bản không khác gì đồ bỏ.

Ý của Thượng Khả rất rõ ràng: Công việc cô làm tệ như vậy, đồ ăn tự nhiên sẽ được chia ít hơn.

Khải La Na lại cảm thấy ủy khuất: “Vết thương trên người tôi còn chưa lành, ngón tay không linh hoạt, khó tránh khỏi làm sẽ kém chút.”

Thượng Khả không dao động: Nếu làm kém thì phải học hỏi nhiều vào.

Những thú nhân mà cậu biết, cho dù không giỏi làm đào bối, thì chế tác một ít chai lọ vại bình đơn giản vẫn không thành vấn đề. Nhưng Khải La Na giống như chưa từng làm việc này vậy, ngay cả một cái chén đều không nặn ra được.

Trong bộ lạc cũng có một ít “Quý tộc” không phải làm việc nặng, nhưng bọn họ cũng có sở trường trong những lĩnh vực khác, chẳng hạn như “Vu y” đã bị đuổi đi lúc trước. Mà nữ tử Hồ tộc trước mắt, rõ ràng không được liệt vào hàng “Quý tộc”.

“Cậu đã nói sẽ chăm sóc mẹ con chúng tôi.” Khải La Na lại lấy ra lý do này.

Một lần hai lần thì cũng thôi, đằng này luôn treo ở bên miệng, sẽ chỉ làm người khác cảm thấy phiền chán. Thượng Khả tu dưỡng rất tốt, sẽ không so đo với nàng, nhưng trong lòng đã xếp cô nàng vào danh sách người qua đường không quan trọng gì rồi.

Cái gọi là “chăm sóc” của cậu, chỉ là bảo đảm bọn họ có một nơi nương náu và nhu cầu sinh hoạt cơ bản, sẽ không bị các thú nhân khác khi dễ, nhưng chưa bao giờ nói nàng không phải làm việc, ăn không uống không, hưởng thụ đãi ngộ của khách quý. Ngay cả Mục Đồ thân là tộc trưởng mà còn chả không làm mà hưởng nữa là.

Thượng Khả phớt lờ những lời phàn nàn và ủy khuất của Khải La Na, sau khi nói rõ tình huống liền rời đi.

Khải La Na nhìn bóng lưng cậu căm tức dậm dậm chân.

Buổi tối, Thượng Khả làm thêm ít điểm tâm, định kêu Mục Đồ cùng đi đưa cho hai nhóc Hồ Ly.

“Ta không đi.” Mục Đồ từ chối mà không cần suy nghĩ, còn bảo hắn đưa đồ ăn cho đứa con của người tình tin đồn với bạn lữ, đây không phải là bệnh sao?

Thượng Khả tự nhiên sẽ không làm hắn khó xử, cố ý gọi mấy nhóc thú nhân tới, lấy danh nghĩa là chơi trò chơi, đưa thêm cơm cho hai bé Hồ Ly. Cậu biết rõ thức ăn cậu phân cho Khải La Na chỉ có thể ăn lửng dạ. Với cái tính lười biếng của Khải La Na, hai bé Hồ Ly phỏng chừng còn phải nhịn đói trong thời gian dài.

Đoàn người đi đến trước nơi ở của Khải La Na —— một ngôi nhà nhỏ bằng đất.

Trong phòng đốt hỏa lò, im lặng không một tiếng động, giống như không có ai ở trong vậy.

Không đợi Thượng Khả gõ cửa, một nhóc thú nhân đã tùy tiện đẩy cửa ra, bên trong lập tức truyền đến vài tiếng la hét hoảng sợ.

Thượng Khả nhìn thoáng qua một vòng, Khải La Na cũng không ở trong nhà, hai bé Hồ Ly cuộn mình trong góc, hoảng sợ nhìn đám người đột nhiên xâm nhập. Khi nhìn thấy thân ảnh của Thượng Khả, nét mặt mới thoáng hòa hoãn, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Quái lạ, Khải La Na đi đâu rồi?

------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Thế giới này đại khái còn mấy chương……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top