Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 201 [£17-TG14].

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 201 [£17 - TG14]. Chạy Mau Đi, Hồ Ly

Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh

Editor: Vũ ( 18/12/2020)

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Thượng Khả đang ngồi đốn củi trong sân, đột nhiên cảm thấy từ đuôi truyền đến cảm giác dị thường, quay đầu nhìn lại, hai bé Hồ Ly không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau cậu, một trái một phải ôm lấy đuôi cậu, đáng thương hề hề nhìn cậu.

Nhìn bộ dạng của chúng nó, phỏng chừng lại bị ủy khuất gì rồi, Khải La Na bị phạt một trận mà vẫn không biết hối cải sao?

Thượng Khả đặt đồ trên tay xuống, rửa tay ở bồn nước bên cạnh, sau đó lấy hai trái cây ở trên bàn đưa cho bọn nó rồi đứng lên, quyết định dẫn bọn nó đi ra ngoài giải sầu.

Thượng Khả đi phía trước, hai bé Hồ Ly một tay ôm đuôi cậu, một tay gặm trái cây, từng bước đi theo phía sau cậu.

“Này, Á Nỗ, cậu là đang đưa con trai ra ngoài hóng gió đó hả?” Một thú nhân trêu chọc hỏi.

Xung quanh lập tức truyền đến một tràng cười thiện ý, nhìn ba con Hồ Ly xinh đẹp một lớn hai nhỏ đi qua trước mắt, rất là cảnh đẹp ý vui.

Thượng Khả cười cười với bọn họ rồi dắt bé Hồ Ly đi dạo vòng quanh bộ lạc, mấy bé thú nhân khác thấy thế cũng hi hi ha ha đi theo, chẳng mấy chốc phía sau Thượng Khả đã xếp thành một hàng dài.

Hôm nay là ngày nghỉ ngơi nhưng giờ toàn bộ đám tiểu thú nhân đều tập trung ở đây, Thượng Khả dứt khoát dẫn bọn nó đi hái nấm. Số nấm này được cậu ủ vào mùa lạnh, hiện tại có thể hái được rồi. Môi trường ở đây rất thích hợp cho các loại nấm dại, trong mỗi góc ẩm thấp ở bộ lạc Thượng Khả đều ủ một ít. Khi xuân về hoa nở, nấm mọc thành từng mảng, có màu xám, trắng, màu nâu vàng, thỉnh thoảng còn lẫn vào một ít nấm độc sặc sỡ. Không biết có phải do cậu đã từng đã làm nấm tinh hay không mà mỗi cây nấm cậu tự ủ đều rất tươi non và căng tròn, chất lượng cực tốt.

Thượng Khả vừa lượm nấm cùng với nhóm tiểu thú nhân vừa xử lý hết số nấm độc.

Nấm có rất nhiều cách chế biến như xào, ninh, hấp, rán, trộn, nấu canh, nhồi, chưng, rang v.v, mùi vị vừa tươi ngon vừa có công dụng chữa bệnh rất cao. Mặc dù phần lớn các thú nhân đều không thích ăn chay, nhưng chỉ cần là món ăn xuất từ tay Thượng Khả, thì hầu như không có ai từ chối. Đừng nói là thức ăn chay, cho dù có là bùn, bọn họ cũng vẫn ăn ngon lành. Chẳng phải tộc trưởng của bọn họ đặc biệt thích ăn loại gà bùn đó sao?

Trong quần áo của mỗi bé thú nhân đều đựng một đống nấm, sau đó vô cùng vui vẻ theo Thượng Khả về nhà.

Bọn nó rất rõ ràng, mỗi lần chỉ cần nghiêm túc tham gia học tập và lao động, là có thể nhận được khen thưởng từ chỗ Thượng Khả. Có đôi khi là đồ ăn, có đôi khi là món đồ chơi, có đôi khi là quần áo, có đôi khi là các loại đồ dùng tạo hình đáng yêu hằng ngày.

Trong số bọn nó có đứa nhận được một bộ đồ ăn chạm khắc hoa văn Sư Tử, còn có đứa thì được một bộ trang phục rất ngầu và đẹp trai, làm những đứa khác hâm mộ không thôi.

Trở lại chỗ ở, Thượng Khả giữ nhóm tiểu thú nhân lại, nấu cho bọn chúng một bàn đồ ăn ngon, cho bọn nó tự mình nhấm nháp nấm tươi mà bọn nó hái được.

Đến khi Mục Đồ về nhà, đám nhóc thú nhân đã ăn sạch đồ ăn, ngay cả điểm tâm ngọt sau bữa ăn cũng chẳng còn. Có điều Mục Đồ cũng không nóng nảy, hắn biết Hồ Ly khẳng định đã chừa lại một suất lớn cho hắn rồi.

Sau khi đưa các tiểu thú nhân về nhà, Mục Đồ vừa ăn mỹ thực vừa nói với Thượng Khả: “Ngày mai cùng ta ra ngoài săn thú đi, ta phát hiện ra nguồn dầu đen ( dầu mỏ ).”

Thượng Khả gật đầu, cũng không cảm thấy ngạc nhiên, dù sao thì đội Loa Ngưu kỵ Sư tộc đã gần như san bằng núi Kaloc rồi.

Bên kia, hai bé Hồ Ly cầm một miếng bánh mật ong về nhà, nhìn thấy Khải La Na đứng ở cửa lạnh lùng nhìn bọn nó chằm chằm, lập tức đưa bánh mật ong trên tay qua, sợ hãi gọi một tiếng: “Ma ma.”

Khải La Na cầm lấy bánh, không nói lời nào đi vào trong nhà.

Tụi Hồ Ly càng ngày càng dễ chịu, nàng ta lại càng ngày càng nghèo túng. Vốn cho rằng dựa vào quan hệ với Á Nỗ là có thể được ưu đãi ở trong bộ lạc. Kết quả Á Nỗ hoàn toàn không coi trọng nàng ta, không những không có ưu đãi mà còn tống nàng ta vào lò nung làm cu li, khiến nàng ta mất hết mặt mũi trước mặt bao người. Trải qua lần lao dịch này, hầu hết mọi người đều không còn nhường nhịn và nịnh bợ nàng ta nữa, việc nên làm thì vẫn phải làm, mà còn phải làm cho xong, tuyệt đối không được ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.

Khải La Na không khỏi cảm thấy phẫn hận, cùng là Hồ tộc, dựa vào cái gì một kẻ câm có thể được Sư Vương sủng ái, còn nàng ta lại chỉ có thể khom lưng làm thấp, bị quản chế khắp nơi?

Khải La Na rất giỏi trong việc lợi dụng sắc đẹp của mình, nàng ta đã từng ở trong tộc Trĩ Cẩu, có thể sống được đến giờ đều là dựa vào sắc đẹp và bản lĩnh hầu hạ đàn ông. Sau đó Trĩ Cẩu tộc bỏ chạy, nàng ta được Hồ tộc mang về, trở thành người tình của tộc trưởng Hồ tộc, sống cuộc sống như một quý tộc. Ai ngờ không lâu sau đó bộ lạc lại bị Trĩ Cẩu tộc tập kích, nàng ta chỉ có thể mang theo hai đứa con của tộc trưởng bôn ba ở các bộ lạc khác.

Nàng ta lợi dụng sự thương tiếc của mọi người với trẻ con và ưu đãi với giống cái, dù rằng cuộc sống không còn được như trước nhưng cũng coi như áo cơm vô ưu. Cho đến khi tiến vào lãnh địa của Sư tộc, tất cả các thủ đoạn trước kia đều trở nên vô dụng. Cho dù sử dụng tất cả thủ đoạn với đám đàn ông, thì cũng chỉ có thể đổi được một ít đồ ăn chứ không thể thay đổi hiện trạng đói nghèo và thấp kém này. Còn về hai bé Hồ Ly, sau khi Á Nỗ xây dựng trường học, chúng cũng mất đi giá trị lợi dụng.

“Ma ma, chúng ta đi đâu vậy?” Ngày hôm sau, nhân lúc đám người Thượng Khả và Mục Đồ rời khỏi bộ lạc, Khải La Na thu dọn đồ đạc, lén lút rời khỏi bộ lạc Sư tộc cùng với hai bé Hồ Ly.

Khải La Na không để ý đến câu hỏi của bé Hồ Ly, chỉ lo vùi đầu đi đường. Nàng ta cảm thấy thay vì làm một nhân vật nhỏ bé không quan trọng gì ở Sư tộc còn không bằng gia nhập một bộ lạc nhỏ, dựa vào những người cầm quyền, giành càng nhiều lợi ích cho bản thân hơn.

“Ma ma, đừng đi mà.” Thấy bọn họ càng đi càng xa, bé Hồ Ly vừa quay đầu nhìn xung quanh vừa cầu xin.

“Không đi? Ở lại cho bọn họ khi dễ à?” Khải La Na cười lạnh.

“Bọn họ rất tốt, không có khi dễ chúng ta mà.”

Đó là đối với tụi mày! Khải La Na tăng lực độ trên tay, đau đến nỗi bé Hồ Ly phải kêu lên.

“Câm mồm, chúng mày muốn dẫn lũ quái vật tới đây à?” “Quái vật” trong miệng Khải La Na chính là Trĩ Cẩu. Cha mẹ của bé Hồ Ly chính là bị Trĩ Cẩu giết chết, tuy rằng bọn nó không nhớ rõ lắm, nhưng Trĩ Cẩu đã để lại ấn tượng vô cùng đáng sợ trong lòng bọn nó.

Nghe thấy những lời đe dọa của Khải La Na, hai bé Hồ Ly im như ve sầu mùa đông, không dám nữa lên tiếng nữa, chỉ có thể để mặc nàng kéo đi vào trong rừng sâu.

Sau khi Thượng Khả trở lại bộ lạc, lập tức biết được tin tức đám người Khải La Na rời khỏi bộ lạc từ trong miệng các bé thú nhân.

Sắc mặt cậu hơi trầm xuống, lập tức cưỡi Bé Ngưu, đuổi theo phương hướng mà mấy bé thú nhân chỉ, Mục Đồ cũng mang theo hơn mười thanh niên trai tráng theo sát sau đó.

Đoàn người đuổi theo hơn một giờ đồng hồ, từ hoàng hôn cho đến đêm khuya, sau đó phát hiện trên sườn núi có dấu vết đánh nhau và một mảng vết máu vẫn còn chưa khô.

“Lại là Trĩ Cẩu.” Một thú nhân ngồi xổm xuống xem xét một lát, rủa thầm một tiếng.

“Có vẻ như đám người Khải La Na đã bị Trĩ Cẩu bắt đi rồi.” Lời Mục Đồ vừa rơi xuống, liền nghe thấy nơi xa truyền đến vài tiếng gào rống phẫn nộ.

Mục Đồ và mấy người khác liếc nhau, sau đó nhảy xuống khỏi tọa kỵ, lặng yên không một tiếng động đuổi qua.

“Lũ ác ma chúng mày sớm muộn gì cũng sẽ bị các dũng sĩ Sư tộc diệt tộc!” Một thú nhân Hùng tộc vết thương chồng chất quỳ trên mặt đất, hét vào mặt đám Trĩ Cẩu ở xung quanh.

Một gã Trĩ Cẩu cười lạnh một tiếng, giơ lên trường đao, không chút lưu tình chém rớt đầu của hắn, máu tươi văng ra tung toé. Vừa khéo văng vào  Khải La Na đang ngồi cách đó không xa.

“Móa, chỉ có hai cổ thi thể, hoàn toàn không đủ cho chúng ta ăn.” Một gã Trĩ Cẩu chuyển ánh mắt qua Khải La Na, liếm đầu lưỡi nói, “Không bằng nấu con Hồ Ly này luôn đi?”

Cả người Khải La Na run lên, gượng cười nói: “Đừng giết tôi, tôi có thể hầu hạ các anh, sinh dưỡng đời sau cho các anh mà.”

“Hừ, bản thân chúng tao bây giờ còn khó bảo toàn, còn cần con cái làm quần gì?” Trĩ Cẩu chậm rãi đi đến bên cạnh Khải La Na, dùng mũi đao nâng cằm nàng ta lên, chẹp chẹp nói, “Quả thật bộ dạng không tồi, vậy giữ mày lại mấy giờ đi, chờ anh em tụi tao sướng đủ rồi sẽ lại nấu mày.”

Sắc mặt Khải La Na trắng bệch, cả người run rẩy, hai bé Hồ Ly trong ngực cũng rúc thành một cục, trên mặt tràn đầy kinh sợ.

Trong lòng Khải La Na khẽ động, đột nhiên đẩy hai bé Hồ Ly trong ngực ra, vội vàng nói: “Tôi tặng con tôi cho các anh đó, chỉ xin các anh giữ cho tôi một mạng thôi.”

Đám người Thượng Khả đã âm thầm lẻn đến gần, đúng lúc nghe thấy câu này, ngay lập tức tức không chịu được.

Trĩ Cẩu trên cao nhìn xuống nhìn hai đứa bé Hồ Ly ngơ ngác, nhàn nhạt nói: “Tao muốn tụi nó làm gì?”

“ Thịt của trẻ con khẳng định tươi ngon hơn người lớn nhiều, các anh không muốn thử xem sao?” Khải La Na giải thích nói.

Hai bé Hồ Ly nhìn người phụ nữ mà bọn nó coi như mẹ đẻ này, vẻ mặt dần dần chuyển từ không thể tin được thành hờ hững.

“Ha ha ha ha.” Trĩ Cẩu cười to, “Mày tặng con của mình cho chúng tao ăn?”

Tuy rằng Trĩ Cẩu lấy thú nhân làm thức ăn, nhưng bọn chúng có một nguyên tắc, đó chính là không ăn thịt trẻ con, thà là giết chết chứ không bao giờ ăn.

“Chỉ cần cho tôi sống, tôi có thể sinh cho rất nhiều con cho các anh.” Khải La Na quỳ gối chuyển qua người gã Trĩ Cẩu kia, ngón tay sờ mó giữa hai chân gã, quyến rũ nói, “Tôi có thể làm cho các anh sung sướng……”

Trĩ Cẩu vẫn không nhúc nhích, để mặc nàng ta dùng miệng và tay hầu hạ bảo bối của mình, nét mặt đầy sự thõa mãn và sung sướng. Đám Trĩ Cẩu xung quanh thấy thế, đều không khỏi nuốt nuốt nước miếng, lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử.

Thượng Khả không thể nhìn tiếp nữa, dưới sự ra hiệu của Mục Đồ, dẫn đầu bắn ra mũi tên nhọn trên tay mình, xuyên thẳng qua cổ họng một gã Trĩ Cẩu.

Trận chiến bắt đầu từ đây.

Lũ Trĩ Cẩu hét lên vài tiếng, lần lượt cầm lấy vũ khí, cùng đám người Sư tộc chiến thành một đoàn.

“Ba ba!” Hai bé Hồ Ly kinh hỉ thốt lên.

Câu nói này lập tức khiến hai gã Trĩ Cẩu chú ý, trước khi Thượng Khả lao tới, bọn chúng đã mỗi gã bắt được một bé Hồ Ly.

Thượng Khả dừng lại, cảnh giác nhìn chằm chằm hai gã Trĩ Cẩu. Bọn chúng cười lạnh một tiếng, mỗi người chọn một phương hướng rồi nhanh chóng lui về phía sau.

Mắt thấy hai người sắp lủi vào trong rừng, Thượng Khả khó xử, quay đầu nhìn Mục Đồ.

Mục Đồ hiểu ý: “Em trái ta phải.”

Thượng Khả gật đầu, nhanh chóng đuổi theo bên trái, mà Mục Đồ thì đuổi theo hướng bên phải.

Trĩ Cẩu kẹp bé Hồ Ly, hoảng sợ chạy trốn trong rừng cây.

Ban đêm tầm nhìn không tốt, Thượng Khả rất khó bắn một mũi tên mất mạng, chỉ cần hơi chếch đi một chút thôi là bé Hồ Ly sẽ gặp nguy hiểm.

Cũng may Trĩ Cẩu đã bị bé Hồ Ly kéo chậm tốc độ, Thượng Khả gắt gao đuổi theo phía sau, không lo sẽ bị rớt lại. Đang lúc suy tư đối sách, cậu đột nhiên phát hiện con đường này có chút không thích hợp. Nếu cậu nhớ không lầm thì phía trước không xa chính là vách đá.

Mục tiêu của Trĩ Cẩu đúng thật là vách đá, sau khi hiểu được mình không thể bỏ lại Thượng Khả, trong lòng gã liền nảy ra ý định ngọc nát đá tan.

Dừng lại bên vách đá, Trĩ Cẩu nở nụ cười âm hiểm với Thượng Khả, sau đó túm cổ áo bé Hồ Ly, treo nó ra ngoài vách đá.

Thượng Khả há miệng muốn ngăn cản, nhưng lại không thể phát ra tiếng nào.

“Cho mày hai lựa chọn, tự mình nhảy xuống dưới, nếu không, tao sẽ ném nó xuống đó.” Trĩ Cẩu quơ quơ bé Hồ Ly trên tay.

Bé Hồ Ly nhìn vách đá đen thui phía dưới, sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Thượng Khả nắm chặt hai tay, lần đầu tiên cảm thấy thống khổ khi không thể nói chuyện. Nếu cậu có thể nói, ít nhất còn có thể kéo dài thời gian, tiến hành đàm phán với gã.

Hiện giờ, cậu lại chỉ có thể im lặng mà nhìn.

Trĩ Cẩu không biết cậu là người câm, thấy cậu không nói lời nào, cho rằng cậu không dám nhảy, vì thế cười lạnh nói: “Xem ra mày là một tên không có can đảm, vậy để tao ném con Hồ Ly này xuống, cho cái kết thúc nhé.”

Không!

Thượng Khả đột nhiên ném cung tên trên tay xuống đất.

Động tác này thành công ngăn cản hành động của Trĩ Cẩu, gã nhướng mày nói: “ Thế nào? Mày quyết định nhảy?”

Trong lòng Thượng Khả rất rõ ràng, cho dù cậu nhảy, bé Hồ Ly cũng không có khả năng sống sót.

Cậu bước từng bước đến gần vách đá, khi chỉ còn cách Trĩ Cẩu chừng bảy, 8 mét, thân hình đột nhiên phóng nhanh về phía trước, như một mũi tên sắc nhọn lao về phía Trĩ Cẩu.

Trĩ Cẩu hoàn toàn không kịp phản ứng, chưa kịp chuẩn bị gì thì đã bị Thượng Khả đẩy xuống vách đá, thân thể rơi xuống đồng thời bàn tay đang túm bé Hồ Ly cũng buông lỏng ra.

Thượng Khả nhanh tay lẹ mắt bắt được bé Hồ Ly, sau đó xoay người trong không trung, dùng sức ném nó lên trên.

“Vút!” Bị vứt giữa không trung bé Hồ Ly kinh sợ nhìn thân hình Thượng Khả đang nhanh chóng rơi xuống, nháy mắt đã bị bóng tối nuốt gọn. Nó phí công vươn cánh tay, lớn tiếng bật khóc.

“Hồ Ly!” Một tiếng hét lớn vang lên từ phía sau, Mục Đồ nhanh chóng chạy tới tiếp được bé Hồ Ly, nhìn vách đá tối om dưới chân, cả người cũng cứng lại rồi……

Thân thể Thượng Khả nhanh chóng rơi xuống, bên tai là tiếng gió gào thét. Cậu vài lần muốn lợi dụng mặt vách đá để giảm tốc độ rơi xuống nhưng đều không thành công, ngược lại còn làm cho mình chồng chất vết thương.

Đang lúc cậu thầm hô “mạng ta xong rồi”, trong đầu đột nhiên truyền đến thanh âm của Hệ Thống: 【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến 2—— Trong vòng 5 năm phát triển Sư tộc thành bộ lạc đứng đầu núi Kaloc, tộc chúng ít nhất 1000 người. 】

What? Hoàn thành?

Hóa ta ngay vừa rồi, Sư tộc lại thu nhận hơn mười thú nhân ngoại tộc nhập vào bộ lạc, đúng là tộc nhân của thú nhân Hùng tộc vừa bị Trĩ Cẩu giết kia. Trưởng lão khắc tên bọn họ vào danh lục, bộ lạc Sư tộc cộng với dân số của các bộ lạc phụ thuộc xung quanh, chính thức đạt tới con số 1007.

Thanh âm của Hệ Thống vang lên đồng thời, Thượng Khả chỉ cảm thấy bụng đau nhói, thiếu chút nữa đau đến ngất xỉu.

Đợi đến khi hoàn hồn, cậu mới phát hiện mình đang treo trên một nhánh cây, thần kỳ bảo vệ được tính mạng của cậu.

Hệ Thống, mi đó, cuối cùng cũng làm một bàn tay vàng hàng thật giá thật!

------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Chương này tự nhiên chưa thể kết thúc thế giới này, xem ra còn phải thêm một chương.

Cảm ơn mọi người chúc mừng cho tác giả đạt thành tựu 200 chương, tác giả lập tức cảm thấy hào khí tận trời, hôm nay viết thêm —— 200 chữ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top