Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 207 [£05-TG15].

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 207 [£05 - TG15]. Tử Vong Tuần Hoàn

Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh

Editor: Vũ ( 28/12/2020 )

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Tang thi thích hương vị của thịt sống và máu tươi, nhưng là kẻ tiến hóa đứng đầu trong đám tang thi, thức ăn bình thường đã không thể thỏa mãn được cơn thèm ăn của hắn nữa.

Thượng Khả thí nghiệm mấy ngày đều không có tiến triển gì, cho dù là động vật hay thực vật, Đế Quỳ đều không có hứng thú. Thượng Khả làm cái gì hắn liền ăn cái đó, biểu hiện vô cùng hợp tác, nhưng thức ăn tương tự hắn sẽ không nếm thử lần thứ hai.

Nhưng không sao cả, Thượng Khả có rất nhiều kiên nhẫn, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được thức ăn phù hợp với khẩu vị của tang thi vương thôi. Hai người cùng nhau đi khắp nơi, thu thập mỹ thực khắp đất trời, mọi thứ tưởng chừng như rất đẹp đẽ và hài hòa, nhưng hiện thực lại luôn tàn khốc.

Một lần nọ, Thượng Khả để Đế Quỳ nếm thử một món ăn cay, kết quả vừa mới vào miệng, Đế Quỳ đã bạo phát, một bàn tay vỗ tới, trực tiếp phá vỡ nội  tạng của Thượng Khả.

Thượng Khả ngã vào trong vũng máu, còn chưa kịp thể nghiệm nỗi thống khổ tử vong thì đã bắt đầu mở ra hình thức chua xót chết đi sống lại rồi.

Mùi máu tươi làm cho những tang thi ở gần đó ngo ngoe rục rịch.

Đế Quỳ mang vẻ mặt dữ tợn đứng bên cạnh “Thi thể” của Thượng Khả, trong mắt lập loè tia sáng dữ tợn, hắn gầm nhẹ một tiếng, lập tức làm cho đám tang thi đó im như ve sầu mùa đông, không dám lại gần nữa.

Đang chữa thương - Thượng Khả thầm thở ra một hơi, tốt xấu gì cũng tránh được kết cục bị phanh thây lần nữa. Năng lực thừa nhận tử vong của cậu đã được nâng lên một độ cao mà phàm nhân khó có thể với tới, mà yêu cầu của cậu đối với phương thức tử vong cũng đã giảm xuống mức chỉ cần không quá đẫm máu và không quá thống khổ là đã đủ rồi……

Sau năm tiếng, thân thể chữa trị xong. Lần này “chỉ có” nội tạng bị nát, cho nên thời gian chữa trị tương đối ngắn.

Thượng Khả ngồi dậy khỏi mặt đất, vẻ mặt bình tĩnh lấy khăn lông từ trong túi ra, dùng Thủy ma pháp thấm ướt, lau sạch vết máu trên da, sau đó lại thay một bộ quần áo sạch sẽ khác.

“Ổn chưa?” Đế Quỳ ngồi xổm trên một trụ đá, trên cao nhìn xuống nhìn Thượng Khả.

“Ổn rồi.” Thượng Khả bình tĩnh đáp lại.

Cả kẻ giết người và người bị giết đều hiện ra vẻ bình tĩnh vượt ra ngoài sức tưởng tượng.

“Mi tiếp tục đi.” Trong miệng Đế Quỳ vẫn còn mùi vị cay xé làm hắn táo bạo, tâm tình vô cùng khó chịu.

“Hôm nay trước đến đây thôi, cho anh cái này.” Thượng Khả đưa cho hắn một cục kẹo cao su, cục kẹo này được tìm thấy trên người một con tang thi nào đó.

Đế Quỳ nhận lấy, lột ra giấy gói, rồi ném giấy gói vào trong miệng, kẹo cao su thì vứt xuống đất, ngay sau đó phát hiện không đúng lại phun giấy gói trong miệng ra, nhảy khỏi trụ đá, nhặt cục kẹo cao su bị hắn ném xuống đất lên, bỏ nó vào miệng lần nữa.

Thượng Khả: “……”

Tuy nói tang thi không phải giống loài nói vệ sinh gì, nhưng nhìn hành vi này, Thượng Khả vẫn có phần không thể nhịn được. Gia hỏa này tốt xấu cũng là tang thi vương, có dám có chút phong thái và phẩm vị của thân là một con tang thi vương không chứ hả!

Thượng Khả thấy hắn nhai ngấu nghiến, thức thời giữ im lặng, thu dọn đồ đạc trên mặt đất, dự định tiếp tục kéo dài hành trình mỹ thực hung tàn này, đồng thời trong lòng dứt khoát xếp vị cay vào danh sách đen vĩnh viễn không bao giờ đụng tới.

Thành phố Kỳ Trân, một nông trường gần vùng ngoại ô, hai chiếc xe việt dã cải tiến đang chạy trên mặt đất nhấp nhô gồ ghề.

“Lần này thu hoạch không tồi, chờ trở về là có thể đổi được một lượng vật tư phong phú rồi.” Trên ghế phó lái của chiếc xe việt dã phía trước, một tên đầu trọc cười hì hì nói với đồng bạn phía sau.

“Đều là nhờ phúc của anh Bân.” Một người đàn ông nhỏ gầy ngồi ở ghế sau quay đầu cười ngượng ngùng nhìn người đàn ông được gọi là anh Bân bên cạnh, trong mắt tràn đầy kính nể.

Người đàn ông được gọi là anh Bân vươn người dựa vào ghế dựa, trong lòng còn ôm một cô gái tóc vàng xinh đẹp, gã không đáp lại lời nịnh hót của tên nhỏ gầy, ngược lại cô gái tóc vàng trong lòng ngực gã lại cười nói: “Trình Hoa, anh cũng rất có bản lĩnh, lần này lại có thể mời được anh Bân, anh ấy chính là một trong số ít dị năng giả cấp tám trong căn cứ đấy.”

Dị năng của con người tổng cộng chia làm chín cấp, thấp nhất là cấp một và cao nhất là cấp chín. Nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ, đó là “nhân vật chính” Hoắc Hiên, thực lực của hắn còn vượt xa cấp chín, đã đạt tới cấp vương độc nhất vô nhị.

“Đó là do anh Bân cho tôi mặt mũi, về sau tôi nhất định sẽ báo đáp anh Bân thật tốt.” Người nhỏ gầy được gọi là “Trình Hoa” vẫn cười thẹn thùng như cũ.

Đúng lúc này, người đàn ông phụ trách lái xe đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Phía trước có người.”

Mọi người ngừng nói chuyện, đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ thấy cạnh đồng ruộng cách đó mấy trăm mét xuất hiện một bóng người mảnh khảnh, người đó đưa lưng về phía mọi người, khoanh chân ngồi trước đống lửa, tay cầm một thanh gỗ, đang nghiêm túc lật nướng gì đó.

Thế mà lại có người dám nhóm lửa nướng đồ ăn tại vùng hoang dã nơi tang thi đầy rẫy này, đây không phải là tìm chết à?

“Giảm bớt tốc độ xe, nhìn xem là con người hay tang thi.” Anh Bân phân phó nói.

Người đàn ông lái xe gật gật đầu, chậm rãi chạy đến vị trí của đối phương.

Chiếc xe việt dã cải tiến hoàn toàn không có tiếng ồn, chỉ có tiếng xóc nảy bing bang.

Người ở cạnh bờ ruộng nhận thấy có người tới gần, quay đầu nhìn bọn họ, một khuôn mặt tuấn mỹ ánh vào trong tầm mắt của những người trong xe.

Đầu trọc ngồi ghế phó lái tấm tắc khen: “Không nghĩ tới còn là một cậu chàng đẹp trai.”

Anh Bân cũng nhìn thêm vài lần, nhưng không hề thả lỏng cảnh giác, ánh mắt tìm tòi khắp xung quanh, tinh thần lực tập trung cao độ. Một lát sau, vẻ nghi ngờ hiện rõ trên gương mặt gã. Kỳ quái, gã thậm chí không thể cảm giác được hơi thở của tang thi. Lực cảm giác của gã có thể đạt xa 3000 mét, tình huống trong vòng 3000 mét không hề có bóng của một con tang thi nào như thế này chưa bao giờ xuất hiện cả.

Cho dù là tang thi cao cấp có được dị năng tàng hình cũng không có khả năng che chắn được hơi thở của tất cả tang thi sau 3000 mét. Như vậy, khu vực này thật sự không có tang thi?

Hoặc là…… Anh Bân đem tầm mắt quay lại trên người ngồi bên bờ ruộng, toàn bộ tang thi xung quanh đều đã bị cậu ta dọn sạch?

Người đang nướng BBQ cạnh bờ ruộng chính là Thượng Khả, cậu thấy hai chiếc xe việt dã lần lượt ngừng ở trước mắt, trong lòng không khỏi có chút nôn nóng.

“Người anh em, một mình sao? Có muốn đi nhờ xe không?” Gã đàn ông đầu trọc chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, cười nói với Thượng Khả.

Giọng điệu của gã mang theo trêu đùa, rõ ràng chỉ thuận miệng hỏi cho có thôi, không hề có chút thành ý nào. Để một người xa lạ lên xe, cũng không phải việc gã có thể làm chủ.

“Không cần.” Thượng Khả lạnh nhạt đáp lại, trong lòng lại hy vọng bọn họ mau chóng rời đi, đừng nên dừng lại ở chỗ này.

“Chậc, còn rất kiêu.” Gã đầu trọc có chút không vui, đang định châm chọc vài câu, lại bị mùi thơm của thịt nướng trên tay cậu hấp dẫn lực chú ý.

Thượng Khả đang nướng cá, loại thức ăn phàm nhân này tuy rằng con tang thi vương nào đó không thích ăn, nhưng Thượng Khả lại ăn không biết chán. Hơn nữa dưới sự kích thích của tang thi vương, tay nghề của cậu càng ngày càng tiến bộ, cho dù là nguyên liệu nấu ăn đơn giản cũng có thể làm ra được món ăn cấp bậc đế vương.

Mùi thịt nướng đã làm mấy tên lính đánh thuê màn trời chiếu đất hai ba tháng nay phải chảy nước miếng.

Lúc này, anh Bân mở miệng nói: “Mày thử hỏi cậu ta xem, có thể làm một bữa thịt nướng cho chúng ta không, chúng ta có thể dùng một ít vật tư trao đổi với cậu ta.”

Anh Bân rõ ràng có thể trực tiếp hỏi, nhưng cố tình lại muốn tên đầu trọc ra mặt, có vẻ như đang cố ý thể hiện thân phận trước mặt Thượng Khả.

“Không rảnh.” Thượng Khả dứt khoát cự tuyệt. Các đồng chí, thừa dịp trời còn chưa tối, mau chóng chạy lấy người đi.

Trong lòng Thượng Khả nôn nóng, rồi lại không thể nói rõ. Đế Quỳ đang ở gần đó, nếu chọc hắn không vui, chính mình bị giết không sao cả, dù sao cũng có thể sống lại, nhưng đám người này thì không có cơ hội sống lại đâu!

“Làm người đừng quá kiêu ngạo!” Gã đàn ông đầu trọc cả giận nói, “Mày có biết người trên xe này là ai không? Anh ấy là anh em của Hoắc lão đại, dị năng giả cấp tám Tống Bân đấy.”

“Tống Tấn ( nghĩa là đưa tang)”? Cha mẹ gã ta luẩn quẩn trong lòng đến mức nào mới có thể lấy cho anh ta một cái tên không may mắn như vậy? Đừng nói gã chỉ là anh em của Hoắc Hiên, cho dù là Hoắc Hiên tự mình tới đây cũng phải nhanh chân chạy lấy người cho tôi thôi!

Thượng Khả ngẫm nghĩ, trả lời: “Thì ra là anh em của Hoắc Hiên, thất kính. Nhưng tôi thật sự không có thời gian làm thịt nướng cho mấy người đâu, nếu các người không ngại, tôi sẽ tặng mấy phần thịt đã nướng xong này cho mấy anh, chúc mấy anh thuận buồm xuôi gió.” Về sau cậu còn muốn đi tìm Hoắc Hiên, không muốn làm quá căng với người của hắn.

Đám lính đánh thuê này cũng không phải kẻ ác ỷ thế hiếp người, thấy Thượng Khả thoái nhượng thì cũng không khó xử nữa, nhận lấy cá nướng rồi phất tay chào tạm biệt.

Trước khi rời đi, Tống Bân nói với Thượng Khả: “Về sau đến căn cứ của người sống sót có thể tới tìm tôi.” Lời hứa hẹn này coi như là cảm ơn cậu đã tặng cá nướng.

Lời hứa của một dị năng giả  cấp tám, đối với bất cứ ai đều rất quan trọng. Nhưng điều Thượng Khả coi trọng, lại là quan hệ giữa gã và Hoắc Hiên, tương lai có lẽ có thể thông qua gã kết bạn với Hoắc Hiên.

Nhìn hai chiếc xe việt dã rời đi, Thượng Khả quay đầu, thì thình lình nhìn thấy Đế Quỳ không biết đã xuất hiện bên người cậu từ khi nào.

“Mi đem đồ ăn của ta cho người khác.” Giọng điệu của Đế Quỳ bình đạm, ánh mắt hung ác nham hiểm.

Nói đạo lý chút đi, đó là đồ ăn của tui, không phải của anh, anh căn bản không thích ăn!

Trong lòng Thượng Khả phun tào, ngoài miệng lại nói: “Đồ ăn khó ăn như vậy, cho thì cho, không cần để ý.”

“Đồ ăn của ta dù có vứt cũng không thể tặng cho người khác.” Trong mắt Đế Quỳ chợt lóe sát khí.

Thượng Khả thấy hắn lại chuẩn bị đi giết người, vội vàng nói sang chuyện khác: “Đế Quỳ, tôi vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi anh.” 

“Hỏi.”

“Vì sao anh lại muốn giết người?”

Đế Quỳ kỳ quái nhìn cậu một cái: “Tại sao ta không thể giết người?”

“Những tang thi khác giết người là bởi vì chúng coi con người là thức ăn, thuộc về hành vi săn mồi, nhưng anh lại không thích ăn thịt người, vì sao còn muốn giết người?”

Đế Quỳ im lặng một hồi, cuối cùng nghĩ ra một lý do: “Giết bọn họ, những thứ trên người họ sẽ thuộc về ta, mi không phải đang giúp ta thu thập nguyên liệu nấu ăn sao? Rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trong thành phố bỏ hoang đều không có, nhưng trên người con người khẳng định có.”

Một tang thi vương vũ lực mạnh đến nỗi coi thường quy tắc, chính là cuồng bá duệ như vậy đấy.

Thượng Khả tiếp tục khuyên bảo: “Có rất nhiều cách để có được nguyên liệu nấu ăn, không nhất định phải giết người.”

“Phải làm sao?”

“Lần sau khi gặp con người, để cho tôi thử xem đi, nếu tôi có thể thuận lợi đổi được nguyên liệu nấu ăn mới từ trên người bọn họ, thì không cần phiền vương tự mình động thủ nữa.”

“Quá chậm.”

“Tôi sẽ cố làm nhanh!” Giọng điệu của Thượng Khả vô cùng kiên định.

Đế Quỳ nhìn cậu một cái thật sâu, nhàn nhạt nói: “Vậy cậu làm đi.”

Đế Quỳ nói được thì làm được, đêm đó liền mang theo Thượng Khả đuổi theo đoàn người Tống Bân, đặt cậu trong một con hẻm cách đối phương chưa đầy 300 mét, ra hiệu cho cậu có thể đi rồi.

Thượng Khả thật sự khóc không ra nước mắt! Bọn họ hoàn toàn có thể chờ gặp đoàn lính đánh thuê khác vào lần sau rồi lại hành động! Vì sao nhất định cứ phải chọn đoàn người này? Không lâu trước đây cậu mới cự tuyệt đồng hành với người ta, hiện tại lại xuất hiện ở trước mặt bọn họ, đây không phải là có bệnh sao?

Huống hồ đoàn người Tống Bân rõ ràng là chuẩn bị về căn cứ, cậu vất vả lắm mới dẫn Đế Quỳ đi quanh co, không muốn bị bọn họ làm hỏng đâu.

Có điều Đế Quỳ tâm ý đã quyết, rất muốn xem Thượng Khả làm thế nào lừa được thức ăn từ trên người những con người này.

Thượng Khả chỉ có thể sờ mũi, đi ra khỏi hẻm nhỏ, chậm rãi đi đến vị trí của đoàn lính đánh thuê đang trú, trong lòng vừa cầu nguyện cho mình, vừa cầu nguyện cho đám gia hỏa xui xẻo này……

-----------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Khả Khả ấm áp nhắc nhở: Trời lạnh rồi, mọi người chú ý giữ ấm nhé ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top