Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 213 [£11-TG15].

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 213 [£11 - TG15]. Tử Vong Tuần Hoàn

Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh

Editor: Vũ ( 04/01/2020 )

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Thượng Khả chậm rãi mở mắt ra, lại lần nữa sống lại từ trong tử vong. Đế Quỳ ngồi xổm bên mép giường, an tĩnh như gà, trong mắt tỏa sáng lấp lánh khi thấy cậu tỉnh lại.

Thượng Khả ngồi dậy, cái chăn rách vốn che trước ngực trượt xuống, lộ ra một mảng da thịt trơn bóng láng mịn, trận “chiến đấu kịch liệt” trước đó không hề lưu lại một dấu vết nào ở trên người cậu.

Đế Quỳ nhịn không được duỗi ngón tay ra, muốn chọt chọt vào làn da bóng loáng mịn màng, Thượng Khả vội vàng né tránh, nhưng động tác vẫn chậm một bước, móng tay sắc bén quẹt một đường từ sườn xuống đến bụng.

Thượng Khả thầm nói một tiếng không tốt, lại sắp da tróc thịt bong rồi! Nhưng mà cơn đau như trong dự đoán cũng không xuất hiện, chỉ có hơi ngứa một chút. Cúi đầu nhìn xuống, cậu kinh ngạc phát hiện chỗ bị móng tay cứa qua lại không hề để lại một chút dấu vết nào.

Thượng Khả kỳ quái sờ soạng trên người, làn da mềm dẻo, cơ bắp đều đều, có vẻ như…… rắn chắc hơn trước?

Đang nghiên cứu thì đột nhiên cảm thấy trước mắt có một bóng đen bao trùm lấy cậu, Đế Quỳ ôm lấy eo cậu, ngửa đầu ngậm lấy môi cậu. Xúc cảm lạnh băng làm cậu khẽ run lên.

Đế Quỳ xoay người, ôm Thượng Khả ngồi trên đùi mình, hấp thu hơi thở của cậu.

Thượng Khả hơi ngã người ra sau, nghĩ thầm gia hỏa này sẽ không định tới lần nữa chứ?! Phản ứng của hạ thân rất rõ ràng, tư thế của hai người cũng rất đúng chỗ. Chỉ khác là lần này không còn khó chịu như trước nữa. Mặc dù lực độ của Đế Quỳ rất lớn nhưng lại không làm cậu bị thương. Điều này tuyệt đối không phải bởi vì Đế Quỳ đã nắm giữ được kỹ năng cao siêu gì đó chỉ trong một đêm, mà là bởi vì thân thể của cậu xác thật đã…… tiến hóa.

Đế Quỳ dường như cũng phát hiện ra sự khác thường, hai bàn tay to sờ tới sờ lui khắp cơ thể cậu, thỉnh thoảng còn chọc nhẹ hai cái, nhìn làn da lõm xuống rồi lại dãn ra, chơi đến vui vẻ vô cùng.

Kết quả là không cẩn thận chơi quá tay, dùng sức một cái, chọc ra một cái lỗ máu trên eo Thượng Khả.

Đế Quỳ: “……”

Thượng Khả: “……”

Cách thức tán tỉnh này, cậu hold hổng có nổi……

Đế Quỳ đặt Thượng Khả xuống giường, cúi người liếm vết thương cho cậu.

Không biết có phải ảo giác hay không, mà Thượng Khả cảm thấy tốc độ vết thương lành lại dường như còn nhanh hơn so với trước đây.

Chẳng lẽ virus tang thi trên người Đế Quỳ có thể làm cho cậu tiến hóa? Thượng Khả nhìn người đàn ông đang vùi đầu trước ngực mình, tự hỏi có nên thử tới lần nữa không nhỉ? Nếu thân thể đã cường hóa, vậy lần này hẳn là sẽ không thê thảm giống như lần đầu tiên nữa đâu---nhỉ?

Bởi vậy có thể thấy được, người nào đó đã thật sự “Chết” ngoài cảnh giới, “Chết” ra độ cao rồi.

Đang lúc do dự, Đế Quỳ đột nhiên dừng lại, cánh tay chống hai bên Thượng Khả, chăm chú nhìn cậu, trong mắt thiêu đốt hai đốm lửa màu vàng. Một lát sau, hắn cúi đầu mổ một cái lên môi Thượng Khả, sau đó miễn miễn cưỡng cưỡng lùi lại, xoay người tìm được bình sữa còn nguyên vẹn ở trong rương ra, trần truồng ngồi ở mép giường chuyên tâm “Uống sữa”.

Thượng Khả kinh dị nhìn hắn, gia hỏa này mà cũng có lúc không “cứng” á?! Nếu không phải nhìn thấy cự vật còn cứng rắn như thép của hắn, Thượng Khả suýt nữa đã cho rằng hắn không có nhu cầu. Cho nên, đây là phương thức “Săn sóc” mà tang thi vương mới tự mình ngộ ra?

Một khi đã như vậy, Thượng Khả cũng không muốn lãng phí sự săn sóc hiếm hoi này của hắn, mỉm cười khích lệ hắn.

Dư quang Đế Quỳ thoáng nhìn thấy nụ cười này, tuy rằng biểu hiện trên mặt không thay đổi gì nhiều, nhưng giữa lông mày và mắt lại xuất hiện một độ cong nhợt nhạt, trong lòng không hiểu sao cảm thấy rất tuyệt vời. Nếu để cho hắn biết một lần “Săn sóc” hiếm hoi của mình lại làm hắn bỏ lỡ một lần hòa hợp nước - sữa - giao - hòa, không biết hắn sẽ có phản ứng như thế nào……

Thượng Khả dọn dẹp căn  phòng một chút, chủ yếu là thu dọn lại đồ đạc của mình, còn về những hư hỏng khác, cậu đành bất lực. Cũng may là chủ nhà không tìm tới cửa, nếu không thể nào cũng sẽ bị Đế Quỳ tát chết.

Các cao thủ tụ tập trong căn cứ, chủ nhà có lẽ đã quen với tình huống này, chỉ cần bồi thường theo lẽ thường, các lính đánh thuê thích lăn lộn thế nào thì tùy. Đương nhiên, nếu gặp phải quỵt nợ, vậy phải xem là ai đánh với ai. Một cường giả ở đẳng cấp như Đế Quỳ, cho dù không giao thủ, chủ nhà cũng biết là không thể trêu vào.

Có điều, Thượng Khả không phải là người quỵt nợ, cậu chủ động tìm chủ nhà thương lượng vấn đề bồi thường, nhân tiện hỏi thăm tình hình của binh đoàn lính đánh thuê Ảnh Nguyệt luôn.

Chủ nhà cung kính trả lời: “Lần này đàn tang thi đến có hơi đột ngột, vài vị đại nhân đều cảm thấy có thể ở gần căn cứ còn có tang thi cường đại ẩn nấp, cho nên bọn họ quyết định tạm thời ở lại căn cứ cho đến khi giải quyết được mối uy hiếp.”

Khi nói chuyện, da mặt của chủ nhà không nhịn được run lên, như thể có một áp lực vô hình đang không ngừng kích thích thần kinh ông ta.

Tất nhiên, luồng áp lực này không phải đến từ Thượng Khả, mà là đến từ vị tang thi vương nào đó ở phía sau.

Đế Quỳ đứng thẳng tắp phía sau Thượng Khả, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm chủ nhà đứng cách đó ba bước, như đang nhìn một người chết vậy.

Chủ nhà bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi lông tơ dựng đứng, tiếp sau da mặt là môi và tay chân cũng bắt đầu phát run.

Thượng Khả thấy thế, lấy ra một bình sữa từ trong túi, qua tay nhét vào trong miệng Đế Quỳ. Đế Quỳ ôm bình sữa trẻ em, lười biếng dựa vào sau lưng Thượng Khả, chậm rãi thu liễm sát khí. ( Vũ: Anh chỉ là bé bi ba tuổi hoy!!!)

Chủ nhà trừng lớn hai mắt, lộ ra vẻ mặt gặp quỷ.

Thượng Khả không thèm để ý hình tượng cao thủ của Đế Quỳ đã bị lật đổ một cách cực kỳ tàn ác, tiếp tục hỏi thăm tình hình với chủ nhà.

Sau khi đã hiểu biết sơ bộ, trong lòng Thượng Khả đã có tính toán. Nếu đã lựa chọn con đường bị “nhân vật chính” giết chết, vậy thì nhất định phải nghĩ cách đi theo Hoắc Hiên, ít nhất là không thể cách hắn quá xa.

Sở dĩ trước đó Thượng Khả không dám đưa Đế Quỳ vào căn cứ của con người là do hắn quá hung tợn, nhưng trải qua khoảng thời gian gắn bó này, Đế Quỳ đã có thể khống chế cảm xúc, thu liễm sát khí, chỉ cần không ai trêu chọc hắn, căn bản không cần lo lắng hắn sẽ đại khai sát giới. Huống chi trong tay còn có Thần Khí bình sữa cho bé, nói không chừng thời khắc mấu chốt còn có thể “Cứu vớt thế giới” ấy chứ.

Căn phòng ban đầu đã không thể ở nữa, chủ nhà lại đổi một phòng khác cho Thượng Khả và Đế Quỳ.

Ngày hôm sau, nghỉ ngơi chỉnh đốn xong Thượng Khả mang theo Đế Quỳ đi đến nơi Ảnh Nguyệt chiêu mộ người. Hiện giờ hầu hết mọi người đều đã biết Hoắc Hiên đang ở trong binh đoàn lính đánh thuê Ảnh Nguyệt, đoàn người xin gia nhập đổ xô tới đăng ký, chen chúc ở chỗ chiêu mộ đến chật như nêm cối.

Nhưng Ảnh Nguyệt chiêu mộ là lính đánh thuê cấp 6 trở lên, những người thực lực không đủ chỉ có thể đứng xem náo nhiệt.

“Mau xem, đó có phải Tả Huyền đại nhân không?” Một lính đánh thuê đột nhiên chỉ về một hướng nào đó rồi hưng phấn kêu to.

Những người khác theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một bóng người lóe lên vài cái giữa mấy tầng lầu, sau đó uyển chuyển nhẹ nhàng đáp xuống khoảng đất trống cách chỗ chiêu mộ không xa.

Mọi người xung quanh lập tức nhường ra một con đường, cung kính chào Tả Huyền.

Tả Huyền hơi hơi gật đầu, sau đó lập tức đi thẳng đến chỗ của Thượng Khả và Đế Quỳ.

Theo nhịp bước của anh ta, mọi người nhanh chóng chú ý đến hai người trong đám đông. Một người tuấn dật vô song, khí chất siêu nhiên, một người cao to mạnh mẽ, uy thế lăng nhiên. Hai nhân vật xuất chúng như vậy lẽ ra rất dễ dàng khiến người khác chú ý, nhưng cho đến khi Tả Huyền xuất hiện, mọi người mới nhận ra sự tồn tại của bọn họ.

“Hai vị, đại nhân cho mời.” Người có thể được một vị cường giả cấp chín gọi là “Đại nhân”, trừ Hoắc Hiên ra không còn ai khác.

Mọi người xì xào nghị luận, sôi nổi suy đoán thân phận của hai người là gì. Việc Hoắc Hiên định ngày hẹn cao thủ cũng không có gì lạ, lạ là người đến mời người lại là Tả Huyền, đến Bách Mộc, đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê Ảnh Nguyệt danh chấn một thời cũng không có loại đãi ngộ này đâu.

Người mà cần phải đích thân Tả Huyền đến mời, nếu không phải thân thích, vậy chỉ có thể là cao thủ cấp bậc siêu cấp không thua kém gì Tả Huyền. Lại liên tưởng đến một kích kinh thiên động địa của hai vị cao thủ khi tang thi vây thành, một người trong đó đã xác định là Hoắc Hiên, như vậy người còn lại chẳng lẽ chính là một trong hai người này?

Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người nhìn Thượng Khả và Đế Quỳ lập tức trở nên khác hẳn.

Thượng Khả có chút do dự với lời mời của Hoắc Hiên. Thân là hai thái cực đối lập ở thế giới này, Thượng Khả rất khó để tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu Đế Quỳ và Hoắc Hiên chạm mặt nhau. Trước đó ở cửa phòng, hai người suýt nữa đã đánh nhau rồi.

Tuy rằng Hoắc Hiên là mấu chốt để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng kỳ thật cũng không cần tiếp xúc quá nhiều. Nếu không cần thiết, Thượng Khả thật sự không hy vọng bọn họ gặp mặt.

Nhưng ở trước mắt bao người cự tuyệt Hoắc Hiên, liệu có quá không nể nang hắn hay không?

Khoan đã, nhiệm vụ của cậu không phải là “bị Hoắc Hiên giết chết” sao? Một khi đã như vậy, cậu hà tất phải lo lắng đắc tội Hoắc Hiên? Ngược lại, cậu hẳn nên tận lực kéo cừu hận, giá trị cừu hận càng cao, càng dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ!

Giờ khắc này, Thượng Khả tự động mở ra hình thức tìm đường chết có yêu cầu độ khó cao【 chuyên môn chống lại Hoắc Hiên 】.

Hạ quyết tâm xong, Thượng Khả đang muốn lạnh lùng kiêu ngạo cự tuyệt, Đế Quỳ đã mở miệng trước: “Đi thôi.”

Thượng Khả: “……” Một hơi không lên được, nghẹn ở cổ họng.

Đi cái gì mà đi! Anh không phải chán ghét Hoắc Hiên sao? Thời điểm này nên hung hăng dẫm mặt hắn, làm cho hắn mất mặt chứ! ( Hoắc Hiên: Hà tất phải làm tổn thương nhau…… )

Thượng Khả giữ chặt Đế Quỳ, nói với Tả Huyền: “Xin lỗi, chúng tôi có việc phải ra khỏi thành một chuyến, chỉ sợ không thể ứng hẹn, xin hãy giúp tôi nói một tiếng xin lỗi với Hoắc lão đại.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt không thể tin được. Cường giả số một thế giới triệu kiến, cao thủ cấp chín đi mời, dưới trăm ánh mắt của mọi người, cậu ta vậy, mà, lại, cự, tuyệt,!

Từng ánh mắt đằng đằng sát khí bắn về phía Thượng Khả, ánh mắt Đế Quỳ co lại, hừ lạnh một tiếng, dòng khí chấn động, tất cả mọi người ở đây ngoại trừ Tả Huyền, toàn bộ đều lui về phía sau một bước, như như đã được huấn luyện qua, còn bước rất đều nhịp.

Trong lòng mọi người đều bị khiếp sợ, bốn phía lâm vào một sự yên tĩnh quỷ dị.

Hai tay chắp sau lưng của Tả Huyền nắm chặt thành quyền, một tiếng “Hừ” vừa rồi suýt chút nữa cũng đã làm anh ta chấn động. Thực lực của người này còn mạnh hơn so với dự đoán ban đầu của anh ta. Chẳng trách Hoắc Hiên thận trọng như thế.

“Đi thôi.” Đế Quỳ ôm eo Thượng Khả, nghênh ngang rời đi dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Tả Huyền cũng không ngăn cản, chỉ là mặt không cảm xúc nhìn bọn họ rời đi. Với trí tuệ của Hoắc Hiên, tự nhiên sẽ không để ý đến mấy việc nhỏ này, nhưng anh ta thì không thể chịu đựng được.

Mọi người lấy lại tinh thần, đang muốn mắng hai người kia ngạo mạn và vô lễ, lại phát hiện Tả Huyền đã biến mất từ lúc nào.

Thượng Khả vừa rồi nói muốn ra khỏi thành chỉ là một cái cớ, nhưng Đế Quỳ lại cho là thật, thuấn di mấy cái đã mang theo cậu rời khỏi căn cứ.

“Đi đâu?” Đế Quỳ hỏi.

Thượng Khả nghĩ nghĩ, nếu đã đi ra, vậy đi thu thập một ít tinh linh thạch đi. Tinh linh thạch chỉ ngưng kết trong cơ thể tang thi cấp bậc mắt đỏ trở lên, nhưng trong cơ thể của số ít tang thi mắt trắng thỉnh thoảng cũng sẽ sinh ra một vài mảnh nhỏ.

Thượng Khả để Đế Quỳ an tĩnh ngồi ở một bên uống sữa bò, cậu thì lao ra chém giết với đám tang thi. Một mặt là để nâng cao sức chiến đấu, mặt khác là vì kích hoạt tinh phách trong cơ thể.

Ba khối tinh phách Ám Giới, Minh Cảnh, và Thối Hồn, lần lượt do Đế Quỳ, Hoắc Hiên và cậu có được. Đế Quỳ và cậu là thân bất tử, mà Hoắc Hiên thì luyện thành người kiếm hợp nhất, ở một mức độ nào đó mà nói, kỳ thật đều đã bước vào cảnh giới bất tử rồi.

Hệ thống nhắc nhở cậu có thể giết chết Đế Quỳ, mà Hoắc Hiên có thể giết chết cậu, mấu chốt rõ ràng là ở trên tinh phách. Chỉ là Thượng Khả không biết sử dụng sức mạnh của tinh phách thế nào, đây có thể là một trong những nguyên nhân khiến cậu yếu hơn so với hai người kia.

Cho dù nhất định phải chết, cậu cũng muốn giãy giụa một chút, ít nhất phải để cậu nắm giữ được sức mạnh của tinh phách đã rồi lại nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top