Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 215 [£13-TG15].

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 215 [£13 - TG15]. Tử Vong Tuần Hoàn

Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh

Editor: Vũ ( 07/01/2021 )

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Đế Quỳ tùy tiện mang Thượng Khả về căn cứ, không hề có chút ý thức về thân phận của mình chút nào.

Vừa bước vào phòng, Thượng Khả đã bị áp đảo trên giường, quần áo trên người lộn xộn mất trật tự, môi bị chặn kín mít. Lực đạo mạnh mẽ, mang theo nhiệt tình làm người ta khó có thể cưỡng lại.

“Chậm đã……” Thượng Khả bám vào bả vai Đế Quỳ, có hơi không thích ứng được với độ mau lẹ của hắn.

Đế Quỳ không cho cậu thời gian để điều chỉnh đã vội vàng sờ soạng trên người cậu, còn không quên sử dụng toàn bộ kỹ xảo gà mờ mà lần đầu tiên hắn học được. Tuy rằng lực đạo trên tay vẫn không khống chế tốt, nhưng ít ra vẫn chưa làm cho cả người Thượng Khả bị thương, chỉ là thỉnh thoảng sẽ lưu lại vài dấu răng và vết cào.

Thượng Khả lại lần nữa xác định, tố chất thân thể của mình đã cường hóa hơn rất nhiều so với trước đây. Chỉ là……dị vật đột nhiên tiến vào trong cơ thể vẫn vượt qua phạm vi thừa nhận của cậu.

“Anh chậm lại chút cho em!” Thượng Khả nghiến răng nghiến lợi, dùng sức túm tóc Đế Quỳ, ý đồ dời sự chú ý của hắn, nhắc nhở hắn thả chậm tốc độ. Nhưng tóc của Đế Quỳ cũng không biết mọc kiểu gì mà một sợi cậu cũng không giật được!

“Thượng Khả, Thượng Khả, Khả Khả……” Giọng nói trầm thấp mang theo hơi thở nóng cháy, phất qua bên tai Thượng Khả. Khi cậu nghe được biệt danh “Khả Khả”, trong lòng nóng lên, tình cảm từ sâu thẳm trong linh hồn giống như thủy triều dâng lên, trong nháy mắt làm cậu quên hết mọi đau đớn.

“Đế Quỳ……” Người đàn ông này đã cùng cậu luân hồi qua trăm ngàn kiếp, nhiều lần trải qua gian khổ, cho dù không có ký ức vẫn yêu cậu hết lần này đến lần khác, không chút do dự, nghĩa vô phản cố.

“A!” Dục vọng nóng cháy đột nhiên tràn vào trong cơ thể cậu, sau cú va chạm mạnh mẽ liền biến thành sóng triều mãnh liệt, hoàn toàn nhấn chìm hai thân thể đang quấn quýt lấy nhau……

.

Hoắc Hiên mang theo Tả Huyền bị thương trở lại căn cứ, theo bản năng nhìn lướt qua căn phòng của Thượng Khả, kết quả phát hiện bên trong lại có người.

Bọn họ lại trở về căn cứ? Sau khi bị hắn phát hiện thân phận, còn dám ở trong phạm vi thế lực của con người? Ngay sau đó lại ngẫm lại, ý thức được bọn họ có gì mà không dám? Với thực lực của Đế Quỳ, hắn căn bản không sợ gặp chuyện. Ngược lại là hắn còn phải cố kỵ, không thể động thủ trong căn cứ, nếu không chắc chắn sẽ tạo thành rất nhiều thương vong không đáng có.

“Hoắc Hiên, chúng ta phải lập tức phát thông báo, để mọi người đề cao cảnh giác hơn.” Tả Huyền đề nghị.

“Thông báo sẽ chỉ tạo ra khủng hoảng, không có bất cứ ý nghĩa thực tế nào.” Tên tuổi của tang thi vương đã có từ lâu, nhưng mà đã ai giết được hắn? Cho dù có mạnh như Hoắc Hiên cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tay. Thể năng của Minh Ảnh kiếm đủ để chống đỡ công kích của Đế Quỳ, nhưng lại không thể đánh bại hắn.

“Chẳng lẽ cứ để mặc cho bọn họ chạy lung tung trong căn cứ của nhân loại như vậy?” Tả Huyền rất kiêng kị thực lực của tang thi vương, cũng rất bất mãn với sự ngạo mạn của Thượng Khả. Mặc dù Hoắc Hiên đoán người này có thể áp chế tang thi vương, nhưng gì thì gì Tả Huyền vẫn không thể tán thành.

Hoắc Hiên suy tư một lát, rồi nói: “Tôi sẽ đi theo bọn họ.”

“Cái gì?” Tả Huyền nhìn hắn đầy nghi ngờ.

“Chỉ cần có tôi giám sát, tang thi vương sẽ không có cơ hội giết chóc ở địa giới của con người.” Hoắc Hiên dựa vào bên cửa sổ, thả ra cảm thức, bồi hồi ở gần phòng của Thượng Khả.

“Không được!” Tả Huyền cực lực phản đối, “Anh là lãnh tụ của con người, tuyệt đối không thể lấy thân mạo hiểm. Hơn nữa việc xây dựng và quản lý căn cứ cũng không thể tách rời khỏi anh, chẳng lẽ chỉ vì theo dõi tang thi vương mà phải bỏ bê căn cứ không màng đến, giống như tùy tùng đi theo bọn họ hối hả ngược xuôi sao?”

Hoắc Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói, “Nếu có thể làm cho tang thi vương chủ động đi theo chúng ta, vậy vấn đề mà cậu lo lắng sẽ không phải là vấn đề.”

“Làm cho tang thi vương đi theo chúng ta? Sao có thể?” Tả Huyền cảm thấy hắn bị điên.

Hoắc Hiên không nói nữa, trong mắt hiện lên một tia đen tối không rõ.

Khi màn đêm buông xuống, những ngọn đèn màu lam lần lượt thắp sáng trong căn cứ, hình thành một hải dương mông lung. Nghe nói tang thi có mức độ nhận biết màu lam rất thấp, dùng đèn màu lam chiếu sáng sẽ không làm cho bọn chúng chú ý.

Ánh sáng yếu ớt rọi qua cửa sổ, chiếu vào căn phòng tối tăm mà lộn xộn.

Thượng Khả tỉnh lại trong một trận đong đưa, xúc cảm ** ma xát làm cả người cậu rùng mình. Cậu nằm trên giường, túm chặt gối đầu, thừa nhận những cú va chạm đến từ phía sau.

Lần này cậu đã không nhớ rõ mình đã “chết đi sống lại” bao nhiêu lần, chỉ biết rằng sau mỗi lần Đế Quỳ đạt cao trào, cậu đều sẽ bị lây nhiễm virus một lần. Theo số lần tăng lên, khả năng miễn dịch của cơ thể cũng càng ngày càng cao, từ thời gian năm ba phút tử vong ban đầu cho đến sau đó chỉ cần mười mấy giây là đã có thể khôi phục, thậm chí còn không cần trải qua tử vong lần nữa, chỉ là xuất hiện tang thi hóa ngắn ngủi.

Trong phòng tràn ngập hơi thở bại hoại, giường nằm thì lộn xộn, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng rung chuyển và va chạm đan xen vào nhau.

Thượng Khả nhìn đồng hồ, từ khi bọn họ trở về đến bây giờ đã qua năm giờ đồng hồ. Cậu đã tinh bì lực tẫn, mà người đàn ông trên người cậu dường như vẫn không có ý định dừng lại.

Thượng Khả kiên nhẫn chờ đến lúc nghỉ giữa hiệp, sau đó khó khăn thoát khỏi ôm ấp của Đế Quỳ, xoay người bước xuống giường, thất tha thất thểu chạy vào phòng tắm, vừa đóng cửa, xoay người đã nhìn thấy Đế Quỳ đứng ở trước mặt mình.

Thượng Khả giận: Biết thuấn di thì ghê gớm lắm sao? Tang thi vương hở tí là dịch chuyển tức thời làm người ta khó chịu quá đi!

Đế Quỳ không hề ý thức được mình bị ghét bỏ, ôm Thượng Khả cọ tới cọ lui.

Hai người ở trong phòng tắm hơn hai giờ, cuối cùng, Thượng Khả bị Đế Quỳ khiêng ra. Trong nháy mắt bị ném lên giường, Thượng Khả nhanh tay chộp lấy hộp đựng đồ trên bàn, lấy ra một bình sữa, khi hắn chồm lên lưng, liền xoay người nhét bình sữa vào trong miệng hắn.

Đế Quỳ cắn bình sữa, động tác dừng một chút, sau đó xô xô đẩy đẩy, ấp a ấp úng, rốt cuộc vẫn lưu luyến không rời mà lui ra.

Thượng Khả ngã gục ở trên giường, trong lòng hô to: Bình sữa vạn tuế!

Đế Quỳ nằm ở bên người cậu, một tay cầm bình sữa, một tay ôm eo cậu, vừa uống sữa vừa không chớp mắt nhìn cậu.

“Đế Quỳ, em cũng đói bụng.” Thượng Khả nói.

Đế Quỳ lập tức đưa bình sữa trên tay tới bên miệng cậu, trên núm vú còn có hai hàng dấu răng.

Thượng Khả: “…… Cảm ơn, em muốn đi làm vài món ăn khác.”

Đế Quỳ lại ngậm bình sữa vào trong miệng mình, sau khi nút mấy ngụm, mới chậm rì rì dời bàn tay đang ôm eo Thượng Khả ra.

Thượng Khả đạt được tự do, tiện tay mặc một cái áo sơ mi, đi chân trần vào phòng bếp trong ánh mắt sáng quắc của Đế Quỳ.

Chỉ một lát sau, trong phòng bếp đã bốc lên mùi thức ăn.

Đế Quỳ lười biếng dựa vào đầu giường, lặng lẽ theo dõi từng động tác của Thượng Khả.

Thượng Khả không thèm để ý đến tầm mắt của hắn, ăn đến no nê, nhìn thời gian, lại bưng một đĩa pho mát sữa đặc làm nhanh từ phòng bếp đến trước mặt Đế Quỳ, nói: “Cái này là dùng sữa nguyên chất làm ra, anh nếm thử xem.”

Đế Quỳ nhìn Thượng Khả trắng nõn ngon miệng, lại nhìn nhìn pho mát sữa đặc thơm ngon trắng mềm, như đang cân nhắc nên ăn cái nào trước.

Thượng Khả cầm thìa múc một miếng to, đưa tới bên miệng Đế Quỳ.

Đế Quỳ há mồm ăn, mềm nhũn thơm ngọt, thơm ngon y như đầu lưỡi của Khả Khả vậy.

Thượng Khả nhìn thấy vẻ mặt hắn giãn ra, liền biết thực nghiệm món ngon lần này đã thành công, vị tang thi vương nào đó quả nhiên thích các sản phẩm từ sữa, cuối cùng thực đơn của cậu cũng có thể phong phú hơn rồi.

Nhân dịp còn chưa rời khỏi căn cứ, cậu còn cần mua một ít nguyên liệu nấu ăn khác.

Thượng Khả đặt hàng ở trên mạng, hẹn lấy hàng vào sáng ngày hôm sau.

Đế Quỳ nằm ở trên giường, nghe động tĩnh Thượng Khả đi ra ngoài, cũng không theo sau. Cảm thức của hắn có thể đạt tới ngoài trăm dặm, Thượng Khả là loài người duy nhất mà hắn để ý, bất kể cậu ở đâu hắn đều có thể lập tức tìm được cậu.

Giao dịch tiến hành rất thuận lợi, những thứ Thượng Khả mua đều không phải vật tư hiếm có, chỉ là số lượng không nhiều lắm nên giá cả có hơi đắt.

“Thượng Khả.”

Vừa mới chất đồ lên xe, Thượng Khả nghe thấy có người gọi tên mình.

Cậu quay đầu thì nhìn thấy Hoắc Hiên không biết đã xuất hiện bên cạnh mình từ lúc nào.

“…… Tìm tôi có việc?” Thượng Khả theo thói quen nở nụ cười, ngay sau đó lại nghĩ đến phải kéo giá trị cừu hận, liền kịp thời đổi câu hỏi thăm thân thiện thành câu hỏi không nóng không lạnh, tươi cười trên mặt lại không kịp thu lại.

Hoắc Hiên bị gương mặt tươi cười của cậu làm cho rung động, hoàn toàn không chú ý tới giọng điệu của cậu, hỏi: “Em muốn đi?”

“Ừ.” Thượng Khả gật gật đầu, còn đang bận việc của mình, một bộ dạng hờ hững.

“ Định đi đâu?” Hoắc Hiên lại hỏi.

“Trời nam biển bắc, bất cứ nơi nào đều được.”

Tầm mắt của Hoắc Hiên quét qua cổ và cánh tay cậu, làn da trơn bóng, không có chút vết bầm nào. Ánh mắt hơi tối, trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút sung sướng.

“Đi theo anh đi.” Hoắc Hiên đột nhiên nói.

“Cái gì?” Thượng Khả kinh dị nhìn chằm chằm hắn. Một câu “ đi theo anh đi” không đầu không đuôi, dễ gây hiểu lầm lắm đó có được không?

“Mang theo tang thi vương, đi theo anh đi.” Hoắc Hiên tiếp tục nói, “Em biết rõ hắn đáng sợ, mặc kệ hắn sẽ chỉ mang đến nguy hiểm không thể lường trước cho nhân loại. Tuy rằng tạm thời em có thể áp chế hắn, nhưng ai biết dược khi nào hắn sẽ mất kiểm soát? Thay vì đến lúc đó trở tay không kịp, không bằng đặt hắn ở một nơi tương đối an toàn trước.”

“Anh muốn sắp xếp anh ấy ở đâu?” Thượng Khả hỏi.

“Phía Tây Nam căn cứ chính mới xuất hiện một thành phố nhỏ, nơi đó thông suốt bốn phía, có trang bị một mạng lưới giám sát nghiêm ngặt, những người đóng giữ ở gần đó đều là dị năng giả cấp 6 trở lên.” Hoắc Hiên dừng một chút, lại nói, “Tuy rằng những dị năng giả này không đủ để chống lại tang thi vương, nhưng ít ra có thể cầu cứu anh kịp thời trước khi tang thi vương đại khai sát giới.”

“Tại sao anh lại nói với tôi mấy chuyện này?” Thượng Khả ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh xác định rằng tôi sẽ không chiến đấu chống lại con người cùng với tang thi vương sao?”

Hoắc Hiên khẽ cong môi: “Vậy phải xem em có đáp ứng đề nghị của anh hay không.”

Cậu thật đúng là…… không thể không đáp ứng.

Cậu vốn đã tính toán đi theo Hoắc Hiên, hiện tại hắn chủ động nói ra, vừa lúc bớt được không ít việc. Còn về thành phố nhỏ mà Hoắc Hiên nói, Thượng Khả cũng không để ý. cho dù nơi đó có chôn vũ khí hủy diệt, cũng không thể giết chết cậu và Đế Quỳ được. Có được thân thể bất tử chính là kiêu ngạo thế đấy.

Cuối cùng, Thượng Khả dĩ nhiên đồng ý, chỉ là yêu cầu Hoắc Hiên đừng tùy tiện xuất hiện trước mặt Đế Quỳ.

Hoắc Hiên nghĩ nghĩ, rồi nói: “Em gia nhập binh đoàn lính đánh thuê Ảnh Nguyệt đi, đến lúc đó anh sẽ ngụy trang thân phận, bảo đảm tang thi vương không nhận ra anh.”

Thượng Khả nheo mắt đánh giá hắn: Vì sao nhất định phải đồng hành? Thậm chí không tiếc ngụy trang thân phận. Nói thật đi, anh đang âm mưu gì đó phải không?

Hoắc Hiên dường như không để ý đến ánh mắt hoài nghi của cậu, bình tĩnh nói: “Em cảm thấy thế nào?”

Còn có thể thế nào? Đáp ứng thôi. Có một câu nói rằng “Khoảng cách tạo ra vẻ đẹp”, và ngược lại, “Tương giao tạo ra xấu xí”.

Thượng Khả nhất định sẽ dốc hết sức lực để có thể khiến Hoắc Hiên sinh ra ác cảm “Hận không thể giải quyết cậu thật nhanh gọn” với cậu thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top