Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 216 [£14-TG15]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 216 [£14 - TG15]. Tử Vong Tuần Hoàn

Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh

Editor: Vũ ( 09/01/2021 )

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Thượng Khả thuận lợi gia nhập binh đoàn lính đánh thuê Ảnh Nguyệt, sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ngày liền theo bọn họ rời khỏi căn cứ tạm thời.

Lần này Ảnh Nguyệt chiêu mộ gần 30 dị năng giả cấp 6 trở lên, với mục đích đánh chết hai con tang thi cấp tướng lượn lờ gần đó. Vốn dĩ chỉ hai con tang thi cấp tướng không cần phải xuất động nhiều cao thủ như vậy, nhưng bọn chúng lại tự mình thành lập lãnh địa ở hai thành phố bị bỏ hoang, săn bắt nhân loại và gia súc khắp nơi, thế lực đang nhanh chóng lớn mạnh. Nhân loại nhất định phải ra tay tiêu diệt trước khi chúng trở nên lớn mạnh hơn.

“Căn cứ theo tình báo, hai con tang thi cấp tướng chia nhau trụ ở Hoài Khúc và Bảo Nam, cách xa nhau hơn hai trăm dặm, vì để bảo đảm vạn vô nhất thất, chúng ta sẽ không chia người ra mà tập trung lực lượng tiêu diệt từng con một.” Đoàn trưởng binh đoàn lính đánh thuê Ảnh Nguyệt - Bách Mộc chỉ vào bản đồ điện tử, giải thích tình hình cho các thành viên mới gia nhập.

“Cậu có biết số lượng tang thi cụ thể không? Thực lực như thế nào?” Một người đàn ông trung niên vạm vỡ hỏi.

“ Ở gần Hoài Khúc có khoảng hơn 500, Bảo Nam hơn 700, hầu hết đều là tang thi sơ cấp, tang thi cao cấp hẳn là không vượt quá 50 con.”

“Như vậy mục tiêu đầu tiên của chúng ta là?”

“Hoài Khúc.”

Thượng Khả không tham dự thảo luận, một mình dựa vào chiếc xe bọc thép, tầm mắt đảo qua từng người một, cuối cùng dừng lại trên người một người đàn ông khoảng 30 tuổi đứng trên bậc thềm. Hắn có một mái tóc ngắn màu nâu đỏ, ngoại hình bình thường, nước da ngăm đen, mặc một bộ đồ rằn ri hơi cũ, mang theo vài phần suy sút và dã tính, cùng với sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.

Tuy rằng đã nhận định Đế Quỳ, nhưng dựa vào hơi thở quen thuộc, chỉ liếc mắt một cái Thượng Khả vẫn nhận ra được người đó. Sự thật này làm cậu cảm thấy khá thấp thỏm, lại lần nữa cảm thấy nghi ngờ về phán đoán của mình.

Tại sao hai người khác nhau lại có hơi thở tương tự nhau? Đây tuyệt đối không phải sự trùng hợp đơn thuần, tình cảm giữa cậu và người yêu là xuất phát từ những cảm xúc sâu sắc được tích tụ trong Thương Khung Xích Xiêm cùng với vô số lần luân hồi. Người có thể giống nhau, nhưng linh hồn lại là độc nhất vô nhị, Thượng Khả tự tin sẽ không nhận sai.

Nhưng mà……

Hoắc Hiên ngụy trang thành thành lính đánh thuê tự do dường như có phát giác, quay đầu lại, khi nhìn thấy Thượng Khả đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cười nhẹ với cậu.

Khi vừa giới thiệu lẫn nhau, Thượng Khả còn nhớ hắn nói mình gọi “Dương Duệ”, một dị năng giả cấp 7 đến từ một thị trấn nhỏ phía nam.

Thượng Khả lại nhìn Tả Huyền cách đó không xa, sau khi Hoắc Hiên che giấu thân phận, anh ta chính là người có thực lực mạnh nhất và địa vị cao nhất trong đội ngũ này, không biết Hoắc Hiên có nói chuyện mình ngụy trang cho anh ta biết không.

“Được rồi, trước mắt tình báo nắm giữ được chỉ có bấy nhiêu đó, hôm nay mọi người nghỉ ngơi thật tốt một đêm, ngày mai sẽ tiến vào địa giới của Hoài Khúc, đến lúc đó chỉ sợ sẽ không có thời gian nghỉ ngơi nữa đâu.” Bách Mộc cất bản đồ điện tử, dặn dò một tiếng rồi dẫn những người đồng hành đi vào một tòa nhà bỏ hoang.

Những người khác thu dọn đồ đạc rồi lần lượt đi theo vào.

Thượng Khả đeo ba lô trên lưng, đi ở cuối cùng.

“Đồng bạn của cậu đâu?” Hoắc Hiên bước đến bên người cậu, tùy ý hỏi.

“Không biết.” Thượng Khả mắt lạnh đáp lời, nháy mắt tiến vào hình thức xoát ác cảm.

“Vừa rồi tôi thấy cậu đang nhìn tôi.” Hoắc Hiên nhắm mắt theo đuôi, “Cậu biết tôi à?”

“Không quen biết.” Thượng Khả tăng nhanh bước chân, tìm kiếm một nơi nghỉ ngơi thích hợp.

Đoàn trưởng yêu cầu tất cả mọi người tập trung nghỉ ngơi ở lầu hai, để tránh phân tán chiến lực.

Thượng Khả nhanh chóng tìm được một gian phòng trống coi như sạch sẽ, lập tức bước vào, đang định đóng cửa, lại phát hiện Hoắc Hiên không biết đã đứng ở giữa phòng từ khi nào, dùng chân nâng cái sô pha bị lật lên, phủi phủi tro bụi rồi tiện tay ném cái túi trên vai lên đó.

Thượng Khả chống một tay lên khung cửa, nói với Hoắc Hiên không mời mà vào: “Xin lỗi, gian phòng này là của tôi, phiền anh đi ra ngoài.”

Gia hỏa này sao lại giống Đế Quỳ vậy chứ, hở một tí là thích thuấn di.

“Cùng nhau ngủ đi.” Hoắc Hiên bình tĩnh đáp một câu.

Ngủ cái đầu anh ấy! Thượng Khả trừng mắt nhìn hắn, suy nghĩ có nên khí phách đuổi hắn ra ngoài, hay là tự mình rời đi hơn không. Tóm lại, cậu tuyệt đối không thể ở cùng một phòng với Hoắc Hiên, nếu không chờ Đế Quỳ trở về, vậy cuộc vui liền lớn rồi.

Dựa theo tính cách của Thượng Khả, lui một bước trời cao biển rộng, từ trước đến nay luôn giúp mọi người làm điều tốt. Hiện giờ nếu muốn chống đối Hoắc Hiên, vậy hẳn nên kiêu ngạo ương ngạnh một chút.

Vì thế, cậu khí thế hung hăng bước tới, túm chặt áo thun của Hoắc Hiên, thô lỗ lôi ra ngoài.

“Roẹt” một tiếng, Hoắc Hiên không nhúc nhích, áo thun lại bị xé thành hai mảnh, lộ ra khối cơ bụng tám múi cường tráng.

Hoắc Hiên cúi đầu nhìn áo thun của mình, nhẹ nhàng nói: “Em xé rách quần áo của tôi.”

Thượng Khả cầm miếng vải rách, im lặng cạn nời: Đường đường là lãnh tụ của loài người, có dám mặc vài bộ quần áo có chất lượng tốt hơn chút không hả!

“Em xem?” Hoắc Hiên nhìn Thượng Khả, bộ dạng chuẩn bị thương lượng bồi thường.

Thượng Khả gỡ xuống ba lô, từ bên trong rút ra một cái áo thun ném cho Hoắc Hiên: “Áo này đền cho anh, gian phòng cũng nhường cho anh luôn!”

Thực tế đã chứng minh, cậu không có thiên phú làm người xấu. Hoặc là nói, cậu không thể tàn nhẫn với người đàn ông này.

“Ở lại đi.” Giọng Hoắc Hiên truyền đến từ phía sau, “Các phòng khác đều đã kín chỗ rồi, đi ra ngoài rất bất tiện, khó tránh khỏi việc phải chịu đựng lẫn nhau.”

Thượng Khả hơi dừng bước, nhưng vẫn rời khỏi phòng. Sau khi dạo qua hành lang một vòng, tầng hai xác thật đã chật người. Cậu đành phải lên tầng 3, tuy rằng đoàn trưởng Bách Mộc yêu cầu mọi người tập trung ở tầng hai, nhưng cậu vốn dĩ đã định làm một quỷ đáng ghét không hòa hợp, cũng không cần phải để ý cái nhìn của người khác.

Khi màn đêm buông xuống, những tang thi ẩn náu trong bóng tối lần lượt ra ngoài hoạt động, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng gào thét như dã thú.

Tang thi ở khu vực này cũng không nhiều, chỉ rải rác mấy chục con, đoàn lính đánh thuê Ảnh Nguyệt chỉ phái ra hai thành viên đi dọn sạch tang thi ở gần đó.

Thượng Khả nằm ở trên giường, trước sau vẫn không buồn ngủ.

Chờ đến hơn 1 giờ sáng, Đế Quỳ lặng yên không một tiếng động lẻn vào phòng, sau đó ngã gục ở trên giường, ôm Thượng Khả vào lòng. Một cổ mùi máu tanh nồng nặc, xen lẫn mùi xác chết gay mũi ập vào mặt, Thượng Khả cau mày, kéo Đế Quỳ dậy lôi vào phòng tắm.

Trong thành phố bỏ hoang không cung cấp nguồn năng lượng, Thượng Khả chỉ có thể dùng thủy ma pháp của mình thấm ướt khăn lông, chậm rãi chà lau vết bẩn trên người hắn.

Đế Quỳ chăm chú nhìn người trước mặt, đôi mắt màu vàng sáng lấp lánh trong bóng đêm.

“Anh đi ra ngoài làm gì?” Thượng Khả hỏi.

“Đi dạo.” Đế Quỳ thuận miệng trả lời.

Đi dạo có thể “dạo” ra một thân đầy máu? Thượng Khả liếc hắn một cái, không tiếp tục truy vấn.

Đế Quỳ chống một tay lên tường, cúi đầu ngậm lấy môi Thượng Khả, trằn trọc liếm - mút. Sát khí tiêu điều trên người dần dần tiêu tan, cuối cùng chỉ còn lại có một mảnh lửa nóng.

Cứ việc Đế Quỳ biểu hiện rất bình thường trước mặt Thượng Khả, nhưng dục vọng giết chóc trong cơ thể vẫn làm hắn nhiệt huyết sôi trào, khó có thể khống chế. Hắn thường xuyên biến mất một đoạn thời gian, chủ yếu là để tìm kiếm con mồi, phát tiết bạo ngược trong lòng.

Trước kia không có chỗ nào cố kỵ, hiện giờ lại không muốn nhìn thấy một tí sợ hãi và chán ghét nào trong mắt người này.

“Đừng…… Dưới lầu đều là dị năng giả.” Lấy lực cảm thức của dị năng giả cấp sáu, đủ để phát hiện động tĩnh trên lầu.

Đế Quỳ nào sẽ để ý dị năng giả gì đó? Hắn bế Thượng Khả lên, đi nhanh về phía giường đệm……

.

Ngày hôm sau, Thượng Khả, Đế Quỳ và thành viên của binh đoàn lính đánh thuê Ảnh Nguyệt tập trung ở trước tòa nhà, sau đó phân tổ lên xe, đi về phía Hoài Khúc.

Đoàn người đến một thị trấn nhỏ ở biên giới Hoài Khúc vào  lúc chạng vạng, khi mới bước vào thị trấn nhỏ, bọn họ gặp phải mười mấy con tang thi, cấp bậc đều không cao, đều bị thành viên của Ảnh Nguyệt giải quyết dễ dàng.

Có điều bọn họ đã tiến vào lãnh địa của tang thi cấp tướng, lúc nào cũng có khả năng gặp phải tập kích, vì vậy phải hết sức cẩn thận.

Bách Mộc đã phái ra ba dị năng giả thân thủ nhanh nhẹn, giỏi về che giấu đến trung tâm Hoài Khúc để tra xét tình tình. Những người còn lại tạm thời ở lại trấn nhỏ, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Vào buổi tối, không có một ai trong số ba dị năng giả phụ trách điều tra trở về, bầu không khí vốn dĩ nhẹ nhàng thoải mái của binh đoàn lính đánh thuê trở nên ngưng trọng hẳn.

Mọi người chen chúc trong một tòa nhà nhỏ, nhìn tang thi đi qua đi lại bên ngoài, sắc mặt đều không tốt lắm.

“Số lượng nhiều hơn chúng ta dự tính.” Tống Bân hạ rèm cửa xuống, thấp giọng nói.

“ Thành viên đi điều tra không rõ sống chết, chúng ta cũng không thể phán đoán chính xác tình hình ở trung tâm Hoài Khúc.” Bách Mộc ngẩng đầu nhìn Tả Huyền đang ngồi trên sô pha, “Tả Huyền, lần này chỉ sợ phải phiền cậu tự mình đi một chuyến.”

Tả Huyền gật gật đầu, nói: “Tôi cần một người giúp đỡ.”

“Không thành vấn đề.” Bách Mộc cười cười, “Trong số chúng tôi cậu tùy tiện chọn một người đi.”

“Vậy cậu ta đi.” Tả Huyền chỉ về phía góc.

Mọi người nhìn theo ngón tay của anh ta, nhìn thấy một người thanh niên tướng mạo tuấn dật, chính là Thượng Khả.

Thượng Khả: Thật sự là nằm cũng trúng đạn, không thể để cho cậu làm một mỹ nam tử an tĩnh sao?

“Cậu tên ‘ Thượng Khả ’ phải không?” Bách Mộc ôn hòa nói, “Nhiệm vụ điều tra lần này sẽ giao cho cậu và Tả Huyền.”

Thượng Khả còn chưa kịp nói, Hoắc Hiên đột nhiên lên tiếng: “Thêm tôi.”

“Anh?” Bách Mộc hiển nhiên không biết thân phận ngụy trang của Hoắc Hiên, chần chờ nói, “ Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, nếu không nắm chắc thì đừng cậy mạnh.”

Người đàn ông gọi “Dương Duệ” này tuy là dị năng giả cấp bảy nhưng chưa bao giờ thấy hắn ra tay, mọi người cũng không biết nhiều về thực lực của hắn. Thượng Khả thì khác, nhân vật được Hoắc Hiên và Tả Huyền nhìn với con mắt khác, thiết nghĩ thực lực chắc chắn không tầm thường.

“Tôi biết.” Giọng điệu của Hoắc Hiên đều đều, trong mắt lại mang theo vài phần ngạo nghễ chân thật đáng tin.

Bách Mộc nhìn về phía Tả Huyền, trưng cầu ý kiến, “Tả Huyền, cậu cảm thấy thế nào?”

Tả Huyền cũng không thèm liếc nhìn Hoắc Hiên một cái, lãnh đạm nói: “Sao cũng được.”

Anh ta đứng lên, bỏ lại một câu: “Đuổi kịp”, rồi biến mất ở trong phòng.

Hai chữ cuối cùng hiển nhiên là nói với Thượng Khả và Hoắc Hiên. Nhìn dáng vẻ của anh ta, hình như cũng không biết thân phận của Hoắc Hiên?

Thượng Khả vừa đi theo Hoắc Hiên ra ngoài vừa lén đánh giá hắn.

“Em lại nhìn lén anh.” Hoắc Hiên đột nhiên mở miệng.

Thượng Khả: “……”

“Đợi lát nữa theo sát ở bên người anh.” Thân hình của Hoắc Hiên chợt lóe rồi biến mất ở trong bóng đêm.

Thượng Khả đứng ở cửa tòa nhà nhỏ, hứng gió đêm rét lạnh, chỉ muốn nói với hai vị đại cao thủ rằng: Các người cho rằng mọi người trên toàn thế giới đều biết thuấn di sao……

Đúng lúc này, Thượng Khả bỗng nhiên cảm thấy vòng eo căng chặt, ngay sau đó bị ôm vào một cái ôm quen thuộc, cảnh vật trước mắt nhanh chóng biến hóa, chỉ trong chớp mắt đã ở ngoài vài dặm.

Ha ha, tang thi vương của cậu đã trở lại rồi. Thượng Khả ôm chặt lấy cổ người đàn ông, áp mặt vào ngực hắn, toàn thân giãn ra giống như một con mèo hiền lành, mặc cho người đàn ông dẫn cậu chạy đi như bay.

Hơn mười phút sau, hai người dừng lại trên nóc một tòa cao ốc.

“Tới rồi?” Thượng Khả nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy một tầng lầu cũ nát mất trật tự.

Người đàn ông phía sau không lên tiếng, cánh tay mạnh mẽ vẫn vòng qua eo Thượng Khả.

Thượng Khả quay đầu lại nhìn, vốn tưởng rằng người phía sau là Đế Quỳ, kết quả nhìn thấy lại là Hoắc Hiên!

“Hoắc Hiên, sao lại là anh?” Thượng Khả đột nhiên lui về sau một bước, không thể tin được chính mình lại nhận sai? Ở khoảng cách gần như vậy, cậu vẫn nhận sai!

Tuy rằng hai người có dáng người tương tự, nhiệt độ cơ thể đều thiên về lạnh, trên người đều mang theo hơi thở cậu quen thuộc, nhưng một người là tang thi, một người là nhân loại, dù thế nào cậu cũng không thể nhận sai được!

“ Sao vậy?” Hoắc Hiên lẳng lặng nhìn chăm chú Thượng Khả, ánh mắt sâu thẳm như nửa đêm.

“Không, không có gì.” Thượng Khả dời mắt, nỗ lực bình phục hô hấp của mình.

“Em quả nhiên nhận ra anh.” Trong giọng nói của Hoắc Hiên mang theo sung sướng.

Ngay cả Tả Huyền sớm chiều ở chung với hắn cũng không nhìn thấu ngụy trang của hắn, nhưng người trước mắt lại nhận ra hắn ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Thượng Khả bị nghẹn: “Không, tôi nhận sai.”

Đế Quỳ và Hoắc Hiên, rốt cuộc ai mới là nam nhân của cậu? Cậu muốn điên mất thôi! Mau cho cậu một cái thống khoái đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top