Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 220 [£18-TG15].

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 220 [£18 - TG15]. Tử Vong Luân Hồi

Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh

Editor: Vũ ( 14/01/2021 )

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Thượng Khả ngay từ đầu đã chọn con đường “bị giết” này, nhưng cũng không định thực hiện nó quá sớm, ở bên nam nhân của mình một hai năm, sau đó lại giành thêm một hai năm tích góp giá trị cừu hận, cuối cùng lại thêm một hai năm yêu nhau giết nhau, hoàn thành từng bước các mục tiêu đã đặt ra.

Nhưng mà hiện thực luôn không cho cậu con đường cứu vãn, dưới tác động của tinh thần lực, Thượng Khả làm ra phản ứng theo bản năng. Trong sâu thẳm ký ức của cậu, hy sinh vì người yêu đã trở thành một phản xạ có điều kiện, nhưng kiểu “hy sinh” này, cậu cũng không cảm thấy vĩ đại chút nào, mà ngược lại còn mang lại tổn thương cho người yêu mình.

Chỉ là điều mà cậu không ngờ tới là, lần “hy sinh” này lại là thật sự hy sinh, trong nháy mắt khi mất đi ý thức, thời gian của cậu như ngừng trệ. Không có nhắc nhở “hoàn thành nhiệm vụ”, cũng không có trở về không gian hệ thống, linh hồn của cậu hoàn toàn bị rơi vào trong bóng tối vô tận, vô tri vô giác……

Tả Huyền thất tha thất thểu chạy đến chỗ Hoắc Hiên biến mất, phát hiện thi thể trên mặt đất cũng không phải là tang thi vương Đế Quỳ, tuy rằng thân hình rất giống, nhưng ngũ quan vặn vẹo, cơ bắp héo rút, giống như đã từng bị vật nặng đè nát, xương cốt trên người đều vỡ vụn.

Vừa không phải Đế Quỳ cũng không phải Hoắc Hiên, như vậy rất có thể chính là con tang thi cấp tướng am hiểu dị năng không gian kia. Mấy ngàn mét xung quanh đã trở thành một mảnh đất trống rỗng, ngoại trừ bọn họ, phỏng chừng không có một người sống hay tang thi nào có thể đến gần.

Như vậy, Đế Quỳ, Hoắc Hiên và Thượng Khả, bọn họ đã đi đâu?

Tả Huyền nhìn không trung, trong lòng mơ hồ có một cảm giác, có thể bọn họ sẽ không bao giờ quay trở lại nữa……

Đế Quỳ ôm Thượng Khả, không có mục tiêu đi lang thang trong thành phố hoang phế, tinh thần hốt hoảng, vô số hình ảnh và ký ức rải rác cứ không ngừng hiện lên trong đầu hắn.

Khi đi qua một chiếc xe vận tải, bóng người phản chiếu trong gương lại không phải là Đế Quỳ, mà là Hoắc Hiên. Nhưng Đế Quỳ cũng không phát hiện, vẫn cứ thế đi về phía trước.

Trước khi mặt trời xuống núi, hắn tìm được một chỗ nghỉ ngơi khá thoải mái, cẩn thận đặt Thượng Khả xuống, sau đó kiên nhân canh giữ ở bên cạnh, chờ cậu sống lại.

Những chuyện ở trong không gian hắc ám, hắn đã không còn nhớ rõ lắm, chỉ biết vào lúc Thượng Khả tử vong, hắn đã dùng tay đánh vào ngực của Hoắc Hiên, bóp trái tim hắn, mà mũi kiếm của Hoắc Hiên cũng chém cánh tay của hắn thành từng mảnh.

Đế Quỳ cúi đầu nhìn xuống cánh tay của mình, phát hiện cánh tay vẫn còn nguyên vẹn, nhưng lồng ngực lại mơ hồ đau nhói, giống như một khoảng trống, hoàn toàn không cảm giác được nhịp tim đập.

Có điều Đế Quỳ chỉ hơi nghi hoặc một hồi rồi không để ý tới nữa, điều duy nhất hắn để ý là khi nào Thượng Khả có thể sống lại.

Dựa theo kinh nghiệm trước đây, thời gian sống lại dài nhất của Thượng Khả là 24 giờ, muộn nhất là hoàng hôn ngày mai là có thể tỉnh lại.

Đế Quỳ đợi từ đêm đến rạng sáng, lại từ bình minh chờ đến nắng chiều, nhìn vết máu của Thượng Khả khô lại, máu thịt cứng đờ, miệng vết thương không hề có dấu hiệu khép lại, giống như một tử thi chân chính, nằm im lìm ở đó.

Đế Quỳ nghĩ rằng, thời gian cho lần sống lại này có thể sẽ lâu hơn một chút, lại chờ thêm chút nữa, cậu khẳng định sẽ tỉnh lại.

Đế Quỳ ngồi ở mép giường như bức tượng đá điêu khắc, chăm chú nhìn người trên giường. Ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, cho đến khi xác chết thối rữa, tro bụi tích tụ, vẫn còn đang chờ đợi.

Ba tháng sau, một đám lính đánh thuê đã trốn vào thành phố bỏ hoang này sau một cuộc rượt đuổi, trong lúc chiến đấu kịch liệt một lính đánh thuê đã bị đánh bay ra ngoài, đụng ngã bức tường rồi lăn vào một  căn phòng. Khi hắn ta đứng dậy khỏi lớp đá vụn, phát hiện trong căn phòng này còn có một người. Người đó ngồi xếp bằng ở mép giường, ánh mắt chăm chú nhìn …… đống xương trên giường.

“Anh, anh là Hoắc lão đại!” Lính đánh thuê kích động hét to. Tuy rằng màu da có chút kỳ quái, nhưng gương mặt kia thật sự quá quen thuộc.

Người cạnh giường vẫn không nhúc nhích, tựa như không nghe thấy.

“Hoắc lão đại, có thể gặp được anh ở chỗ này thật sự là quá tốt! Chúng ta gặp một chút rắc rối, còn nhờ anh……” Lính đánh thuê còn chưa kịp nói xong, mấy con tang thi đã vọt vào từ vị trí bị đập nát, giương nanh múa vuốt đánh về phía hắn ta.

Lính đánh thuê theo bản năng mà sử dụng dị năng, trong chốc lát tia điện bắn ra khắp nơi, ánh sáng vòng cung màu lam nhạt xuyên qua tang thi, giống như một tấm lưới lớn, nhanh chóng lan ra bốn phía, rất nhanh đã vao trùm toàn bộ căn phòng.

Chỉ nghe một tiếng “ầm” vang lên, xương cốt trên giường bị điện giật vỡ tan tành, thế giới mà Đế Quỳ vẫn luôn chống đỡ  cũng theo đó mà sụp đổ.

Trong mắt Đế Quỳ hiện lên tia máu, cổ họng phát ra một tiếng gào thét đè nén, thân hình chợt lóe, không chút lưu tình vặn gãy cổ tên lính đánh thuê, ngay sau đó, đám tang thi xung quanh một con tiếp một con nát ra thành từng mảnh. Lính đánh thuê và tang thi đang chiến đấu ác liệt bên ngoài cũng không một ai may mắn thoát khỏi, chỉ trong mấy chục giây, mọi thứ lại quy về bình lặng, chỉ có từng đoạn chân gãy cụt khắp nơi là cho thấy nơi này đã phát sinh một hồi giết chóc.

Đế Quỳ mang theo một thân máu me trở về phòng, nhìn đống xương cốt vỡ nát trên giường, không thể không đối mặt với một sự thật tàn khốc mà hắn chưa bao giờ muốn thừa nhận, Thượng Khả thật sự đã chết, sẽ không bao giờ sống lại nữa.

Từ nay về sau, sẽ không có ai pha sữa bò cho hắn, chải đầu cho hắn, tìm kiếm thức ăn ngon cho hắn, mua quần áo mới cho hắn, cùng hắn lang thang trời nam biển bắc, cùng hắn trải qua những ngày đêm nhàm chán, không hề có khúc mắc mà ôm hắn, hôn môi hắn……

Cảm giác có người làm bạn tốt đẹp như thế, hắn đã học được tính nhẫn nại, học được sự kiểm soát, đã học được cách sinh hoạt. Nhưng mà, người đã dạy cho hắn tất cả những điều này lại cứ thế biến mất trong thế giới của hắn.

Đế Quỳ cứng đờ đứng ở trong đống đổ nát, hai mắt đỏ hoe, thống khổ đến mức khó có thể chịu đựng, nước mắt không hề báo trước ứa ra, mang theo tuyệt vọng và sợ hãi, òa khóc giống như một đứa trẻ bất lực.

【 Đừng gọi tôi là ‘ nhân loại ’, xin hãy gọi tôi là ‘ Thượng Khả ’……】

【 Đế Quỳ, tôi vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi anh. Vì sao anh lại muốn giết người? 】

【 Cái bộ dạng ‘ lôi thôi lếch thếch ’ này của anh, tuy rằng rất bình dân, nhưng không đủ ưu nhã hoa lệ. 】

【 Hôn môi phải là như vậy…… Vuốt ve phải là như vậy…… Khống chế tốt lực độ, đừng làm đối phương bị thương. 】

【 Em nói anh đó, đừng luôn làm em phiền não nữa……】

【 Đế Quỳ, em đã trở về. 】

Không, em sẽ không bao giờ trở về nữa.

Vĩnh viễn, đều sẽ không trở về nữa……

Đế Quỳ đắm chìm trong đau đớn, hoàn toàn không chú ý trên lòng bàn tay mình xuất hiện một nốt ruồi, nó nằm yên lặng ở đó, nghe tiếng khóc nức nở của Đế Quỳ, giống như cũng đang đau thương cùng với hắn.

Không biết đã qua bao lâu, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu Đế Quỳ: 【 Đừng khóc, nghĩ cách cứu sống em ấy đi. 】

Cứu sống? Còn có thể cứu sống sao?

“ Cứu như thế nào?”

【 Tôi…… Tôi đưa các người quay lại lần luân hồi đầu tiên. 】

“Luân hồi?”

【 Có giải thích cho anh anh cũng sẽ không hiểu, chỉ số thông minh của anh đều ở trên người tôi. 】

“Có ý gì?” Có vẻ như đang bị chế giễu?

【 Cuối cùng thì tất cả chúng ta đều bị đặt dưới lời nguyền của đèn Luân Hồi, nhiệm vụ này căn bản là không có khả năng hoàn thành. Tôi giết Thượng Khả, Thượng Khả sẽ hồn phi phách tán; Thượng Khả giết anh, anh cũng sẽ hồn phi phách tán. 】Thương Khung  Xích Viêm, đại biểu cho sự kiên trinh, chỉ có người yêu mới có thể phá hủy.

“Hồn phi phách tán, ý của ngươi là nói Thượng Khả đã hồn phi phách tán?”

【 Không, tôi đã dùng sinh mệnh của mình bảo vệ tàn hồn của Thượng Khả, cho nên em ấy vẫn có cơ hội sống lại! 】

“ Sống lại như thế nào?”

【 Vừa rồi tôi đã nói rồi, quay trở lại thế giới luân hồi đầu tiên, rót linh hồn vào cơ thể em ấy một lần nữa. 】

“Thế giới luân hồi đầu tiên?” Đế Quỳ nghe mà cái hiểu cái không, điều duy nhất hắn hiểu được chính là, Thượng Khả còn có cơ hội sống lại, “Ta phải làm như thế nào?”

【 Anh không cần làm bất cứ điều gì cả, chỉ cần thủ vững bản tâm. 】

“ Bản tâm của ta là gì? Ngươi lại là ai?”

【 Tôi chính là anh, cũng chính là người mở ra luân hồi. 】

Một hồn một phách của Thần Tiêu và Thủ Mặc tiến vào đèn Luân Hồi, chịu sự ảnh hưởng của lời nguyền rủa, đời đời kiếp kiếp không được bên nhau. Cho đến khi một hồn của Thần Tiêu dung hợp với đèn Luân Hồi, có thể mở ra luân hồi một lần nữa. Một phách của Thủ Mặc lại đang khởi động lại thế giới Luân Hồi thứ nhất, được khắc vào cơ thể cậu bằng một hình xăm. Đóa Thương Khung Xích Viêm trên ngực cậu chính là một phách đã mất của Thủ Mặc, sau khi dung hợp, cậu mới là cậu hoàn chỉnh, mới có được cơ hội thay đổi vận mệnh.

Nhưng mà, khi bọn họ sắp thành công, sức mạnh nguyền rủa lại phản công, cưỡng chế tuyên bố một nhiệm vụ bẫy rập  không có khả năng hoàn thành. Chỉ cần Thượng Khả hoàn thành, một trong hai người ắt có một người hồn phi phách tán.

May mắn chính là, lời nguyền rủa của đèn Luân Hồi đã tự hủy diệt vì vi phạm quy tắc ( Hoàn thành nhiệm vụ lại không thực hiện khen thưởng ), tàn hồn của Thần Tiêu đã giành được quyền khống chế cuối cùng, có thể khởi động luân hồi lần nữa, đưa Thủ Mặc đến bất kỳ thế giới nào trong vòng Luân Hồi.

Đế Quỳ không có ký ức không hiểu được những thông tin này, nhưng Hoắc Hiên, người khống chế đèn Luân Hồi lại hiểu rõ tất cả. Nếu muốn cứu Thượng Khả, hắn phải hoàn toàn thoát ra khỏi bản thể, trở thành khí linh của đèn Luân Hồi, cuối cùng không thể cùng bản thể đi vào vòng Luân Hồi nữa. Mà bản thể của hắn sẽ mất đi tất cả các dấu vết của sự Luân Hồi. Nói cách khác, mỗi lần luân hồi mới, chỉ có Thủ Mặc mới có được ký ức ban đầu, mà ký ức của Thần Tiêu sẽ được hắn, thân là đèn Luân Hồi tiếp nhận sau khi chết đi.

Tình yêu của hắn dành cho Thủ Mặc không khác bản thể, nhưng nếu muốn mở ra luân hồi, hắn không thể không tách khỏi đèn Luân Hồi và dung hợp với bản thể, hắn từng thử thay thế bản thể rất nhiều lần, nhưng mà mỗi lần đều thất bại.

Bản thể có thể tự mình trải qua mỗi một kiếp luân hồi cùng với Thủ Mặc, sau đó quên hết mọi thứ và bắt đầu một chương mới, mà khí linh…. thì chỉ có ký ức.

【 Đế Quỳ, chuẩn bị tốt chưa? Đi cứu Thượng Khả đi. 】

“Từ từ, ngươi còn chưa nói cho ta biết phải sao?”

【 Tôi đã nói rồi, thủ vững bản tâm. 】

Thần Tiêu, Thương Khung Xích Viêm đã bị phá vỡ, nếu ngươi chỉ vì quên mất mà từ bỏ quyền lợi yêu em ấy, vậy thì “hắn” sẽ không tiếc bất cứ thứ gì thay thế bằng mọi giá. Vì vậy Thần Tiêu, anh có thể quên đi tất cả, nhưng duy nhất không thể quên đi tình yêu dành cho Thủ Mặc.

Luân Hồi lại mở ra, lần nữa, Thần Tiêu được đưa đến thế giới thứ nhất của lần Luân Hồi đầu tiên, trở thành thượng tướng Ravel của Đế quốc Long Nha.

Mà Thượng Khả, lại là con trai của tướng quân Utrera - thủ lĩnh của nghĩa quân nổi dậy - Cage. Cậu ta lén từ Thái Mã tinh chạy về Long Nha tinh, kết quả bị người của Cruise bắt giữ, bị tra tấn dã man, ý đồ hỏi ra “kẻ phản động” ẩn ở bên trong.

Khi Thượng Khả mở mắt ra, phát hiện mình bị giam cầm trên một cái ghế kim loại, đỉnh đầu xuất hiện một cánh tay máy, có hình dạng như 1 cây kim dạng ống, mũi nhọn không ngừng xoay tròn, phát ra tiếng rè rè rè.

“ Cho cậu thêm một cơ hội. Hãy khai báo tất cả những tin tức mà cậu biết, chúng tôi có thể suy xét tha cho cậu một mạng.” Một giọng nói khó nghe vang lên trong phòng.

Thượng Khả cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc.

“Một khi đã như vậy, vậy để chúng tôi xem cuối cùng cậu có thể mạnh miệng bao lâu. Quốc hoa của Đế quốc Long Nha chúng ta là Thương Khung Xích Viêm, với 72 cánh, tầng tầng lớp lớp, giống như một ngọn lửa đang bốc cháy. Tôi nghĩ nếu ở trên người của cậu có hình xăm quốc hoa của đế quốc Long Nha chúng ta, chắc hẳn cha của cậu sẽ vô cùng cao hứng nhỉ?”

Thương Khung Xích Viêm? Đế quốc Long Nha?

Gì chứ? Đây là nơi nào? Sao cậu lại ở chỗ này?

Đầu Thượng Khả là một đống bùn nhão, chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh tay kim loại đang tiến tới gần cậu, sau đó phóng ra một tia laser, vẽ ra một đóa hoa lửa trên ngực cậu.

“A!” Cơn đau đớn dữ dội làm Thượng Khả nhịn không được kêu thảm thiết, theo đó mà đến là một đoạn ký ức hỗn loạn……

---------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Thế giới cuối cùng đã kết thúc, còn lại tất cả đều là hồi tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top