Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 224 [☆04].

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 224 [☆04]. Chìa Khóa Hồi Tưởng ⑤

Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh

Editor: Vũ ( 23/01/2021 )

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Một đoàn xe võ trang hạng nặng hùng hậu chạy vào nghĩa trang, kéo theo đó còn có rất nhiều người đến xem lễ. Kiếp trước, bởi vì không sống được bao lâu, cho nên Thượng Khả cũng không quá để ý chi tiết của lễ truy điệu, hiện giờ trải qua lần nữa, lại là một cảm nhận khác.

Ở thời kỳ Cruise thống trị, nghĩa trang công cộng này vốn đã bị bỏ hoang, ngầm mai táng hài cốt của vô số tiền bối, hầu hết đều chỉ có bia mộ mà không có tên. Việc đầu tiên Ravel làm sau khi lập quốc là sai người xây dựng lại nghĩa trang này, làm nơi yên nghỉ cho các anh hùng liệt sĩ, đặt tên là “Tín Dũng”.

Mọi người đến nghĩa trang, dưới sự dẫn dắt của Ravel, họ tuân thủ quy trình tế bái, không có tiếng nói ồn ào, không có tiếng nhạc ai oán, toàn bộ hiện trường trang nghiêm mà túc mục.

Thượng Khả đứng thẳng sau lưng Ravel, vừa xem nghi lễ, vừa cảnh giác quan sát xung quanh.

Nghi thức tế bái kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, với tư cách là con trai của cố liệt sĩ cách mạng Utrera, Thượng Khả tự mình dâng lên vòng hoa viếng “cha”.

“Người này chính là con trai của tướng quân Utrera à?” Có người nhỏ giọng nói, “Nhìn qua hoàn toàn không giống như đã bị tra tấn gì cả, giờ không phải rất khỏe mạnh đó sao?”

“Khỏe mạnh? Chú đùa cái gì vậy? Ngày đó khi cậu ta được Ravel bệ hạ ôm ra khỏi phòng tra tấn, xương tay chân vỡ vụn, da thịt không còn chỗ nào lành lặn, trong cơ thể còn bị tiêm vào mấy chục loại thuốc, có thể nói là bị tra tấn đến không nhìn ra hình người, lúc ấy gần như không có ai cho rằng cậu ta còn có thể sống sót. Kết quả, cậu ta vẫn có thể chịu đựng được.” Trong giọng nói tràn ngập bội phục.

“Nghe nói cậu ta có một người anh em có ý đồ độc chết cậu ta trong lúc cậu ta bệnh tình nguy kịch, may mắn bị Ravel bệ hạ kịp thời phát hiện và ngăn cản. Nhưng dù vậy, cũng làm cậu ta hôn mê hơn hai tháng.”

“Chuyện này tui cũng biết, lúc tòa phán xử tui còn đi xem mà. Hung thủ là con nuôi của tướng quân Utrera, vì danh lợi mà không tiếc độc hại anh em, quả thực phát rồ.”

“Cũng may Cage phúc lớn mạng lớn, hiện giờ cũng coi như là khổ tận cam lai.”

“Đúng vậy……”

Tiếng nghị luận nho nhỏ vang vọng trong đám người, hầu hết mọi người đều bày tỏ lời chúc phúc chân thành đến Thượng Khả.

Nghi thức tế lễ kết thúc suôn sẻ, giữa chừng cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cho đến khi Ravel lên xe, chuẩn bị trở về cung điện, phó tướng mới báo: “Chúng tôi bắt được một phần tử nguy hiểm mang theo băng ma, trước mắt đã tạm giam hắn ta rồi, đang chờ bước phân phó tiếp theo.”

“Băng ma?” Trong mắt Ravel lóe lên một tia ngoài ý muốn.

“Đúng vậy, thật may là trước đó bệ hạ ngài đã nhắc nhở chúng tôi gia tăng hạng mục kiểm tra an ninh, nếu không để hắn trà trộn vào được, hậu quả thật không dám tưởng tượng.” Phó tướng nghĩ lại mà sợ.

Ravel trầm mặc không nói, trong đầu hiện ra hình bóng người kia, trong mắt lộ ra tia nhu tình dịu dàng.

Thượng Khả trên một chiếc xe khác cũng không biết rằng mình đã giúp Ravel hóa giải một hồi nguy cơ, chỉ lấy làm lạ là lần này lại diễn ra thuận lợi như vậy, thuận lợi đến nỗi làm cậu có chút hoài nghi nhân sinh. Có điều nếu đã không có việc gì, cậu cũng không muốn tự tìm phiền não.

Trước mắt chuyện quan trọng nhất của cậu là phải mau chóng dưỡng tốt thân thể, tận hưởng cuộc sống, phấn đấu để đạt được thành tựu vĩ đại là “hạnh phúc mỹ mãn”.

Thượng Khả nắm chặt tay, sau đó lấy máy truyền tin ra gửi cho Ravel một tin nhắn: 【 Tiệc hoàng cung đừng ăn quá nhiều, để bụng, buổi tối em tự mình xuống bếp. 】

Ravel xem xong tin nhắn, khóe miệng tràn ra ý cười, đáp lại hai chữ: 【8 giờ. 】

8 giờ về nhà phải không? Rất tốt! Thượng Khả: 【(≧ω≦)】

Bởi vì tình hình sức khỏe, Thượng Khả cũng không tham dự yến tiệc mà trực tiếp trở về cung điện, hùng hổ chiếm giữ phòng bếp tư nhân của Ravel.

Ravel vừa uy nghiêm trang trọng xã giao, vừa nghĩ về bữa tối mà Thượng Khả “tự mình” xuống bếp chuẩn bị cho hắn.

Khi đã gần 8 giờ, Ravel rời khỏi sảnh tiệc, dưới chân như mọc gió đi về phía sảnh trong. Người hầu đón chào, giúp hắn thay lễ phục, sau đó cung kính báo cáo: “ Thiếu gia Cage đang ở nhà ăn chờ ngài.”

Ravel bước vào nhà ăn, vừa vào đã nhìn thấy một bàn thức ăn phong phú, toát ra ánh sáng mê người dưới ánh đèn dịu nhẹ. Thượng Khả đang cầm một chai rượu vang đỏ đứng ở cạnh bàn ăn, dáng người ưu nhã, khuôn mặt mỉm cười.

“Về rồi à, thời gian vừa khéo, chuẩn bị dùng cơm nhé?” Thượng Khả khui nắp chai, tự mình rót nửa ly rượu vang đỏ cho Ravel.

Ravel có loại xúc động muốn ôm lấy cậu, nhưng sự tự chủ mà hắn đã bồi dưỡng nhiều năm làm hắn phải kìm lại.

Sau khi ngồi xuống, Ravel mới nhận ra hôm nay Thượng Khả chuẩn bị một bữa tiệc toàn món chay, lập tức hiểu được dụng tâm của cậu, nhịn không được có chút cảm khái.

Mấy năm nay, Ravel luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, ở phương diện ăn uống cũng không đặc biệt chú ý, ngoài việc tiếp đãi khách, bình thường đều là do phòng bếp thông minh đúng giờ cung cấp các bữa ăn. Trong thời kỳ Cruise thống trị, cả nước thi hành trí năng hóa và cơ giới hoá, ngay cả lực lượng canh gác vũ trang cũng đều sử dụng binh lính robot. Binh lính robot quả thật rất mạnh, nhưng chỉ cần công phá được hệ thống trung tâm, chúng sẽ mất tác dụng ngay lập tức, hoặc thậm chí sẽ bị nó điều khiển ngược lại. Đây cũng là lý do tại sao Cruise lại bị hủy diệt trong khoảng thời gian ngắn như thế.

Mặc dù khoa học kỹ thuật tiên tiến quan trọng, nhưng vẫn nên hướng tới con người hơn, ỷ lại quá mức cũng không phải là một chuyện tốt.

Sau khi nhấm nháp tay nghề của Thượng Khả xong, Ravel ngay lập tức quyết định thuê vài vị đầu bếp hoàng gia trong thời gian dài, sau này sẽ không bao giờ ăn các món ăn do máy móc làm ra nữa.

Ravel rất hài lòng với bữa ăn này, trong lúc vô tình lại uống sạch một chai rượu vang đỏ, cả người có chút lâng lâng.

“Ăn xong chưa?” Thượng Khả nói, “Thời gian cũng không còn sớm, sớm nghỉ ngơi đi.”

Nói rồi, cậu đứng lên, dặn người hầu ở bên cạnh hầu hạ Ravel, còn mình thì đi vào phòng, chuẩn bị tắm rửa rồi ngủ.

Ravel mặc kệ người hầu, nhắm mắt theo đuôi đi theo sau lưng Thượng Khả, trực tiếp đi theo cậu vào phòng.

“Hôm nay cũng muốn ngủ chung sao?” Thượng Khả dựa vào cạnh cửa hỏi.

“Ừ.” Ravel đi đến mép giường, tiện tay kéo vạt áo ra, để lộ cơ ngực phát triển.

Người hầu nhanh nhạy đưa quần áo tắm rửa tới, sau đó cung kính rời khỏi phòng.

Thượng Khả sâu kín liếc nhìn người đàn ông này, tối hôm qua tán tỉnh hắn nhiều như vậy mà hắn chẳng phản ứng, nên đêm nay cậu không muốn tán nữa, tâm mệt.

Thượng Khả vòng qua Ravel, đi vào phòng tắm, tính toán tắm một cái cho thoải mái.

Ravel nhìn bóng dáng cậu biến mất sau cửa kính phòng tắm, ánh mắt tối sầm lại: Sao không hỏi hắn có muốn tắm cùng hay không?

Nửa giờ sau, Thượng Khả bốc hơi nước đi ra khỏi phòng tắm, lại phát hiện Ravel vẫn đứng tại chỗ, tư thế như không thay đổi, vì thế nói: “Em tắm xong rồi, anh đi đi.”

Ravel yên lặng rời đi, quần áo tắm rửa cũng không cầm theo. Dù sao hắn cũng sẽ trần truồng ngủ, Thượng Khả cũng lười nhắc nhở hắn, đặt quần áo của hắn qua một bên, nhanh chóng chui vào trong chăn, gối lên gối đầu mềm mại, cơn buồn ngủ từ từ ập đến.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm thấy có người nằm xuống bên cạnh mình, ngay sau đó bị ôm vào trong một vòng tay nóng như lửa, giữa mũi quanh quẩn hương thơm thoang thoảng, trên môi truyền đến xúc cảm khác thường, từ nhẹ đến nặng, từ cạn đến sâu, động tác có chút cẩn thận, dường như sợ đánh thức cậu.

Ravel chợt dừng động tác, nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng trai, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, vừa mới, có phải cậu hôn hắn không? Bất giác ánh mắt của hắn rơi vào hai cánh môi đỏ mọng nửa khép nửa mở, Ravel hô hấp cứng lại, giống như mê muội, lại dán lên, tinh tế vuốt ve.

Thượng Khả cảm nhận được nhiệt độ trên môi mình, bị động đáp lại, đổi lại là một trận liếm - cắn ướt át. Hai bàn tay to vuốt ve qua lại trên người cậu, xúc cảm trơn trượt mềm mại làm người ta lưu luyến quên về. Thượng Khả dịu ngoan và mềm mại như một chú cừu, thỉnh thoảng còn sẽ phối hợp với động tác của hắn. Cho đến khi một ngón tay thâm nhập vào giữa hai chân, câu mới lấy lại tinh thần, nhưng cậu cũng không mở mắt ra, lười biếng cảm nhận ham muốn rực lửa và sự thăm dò cẩn thận của người đàn ông, sau đó từng chút mở rộng thâm nhập, động tác thong thả chen vào. Đi vào được một nửa, người đàn ông lại lùi lại, cảm giác chật hẹp làm hắn lo lắng sẽ làm bị thương người dưới thân.

Thượng Khả giận dữ rú lên trong lòng: Cái tra khí không ai bì nổi của anh đâu? Sự quyết đoán khi chưa bao giờ làm tiền diễn đã thích tiến quân thần tốc đâu? Ăn được một nửa lại nhổ ra? Có chút đạo đức của công nào không hả!

Thượng Khả nâng chân dài, nghiêng người về trước, mạnh mẽ ấn cự vật đang chuẩn bị rời khỏi đi vào một lần nữa. Ngay sau đó bên tai truyền đến một tiếng thở gấp dồn dập, người đàn ông cứng người mãi vẫn không nhúc nhích.

Địch bất động, ta cũng bất động! Thượng Khả muốn xem hắn có thể nhịn được bao lâu.

Mười mấy giây sau, nam nhân rốt cuộc không kiềm chế được nữa, cẩn thận di chuyển vài cái, thấy Thượng Khả không có phản kháng, lại tăng thêm vài phần lực độ, bắt đầu thong thả đẩy mạnh. Ma sát bên trong vách tường sung sướng tới tận xương, Ravel nhịn không được muốn càng nhiều hơn, động tác cũng dần dần tăng lên, cuối cùng không thể khống chế được nữa, điên cuồng đoạt lấy, không màng đến tiếng rên rỉ đứt quãng của Thượng Khả, mạnh mẽ chiếm lấy cậu cho riêng mình.

Thượng Khả vẫn đánh giá cao thể lực hiện tại của mình, làm được một nửa liền ngất xỉu. Ravel thấy cậu ngất xỉu vốn đã định dừng lại, nhưng đốm lửa này cháy quá dữ dội làm hắn khó lòng kiềm chế được, vài lần lui ra ngoài, lại không kìm được mà quấn lấy, đứt quãng triền miên, ước chừng lăn lộn đến trời gần tảng sáng mới thoáng bình ổn.

Ravel nằm nghiêng, chăm chú nhìn chàng trai trong lòng ngực mình. Mọi chuyện xảy ra đêm qua hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của hắn. Hắn xác thật có ấn tượng rất tốt với chàng trai này, nhưng hắn không ngờ rằng ấn tượng tốt đó lại mãnh liệt như thế, mãnh liệt đến mức không màng đến ý nguyện của cậu đã mạnh mẽ chiếm hữu cậu rồi.

Ravel duỗi tay giúp Thượng Khả mát xa cơ bắp, giảm bớt đau nhức. Biết rõ thân thể cậu suy yếu còn làm nhiều lần như vậy. Trong lòng hắn có chút ảo não, lần đầu tiên nghi ngờ về nhân phẩm và khả năng tự chủ của bản thân.

Khi Thượng Khả tỉnh lại, Ravel đã rời đi. Cậu cũng không để ý, chậm rì rì bò dậy, đi vào phòng tắm rửa ráy một chút. Chờ cậu rửa mặt chải đầu, ăn mặc chỉnh tề xong, lập tức từ một tiểu yêu tinh quyến rũ biến thành một vị công tử khí chất cao quý tao nhã.

Thượng Khả cảm thấy mình thật sự là càng ngày càng không có tiết tháo, đối với việc lên giường ( với người nào đó ), đã đạt tới cảnh giới quen tay hay việc, luyện tập tự nhiên.

Chỉ là thân thể này thật sự quá yếu ớt rồi, hoàn toàn không thể thích ứng với tiết tấu của Ravel, không cua đồng sao có thể có tính phúc chứ?

Thượng Khả đang định liên hệ cho mình một bác sĩ, tiến hành lập lại kế hoạch phục hồi sức khỏe một lần nữa.

Đúng lúc này, trong đầu đột nhiên truyền đến thanh âm của hệ thống:

【 Độ dung hợp linh hồn đạt 92%. 】

【 Thể chất sức khỏe 67%. 】

【 Xét thấy trạng thái thể chất của ký chủ thân ái không tốt, hệ thống sẽ lập ra một kế hoạch phục hồi sức khỏe khoa học, nhất định phải làm cho ký chủ thân ái, từ thân thể đến linh hồn, đều đạt đến độ hoàn mỹ 100%. 】

Thượng Khả: “……”

【 Trong thời gian này, xin ký chủ cố gắng giảm bớt sinh hoạt tình dục, để tránh ảnh hưởng đến hiệu quả phục hồi. 】

Thượng Khả: “…… Cần phải giảm tới trình độ nào?”

【 Một tuần một ngày, một ngày ba lần, chỉ có thể thiếu, không thể hơn. 】

Thượng Khả: “……”

-------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường ——

Thượng Khả: Nói thật đi, cái vụ giảm bớt sinh hoạt tình dục có là do mày cố ý không?

Khí linh: Xin đừng hoài nghi đạo đức nghề nghiệp của hệ thống.

Thượng Khả: Nghề nghiệp của mày chẳng lẽ không phải là chuyên môn chèn ép chủ thể một vạn năm sao?

Khí linh: Ký chủ anh minh o( ̄ε ̄*).

Thượng Khả:……

( Vũ : Sorry mọi người. Mấy bữa nay tăng ca quá, ko kịp tiến độ được.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top