Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 227 [01].

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 227 [01]. Chìa Khóa Hồi Tưởng ⑥

Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh

Editor: Vũ ( 07/02/2021 )

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Khi Thượng Khả khôi phục thần trí trở lại thì đã tiến vào thế giới tiếp theo, linh hồn dung hợp với một cây nấm, tự động hấp thu tinh hoa của đất trời, bắt đầu thong thả tu luyện.

Lần này cậu đi vào thế giới có Diêm Lục sao?

【 Tiến độ tu luyện là 67%, dự kiến sẽ hóa hình trong vòng ba mươi năm nữa. 】 Hệ thống thân thiện nhắc nhở.

Ba mươi năm…… Nghĩ đến chính mình còn phải làm một cây nấm ba mươi năm nữa, Thượng Khả liền cảm thấy có chút choáng váng.

Cậu đã xuyên đến trước khi chưa gặp được Diêm Lục sao?

【 Trước mắt chúng ta đang ở ba mươi năm sau khi Diêm Lục vượt qua thiên kiếp, tiến giai thành Thần Quân. 】

Thượng Khả nghe vậy, trong lòng vui sướng, ngay sau đó lại bắt đầu lo lắng. Nếu Diêm Lục trở thành Thần Quân, vậy chẳng phải hắn đã bước vào Thần giới rồi? Mà mình hiện tại vẫn là một cây nấm nhỏ còn chưa hóa hình, phải tu luyện tới khi nào mới có thể đi tìm hắn đây?

【 Xin ký chủ thân ái yên tâm, sau khi ký chủ  ‘ tử vong ’ Diêm Lục đã mạnh mẽ độ kiếp, kết quả là bị tâm ma xâm lấn, giết chóc quấn thân, tu vi giảm mạnh, hiện giờ vẫn đang lang thang ở Tu chân giới. 】

Cái gì? Đã xảy ra chuyện gì? Hắn bây giờ đang ở đâu? Thượng Khả làm lơ sự vui sướng khi người gặp họa trong giọng điệu của hệ thống, chỉ muốn biết tình hình hiện tại của Diêm Lục.

【 Ký chủ thân ái, hiện tại cậu vẫn nên an tâm tu luyện trước đi, đến khi nào có thể hóa hình rồi hẵng đi tìm hắn. 】 Hệ thống để lại những lời này sau đó liền trốn đi.

Thượng Khả nghĩ nghĩ, cố gắng dùng linh thức của mình tìm kiếm bóng dáng Diêm Lục khắp nơi. Với thực lực hiện tại của cậu, linh thức chỉ có thể bao phủ phạm vi 5000 mét. Nhưng cậu cũng không nhụt chí, mỗi ngày sau khi tu luyện, cậu đều sẽ tìm kiếm trong các khu vực mà cậu có khả năng chạm đến. Ngày qua ngày, chưa bao giờ dừng lại.

Hai tháng sau, Thượng Khả cuối cùng cũng tìm thấy hắn ở bên ngoài một tòa thành nhỏ. Nhưng bộ dạng lúc này của hắn Thượng Khả gần như không dám nhận ra.

Diêm Lục, người đã từng tiêu sái không kiềm chế được, được xưng là “Ẩn thánh”, hiện giờ lại đang mơ mơ màng màng lang thang trong núi trong bộ quần áo rách tả tơi, đầu tóc thì rối bù. Thân là thần quân cao cao tại thượng, đáng ra phải được hàng vạn người kính ngưỡng, vậy mà hiện giờ lại bị người ta khi dễ, sống như một kẻ ăn mày.

Linh thức của Thượng Khả vẫn luôn đuổi theo hắn, nhìn hắn vô tri vô giác trải qua nhân gian ấm lạnh, màn trời chiếu đất, lưu lạc khắp nơi, trong lòng đau đến tột đỉnh.

Nhịn một tháng, Thượng Khả rốt cuộc không nhịn được nữa, quyết định mạnh mẽ hóa hình!

【 Ký chủ thân ái, cưỡng chế hóa hình sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tu hành sau này, xin thận trọng suy xét. 】 Hệ thống đúng lúc nhắc nhở.

Còn có ba mươi năm nữa mới có thể hoàn toàn hóa hình, Thượng Khả sao có thể mặc kệ Diêm Lục điên điên khùng khùng phiêu bạc tận ba mươi năm? Dùng mấy trăm năm tu vi đổi lại mấy chục năm an nhàn cho hắn, cũng là đáng giá.

Hạ quyết tâm, bất chấp sự khuyên can của Hệ Thống, Thượng Khả bắt đầu ngưng tụ yêu đan, mạnh mẽ tiến hóa.

Ba ngày sau, bên rìa vách núi đột nhiên lóe lên một tia sáng trắng chói lọi, một bóng người mờ ảo chậm rãi ngưng kết ở trong luồng sáng, cuối cùng hóa thành một vị thiếu niên tuấn tú.

Thiếu niên toàn thân xích lõa, một đầu tóc ngắn như tuyết nhẹ bay theo gió, dáng người ưu nhã, khí chất linh tú, mị hoặc thiên thành.

Thiếu niên này chính là nấm tinh Thượng Khả vừa mới hóa hình thành công. Cậu dùng pháp lực biến cho mình một bộ quần áo, tạm thời che lại cơ thể của mình.

Đúng lúc này, dư quang nơi khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng trắng lóe lên, chăm chú nhìn lại thì đó rõ ràng là một con thỏ tai cụp tròn vo. Nó nhảy mấy cái lại đây, sau đó như một mũi tên bổ nhào vào trong lòng ngực Thượng Khả, cắn cổ cậu một ngụm.

Con thỏ ngu đần ở đâu chui ra thế này? Thượng Khả túm chặt lỗ tai nó, kéo nó ra khỏi cổ mình: “Ngươi tới đây là để cho ta phá giới sao?”

Con thỏ giương nanh múa vuốt, một bộ dạng hung ác.

“Tuy bây giờ ta là nấm, nhưng cũng không phải con thỏ tùy tiện nào đó đều có thể ăn.” Thượng Khả khinh bỉ nhìn nó, “Đừng tưởng rằng tộc nấm chúng ta dễ khi dễ, ta đã vượt ra khỏi chuỗi thức ăn, đạt tới độ cao mà lũ thỏ các ngươi không thể với tới rồi.”

Con thỏ cũng không biết nghe hiểu không, nó ậm ừ rồi dần dần dừng giãy giụa.

Thượng Khả thả nó ra, ghét bỏ nói: “Coi như ngươi gặp may, ta gần đây ăn chay, không có hứng thú với thịt thỏ, tự ngươi chơi đi thôi.”

Nói xong, Thượng Khả không để ý nó nữa, đi truy tìm theo vị trí của Diêm Lục.

Diêm Lục giờ phút này đang khiêng ba bao cát sỏi, dưới sự đốc thúc của đốc công, ngây ngơ mờ mịt theo những lao công khác đi về phía bờ biển. Hai ngày trước, đốc công thấy hắn thân thể cường tráng, mặt mũi si ngốc, liền mang hắn về làm lao động miễn phí. Kết quả phát hiện hắn không chỉ có sức lực lớn, chịu thương chịu khó mà còn không tốn tiền công, ăn cũng rất ít, quả thực chính là một lao động giỏi mà tất cả mọi đốc công đều tha thiết ước mơ.

Có hắn gia nhập, hiệu suất công việc tăng lên gấp đôi, tiền công của hắn cũng bị đốc công chiếm làm của riêng.

Diêm Lục ngốc nghếch hoàn toàn không ý thức được mình đã bị người khác chiếm tiện nghi, chỉ cần không cướp nhẫn của hắn, bảo hắn làm gì cũng đều không sao cả.

Khi Thượng Khả tìm được hắn, hắn đang nằm giữa một đống hán tử người đầy mùi mồ hôi, mở to mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm trên lều tranh.

Anh tui! Anh làm sao mà làm cho mình thảm thế tới như này hả?

Thượng Khả tiến lên, ôm chặt Diêm Lục: “Em rốt cuộc cũng tìm được anh.”

Sau đó, Thượng Khả mang Diêm Lục rời khỏi công trường, đi ra khỏi thành nhỏ, rồi đi thẳng vào sâu trong núi.

Đến bên hồ, Thượng Khả cởi ra quần áo rách tả tơi trên người Diêm Lục xuống, kéo hắn đi vào trong hồ, bắt đầu tắm rửa cho hắn.

Mái tóc đen dài thẳng mượt của Diêm Lục bây giờ dính đầy dầu mỡ lẫn bụi bẩn, mắc dính vào nhau như rơm rạ, râu thì mọc đầy quanh khóe miệng, làn da như dính một lớp bùn bẩn. Thượng Khả dùng sức chà lau nửa ngày, mới miễn cưỡng khôi phục lại bộ dạng ban đầu.

Trong toàn bộ quá trình, Diêm Lục đều rất phối hợp, hoặc là nói hắn căn bản không có ý thức phản kháng.

Thượng Khả vừa giúp hắn chà lau vừa cảm thấy chua xót cho hắn. Phải mất chừng một canh giờ cuối cùng mới tắm cho hắn trắng nõn sạch sẽ, thơm tho sáng ngời. Thay lên người bộ y phục mới, lại mơ hồ có thể thấy được phong thái ngày xưa.

“Diêm Lục, sau này chúng ta định cư ở ngọn núi Đại Ảnh này nhé.”

Anh đã đi qua quá nhiều con đường, giết quá nhiều người, cũng đã chịu đựng quá nhiều đau khổ, cho nên, đừng để ý đến phân tranh trên thế gian nữa, cứ thanh thản mà hưởng thụ cuộc sống, chậm rãi tu luyện ở một nơi cách biệt với thế giới.

Thượng Khả dùng cây trúc dựng một quán trà ở trong núi, làm nơi sinh sống cho hai người.

Đến tận đêm khuya mới thu xếp xong mọi thứ ổn thỏa. Thượng Khả đột nhiên cảm thấy một cơn mệt mỏi ập đến, thân hình lóe lên, rồi đột nhiên  biến mất tại chỗ, chỉ để lại một đống quần áo vương vãi.

Trong chớp mắt Diêm Lục  phát hiện Thượng Khả biến mất, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, bàng hoàng vô thố nhìn khắp xung quanh.

“Ở đây, ở đây.” Giọng nói của Thượng Khả từ phía dưới truyền đến.

Diêm Lục cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một cây nấm nhỏ màu trắng đang đứng ở giữa sân, rung đùi đắc ý với hắn: “Đừng lo lắng, cứ cách mấy ngày ta đều sẽ biến thành nấm, hấp thụ địa khí, dựng dưỡng tinh phách, ngày hôm sau là có thể  hóa hình lại rồi.”

Diêm Lục chậm rãi nằm xuống, dựa vào bên cạnh nấm nhỏ, mắt không chớp nhìn cậu.

“Đừng nằm ở chỗ này, về phòng ngủ đi.” Thượng Khả dặn dò hắn.

Diêm Lục lại như không nghe thấy, hai mắt vẫn không chớp nhìn chằm chằm cậu.

“Được rồi, anh cao hứng là được, lần sau em nhất định sẽ nhớ rõ đem mình trồng ở trong phòng.”

Gió đêm lất phất, xung quanh thật yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, Diêm Lục vẫn luôn im lặng đột nhiên dùng thanh âm khàn khàn lẩm bẩm: “ Nấm Nhỏ, thì ra em là Nấm Nhỏ……”

Trong giọng nói mang theo vài phần vui sướng, lại mang theo vài phần quyến luyến, tựa như trái tim lang thang bấy lâu nay rốt cuộc cũng đã tìm được thứ thuộc về nó……

Ngày hôm sau, Thượng Khả lại lần nữa biến thành hình người, thay cho Diêm Lục người dính đầy bùn đất một bộ quần áo mới, sau đó mang theo hắn đi hái trà dại trong núi, thuận tiện gom thêm một ít củi gỗ, nguyên liệu nấu ăn, khoáng vật ..vv, để trang trí cho quán trà của bọn họ.

Núi Đại Ảnh cây cối tươi tốt, linh khí dư thừa, khắp nơi đều là thiên tài địa bảo dựng dục từ tự nhiên. Đương nhiên, những thiên tài địa bảo này chỉ dành cho phàm nhân bình thường, ở trong mắt người tu chân, linh vật có thời gian sinh trưởng dưới một trăm năm cơ bản không khác gì với rau dại đá núi.

Thượng Khả không theo đuổi siêu phàm thoát tục, mọi việc đều tùy tính tùy duyên, kết quả là một sọt căn bản không đủ dùng. Dư quang thoáng nhìn thấy nhẫn trữ vật trên tay Diêm Lục, thuận miệng hỏi: “Có thể mượn nhẫn trữ vật của anh dùng một lát không?”

Diêm Lục vội vàng nắm chặt tay hai tay thành nắm đấm, ôm vào ngực, vẻ mặt khẩn trương sợ bị cướp đi.

“Đừng keo kiệt như vậy chứ. Em chỉ mượn một chút thôi, sẽ không lấy đi đâu.” Thượng Khả buồn cười thương lượng với hắn.

Diêm Lục cau mày, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn đưa tay ra trước mặt Thượng Khả.

Thượng Khả mỉm cười nắm lấy tay hắn, cái nhẫn trữ vật này vẫn là cái trước kia hắn dùng, cấm chế cũng không thay đổi. Thượng Khả tâm niệm vừa động, linh thức không hề trở ngại tiến vào trong nhẫn. Ngay sau đó, cậu liền bị vô số cây nấm chồng chất như núi gửi ở trong không gian trữ vật làm cho sợ ngây người.

Thượng Khả ngẩng đầu nhìn về phía Diêm Lục, trong mắt lấp lánh từng điểm sáng bạc.

Diêm Lục vẫn mang vẻ mặt mê mang, hoàn toàn không biết chấn động trong nội tâm Thượng Khả.

“Đi thôi, về nhà.” Thượng Khả không dùng chiếc nhẫn kia nữa, chỉ nắm chặt lấy tay Diêm Lục, mang theo hắn đi về nhà.

Chạng vạng, Thượng Khả làm một bữa tối phong phú với số nguyên liệu tươi mới mới hái lượm được. Mặc dù Diêm Lục đã sớm qua Tích Cốc kỳ, nhưng thỉnh thoảng nhấm nháp món ăn hoang dã thuần thiên nhiên không ô nhiễm cũng không tồi. Sau khi ăn xong lại pha một ly trà xanh, đặt mình giữa non xanh nước biếc, ngửi hương thơm của cỏ cây hoa lá, tựa như đang hòa mình vào giữa thiên nhiên, thật là thoải mái xiết bao.

Diêm Lục dường như cũng rất thích loại cảm giác này, bưng trà nóng dựa vào người Thượng Khả, híp hai mắt vẻ mặt thích ý.

Thượng Khả kiểm tra thân thể cho hắn, tu vi của hắn đã giảm xuống rất nhiều, hơn nữa thần lực không thuần, vận hành hỗn loạn. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn thần chí không rõ. Đáng tiếc thực lực hiện tại của cậu không đủ, không thể giúp hắn tiến hành khai thông. Nhưng bọn họ có rất nhiều thời gian, có thể điều dưỡng từ từ.

Hai người chính thức bắt đầu cuộc sống ẩn cư vô tranh với đời, việc đầu tiên Thượng Khả làm sau khi thức dậy mỗi ngày chính là rửa mặt chải đầu sửa soạn cho Diêm Lục, sau đó dẫn theo hắn vào núi tầm bảo. Sau khi trở về, hoặc là bố trí sân, hoặc là nghiên cứu chế tạo món ngon, hoặc là luyện chế đồ dùng, hoặc thổi sáo câu cá…… Buổi tối thì biến thành cây nấm nhỏ, cùng Diêm Lục làm bạn mà ngủ.

Trải qua mấy ngày ở chung, Diêm Lục từ xa lạ ban đầu, dần dần trở nên ngày càng thân cận, gần giống như là cái bóng đi theo Thượng Khả.

Nửa tháng sau, quán trà của Thượng Khả cuối cùng cũng sửa sang xong, các loại vật phẩm đầy đủ mọi thứ, lá trúc đong đưa, làn gió sảng khoái, trong viện hoa thơm khoe thắm, hương thơm ngát người. Trúc lâu an tĩnh đứng lặng giữa núi rừng hoang dã, thỉnh thoảng còn có thể nghe được từng tiếng chuông gió tinh tinh tang tang.

Diêm Lục ngồi trên ghế đá trong đình trúc, nhìn Thượng Khả đang lựa lá trà.

“ Nấm Nhỏ ơi?”

“Ơi?”

“Hi hi.”

Thượng Khả: “……”

Nụ cười ngây thơ ngốc nghếch này, thật là làm cho người ta một lời khó nói hết……

----------------------------------------'

Tác giả có lời muốn nói: Ừm, quán trà của ma quân và tiên nấm sắp khai trương rồi……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top