Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 230 [04]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 230 [04]. Chìa Khóa Hồi Tưởng ⑥

Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh

Editor: Vũ ( 21/02/2021 )

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

" Chủ quán nhỏ, mau pha cho ta một bình trà giải sầu!" Một người tu chân chán nản nằm bò trên bàn đá, yếu ớt hô to với Thượng Khả.

Theo danh tiếng của quán trà tăng lên, các khách quen đều bắt đầu gọi Thượng Khả là "Chủ quán nhỏ".

"Hôm nay không cung cấp trà giải sầu." Thượng Khả mỉm cười tiếp đón.

"Vậy có trà gì?"

"Trà nét mặt toả sáng."

"Vậy cho một bình trà nét mặt tỏa sáng." Cảm xúc của người tu chân hạ xuống, cũng không để bụng uống loại nào trà.

Chỉ một lát sau, Thượng Khả đã mang trà nóng lên.

Người tu chân nhìn đóa hoa cúc nở rộ trong nước trà, lạnh mặt: "Đây là trà nét mặt toả sáng?"

"Đúng vậy. Mặt khác tặng kèm một phần dưa chuột muối."

Một đĩa dưa chuột xếp thành hình trái tim xuất hiện trước mặt người tu chân, bên cạnh còn điểm xuyết một đóa cúc dại.

Người tu chân cảm thấy tâm tình càng thêm chán nản. Hắn đến đây là để giải sầu, trong khoảng thời gian này, hắn bị bạn lữ vứt bỏ, bị đồng môn sỉ nhục, bị sư phụ vắng vẻ, cuộc sống quả thật là một mảnh u ám. Kết quả là khi tới quán trà được đông đảo người tu chân coi là "Cảng tâm linh" thế ngoại này, vẫn như cũ bị mười nghìn điểm sát thương.

"Hoa rơi nước đỏ chảy, ngàn sầu vu vơ, chẳng nói nên lời trách gió đông." Người tu chân vừa ảm đạm niệm oán ngữ, vừa cô đơn phẩm trà.

Một ngụm vào họng, nỗi buồn hãy còn; hai ngụm xuống bụng, hương thơm quẩn quanh mũi; ba ngụm nhuận khí, linh vận tự sinh.

Đôi mắt ảm đạm của người tu chân chợt lóe lên tia sáng, nước da ngăm đen trong suốt sáng trong, toàn thân linh khí lưu chuyển, kinh mạch thông suốt. Dưới sự an ủi của cả đóa hoa cúc và dưa chuột, cả người đều toả sáng.

Chủ quán nhỏ, ngươi thật là người tốt! Quán trà này quả thật là cảng tâm linh của người tu chân chúng ta!

"Chủ quán nhỏ, phiền cho chúng ta một bình trà ngon." Trong quán trà, lại đi vào mấy người tu chân phong trần mệt mỏi.

"Được, có ngay đây."

Khi khách lui tới ngày càng đông, quán trà u tĩnh cũng dần dần trở nên náo nhiệt. Mỗi người đều bưng một tách trà hoa cúc, ăn dưa chuột muối, tất cả đều nét mặt toả sáng, vẻ mặt say mê.

Trong trúc lâu Diêm Lục đứng ở bên cửa sổ, yên lặng nhìn Thượng Khả nhàn nhã xuyên qua giữa sân, tiếp đón thực khách thưởng trà đường xa mà đến .

Đám gia hỏa lai lịch không rõ này, dựa vào cái gì bắt Nấm Nhỏ hầu hạ ăn ngon uống tốt chứ? Còn sai tới hét lui, làm càn trêu đùa.

Diêm Lục ánh mắt lạnh lùng sắc bén, trong lòng tràn ngập khát vọng giết chóc, như có một thanh âm đang không ngừng kêu gào: Giết, giết, giết!

Diêm Lục thân hình chợt lóe, từ cửa sổ nhảy xuống, đằng đằng sát khí dừng ở giữa sân.

Lưng mọi người lưng phát lạnh, lòng sinh cảnh giác, đều đồng thời nhìn về phía Diêm Lục. Người này phong thần tuấn dật, khí chất xuất trần, một đôi mắt thâm thúy như ẩn chứa thiên địa vô ngần, thế nhân trong mắt hắn tựa như con kiến.

Ở đây không thiếu cao thủ Nguyên Anh kỳ trở lên, nhưng ở trước mặt hắn lại không có chút sức phản kháng nào, sức mạnh thật sự khiến người ta run sợ.

Cả sân rơi vào sự im lặng quỷ dị, tựa như bị người dùng phép định thân, cả không khí cũng đều ngưng trệ.

"Nai con*." Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo phá vỡ sự im lặng chết chóc trong viện.

(* Thật ra là Tiểu Lộc nhưng tui thấy qt dịch thành nai con cũng hay hay nên để vậy luôn)

Trong con ngươi đen kịt của Diêm Lục nổi lên từng điểm gợn sóng, tia sáng lưu chuyển, nồng đậm sát ý trong khoảnh khắc tan thành mây khói, sát thần giây lát biến thành manh đồng.

Mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng sinh ra một loại cảm giác lại thấy ánh mặt trời.

"Làm sao vậy?" Thượng Khả đi đến bên cạnh Diêm Lục, thuận tay đưa cho hắn một quả dưa chuột.

Diêm Lục vừa rắc rắc gặm dưa chuột, vừa nghiêm túc suy nghĩ, thật sự nghĩ không ra mình đang định làm gì, đành phải buồn rầu nói, "Bọn họ quá ồn."

Tất cả những người có mặt ở đây đều là hạng người tai thính mắt tinh, nghe được lời này đều rối rít lau mồ hôi lạnh một phen. Hóa ra chỉ là ngại bọn họ quá ồn, còn tưởng rằng hắn chuẩn bị đại khai sát giới kìa.

"Ra hậu viện đi, để thỏ con giúp anh trồng nấm."

"Con thỏ chỉ biết ăn, không biết trồng." Diêm Lục bất mãn oán giận.

"Anh dạy nó."

"Nó ngốc như vậy, sao có thể học được chứ?" Trồng nấm chính là một môn kỹ thuật sống cao thâm.

Thượng Khả: Ha hả.

Hai người đi càng lúc càng xa, lưu lại một đám người tu chân vừa mới dạo một vòng qua quỷ môn quan mà còn không tự biết. Bọn họ rất tò mò về thân phận của Diêm Lục, bắt đầu bàn luận sôi nổi. Chẳng qua lần này theo bản năng đè thấp giọng xuống, sợ làm ồn đến vị cao thủ kia.

Diêm Lục mai danh ẩn tích đã mấy chục năm, năm đó người gặp qua hắn, không phải đã chết thì là trọng thương phải bế quan tu hành. Tân binh trong tu chân giới, phần lớn chỉ nghe kỳ danh chứ không biết người.

Còn về Thượng Khả, thân là yêu tu tự nhiên không thể gạt được hai mắt của cao thủ. Nhưng khiếp sợ dư uy của sát thần, hiện giờ đám người tu chân đều đặc biệt khách khí với yêu tu. Bạn lữ của Diêm Lục chính là một yêu tu, bất luận là ai thương tổn yêu tu, đều là mục tiêu đánh chết hàng đầu của hắn. Tuy rằng hắn đã biến mất mấy chục năm, nhưng không ai dám lấy thân ra thử nghiệm.

Tất cả mọi người có mặt ở đây có thế nào cũng không thể ngờ được, nam tử mà bọn họ nhìn thấy vừa rồi chính là sát thần Diêm Lục làm người nghe tiếng đã sợ vỡ mật. Mà vị chủ quán nhỏ bưng trà đổ nước cho bọn họ, lại là ngọn nguồn dẫn phát trăm năm rung chuyển của Tu chân giới.

Kết thúc một ngày buôn bán, Thượng Khả theo thường lệ hưởng thụ món nấm ngâm mỗi ngày của cậu.

Diêm Lục ngồi bên cạnh Thượng Khả, một khắc trước còn đang chơi với nấm bự của hắn, ngay sau đó đột nhiên quay đầu, trầm giọng hỏi: " Nấm Nhỏ, vì sao em phải mở quán trà?"

Thượng Khả mất vài giây mới thích ứng với độ biến sắc mặt của hắn, trả lời: "Trong núi quạnh quẽ, mở quán trà có thể tăng thêm một phần hơi người."

"Lòng người hiểm ác, ai biết bọn họ có thể âm thầm chơi xấu không?" Giọng điệu của Diêm Lục âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo.

"Tuy rằng có lòng phòng người là không thể thiếu, nhưng chúng ta không thể vĩnh viễn tránh đời không ra, chỉ có làm bản thân mình cường đại lên, mới có thể bất khả chiến bại." Thượng Khả nghiêng người ôm lấy Diêm Lục, ngửa đầu cười nói, "Em đáp ứng anh, sẽ không lo chuyện bao đồng, không trêu chọc thị phi, an tâm ẩn cư."

Diêm Lục cao lãnh mà "ừ" một tiếng.

"Vậy còn anh?" Thượng Khả đổi chuyện, hỏi, "Anh có thể đáp ứng em là không được tùy ý động sát niệm không?"

Diêm Lục trầm mặc không nói.

"Tuy anh có thọ mệnh vô tận, nhưng sát nghiệt quá nặng, sợ sẽ gặp trời phạt. Em dốc hết sức lực trở lại bên cạnh anh, không phải để nhìn anh hồn phi phách tán."

Diêm Lục vùi đầu vào cổ cậu, cảm nhận được hơi thở ấm áp của cậu, thấp giọng hứa hẹn: "Sẽ không, tuyệt đối sẽ không."

Chỉ nguyện muôn đời muôn kiếp, không rời không bỏ. Cho dù thiên địa bất dung, hắn cũng muốn lưu ở bên cạnh người này.

"Chúng ta tu luyện đi!" Diêm Lục đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời.

Bầu không khí tốt đẹp đều bị người nào đó phá hủy! Tu luyện cái lông, đêm nay không tu!

Thượng Khả quay lưng, tính toán tắm xong rồi ngủ.

Diêm Lục chen lại, nhẹ giọng nói bên tai cậu: "Hôm nay định dùng kiểu vào sau sao?"

Xúc cảm lửa nóng từ dưới thân truyền đến, hơi thở ái muội quanh quẩn ở bên tai.

Nghĩ đến việc tu luyện không quá viên mãn ngày hôm đó, Thượng Khả có chút do dự, nếu giữa chừng hắn lại tinh phân ( tinh thần phân liệt) làm sao bây giờ?

Diêm Lục lại không cho cậu thời gian suy xét, nương nước ấm dễ chịu, chậm rãi chen vào từ phía sau, từng chút đẩy mạnh về phía trước, khi đi vào được một nửa đột nhiên dùng sức, nuốt trọn nguyên cây.

"...... Không, không phải nói tu luyện sao?" Thượng Khả chống hai tay bên cạnh bể bơi, thừa nhận công kích đến từ phía sau.

"Trước nóng người đã."

Mặt nước chấn động, tạo ra tầng tầng gợn sóng, dập dềnh một bể xuân sắc......

Lần này Diêm Lục không có tinh phân, làm liên tục đến lúc trăng treo đầu cành mới bắt đầu giúp Thượng Khả tu luyện.

Thượng Khả nhanh chóng nhập định dưới sự tẩm bổ của thần lực Diêm Lục, không hề phát giác sự vật xung quanh.

Không biết qua bao lâu, khi đang tu luyện Thượng Khả đột nhiên cảm thấy thân thể một trận đong đưa, theo đó mà đến chính là một luồng khoái cảm quen thuộc. Thượng Khả đang ở vào thời khắc mấu chốt, cho nên không thể rời khỏi trạng thái nhập định, tùy ý để sóng nhiệt mãnh liệt bao phủ chính mình.

Khi tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày thứ ba. Trong bất tri bất giác, thế mà đã nhập định những hai ngày. Trong cơ thể tràn trề linh lực, hơi thở hồn hậu, nghiễm nhiên đã vượt qua hai cảnh giới, thuận lợi vượt qua Hóa Hình kỳ, đạt tới Ngưng Phách trung kỳ.

"Em thăng cấp rồi!" Thượng Khả ôm chặt Diêm Lục.

Tuy rằng không biết Nấm Nhỏ đang cao hứng cái gì, nhưng không ngại Diêm Lục vui vẻ theo.

"Hôm nay làm món ngon cho anh." Thượng Khả hôn lên ngoài miệng hắn một cái, sau đó mặc quần áo vào, vui vẻ chạy ra khỏi phòng, hoàn toàn không chú ý Diêm Lục lại biến thành nhóc con ngơ ngác.

Diêm Lục sờ sờ bờ môi còn giữ hơi ấm, nhớ tới "chuyện xấu" mà mình đã lén làm với Nấm Nhỏ cách đây không lâu, nhịn không được ôm gối ôm nấm bự của hắn ngây ngô cười hí hí.

Ngày tháng nhẹ nhàng và thoải mái trôi qua như thoi đưa, theo tu vi tăng lên, Thượng Khả bắt đầu luyện chế ra các loại trà và món ăn càng cao cấp hơn, căn cứ vào tác dụng khác nhau, từng bước chia làm nhiều loại như bổ dưỡng, ngưng thần, trừ tà, du cảnh v.v.... Trong đó du cảnh là hiếm nhất, có thể làm cho người ta trải nghiệm một tầng cảnh giới còn cao hơn ở trong ảo cảnh.

Cảnh giới cao thấp quyết định tiềm lực tiến giai của người tu chân. Nguyên nhân khiến cho tu vi của rất nhiều người tu chân trì trệ không tiến phần lớn là bởi vì cảnh giới không đủ, không thể đột phá bình cảnh. Nếu để cho bọn họ trực tiếp tự thể nghiệm cảnh giới cao hơn một lần, đột phá bình cảnh chẳng qua chỉ là chuyện ngộ đạo.

Khi du cảnh mới xuất hiện, mọi người cũng không để ý, chỉ khi chủ quán nhỏ nghiên cứu chế tạo ra tân phẩm mới, yết giá cũng là một lượng.

Có người ôm một phần tâm lý nếm thức ăn mới, ai ngờ vừa mới ăn xong, liền tiến vào ảo cảnh một cách vô thức. Những người chung quanh thấy hắn đột nhiên ngồi yên bất động như khúc gỗ khắc, còn tưởng rằng đồ ăn có vấn đề gì, thiếu chút nữa đã làm ầm ĩ một trận.

Kết quả chỉ trong nửa canh giờ, người tu chân vốn đang ngồi im đột nhiên bộc phát ra một cổ linh lực cường đại, khí lực khuyếch tán ra bốn phía, uy thế kinh người, trong chớp mắt đã từ Tâm Động hậu kỳ tiến giai thành Kim Đan tiền kỳ.

Người tu chân này lúc ấy liền choáng váng, đám người vây xem cũng choáng váng theo.

"Ha, ha ha, lão tử đột phá Tâm Động kỳ!" Người tu chân lệ rơi đầy mặt, "Ta dừng lại ở cái cảnh giới này đã mười năm! Không nghĩ tới hôm nay lại đột phá! Ha ha ha!"

Người tu chân này hưng phấn đến mức không nhịn được cười dài liên tục, ngay cả bạc cũng quên để lại, đã kích động mà lao ra khỏi quán trà, về nhà báo tin vui.

Đám người tu chân trong quán trà đều là vẻ mặt ngơ ngác, mười năm đều chưa đột phá cảnh giới, ngồi ngơ ngác nửa canh giờ đã đột phá?

Sau một lúc im lặng, rốt cuộc có người ý thức được người nọ đột phá có khả năng liên quan đến món ăn vừa rồi hắn ta ăn. Vì thế, mọi người đều rối rít hướng ánh mắt nóng bỏng về phía chủ nhân quán trà.

Thượng Khả nhíu nhíu mày, nói với những người tu chân khác: "Nếu có ai trong số các vị quen vị khách vừa rồi, làm phiền giúp ta chuyển mấy lời."

"Lời gì?" Một người đàn ông mặt dài lên tiếng hỏi.

"Từ hôm nay trở đi, hắn chính thức bị xếp vào sổ đen của quán trà An Nhàn."

"Vì sao?" Nam tử mặt dài kinh ngạc

"Bởi vì hắn ăn cơm bá vương."

"......"

Vị tu chân may mắn thăng cấp kia là người đầu tiên được lợi từ du cảnh, cũng là tên xui xẻo đầu tiên bởi vì ăn cơm bá vương mà bị xếp vào sổ đen. Từ nay về sau, hắn ta rốt cuộc không thể hưởng thụ đồ uống và món ăn của quán trà nữa. Điều đáng khen duy nhất là hắn ta làm cho mọi người tận mắt kiến thức được hiệu quả siêu phàm của du cảnh.

Chỉ là, mỗi tháng Thượng Khả chỉ cung cấp một phần, bởi vì cực kỳ quý hiếm, càng làm cho vô số người tu chân chạy theo như vịt.

Đám người tu chân được lợi khẳng khái tặng quà cho Thượng Khả, ngoài ngân lượng ra còn sẽ lưu lại một ít dược thảo, linh thạch hoặc là các loại vật phẩm có chứa Linh Khí. Mọi người đều biết, giá một lượng bạc hoàn toàn kém xa so với giá trị của vật phẩm mà quán trà cung cấp, cũng không phải ai cũng thích ham rẻ.

Tặng người ta một đóa hồng, lưu hương thơm trên tay.

Trong bất tri bất giác, Thượng Khả đã thu hoạch được không ít tình hữu nghị và sự tôn trọng, thành lập nhân mạch thuộc về chính mình, sáng tạo ra một con đường sống cho nguy nan sau này......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top