Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mắt cậu mở lớn, khuôn mặt đỏ ửng, run rẩy muốn giãy ra.

Nhưng cơ thể bị giữ chặt không thể tránh thoát được.

"Ưm."

Con mồi trong lòng muốn phản kháng, nhưng lại rất yếu ớt, không đáng nhắc tới, chỉ có thể tùy ý thợ săn giữ lấy làm bậy.

......

Tô Tử Tinh không nhớ nổi mình đã trở về như thế nào.

Đầu óc cậu rối thành một mớ, ngày hôm sau, cậu vẫn không ngừng thuyết phục mình, tất cả chỉ là giấc mộng.

Nhưng khi cậu còn đang ngơ ngác thì Bùi Tu Minh đi tới, không chút để ý hôn cậu.

Tô Tử Tinh hoàn toàn chết máy.

Cậu sợ tới mức vội vàng trốn vào trong chăn, bụm mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận!

Anh trai sao có thể làm như vậy chứ?

Hôn môi như vậy, dù cậu có bị ngốc thì cũng biết là không phù hợp.

Nhưng mà, anh trai tại sao lại có loại suy nghĩ này chứ?

Cậu buồn rầu, ở trong chăn lăn qua lăn lại.

"Tiểu Tinh, ra ăn sáng." Giọng nói ôn hòa trước sau như một.

Tô Tử Tinh miễn cưỡng bò dậy, tránh né tầm mắt của anh trai, nhưng ánh mắt cực nóng ấy vẫn luôn khóa chặt trên người cậu khiến cậu không thể nào bỏ qua được.

Tô Tử Tinh khẩn trương đến mức đi đường cũng cùng tay cùng chân, thiếu chút nữa thì đụng đầu vào cửa.

Chật vật mãi mới trốn được vào nhà tắm để rửa mặt, Tô Tử Tinh hít một hơi thật sâu rồi mới ra ngoài, máy móc ngồi xuống ghế.

"Anh, em cảm thấy, chúng ta là người thân, không nên làm như vậy." Cậu nghiêm túc nói.

Bùi Tu Minh nhướng mày, "Như nào? Ôm, hôn môi đều là những trình tự rất bình thường." Ánh mắt Bùi Tu Minh dừng trên eo cậu, nở nụ cười không rõ ý.

Lần đầu bị anh trai nhìn như vậy khiến Tô Tử Tinh vừa xấu hổ vừa giận dữ, cả người đều rụt lại, "Dù sao thì cũng không thể, em vẫn luôn coi anh là anh trai..."

Bùi Tu Minh cười một cái, đứng dậy định bước tới.

Tô Tử Tinh nhìn động tác của hắn, liền giống như chim sợ cành cong, giật bắn người lùi xa hơn 1 mét, "Anh, anh muốn làm gì?"

"Lại đây." Bùi Tu Minh nói

Ban đầu Tô Tử Tinh còn định khác cự nhưng thân thể lại không tự chủ tới gần, làm cậu sợ hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng nhắm mắt lại.

Cậu đã bị hắn ôm chặt trong lòng.

Bùi Tu minh, "Tiểu tinh không muốn lại đây, anh đành phải làm như vậy."

"Anh đây là chơi xấu!"

Bùi Tu Minh vẫn mỉm cười như cũ, từ trong túi lấy ra một cái rễ cây kỳ lạ, cái rễ này đã bị bện thành một quả cầu nhỏ, nhìn qua cũng không quá đẹp.

"Vốn định tặng cho em vào ngày sinh nhật, đây là một bộ phận dị năng của Khổng Quỳnh, dị năng của cô ta có một đặc điểm rất lớn, chính là có thể "Tróc". Khổng Quỳnh có thể khống chế trúc trong tay mình nhưng nếu chuyển dị năng đến một bộ phận trên cây thì dị năng này sẽ "vô chủ"... Nói cách khác đây là một vũ khí mang dị năng."

Bui Tu Mình đặt thứ đó vào bàn tay cậu.

Tô Tử Tinh ngốc ngốc nhìn, hóa ra bí mật của anh trai và Khổng Quỳnh là thứ này?

Quà sinh nhật cho cậu?

Tô Tử Tinh sớm đã quên, mai chính là ngày sinh nhật của cậu, cậu nhìn cái rễ cây xấu xí trong tay, bỗng nhiên không biết nói gì.

Từ khi quen biết trong cô nhi viện tới nay, anh trai môi năm đều tặng cậu một món quà khác biệt.

Mặc kệ kinh tế của bọn họ có thấp đến mức nào thì anh ấy vẫn luôn luôn tặng cậu những món quà tinh xảo.

Thậm chí, anh trai càng ngày càng bận rộn vẫn không quên trở về đón sinh nhật cũng cậu.

Từng ký ức trong quá khứ xuất hiện thật nhanh.

"Anh, em muốn ăn bánh kem dâu tây thật lớn, chính là loại dâu tây lần trước đó."

"Được."

......

"Anh, sắp đến sinh nhật em rồi! Nhớ mua quà sinh nhật cho em đó~"

"Được."

......

"Anh, gió lớn như vậy sao còn về?"

"Bởi vì hôm nay là sinh nhật của tiểu Tinh, anh trai không thể vắng mặt."

......

Giọng nói ôn nhu, trầm ổn không ngừng xuất hiện xen lẫn những ký ức vụn vặt.

Tô Tử Tinh vẫn còn đang thất thần thì đột nhiên môi bị chạm vào. Cậu giật mình một cái, ngước mắt nhìn khuôn mặt đang tới gần của Bùi Tu Minh, gần đến mức ngay cả lông mi cũng có thể nhìn rõ từng sợi, hô hấp nóng bỏng quét qua mặt.

Mặt cậu nóng lên, "Anh, sao lại đến gần như vậy..."

"Ngày mai, tiểu Tinh 21 tuổi rồi." Bùi Tu Minh mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt dỡ bỏ lớp ngụy trang, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vào bụng.

"Dạ, dạ..."

Bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cậu, rồi dần dần đi xuống dưới, lướt qua cần cổ thon dài, dọc theo đường cong của người con trai trong ngực đi xuống.

Bàn tay đụng vào nơi nào đó khiến da đầu Tô Tử Tinh tê dại, người nổi một mảng da gà, giống như con mồi đang run rẩy dưới móng vuốt của dã thú.

Cậu đang định nói gì đó thì hai mắt đột nhiên trừng lớn, không dám tin nhìn anh trai, "Anh, anh sao lại có thể sờ nơi đó..."

Hai mắt Bùi Tu Minh khóa chặt trên người cậu, bên trong là ý cười càng ngày càng rõ, "Sao lại không thể?" Hắn vừa lòng nhéo nhéo, tựa như rất hài lòng về con mồi này.

Người con trai trong lòng ngực đã chuẩn bị xù lông, mặc kệ tất cả chạy đi.

Tô Tử Tinh liều mạng giãy giụa, càng giãy thì ánh mắt Bùi Tu Minh càng trầm xuống, đến tận khi hết mất hết kiên nhẫn thì chặt chẽ ôm lấy người trong lòng, cúi đầu dây dưa môi lưỡi với cậu.

"Ưm......"

Không khí kiều diễm, giống như một cây mầm, không ngừng sinh trưởng.

......

Sau đó, Tô Tử Tinh đã trải qua rất nhiều lần như vậy.

Cậu vốn định chạy đi nhưng lại bị theo dõi sát sao. Thường thường chỉ cần vừa bước một chân ra khỏi cửa đã bị bắt lại, sau đó nghênh đón một đợt cuồng phong bão tố.

Tô Tử Tinh chịu không nổi nữa, trong lòng cậu lúc này vô cùng phức tạp.

Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ cùng anh trai nói chuyện yêu đương...

Nhưng có đôi lúc, nằm ở trong chăn, lại nhìn không được nghĩ đến cảm giác khi chạm vào cơ bụng của anh trai, cứng cứng thật sự sờ rất thích, sau đó mặt lập tức đỏ lên.

Cậu lúc này vốn dĩ đã nghiêng về một phía rồi nhưng vẫn mãi không chịu lựa chọn.

......

(cont)

14/12/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top