Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến tận khi Tô Tử Tinh mơ thấy một giấc mơ lạ.

Cậu mơ thấy mình đứng ở trước cửa nhà, khắp nơi xung quanh đều biến thành phế tích, chỉ có nhà cậu sừng sững nằm ở đó. Trên trời đen kịt, xung quanh điêu tàn, chỉ có căn biệt thự này, đẹp đẽ giống như mới được xây lại.

Góc tường phủ rêu cùng những nét vẽ nghuệch ngoạc khi còn bé của cậu cũng biến mất, mái ngói sạch sẽ không nhiễm bụi.

Tô Tử Tinh cảm thấy vô cùng kỳ quái...

Cậu đi lại gần mới phát hiện, trước cửa biệt thự có một bóng người, người đó rất gầy, không nhìn rõ được khuôn mặt, kỳ quái hơn chính là nửa đầu của người này đều bạc trắng.

Tô Tử Tinh tò mò muốn nhìn rõ người đo hơn.

Cậu đi tới gần, nhìn rõ khuôn mặt của người đó, râu ria xồm xoàm, mặt mũi bẩn thỉu, hai mắt trống rỗng, tịch mịch.

Tô Tử Tinh vốn chỉ định nhìn một cái nhưng lúc này cậu vô cùng ngạc nhiên, ngơ nhác nhìn người trước mặt, cậu phát hiện khuôn mặt người này vô cùng quen thuộc.

Tô Tử Tinh không nhìn được, run run gọi, "Anh?"

Tại sao lại là anh trai chứ?

Anh ấy luôn luôn chú ý đến hình tượng bên ngoài, dù quần áo có bị bẩn một chút cũng sẽ lập tức cởi ra, vậy tại sao lúc này anh ấy lại biến thành như vậy?

Tô Tử Tinh không thể tin vào hai mắt mình, cậu cảm thấy chuyện này thật ngớ ngẩn, cậu gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh trai, trong lòng trào lên cảm xúc chua xót.

Nghĩ muốn dơ tay ra chạm vào nhưng bàn tay là xuyên qua người hắn.

Cậu nhìn thấy, "Bùi Tu Minh" cầm trong tay một cái hộp đi ra từ biệt thự, phía trên ghi ba chữ thật lớn, "Tô Tử Tinh."

"Tiểu Tinh, anh đặt em lại ở trong vườn, hiện tại hoa cũng sắp nở rồi, nhớ phải về nhé." Người nọ nhẹ nhàng nói chuyện, khóe miệng mỉm cười nhưng hai mắt lại đầy sự bi thương.

Tô Tử Tinh đứng bên cạnh không biết phải làm gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đào ra một cái hố to trong sân, "Bùi Tu Minh" lưu luyến đặt chiếc hộp vào bên trong.

Hắn vừa lấp đất vừa nhẹ nhàng nói.

"Đều tại anh, không nhanh chóng quay về với em."

"Tiểu Tinh ở đây có lạnh không, có chuyện gì thì về nói với anh, anh giúp em chọn chỗ khác."

"Muốn ăn gì cùng phải nói với anh, biết chưa?" 

"Chờ thêm một năm nữa, anh sẽ đến với em, tiểu Tinh phải đợi anh nhé."

Tổ Tử Tinh nghe những lời này, hai mắt gắt gao nhìn bia mộ, "Người tôi yêu nhất trên đời, Tô Tử Tinh."

Cậu thật sự không hiểu được, cậu vẫn đứng ở đây mà? Cậu vẫn còn rất tốt mà!

Cậu liều mạng gọi, xua tay loạn lên nhưng đều phí công, giữa hai người giống như có một tầng lụa mỏng, vĩnh viễn không thể chạm tới.

Đây là lần đầu tiên Tô Tử Tinh nhìn thấy anh trai khóc, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất lạnh lẽo.

Bóng dáng "Bùi Tu Minh" lẻ loi, đơn bạc, tầm mắt hắn vẫn luôn dừng trên bia mộ, không nói một câu, chỉ lẳng lặng đứng đó như người mất hồn.

Hắn đứng bao lâu, Tô Tử Tinh liền đứng bấy lâu. Ở bên cạnh hắn lẳng lặng lau nước mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu,

Thời gian trôi qua rất nhanh, cậu vẫn cứ ở trong giấc mơ này không hề thoát ra.

Cậu đi theo "Bùi Tu Minh" liên tục mấy tháng liền.

Lạnh lẽo, trống rỗng như một cái xác không hồn chính là những từ để nói về người đàn ông này.

Ở trong mơ một thời gian cậu mới biết mình đã chết từ sớm.

Bởi vì đêm xảy ra chuyện kia, anh trai không kịp trở về. "Tô Tử Tinh" cũng vì không được bảo vệ nên chết từ sớm.

Mấy tháng sau, "Bùi Tu Minh" bình tĩnh, thong dõng đổ xăng khắp biệt thự, vẻ mặt hắn thỏa mãn nhìn ngọn lửa cháy hừng hừng xung quanh mình.

Tô Tử Tinh gắt gao ghé vào tai hắn, cả khuôn mặt đều là nước mắt, cậu cố gắng nắm tay anh trai, đầu dựa vào vai hắn, nức nở gọi, "Anh..."

(Đoạn này tui vừa khóc vừa edit luôn. Buồn xỉu luôn T.T)

......

Tỉnh giấc.

Tô Tử Tinh vẫn chưa thoát ra khỏi giấc mơ, biểu cảm đau thương, nước mắt không ngừng chừng xuống.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Bùi Tu Minh, "Tiểu Tinh, phải dậy rồi."

Thanh âm vừa ôn hòa vừa bình tĩnh.

Khác hoàn toàn với giọng nói thâm trầm, cổ quái kèm theo nghẹn ngào của "Bùi Tu Minh" kia.

Tô Tử Tinh cảm thấy chua xót, đột nhiên vén chăn ra, hai chân trần chạy vọt ra, lao thẳng vào lồng ngực của anh trai, nức nở nói, "Anh!"

"Làm sao vậy?" Bùi Tu Minh nhướng mày, vỗ nhẹ lên lưng người con trai trong lòng.

Tô Tử Tinh ôm chặt lấy hắn, chỉ cần nghĩ đến giấc mơ kia, trái tim cậu lại giống như bị ai đó cấu véo, cảm xúc bi thương không ngừng dâng lên.

Mỗi khi nghĩ đến việc anh trai trở thành như vậy, cậu liền cảm thấy khó chịu.

Hai mắt Tô Tử Tinh ngập nước mông lung nhìn anh trai, rồi nhẹ nhàng hôm một cái.

Ngoan ngoãn, nhẹ nhàng như con trai mở vỏ thăm dò bên ngoài.

Chậm chạp, cẩn thận thử từng chút một.

Biểu cảm Bùi Tu Minh chậm rãi thay đổi, hai tay hắn siết chặt, đột nhiên đảo khách thành chủ, khóa chặt môi người trong lòng.

"Ưm" Kêu lên một tiếng rồi cậu cũng thử đáp lại.

Hai mắt Bùi Tu Minh sáng lên, hắn dùng sức giữ chặt vòng eo tinh tế của cậu, hô hấp nặng nề, "Tiểu Tinh, ngoan, duỗi đầu lưỡi ra."

Run run lộ ra đầu lưỡi phấn nộn, mặc người chiếm đoạt, tùy ý triền miên.

Người thanh niên lần đầu trải qua mây mưa, lộ ra vẻ ngây ngô mê người.

Cậu không biết đêm qua mình đã trải qua như thế nào, ký ức chỉ dừng lại ở việc cậu được người ôm vào nhà tắm. Nhưng chỉ cần nhớ tới đó thui, hai má cậu đã đỏ bừng lên.

Sáng sớm hôm sau, cả người cậu trần trụi, ngượng ngùng giấu mình trong chăn.

Ánh nắng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, cậu lười biếng ngắm nhìn chùm tia sáng đó, thầm nghĩ, như vậy cũng không quá tệ.

Cậu nở nụ cười thật tươi, má lúm đồng tiền nho nhỏ nổi lên, vô cùng đáng yêu.

Cậu xoay người, nhẹ nhàng cọ cọ lên gối của anh trai rồi tiếp tục ngủ.

May mắn chuyện kia chỉ là ác mộng.

Toàn văn hoàn.

15/12/2021

Lời của tác giả: 

Quyển truyện đầu tiền viết trên Tấn Giang kết thúc ở đây, cảm ơn mọi người đã đón đọc! Bất luận là lời chê hay khen, tất cả đều là điều tôi thích nhất, tôi rất vui vì ít nhất truyện của mình cũng có người đọc.

Mặc kệ như thế nào, là một người tác giác, tôi đã nghiêm túc viết xong một quyển truyện ~

Cảm ơn mọi người!

(Tui dịch không được sát ý tác giả m.n thông cảm nha!)

Lời của editor:

Cuối cùng cũng lấp xong hố bộ này rùi!

Dù bộ này rất ngắn nhưng vì sự lười biếng của tui mà kéo dài tới tận bây giờ mới xong, mọi người thông cảm cho tui nha T.T

Nhưng dù sao thì tui cũng rất vui vì mọi người đã chờ đợi và đón đọc bộ truyện này.

Cảm ơn mọi người nhiều lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top