Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1 - Quẻ tượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Quẻ tượng

Tuy hiện tại đã vào đầu tháng năm, cũng vừa mới qua tết đoan ngọ rồi, thời tiết đã nóng hơn một chút.

Trong nhã gian trên tầng hai của Tụ Duyến Lâu, tửu lâu lớn nhất Kinh Thành, có hai vị công tử trẻ tuổi đang ngồi trong đó.

Một người độ khoảng 15 – 16 tuổi, một thân áo gấm màu xanh nhạt,  môi đỏ răng trắng, mặt mày như ngọc. Người còn lại tuổi khoảng 13 – 14 tuổi, mặc một thân cẩm bào màu lam, mặt mày thanh tú, đôi mắt to đang nhìn khắp nơi.

Người lớn tuổi rót một chung trà đưa qua cho người nhỏ tuổi, nói: “Đang nghĩ gì thế? Tròng mắt của đệ sắp lồi ra luôn rồi kia kìa.”

Người nhỏ tuổi tiếp nhận chung trà, cười vui sướng khi thấy người gặp họa: “Dật ca, huynh coi đám người Khâm thiên giám sắp xui xẻo đến nơi rồi đúng không? Đã mấy ngày rồi cũng không nói được nguyên nhân nào, Hoàng thượng sắp nổi giận rồi!”

Người lớn tuổi chỉ liếc mắt nhìn người nhỏ tuổi kia một cái, cầm chung trà lên hớp một ngụm, mới nói: “Cái miệng này của đệ nên tích chút đức đi thôi, đây cũng không phải việc đệ có thể nói.”

Người lớn tuổi này chính là Sở Quân Dật, con trai duy nhất của Tam phòng phủ Tể An Hầu; người còn lại kia chính là người đang giữ chức Vệ tây bá —- Chúc Ninh.

Mấy hôm trước, Kinh thành xảy ra động đất, nhà cửa sụp đổ khiến cho hàng trăm người thương vong, ở mấy tỉnh lân cận hạn hán kéo dài đã lâu không mưa, còn ở phía nam bị lũ lụt tàn phá.

Cũng vào lúc này, người Khâm thiên giám  nhảy ra nói rằng Giác túc và Phóng túc chuyển động lạ thường, đó là dấu hiệu trời gián thiên tai.

Hoàng đế nghe xong suýt chút nữa ra lệnh ném đám người này vào Đại lý tự, cũng may mấy vị quan viên liều chết can ngăn mới thuyết phục được Hoàng đế để đám người Khâm Thiên Giám nói hết.

Đám người Khâm thiên hiám nói bọn họ năng lực có hạn, chỉ có thể tính ra hiện tượng không đủ đạo hạnh phá giải. Chẳng qua bọn họ còn nói ở Nam Hành Sơn có một vị Hạc Quy đạo trưởng đạo hạnh cao thâm, bói toán giải quẻ phải gọi là thiên hạ nhất tuyệt.  Nếu như mời được người này đến chắc chắn sẽ vượt qua được cửa ải khó khăn lần này.

Tất nhiên Hoàng đế không tin, nhưng ông không thể ngăn Thái hậu tin. Lại thêm đám Công chúa, Vương phi rồi Cáo mệnh phu nhân từ trên xuống dưới cứ bàn tán đủ loại đồn đại, Thái hậu nghe miết cũng thấy có quá nhiều chuyện trùng hợp xảy ra, sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, vì thế bà bắt đầu chuỗi ngày lau nước mắt trước mặt Hoàng đế.

Hoàng đế bị tiếng khóc khiến cho đau hết cả đầu, đành phải phái người đến Nam Hành Sơn cầu quẻ để trấn an Thái hậu.

Quãng đường từ Kinh Thành đến Nam Hành Sơn cả đi lẫn về chỉ mất khoảng hai ngày liền có thể cầu được quẻ mang về.

Chỉ có điều, hành vi lần này của đám người Khâm Thiên Giám đã khiến Hoàng đế cực kỳ không vui. Sau khi phái người đi Nam Hành Sơn, Hoàng đế ra lệnh cho đám người Khâm thiên giám hàng ngày quan sát chuyển động tinh tú, nếu không tìm ra nguyên nhân sẽ trị tội cả đám. Mấy năm qua, quốc gia coi như mưa thuận gió hòa, ngoại trừ biên quan bị Hung Nô xâm lấn ra, không có chuyện lớn nào cần đám người ở Khâm thiên giám lên tiếng. Kết quả hiện tại bọn họ vừa mới mở miệng liền chọc giận Hoàng đế.

Ngẫm lại quả thật . . . Khiến người ta  sướng hết cả người ấy!

Chúc Ninh thấy Sở Quân Dật nhếch khóe môi, liền biết hiện tại tâm tình của y không tệ, cho nên mới dám lên tiếng hỏi: “Mấy bữa trước, Cố Thành Chi hồi Kinh, huynh đã gặp mặt chưa?”

“Vẫn chưa.” Sở Quân Dật cầm chung trà tựa vào bên cửa sổ, mỉm cười bất đắc dĩ.

“Tại sao?” Chúc Ninh hơi kinh ngạc, trước đây Sở Quân Dật vẫn luôn nói muốn gặp người kia, vì sao còn chưa gặp?

Sở Quân Dật nhìn chung trà trong tay, nước trà trong suốt, hương trà thanh dịu nhẹ, vị ngọt thanh mát đây thật sự  là trà ngon.

“Dật ca!” Chúc Ninh thấy Sở Quân Dật mãi lo uống trà không thèm trả lời mình, sốt ruột gọi một tiếng.

Sở Quân Dật nhướng mắt, giật giật khóe miệng: “Đệ cảm thấy là tại sao, tình hình của huynh đệ nhà huynh chẳng lẽ đệ còn không rõ, bị bọn họ ngán chân chứ sao nữa.”

Chúc Ninh há hốc miệng không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ thấp giọng thầm thì rằng: “Đều tại bọn người Khâm thiên giám hết!”

Sở Quân Dật nhìn thấy Chúc Ninh như vậy ở trong lòng lắc đầu, thật ra chuyện này ai đúng ai sai nhiều lúc không thể nói rõ được.

Con người khi chết thì rơi vào luân hồi, đầu thai chuyển thế. Sở Quân Dật có được cơ hội sống lại quý báo thế này, tất nhiên y sẽ hết sức quý trọng, chỉ đáng tiếc bản thân trời sinh không có duyên với người thân.

Cha mẹ ở kiếp này rất tốt với Sở Quân Dật nhưng hai người vẫn lần lượt bỏ lại một mình y trên cõi đời xô bồ này. Sở Quân Dật cũng muốn chung sống hòa thuận với người Sở gia, nhưng ông trời không cho y có cơ hội đó.

Đủ mọi chuyện cứ lần lượt kéo đến, cuối cùng đám người Khâm thiên giám đẩy thêm một cú nữa liền bức Sở Quân Dật phải nhảy vào vũng bùn tiến thối lưỡng nan. Sở Quân Dật biết việc này không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu đám người Khâm thiên giám, bởi bọn họ cũng chỉ nhìn sắc mặt người khác làm việc. Có lẽ một vài chuyện do số mệnh đã định sẵn, không tin cũng không được.

Sở Quân Dật đang nhớ lại những chuyện đã xảy ra, đột nhiên dưới lâu trở nên huyên náo. Sở Quân Dật nghiêng đầu nhìn ra ngoài, y trông thấy người trên đường bắt đầu chia ra hai bên chừa lại con đường ở giữa. Chúc Ninh cũng tò mò thò đầu ra, còn nằm nhoài trên của sổ nhìn xuống, có một đám người tiến vào cửa thành đang chạy thẳng về hướng Hoàng Thành.

Cổng thành của Kinh Thành và cổng lớn Hoàng Thành nằm ở hai đầu trái ngược nhau trên con đường lớn, còn Tụ Duyến Lâu nằm ở giữa con đường lớn này. Bởi vậy, nếu như ngồi trong tửu lâu, đằng trước thì thấy Hoàng Thành, đằng sau có thể thấy cửa thành, vì thế có đôi khi Tụ Duyến Lâu sẽ đông nghịt khách. Cộng thêm tay nghề đầu bếp ở đây không tệ, ông chủ lại là người khá thông minh, vì vậy mà nó trở thành tửu lâu lớn nhất Kinh Thành cũng không có gì lạ.

“Dật ca, huynh đoán xem có phải người được phái đi Nam Hành Sơn đã trở lại hay không?” Thấy một đám người chạy thẳng đến Hoàng thành như vậy, Chúc Ninh tò mò hỏi.

Sở Quân Dật nhún vai một cái, biểu thị bản thân cũng không biết.

Hiện giờ, Chúc gia chỉ còn lại có hai người, ngoại trừ Chúc Ninh thì chỉ còn Chúc lão thái thái còn sống. Bởi vì bản thân Chúc Ninh không cha không mẹ không huynh đệ, tỷ muội, mỗi khi Chúc Ninh muốn tìm người nói chuyện đều không biết tìm ai, vì thế mà khi ở cùng Sở Quân Dật thì bản thân Chúc Ninh liền như cái máy hát vậy.

Hai người tán gẫu cho tới giữa trưa, nhân tiện dùng bữa trưa ở Tụ Duyến Lâu luôn.

Lúc này, bất ngờ có một tên tiểu tư chạy ùa vào, gã vừa chạy vừa hét lớn: “Lục gia, tiểu nhân hỏi thăm được rồi!”

Sở Quân Dật trầm mặt giây lát, mới giơ tay móc móc lỗ tai biểu thị gã lớn tiếng quá rồi.

Chúc Ninh nghe nói thế, liền hỏi: “Hỏi thăm được gì rồi? Thường Sơn, ngươi giỏi thật đấy!”

Thường Sơn thấy Lục gia nhà mình móc lỗ tai, lập tức ý thức bản thân không có quy củ, vội vã cúi đầu nhỏ giọng lặp lại: “Lục gia, tiểu nhân hỏi thăm được rồi.”

“Nói đi.” Sở Quân Dật thấy tiểu tư của mình như vậy liền thở dài, dù bản thân có xúc động đến thế nào cũng phải giữ phép tắc!

Thường Sơn nhận được lệnh, nhanh chóng nói: “Là người được phái đi Nam Hành Sơn đã trở về, nghe đâu họ đã cầu được quẻ mang về rồi, hiện giờ đang báo cáo với Hoàng thượng. Vì có vài người không thể tiến cung cho nên đều ở ngoài cung nghe ngóng tin tức, tiểu nhân bắt chuyện với vài người ở đó hỏi thăm được rằng Hạc Quy đạo trưởng đã tính ra một quẻ, Đạo trưởng nói nếu như không sớm hóa giải sẽ có thiên tai giáng xuống, Đạo trưởng cũng đưa ra cách hóa giải rồi. Với lại tiểu nhân còn nghe vài người nói Hạc Quy đạo trưởng đã cho hai bát tự, chỉ có điều bọn họ cũng không biết cụ thể quẻ tượng nói gì, còn người biết chuyện đều đã tiến cung cả rồi.”

Chúc Ninh nghe Thường Sơn một hơi kể lại mọi chuyện thì lòng hiếu kỳ lại nâng lên cực điểm, trong lòng ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Chúc Ninh ra lệnh Thường Sơn tiếp tục dò la tình hình, lại quay đầu hỏi: “Dật ca, huynh đoán xem cái quẻ tượng đó nói cái gì? Vì sao lại có bát tự? Hơn nữa còn có hai bát tự nữa chứ! Đây là có ý gì? Chẳng lẽ phải đi tìm hai người có bát tự kia? Vậy tìm ra rồi phải làm gì nữa?”

“Huynh không biết.” Sở Quân Dật nghe Chúc Ninh ngồi ở đó cứ hỏi hết chuyện này đến chuyện kia, nhanh chóng đáp lại bằng một câu cực kỳ gọn gàng.

Chúc Ninh nghẹn cả một họng, ôm ngực với vẻ mặt  ‘Đệ bị tổn thương rồi, đệ đau lòng quá đi, huynh nhanh đến an ủi đệ đi’ nhìn Sở Quân Dật.

Sở Quân Dật mỉm cười, y chỉ nhìn Chúc Ninh không nói thêm lời nào.

Chúc Ninh không kiên trì được bao lâu đã trở lại nguyên dạng, xoa mặt oán trách nói: “Dật ca, huynh không thể cứ như vậy được đâu! Huynh mới 16 tuổi thôi đó! Con trai ở độ tuổi này đều là  phong nhã đào hoa cả, sao huynh cứ nhất định phải là bộ dáng thanh tu khổ luyện thế này! Ngay cả tổ mẫu của đệ thỉnh thoảng cũng sẽ ăn diện lên một chút để trải nghiệm lại cảm giác tuổi trẻ nữa đó, còn huynh giống như Hòa thượng vậy.”

Sở Quân Dật nghe xong lời này hơi sững sờ, ánh mắt có chút mơ hồ thất thường.

Chúc Ninh lại không có chú ý đến, nói tiếp: “Tổ mẫu từng nói, huynh quá trầm ổn, quá nhiều tâm sự, không hề giống một công tử 16 tuổi gì cả! Dật ca, nếu huynh có chuyện gì khó xử lý cứ nói với đệ, giúp được đệ khẳng định sẽ giúp huynh, còn không thể giúp thì đệ sẽ tìm người có thể giúp huynh! Huynh đừng chê cười đệ đấy, đệ là nói thật lòng đó!”Chúc Ninh nhìn thấy Sở Quân Dật nghe xong lại chỉ nở nụ cười không khỏi có chút ảo não, mình thật lòng nghĩ như vậy mà.

Sau khi Sở Quân Dật cười xong, giơ tay xoa xoa đầu Chúc Ninh, hơi xúc động nói: “Huynh biết những lời đệ nói đều xuất phát từ tận đáy lòng, chẳng qua huynh thấy A Ninh của huynh trưởng thành hơn rồi.” Vấn đề của bản thân Sở Quân Dật tự biết phải làm gì, không ai có thể giúp y việc này cả

Chúc Ninh nghe Sở Quân Dật nói thế thì tất nhiên cực kỳ vui mừng.

Hai người ngồi đến khi sắc trời tối, Chúc Ninh phái người đến phủ Vệ Tây Bá và phủ Tể An Hầu báo một tiếng rằng mình và Sở Quân Dật sẽ ở lại dùng cơm tối, trễ chút nữa mới về.

“Thế nào, thấy lý do đệ bịa ra hay chứ?” Chúc Ninh đắc ý nhướn nhướn mày.

Sở Quân Dật cười gật đầu, ăn cơm tối xong rồi về cũng được, đỡ phải về phủ lại ăn không ngon miệng nữa.

Sau khi hai người dùng cơm xong, đang nghĩ xem có nên đi tản bộ cho tiêu cơm không, Thường Sơn lại chạy vào hét lớn hết cỡ: “Không hay rồi không hay rồi! Lục gia, xảy ra chuyện lớn thật rồi!”

Sở Quân Dật cảm thấy lỗ tai của mình thật đau: “. . . Nói đi, có chuyện không hay gì xảy ra.”

Chúc Ninh cũng tò mò nhìn Thường Sơn.

Lúc này, Thường Sơn mới phát hiện bản thân lại phạm phải lỗi cũ rồi, gã cũng không có cố ý hét lớn vậy đâu, thế nhưng chuyện này thật sự không tốt tí nào liền vội vàng nói: “Quẻ tượng của Hạc Quy đạo trưởng nói rằng muốn hóa giải tai họa cần tìm được hai người có mệnh Kháng túc và Hư túc, nhân duyên thiên thành, ước định sinh tử mới trấn áp được tà khí, đảm bảo vận nước hưng thịnh!”

Chúc Ninh nghe Thường Sơn nói xong liền hỏi: “Đây không phải là chuyện tốt sao? Ngươi nói xem có chỗ nào không tốt chứ?”

Sắc mặt Thường Sơn trở nên quái lạ, do dự một chút mới lên tiếng: “Hạc Quy đạo trưởng quả thật đã cho hai cái bát tự, nói đây chính là hai người sinh ra có mệnh  Kháng túc và Hư túc, nếu tìm được thì nhanh chóng để cho hai người thành thân, chậm thêm chút nữa sẽ có thiên tai giáng xuống.”

Chúc Ninh như hiểu như không gật đầu, cậu thật không thể hiểu được việc này thì có gì không hay.

Sở Quân Dật dường như nghĩ ra gì đó sắc mặt thay đổi, giọng nói rất lãnh đạm, “Một trong hai cái bát tự kia là ta đúng không?”

“Dật ca, huynh nói gì đó! Tại sao có thể là huynh chứ!” Chúc Ninh lập tức phản bác, nhìn về phía Thường Sơn, “Thường Sơn, ngươi nói mau! Không phải là bát tự của Dật ca!”

Ánh mắt Thường Sơn có hơi né tránh, cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Là của Lục gia! Cả hai cái bát tự đều đã được truyền ra ngoài rồi, không biết do ai nói nhưng bây giờ có rất nhiều người đều đã biết cả rồi! Cơ mà tiểu nhân còn nghe nói Hoàng thượng nổi trận lôi đình nói quẻ tượng kia tám phần ăn nói tầm bậy, không cho phép truyền ra. Nhưng Thái hậu nghe tin, liền chạy tới ôm Hoàng thượng khóc lóc bảo hãy cho hai người có bát tự đó thành thân, lại không phải muốn lấy mạng họ, tận trung vì nước chẳng lẽ không muốn. . .” Nói tới đây giọng Thường Sơn càng lúc càng nhỏ.

Sở Quân Dật nghe xong không có phản ứng gì, thế nhưng Chúc Ninh trực tiếp nhảy đỏng lên, ném ra một câu “Đệ đi tìm tổ mẫu!” Liền muốn chạy đi.

“Chúc Ninh! Quay lại!” Sở Quân Dật rất ít khi dùng giọng nghiêm khắc như vậy nói chuyện với Chúc Ninh, nhưng mỗi lần dùng giọng điệu thế này đều là chuyện rất nghiêm trọng.

Chúc Ninh nghe thấy Sở Quân Dật trực tiếp gọi tên của mình liền dừng lại ngay, sau đó liền cúi đầu quay lại chỗ ngồi.

Sở Quân Dật thấy Chúc Ninh đã ngoan ngoãn ngồi lại, liền hỏi Thường Sơn, “Ngươi nói tiếp đi.”

Thường Sơn cúi đầu, tiếng nói không hề lớn, song vẫn có thể nghe rõ ràng: “Tiểu nhân nghe được một trong hai bát tự là của Lục gia!”

Chúc Ninh không nhịn được kéo cánh tay Sở Quân Dật nói: “Dật ca, huynh nghĩ cách gì đi! Lẽ nào huynh thật sự muốn cưới một cô nương nào đó về nhà sao? Nếu như huynh không muốn đệ sẽ về nói với tổ mẫu, để tổ mẫu tiến cung nói với Thái hậu!”

Sở Quân Dật giơ tay vỗ vỗ đầu của Chúc Ninh, ngăn không cho Chúc Ninh tiếp tục nói bậy bạ nữa, lại thấy biểu hiện của Thường Sơn vẫn cứ kỳ lạ, cau mày hỏi: “Còn có gì nữa đều nói hết ra đi, ngươi cũng nói rất nhiều người đã biết rồi, lẽ nào ngươi để ta đi hỏi người khác?”

Thường Sơn lần này nói chuyện cứ ấp a ấp úng mãi làm cho Chúc Ninh sốt ruột đến mức muốn tự ra ngoài hỏi thăm tin tức cho rồi, Thường Sơn nghẹn hết nửa ngày mới như con ba ba phun ra một câu, “Lục gia. . . Còn một cái bát tự kia. . . Cũng là nam nhân.”

“Cái gì? !” Hiếm khi giọng Sở Quân Dật có biến hóa, đây là tình huống gì cơ chứ? Muốn mình kết hôn. . . Với nam nhân? !

Chúc Ninh trực tiếp nhảy dựng lên, nắm lấy cổ áo Thường Sơn lớn tiếng quát: “Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó!Nam nhân gì chứ! Người kia ở đâu?! Ngươi nói nhanh coi!”

Sở Quân Dật hơi ngẩn ngơ, thấy Chúc Ninh kích động như thế, đứng lên kéo hắn về bên người, lại hỏi: “Ngươi nói cũng là nam nhân. . . Ngươi biết là ai?”

Lúc này, đầu Thường Sơn sắp vùi vào ngực luôn rồi, “. . . Là của Cố Thành Chi!”

“Ai?” Chúc Ninh trợn mắt ngoác mồm, chốc lát liền hơi sững sờ, hỏi lại lần nữa, “Ngươi nói của ai?”

Thường Sơn cúi đầu, lại nhỏ giọng lặp  lại lần nữa, “Là Cố Thành Chi.”

“. . .” Sở Quân Dật cũng có chút sững sờ, y nhìn chằm chằm Thường Sơn trong chốc lát mới hỏi nói: “Trùng tên?” Tuy tỷ lệ không cao lắm, nhưng có khi còn hợp lý hơn là người kia.

Thường Sơn lắc đầu nói: “Chính là Cố Thành Chi đấy, quý tử duy nhất của Cố nhị lão gia vừa hồi kinh mấy ngày trước.”

Sở Quân Dật theo bản năng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đâu có mưa máu đâu sao thói đời lại thay đổi vậy!

Cố Thành Chi, đứa con trai duy nhất của Nhị phòng Cố gia, cháu trai ruột của Cố các lão đã qua đời, cũng là con trưởng của Thám hoa lang Cố nhị lão gia.

Mười ba tuổi thi hương đứng đầu bảng, đỗ thủ khoa; mười bốn tuổi đi biên quan tòng quân, quân công hiển hách; năm nay vừa mười tám tuổi, đã là Tham tướng chính tam thẩm, hiện giờ đã hồi kinh.

Người như thế sẽ đồng ý kết hôn với nam nhân, cắt đứt con đường làm quan hay sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top