Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5 - Hãm hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Hãm hại

"Cố nhị gia..." Sở Quân Dật cau mày ở trong đầu tìm kiếm thông tin về Cố gia nhị gia, nhưng phát hiện một chút thông tin cũng không nghĩ ra, do bản thân mắc bệnh đãng trí quá nặng hay vị Nhị gia này vẫn luôn trong suốt?

"Lục gia, Cố nhị gia là thứ tử đại phòng." Thường Sơn thấy Sở Quân Dật vắt hết óc cũng không nghĩ ra được Cố nhị gia là ai, liền vội vàng cho phổ cập chút kiến thức cho y: "Nhị phòng Cố gia chỉ còn một mình Cố tam gia, nhưng Đại phòng có hai nhi tử, một đích tử một thứ tử. Cố nhị gia là thứ tử Đại phòng, bằng tuổi với Cố tam gia chỉ lớn hơn hắn mấy tháng mà thôi, hiện tại vẫn chưa có hôn phối."

"..." Sau khi biết tình hình của Cố nhị gia, Sở Quân Dật càng không hiểu được Đổng đại cô nương suy nghĩ thế nào, "Là ai đề nghị với Đổng đại cô nương gả cho Cố nhị gia?"

Chắc chắn không phải Đổng đại cô nương nói ra, nếu như do cô nương ấy nói, vậy Cố Thành Chi rất may mắn đã không cưới vị cô nương này. 'Lấy vợ chọn hiền thê' tuy rằng lời này có chút sáo rỗng, nhưng cưới phải một cô vợ tốt là phúc của ba đời, nếu thật sự lấy phải cô nương này...

"Là Đổng nhị lão gia nói, nô tài nghe hạ nhân của phủ Vệ Nam Bá nói." Cho dù Thường Sơn muốn biết Đổng đại cô nương đã nói gì cũng không có cách nào nghe được, tin tức của Thường Sơn đều nghe được từ chỗ của hạ nhân, "Đổng đại cô nương từ sau khi Đổng đại lão gia qua đời, tính tình liền trở nên không được tốt lắm, tuy không có ai thiệt mạng nhưng người bị ăn tát lại không thiếu. Thời điểm lúc nô tài vừa đến có một bà tử vừa bị đánh, lúc bà ta trị thương ở trong y quán bên cạnh trị thương đã nói."

Sở Quân Dật cũng chịu thua Đổng đại cô nương này rồi. Chẳng lẽ cô nương ấy thấy bản thân đã đính hôn, liền không thèm kiêng nể đi gây náo loạn như vậy, không sợ náo đến bản thân phải tiến vào am ni cô à. Tuy rằng vô cớ từ hôn sẽ bị đàm tiếu nhưng nếu phẩm hạnh của vị cô nương ấy không tốt, vậy việc  từ hôn không thành vấn đề. Nếu Cố Thành Chi từ hôn, còn rất nhiều người muốn gả nữ nhân cho hắn, nhưng Đổng đại cô nương chỉ có thể tiến vào am ni cô.

"Bà tử kia nói tối hôm trước Đổng đại cô nương trốn ở trong phòng khóc suốt một đêm, dù cho Đổng đại thái thái gõ cửa cũng không chịu mở, ngày hôm sau đi ra liền bắt đầu ầm ĩ đòi từ hôn." Thường Sơn dừng lại nói: "Đổng đại cô nương vừa nháo vừa khóc, kế đó còn ôm bài vị Đổng đại lão gia không buông tay. Đổng nhị lão gia đến nói nếu cô nương ấy không lấy Cố tam gia vậy thì tiến vào am ni cô đi, mới vừa nói xong Đổng đại cô nương liền cởi đai lưng muốn treo cổ tự tử. Sau khi kéo được Cô nương ấy xuống, Đổng đại cô nương liền khóc lóc nói có chết mình cũng không gả, còn mắng Đổng nhị lão gia lang tâm cẩu phế muốn hại chết chất nữ. Đổng nhị lão gia nghe không nổi liền bỏ đi, về sau cũng không quay lại nữa."

"..." Sở Quân Dật biết Đổng đại cô nương này thích gây chuyện, song không nghĩ tới cô nương ấy có bản lĩnh đến vậy.

Đổng nhị lão gia khẳng định vẫn luôn chăm sóc cho tẩu tử và chất nữ. Nhưng ông ấy không phải thánh mẫu, bị một vãn bối chỉ thẳng vào mặt mắng, thể diện của Đổng nhị lão gia đều bị ném xuống đất, ông ấy không tát Đổng đại cô nương ngay tại chỗ đã là nhẫn nhịn lắm rồi.

"Ngươi nói tiếp đi."

"Từ hôm qua đến hôm nay, hầu như tất cả mọi người quanh Vệ Nam Bá phủ đều biết, chủ yếu do giọng của Đổng đại cô nương hét quá lớn, người bên ngoài bởi vì chuyện của Cố tam gia vẫn luôn chú ý Vệ Nam Bá Vệ phủ." Thường Sơn nhìn khoé miệng của Sở Quân Dật co giật, cảm thấy bản thân cũng không tốt hơn. Âm thanh có thể từ trong viện truyền ra tới bên ngoài phủ đó, tuyệt đối không phải âm lượng bình thường có thể làm được, hơn nữa lượng tin tức từ trong tiếng hét kia thật sự rất nhiều.

"Bắt đầu từ chiều hôm nay, Vệ Nam Bá phủ lại náo loạn, bởi vì Đổng nhị lão gia nói hôn sự giữa Đổng đại cô nương và Cố tam gia đã được huỷ. Còn nói đức hạnh của Đổng đại cô nương đã mất sạch sẽ rồi, Cố gia thương tiếc cô nương ấy huỷ hôn ngày sau khó tìm được người, cho nên đề xuất để cho Cố nhị gia cưới Đổng đại cô nương. Còn nói nếu cô nương ấy không muốn gả, vậy đến am ni cô đi, Đổng gia không thiếu một vị tiểu thư như cô nương ấy."

Sở Quân Dật dựa vào lưng ghế, một bàn tay chống cằm, tay còn lại gõ gõ lên tay vịn ghế, nghe đến chỗ Thường Sơn nói  Cố gia đề xuất để Cố nhị gia cưới Đổng đại cô nương, Sở Quân Dật liền bật dậy ngồi thẳng người cau mày nói: "Từ từ! Ta nhớ Cố nhị lão gia mới mất năm ngày, Cố nhị thái thái còn chưa qua một trăm ngày, cho dù Cố nhị gia là người đại phòng, vậy chín tháng hiếu kỳ vẫn phải giữ, hôn sự này... Phải định ra thế nào đây?!"

Đổng nhị lão gia nói như vậy hẳn Cố gia đã cho ông ấy một lời chắc chắn, nhưng Cố nhị gia làm chất tử vẫn có chín tháng hiếu kỳ, Cố gia... Đây là muốn làm gì?

"Nghe nói đính hôn trước... Chờ qua chín tháng hiếu kỳ mới thành thân..." Thường Sơn cảm thấy nói lời này có vẻ gượng ép, nếu nói Cố tam gia kết hôn vì bảo vệ Quốc gia không bị thiên tai còn có thể hiểu được, ít nhất hắn không thấy phản cảm đến vậy. Tất nhiên điều kiện tiên quyết là một người khác, chứ không phải Lục gia nhà mình...

Sở Quân Dật chỉ cảm thấy tam quan của bản thân lại được Cố gia làm mới thêm một lần nữa, Cố gia rốt cuộc muốn làm gì đây?! Tại sao đi hại hết người trong nhà?! Bọn họ đã hãm hại Cố Thành Chi, kết quả còn đào thêm một cái hố đẩy cả nhi tử Đại phòng vào!

Đây còn là người thân sao! Dù là kẻ thù cũng không ác đến vậy, mấy người hiện giờ đang làm chủ ở Cố gia không phải đã bị đối thủ của Cố gia đoạt xác hoàn hồn rồi đấy chứ!

Thường Sơn thấy Sở Quân Dật biểu hiện kỳ lạ, cũng kịp thời nhận ra bản thân không nói rõ ràng vội vàng giải thích: "Ý của Cố gia là huynh trưởng chưa đính hôn, sao đệ đệ lại có thể sắp thành thân được, nếu để cho việc này truyền ra sẽ không tốt. Hơn nữa sau khi Đổng đại cô nương từ hôn không có nơi nào để đi, gả cô nương ấy cho Cố nhị gia coi như có một lời giải thích với Đổng đại lão gia, cho dù Cố tam gia thành thân cũng không ảnh hưởng gì. Hiện tại, chỉ là một lời tuyên bố, nếu hôn sự đã định đoạt vậy chín tháng hiều kỳ vẫn phải giữ, đợi qua hiếu kỳ liền cưới Đổng đại cô nương."

Sở Quân Dật cảm thấy mặt sắp bị tê liệt, lời nói như thế cũng nói ra được?! Cố gia thật sự hãm hại đứa nhỏ nhà mình không chút nương tay, lúc này nói ra lời như thế có ai sẽ tin!

Trong tình huống này, Cố Thành Chi có thể đã bị người đâm sau lưng, còn Cố nhị gia chờ qua hiếu kỳ đính hôn cũng không thành vấn đề, không nên trong thời gian hiếu kỳ đi thành thân, vậy bản thân phải gánh lấy tội bất hiếu bất nhân! Hơn nữa còn vì loại người không đầu óc mà phải gánh lấy tội danh này, ngày sau khẳng định gia đình không yên!

Người Cố gia rốt cuộc hận Cố nhị gia thế nào, chẳng lẽ Cố nhị lão gia không phải hậu nhân của Cố gia sao?!

Mà có một người có cùng suy nghĩ này với Sở Quân Dật. (Bạn công xuất hiện rồi anh)

Trong một gian thư phòng ở Cố phủ, có một người đang ngồi ở sau thư trác, tuy rằng trên người mặc đồ tang được may từ vải thô, song không hề làm mất đi chút khí chất nào của hắn. Trên người hắn mang theo sát khí nồng đậm, nhưng lại xen lẫn một chút khí chất của người đọc sách, khiến hắn thoạt nhìn có chút mâu thuẫn, nhưng lại giảm bớt mùi máu tươi.

Trông hắn rất bình tĩnh, trong tay cầm một quyển sách, giống như đang nghiêm túc đọc nó, nhưng chỉ có hai người đứng đối diện bàn biết trang sách này đã được lật qua từ vài giờ trước.

"Cho nên nói, việc hôn sự của lão nhị và Đổng thị đã được định đoạt rồi?" Hắn ngẩng đầu nhìn hai người nói chuyện, trong mắt ý lạnh chợt lóe, vốn dĩ mang theo khí chất của người đọc sách lại giống như ảo giác biến mất vô tung, chỉ lưu lại mùi máu tanh trên mặt.

"Đúng vậy, đã đổi thiếp canh, bọn họ còn thống nhất đợi mãn hiếu kỳ sẽ thành thân." Đáp lời chính là vị nam tử hơn hai mươi tuổi, diện mạo bình thường, thái độ kính cẩn, hắn trả lời xong liền cúi thấp đầu xuống.

Hắn cười lạnh vài tiếng, trong âm thanh mang theo hàn ý cực kinh người, ném quyển sách cầm trong tay lên bàn, nhìn về người đứng phía trước hỏi: "Các ngươi nói, lão nhị có thật là con của Hồ di nương không hay do bà ta trộm của người khác?!"

Hồ di nương là thân mẫu của Cố nhị gia, cũng là sủng thiếp của Cố đại lão gia, thời điểm sinh Cố nhị gia khó sanh mà qua đời. 

Hai người trước bàn mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm đứng đực ra như khúc gỗ, không ai dám nói lời nào, chỉ giả vờ như cái gì cũng không nghe được.

"Đây là hận không thể để nhị ca được  vạn kiếp bất phục, thế nhưng nhị ca của ta còn nói cái gì lệnh phụ mẫu không thể trái... Chưa thấy qua ai ngu  như vậy, vừa lúc cùng với Đổng thị tạo thành một đôi, ngu ngốc xứng với ngu ngốc, tuyệt phối!" Câu nói kế tiếp nói ra có chút nghiến răng nghiến lợi.

Hắn thật không nghĩ tới lại bị Đổng thị đâm sau lưng như vậy, Sở đại thái thái đến cầu thân bản thân không nghe được chút tin tức gì, về sau nghe được cũng thấy ngạc nhiên. Chắc là có người còn muốn thông qua Sở gia tìm cách hãm hại hắn, cũng đoán được Sở gia sẽ đến đưa sính lễ.

Nếu không có Đổng thị làm trò, hắn có thể dùng lý do trong người có hôn ước, vậy thì có thể tranh thủ thời gian để xoay chuyển tình thế, cho dù Cố gia muốn đáp ứng vẫn phải cố kỵ.

Trùng hôn là trọng tội, nếu như hắn đính hôn với Sở gia trong khi còn hôn ước với Đổng thị, vậy không chỉ có bản thân y, ngay cả Cố đại lão gia và Cố đại gia cũng coi như xong đời, điểm này Cố lão thái thái vẫn rất tinh ý.

Kết quả Đổng thị cái ả đàn bà ngu ngốc lại náo loạn đến phải từ hôn, ả náo loạn đến kiểu đó Cố gia còn không từ hôn, về sau thật sự không cần xuất môn nữa, mỗi ngày ở trong nhà làm con rùa rụt cổ đi!

Việc huỷ hôn với Đổng thị đã xong,  việc kết thân với Sở gia tự nhiên không còn trở ngại gì nữa, về phần nam hay nữ, gả hay thú...

Muốn đẩy hắn xuống mười tám tầng địa ngục, trọn đời không thể chuyển mình, chỉ có thành thân với nam nhân cũng chưa đủ, thành thân trong thời gian hiếu kỳ là vết nhơ khó xoá nhất... Ánh mắt của hắn lạnh đến sắp kết băng, vừa nghĩ tới thái độ của đám người Cố gia liền đau như bị ngàn nhát đao cắt vào thành từng mảnh!

Bọn họ muốn hắn lấy chồng, người thân của hắn lại để cho hắn như đám nữ nhân gả cho một người nam nhân khác, nhập vào gia phả của nhà người khác, làm thê tử của người khác! Chỉ vừa nghĩ tới đây, liền cảm thấy bản thân sắp bị lửa giận trong lồng ngực nuốt sống!

Bọn họ muốn vây hắn ở trong hậu viện nhất mẫu tam phân địa* kia, muốn hắn mỗi ngày cùng đám nữ nhân lục đục tranh đấu! Bọn họ muốn hủy hoại cũng không chỉ con đường làm quan, còn có tôn nghiêm cùng con người của hắn!

[* Nguyên 一亩三分地 Nhất mẫu tam phân địa: Ngày nay, một mẫu bằng 100 mét vuông. Ngày xưa, một mẫu bằng 6000 thước (hay xích ~ 0.33m) vuông. Hiểu 1 cách nôm na là 3 phân (3 cm -centimet) so với cả 1 trăm mét => chẳng đáng là bao]

"Tam gia, tiếp theo nên làm gì đây?" Một nam tử có chút tuấn mỹ khoảng chừng hai mươi tuổi hỏi.

"Lão thái thái không phải đã nói rồi sao, đây là chuyện vì nước vì dân, về công về tư ta đều không thể cự tuyệt. Lão nhân gia chính miệng định ra việc hôn sự, ta đây làm tôn tử cũng không thể ngỗ nghịch bất hiếu, chỉ vì tư tâm bản thân mà gạt bỏ đại nghĩa quốc gia, sau đó liền đi hối hôn à!" Đôi mắt của hắn thâm sâu đến dọa người, như liên thông với vực sâu không đáy, "Ta cũng muốn nhìn một chút, bọn họ còn có thể làm gì Cố Thành Chi ta đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top