Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 89 : THÀNH PHỐ BỆNH DỊCH ( 5 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác Giả : Hoa Sắc Mãn Kinh

Editor : Alice.T

--o0o--

[ Bé Gái Ôm Mèo Ngồi Xổm Ở Góc Đường ]

Được mùi hương quen thuộc bao quanh, Sở Dương Băng đã buồn ngủ, nhưng vẫn chống người lên, trong bóng tối nhìn Lục Phi Trầm, cậu nói : "Nếu như em bị nhiễm bệnh, anh sẽ giao em cho Bác Sĩ Mỏ Chim sao?"

Bệnh dịch hoành hành trong thành phố, người bị nhiễm bệnh gần như bị phán tử hình. Trong thành phố này chỉ có người của Tòa Thánh và Bác Sĩ Mỏ Chim là có thể có cách chữa bệnh, nhưng nhìn hành vi thiêu sống phù thủy của Tòa Thánh, Sở Dương Băng cũng không thấy cách trị bệnh của Tòa Thánh tốt hơn Bác Sĩ Mỏ Chim chỗ nào.

Nếu cậu bị nhiễm bệnh thật, Lục Phi Trầm sẽ giao cậu cho Bác Sĩ Mỏ Chim sao? Giao cho Bác Sĩ Mỏ Chim, trải qua một loạt cải tạo, có lẽ Sở Dương Băng sẽ 'sống sót' dưới hình thái một con quái vật, nhưng cũng chỉ là còn sống mà thôi; không giao cậu cho Bác Sĩ Mỏ Chim, vậy muốn Lục Phi Trầm phải trơ mắt nhìn cậu chết sao?

"Anh sẽ cho em một cái hôn." Lục Phi Trầm bình thản nhìn cậu, chợt cúi người xuống ấn lên môi cậu một nụ hôn.

Trên người cả hai đều phủ vải, nhưng dù cách hai lớp vải, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước vẫn khiến tâm hồn hai người xúc động.

Lục Phi Trầm không trả lời câu hỏi của Sở Dương Băng, nhưng đang nói cho Sở Dương Băng biết, bất kể cậu trở thành bộ dáng gì, hắn cũng sẽ yêu cậu.

Ý thức của Sở Dương Băng mơ màng, rúc vào lòng Lục Phi Trầm thiếp đi, Lục Phi Trầm ôm chặt cánh tay cậu, trong bóng tối ánh mắt hắn như băng lạnh tan chảy nhìn Sở Dương Băng.

Trong đêm khuya, đột nhiên Sở Dương Băng bị tiếng cười của trẻ con đánh thức. Cậu định ngồi dậy, Lục Phi Trầm đã ấn lưng cậu xuống, ý bảo cậu đừng manh động.

Cách cánh cửa, Sở Dương Băng nghe thấy bên ngoài hình như có một bé trai, nó đang chạy nhảy ở ngoài đó, còn phát ra tiếng 'bịch bịch'.

Sở Dương Băng nhìn Lục Phi Trầm, ra hiệu bằng tay ý hỏi có muốn mở cửa coi thử không.

Lục Phi Trầm gật đầu, hai người nhẹ nhàng đứng lên, Lục Phi Trầm đi qua mở cửa.

Chỉ thấy ngoài cửa có một bé trai, nó quay lưng với bọn họ đang đá cái gì đó, hình như là một quả cầu... Cái tiếng 'bịch bịch' mà bọn họ nghe thấy là tiếng vang của quả cầu đập vào nhà đá rồi dội ngược trở lại.

Lục Phi Trầm nhìn đứa bé đang đứng ở đó chơi quả cầu, bỗng cất tiếng hỏi : "Khuya như vậy rồi sao em còn chơi ở ngoài đường thế?"

Có lẽ là giọng nói của người nói chuyện làm đứa bé kia giật mình, nó đá trật một cước, quả cầu lăn đến trước mặt Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm.

Sau khi Sở Dương Băng thấy rõ quả cầu đó, không nhịn được che miệng lùi lại nửa bước, sợ mình kêu ra tiếng.

Hóa ra quả cầu đó vốn là một cái đầu người, đầu người đó đã thối rữa từ lâu, giòi bọ và thịt rữa còn dính trên đó, thoạt nhìn đáng sợ cực điểm.

Bé trai còn quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, nở một nụ cười đùa cợt, sau đó chạy tới ôm lấy cái đầu người, ra hiệu hỏi bọn họ có muốn chơi chung với nó không.

"Không, chúng tôi không chơi." Lục Phi Trầm từ chối đề nghị chơi cùng của nó, sau đó lại hỏi : "Sao em lại ở ngoài một mình? Bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm, mau về nhà đi."

Cậu bé nghiêng đầu, đột nhiên có tiếng mèo kêu thê lương ở đằng xa truyền đến, cậu bé ôm đầu người nhanh chân chạy đi.

Rồi một sự việc quỷ dị xảy ra, bé trai đó bất thình lình chạy xuyên qua mấy ngôi nhà đá phía trước, chạy giống như không thấy các bức tường vậy.

"Đó là cái gì vậy?" Sở Dương Băng không nhịn được nói ra : "Linh hồn hả?"

Lục Phi Trầm lắc đầu, tỏ vẻ cũng không rõ lắm, hai người trở lại trong nhà đá, Lilith và Giang Chi Nhu bị tiếng mèo đánh thức đi ra, hỏi : "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"

Sở Dương Băng lập tức nói với hai cô chuyện về bé trai kia, Giang Chi Nhu cau mày, bỗng nhiên nói : "Hôm nay ở trong thành phố, mọi người có nhìn thấy trẻ con không?"

Mọi người nhìn nhau, hôm nay thật đúng là bọn họ không nhìn thấy trẻ con. Bất kể là ở quảng trường xem hành hình hay lúc đi điều tra trong thành phố, bọn họ cũng không thấy dù chỉ một đứa...

Tại sao vậy?

Mặc dù trẻ con yếu ớt, dễ chết nhất khi bệnh dịch đến, nhưng cũng không tới mức ngay cả một đứa cũng không có.

Sở Dương Băng nói : "Thành phố này chắc là có trẻ con, đống đồ trong nhà ông lão mà hôm nay chúng ta gặp có lẽ là của cháu trai ông ấy, nhưng chúng ta lại không thấy nó."

"Đi ngủ trước đi." Lilith nói : "Có lẽ ngày mai chúng ta có thể đi tìm xem có con nít hay không."

Cả nhóm lại đi ngủ tiếp, hôm sau bọn họ vẫn chia ra hai nhóm, Lilith và Giang Chi Nhu dưới tình huống không tiện hành động cố gắng hết sức điều tra và tự bảo vệ sự an toàn của bản thân, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm không kỵ gì, bắt đầu đi thăm hỏi trong thành phố.

Bọn họ đi đến nhà của ông lão lần trước, lần này Lục Phi Trầm không vòng vo với ông lão nữa, hắn vào thẳng vấn đề : "Xin hỏi có phải ông có một đứa cháu không?"

"Anh hỏi việc này làm gì?" Ông lão cực kỳ không vui.

"Cậu bé chết vì bệnh dịch, hay là vì nguyên nhân khác?" Lục Phi Trầm hỏi thêm một câu.

Ông lão giống như bị kích động giận tím mặt, quát : "Cút ra khỏi đây! Hai anh cút đi!"

Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng hai người lại thăm dò được những chuyện khác từ phản ứng của ông lão.

Quả thật ông lão có một người cháu, rất có khả năng cháu ông ấy không phải chết vì bệnh dịch. Nhưng nếu không chết vì bị nhiễm bệnh, thì chết vì cái gì đây?

Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đi gõ cửa những ngôi nhà vẫn còn người ở trong thành phố hết cả một ngày, quả thật bọn họ không tìm thấy bất kỳ đứa bé nào.

Màn đêm buông xuống, ngày thứ hai cứ như vậy trôi qua, trong thành phố vẫn chở từng đống xác chết ra bên ngoài.

Ban đêm bốn người lại tập hợp ở nhà đá, Sở Dương Băng nói : "Không có trẻ con thật, trong thành phố chắn chắn đã xảy ra chuyện gì đó... Tối qua chúng ta nghe thấy tiếng mèo, có thể nào những đứa trẻ mất tích có liên quan tới phù thủy không?"

Lục Phi Trầm suy tư một lát, nói : "Tối qua có một đứa bé tới đây, đêm nay cũng sẽ có, lần này tôi thử đi theo coi sao."

"Quá nguy hiểm." Giang Chi Nhu rất lo lắng, ai biết đêm hôm ra ngoài sẽ xảy ra chuyện gì.

Lilith lại nói : "Chuyện này rất đáng giá mạo hiểm một lần."

"Em đi với anh." Sở Dương Băng nói với Lục Phi Trầm.

Lục Phi Trầm nhìn Sở Dương Băng, gật đầu nói : "Được."

Đêm khuya thanh vắng, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đợi ở trong nhà, đợi cả buổi trời, nhưng căn bản không nghe thấy tiếng cậu bé đá bóng vang lên.

Lục Phi Trầm trầm ngâm một hồi, nói : "Chúng ta ra ngoài tìm."

Nó đã không đến, bọn họ cũng chỉ có thể chủ động đi tìm.

Sở Dương Băng không có ý kiến, cậu theo Lục Phi Trầm ra cửa, đi lên trên đường phố vắng vẻ.

Nếu ban ngày còn có người gảy nước thánh và người nhặt xác thì vào ban đêm thành phố bệnh dịch còn vắng vẻ hơn, nơi đây giống như đã trở thành một thành phố chết.

Không có người, không có đèn đuốc, không có sức sống.

Đi trong con hẻm nhỏ tối tăm vắng tanh, đi qua ngôi nhà đá có chữ chết màu đỏ, lâu lâu còn phải thấy xác chết ở góc đường cuối hẻm chưa kịp chở ra khỏi thành, nhớ tới những người đã chết trong thành phố này và con sông ở ngoài thành.

Sự sợ hãi và sự kinh dị được phóng đại vô tận trong lòng, nếu không phải có Lục Phi Trầm, Sở Dương Băng tuyệt đối không dám đi lang thang trong thành phố vào buổi tối.

Hai người đi qua mấy con đường, Sở Dương Băng chợt thấy một bé gái đang ngồi xổm ở góc đường, quay lưng với đường phố, ngồi xổm một mình trong góc.

Sở Dương Băng lôi Lục Phi Trầm lại, ra hiệu hắn nhìn qua bên kia.

Vẻ mặt Lục Phi Trầm nghiêm túc, hắn ra dấu tay với Sở Dương Băng, ý bảo cậu đứng sau lưng mình, sau đó gan dạ đi qua đó hỏi : "Tại sao em lại ở đây một mình thế?"

Trong bóng tối cô bé ngồi trong góc quay lưng với Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm giống như không nghe thấy câu hỏi, không có bất kỳ phản ứng nào.

Lục Phi Trầm hỏi lại lần nữa : "Sao em lại ở đây?"

Đường phố lặng như tờ, giọng nói hỏi thăm của Lục Phi Trầm tựa như tiếng chuông vang lên bất ngờ.

Cô bé vẫn không phản ứng, hai người giằng co với cô bé một thời gian, vào lúc Lục Phi Trầm đang muốn tiếp xúc với cô bé, cô bé kia bất ngờ đứng lên quay người lại nhìn bọn họ.

Cô bé vừa quay người lại, đầu của cô bé như rơi xuống khỏi vai, chỉ vì phần giữa cổ gắn liền với thân thể, nhìn giống như một sợi dây buộc quả bóng trên cơ thể.

Cái đầu bị lệch sang một bên sắc mặt tái nhợt kỳ lạ, giữa cổ có vòng lõm quỷ dị, Lục Phi Trầm liếc mắt đã nhìn ra cổ của cô bé đã bị gãy.

Cô bé còn ôm một con mèo đen chết từ lâu ở trong ngực, mèo đen đã bắt đầu phân hủy, nhưng đồng tử màu xanh lục của con mèo vẫn hiện lên ánh sáng xanh lục đáng sợ.

Sau khi cô bé xoay người cũng không có phản ứng nào nữa, đột nhiên đầu của cô bé nhìn Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm, hai bên khóe miệng kéo lên.

Bầu không khí giữa ba người lại lâm vào giằng co và trầm mặc quái dị, Sở Dương Băng đứng sau lưng Lục Phi Trầm chỉ cảm thấy rợn người.

Một cô bé bị gãy cổ, ôm một con mèo đen hư thối, thu mình trong góc đường của thành phố bệnh dịch vào ban đêm vắng vẻ không một bóng người.

Sự giằng co giữa ba người chỉ kéo dài một lúc, mèo đen trong lòng cô bé bỗng kêu lên một tiếng thê lương.

Tiếng của con mèo đó giống như sét đánh bên tai Sở Dương Băng, cả người cậu lập tức nổi da gà.

Cô bé ôm mèo, đột nhiên chạy đi.

"Còn muốn đi theo không?" Sở Dương Băng bắt lấy Lục Phi Trầm, cô bé ôm mèo đen này quá quỷ dị.

"Theo." Lục Phi Trầm kéo Sở Dương Băng chạy theo hướng cô bé rời đi, hắn nói : "Nhất định phải cẩn thận."

Cô bé hình như cũng là linh hồn, cô bé chạy thẳng một mạch về phía trước xuyên qua nhà đá, tốc độ nhanh như mèo.

Bởi vì cô có thể xuyên tường, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đuổi theo rất vất vả.

Trong thành phố có rất nhiều con hẻm, nhiều lần Lục Phi Trầm dựa theo hướng cô bé chạy kéo Sở Dương Băng quẹo vào hẻm, cũng nhờ có khả năng và trực giác định hướng tuyệt vời của Lục Phi Trầm, hai người mới miễn cưỡng đuổi kịp cô bé.

Dù sao Sở Dương Băng tự nhận mình không hề có khả năng dự đoán và cảm giác phương hướng giống Lục Phi Trầm, nếu muốn cậu đuổi theo, chắc chắn cậu đã bị bỏ lại từ sớm rồi.

Đến khi hai người đuổi theo cô bé đến đích, Sở Dương Băng mới phát hiện mục tiêu của cô bé lại là nhà thờ ở trung tâm thành phố.

Nhưng lúc này, nhà thờ vào ban đêm rất khác với ban ngày.

Nhà thờ vào ban ngày nghiêm trang linh thiêng, cả nhà thờ được xây bằng gạch đá trắng tinh, ban đêm trong nhà thờ có đốt đuốc, dưới ánh lửa nhảy nhót, tường nhà thờ lại chằng chịt hiện ra hình dáng xương người.

Thật sự là chằng chịt, cả nhà thờ này giống như được xương người cấu thành.

Chỉ riêng cửa chính nhà thờ, Sở Dương Băng đã không đếm nổi rốt cuộc dùng bao nhiêu xương người.

Trên quảng trường xét xử trước nhà thờ, nơi vốn được các kỵ sĩ nón giáp sắt canh giữ, lúc này cũng cắm đuốc cháy hừng hực. Đuốc chiếu rọi toàn bộ quảng trường xét xử và nhà thờ xương người khiến cảnh tượng biến hóa kỳ lạ, mà làm Sở Dương Băng chấn động nhất, vẫn là giảo hình trên quảng trường xét xử. (Giảo hình : cách trừng phạt tội nhân thời cổ, tức là thắt cổ tội nhân cho chết).

____________________alicettrucquan.wp.com

Tác giả có lời muốn nói :

Cảnh báo chương sau, cũng không phải khó tiếp nhận, chỉ là có hơi sốc thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top