Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1


Đêm giữa mùa hè mát mẻ vẫn nóng không chịu nổi, bầu trời âm u, mây đen dày đặc, không một tia sáng.

Hạ Dục mở máy, nhìn xuống thì thấy điện thoại hiển thị là 9h40. Chiếc xe ô tô màu đen phóng về phía trước dọc theo quốc lộ, cuốn theo những chiếc lá rụng xuống hai bên đường. Bên cạnh cửa sổ, Hạ Dục hạ độ cao để hít thở không khí trong lành, nhưng không ngờ một cơn gió ẩm ướt lạnh lẽo thổi vào, cái lạnh ấy đã khiến anh lập tức rùng mình.

Trần Nguy nắm chặt tay lái và nhìn chằm chằm vào phía trước, tốc độ hiển thị trên bảng đồng hồ dường như đã vượt quá tốc độ cho phép.

Chỉ là hiện tại tình thế cấp bách, hắn không còn có thể để ý nhiều như vậy.

"Trương Thạc thế nào rồi?" Trần Nguy hỏi không quay đầu lại, hỏi xong cũng không đợi câu trả lời, bực bội đập vô lăng, cau mày nói: "Thật xui xẻo, nếu biết sẽ có chuyện như vậy thì tôi sẽ không đến ngọn núi đó, ai mà ngờ được trong núi còn có rắn độc, thảo nào trong hoàng lịch có nói ngày hôm nay không thích hợp đi du lịch, lời của tổ tiên vẫn là tin tưởng. "

Hạ Dục ngồi ở ghế sau đỡ đầu Trương Thạc đồng thời kiểm tra bắp chân bị cắn của cậu. Chỗ đó đã được sơ cứu qua, nọc độc cũng đã được hút ra, nhưng độc của rắn quá mạnh, những biện pháp cấp cứu này cũng không có mấy tác dụng. Bắp chân của Trương Thạc sưng to gấp đôi bình thường, nơi bị cắn xung quanh đã có màu đen mờ, hơn nữa nó còn tiếp tục lan rộng ra theo thời gian.

Hạ Dục sờ lên trán Trương Thạc đang rất nóng vội nói.

"Nguy tử, như vậy không được, phải nhanh chóng tìm bệnh viện cho cậu ấy. Nọc độc này rất mạnh, Trương Thạc bất tỉnh nửa người, lại sốt cao, nếu đến trễ không phải là nọc độc giết chết cậu ấy mà là do nóng đến chết."

"Bah, cậu đang nói cái gì vậy?" Trần Nguy cáu kỉnh nhìn quanh đường quốc lộ: "Lại nói cái chỗ chết tiệt này không một bóng người chứ đừng nói là bệnh viện, mà cho dù có đi nữa thì tôi cũng không thể tìm ra được."

Hạ Dục nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại di động: " Cứ tiếp tục đi thẳng, cách đây 100 dặm có một bệnh viện đấy."

"Xa như vậy? Tôi sợ rằng sẽ không kịp mất. Muốn đến được đó phải mất ít nhất một giờ đồng hồ."

"Chúng ta có thể làm gì bây giờ? Chúng ta không biết đường. Sẽ mất rất nhiều thời gian để tìm thấy bệnh viện nếu chúng ta ra khỏi đường cao tốc."

Trần Nguy khó chịu chửi bới, không dám giảm tốc độ. Ở đây còn hẻo lánh vô cùng, hai bên đường là những ngôi nhà lụp xụp, khó có thể nhìn thấy được thành phố.

Cậu và Hạ Dục cũng đã bó tay hết cách, những người ngồi trên xe phía sau càng thêm bất lực.

Tính mạng của Trương Thạc đang bị đe dọa vào lúc này và trái tim của mọi người đều căng thẳng, không ai ngờ được chuyến du lịch nghỉ hè này lại có chuyện xấu xảy ra như vậy. Lại nói, hoạt động cắm trại ngoài trời lần này là do Hạ Dục chủ động tổ chức, và địa điểm là do Trần Nguy chọn, nói rằng nơi này không có người ở và hoàn toàn bảo tồn được vẻ đẹp nguyên sơ của tự nhiên. Tất cả mọi người đều không có ý kiến ​​phản đối gì. Những người tham gia hoạt động này về cơ bản đều đến từ phía của Hạ Dục. Khi khởi hành, ai ai cũng sôi nổi, náo nhiệt. Ngay cả bếp nướng, lều và nguyên liệu để nấu nướng đều được mang đến vô cùng đầy đủ. Tất cả mọi người chỉ là muốn thư giãn và cảm nhận được vẻ đẹp hoang sơ của thiên nhiên.

Nhưng lại không ngờ được thiên nhiên lại vô cùng đáng sợ, tuỳ tuỳ tiện tiện liền muốn lấy mạng người.

Hạ Dục cùng những người khác sáng sớm đã lái hai chiếc ô tô, đến nơi cần đến và tìm kiếm đỉnh núi có tầm nhìn rộng, lập tức bắt đầu dựng lều, bày biện đồ nướng nhiệt tình. Trương Thạc được biết đến là một chuyên gia thăm dò thực địa, và anh đã có sáng kiến ​​để tìm một số loại trái cây ăn được và rau dại ở gần đây. Vào thời điểm đó, mọi người đều rất bận rộn và không quan tâm đến Trương Thạc. Một lúc sau, khi tất cả mọi người đều đã dựng lều và chuẩn bị nướng thịt, nhưng vẫn chưa thấy Trương Thạc quay lại.

Ngay khi Hạ Dục định gọi cho Trương Thạc, thì cậu lại nhận được một cuộc gọi đến từ chính cậu ấy với tiếng thét cầu cứu.

Khi Hạ Dục cùng nhóm của mình chạy đến chỗ của Trương Thạc bị rơi xuống đất, thì Trương Thạc gần như là đã bất tỉnh, vết cắn trên chân trông rất khủng khiếp, nhưng con rắn độc đã biến mất trước khi cậu đến đây. Có lẽ là vì Trương Thạc đã vô tình chui vào lãnh thổ của con rắn độc nên mới bị nó cắn đến như vậy. Hạ Dục liền cùng mọi người nhanh chóng thực hiện các biện pháp sơ cứu khẩn cấp và vội vàng đưa cậu đến bệnh viện, tất nhiên là không có ai còn tâm trạng đi cắm trại và nướng thịt nữa, mọi người đều vội vàng thu dọn lều trại và dụng cụ nướng thịt rồi ném lên xe. Đông thời lái xe trên đường cao tốc để đến bệnh viện.

Cánh đồng cắm trại mà Trần Nguy đang tìm cực kỳ hẻo lánh, bên trái và bên phải chỉ có những trang trại thấp và thô sơ. Các bệnh viện gần nhất có thể tìm kiếm đều ở rất xa. Họ không thấy một thị trấn thịnh vượng hơn một chút trên đường đi.

Hạ Dục sờ lên trán Trương Thạc, còn rất nóng, vết thương vẫn đang chảy máu. Hạ Dục nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lúc, nghĩ nếu không còn cách nào khác thì nên xuống đường cao tốc xem thử, dù thế nào thị trấn cũng nên có bệnh viện, cho dù thiết bị y tế kém hơn thì vẫn tốt hơn là cứ trì hoãn việc điều trị quá lâu.

Cậu vừa định đưa ra đề nghị như vậy, Tôn Trình Phong vẫn luôn im lặng ngồi ở ghế phó lái đột nhiên lên tiếng: "Tôi nhớ rõ phía trước nơi này có bệnh viện, vì cách đây mấy năm có đi ngang qua."

"Có thật không?"

"Cậu chắc chắn?"

Hạ Dục và Trần Nguy về cơ bản đồng thanh nói.

Sau khi hai người hỏi, Tôn Trình Phong vẫn ngập ngừng: "Tôi không rõ lắm, đều là chuyện của mấy năm trước, những năm gần đây tôi vẫn chưa có dịp đến đây lại. Tuy nhiên, bệnh viện rất lớn, trang thiết bị và điều kiện y tế rất tuyệt vời. Những người giàu có nổi tiếng sống ở đó, tóm lại là mức độ danh tiếng và trình độ rất tốt."

Hạ Dục quay điện thoại định hướng, có chút do dự: "Nhưng tại sao trên điện thoại của tôi không tìm được bệnh viện này? Nếu giống như lời anh nói, đáng lẽ ra phải tìm thấy rồi chứ."

Cậu đã kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần nhưng không tìm thấy bệnh viện mà Tôn Trình Phong nói.

Trần Nguy hiển nhiên đang rất vội, nghe Tôn Trình Phong nói gần đây có bệnh viện, liền không bận tâm đến những người khác, sốt sắng hỏi: "Cậu có nhớ đến đó bằng cách nào không?"

"Chắc là nhớ ..." Tôn Trình Phong luôn là một người rất điềm đạm và bình tĩnh, có thể nói ra những lời do dự như vậy cho thấy trong lòng chính anh cũng không tự tin lắm.

Trần Nguy gật đầu: "Vậy cậu có trách nhiệm chỉ đường. A Dục, cậu nói với những người khác rằng chúng ta sẵn sàng ra khỏi đường cao tốc và đi theo chiếc xe này.

Hạ Dục cau mày, không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy bất an, nhưng lại không biết nguyên nhân vì sao, liền cố gắng nén lại không thể hiện ra ngoài, nghĩ lại có thể là do ảo giác đi.

Sau mười mấy phút, dựa theo sự chỉ dẫn của Tôn Trình Phong, Trần Nguy thuận lợi lái xe đến trước cổng bệnh viện rộng rãi thoáng mát. Đúng thực như lời nói của Tôn Trình Phong, bệnh viện này nhìn rất lộng lẫy và xa hoa, khắp nơi đều lộ ra khí chất riêng không một tiệm thuốc nào có thể so với.

Bây giờ là đã hơn mười giờ đêm, bệnh viện vẫn còn sáng đèn, qua cửa sổ có thể nhìn thấy rất nhiều người, cả bác sĩ và bệnh nhân, còn có thể nghe thấy nhiều tiếng động rất ồn ào.

Trần Nguy và Tôn Trình Phong thở phào nhẹ nhõm khi đến bệnh viện. Hạ Dục ngẩng đầu nhìn chằm chằm bệnh viện trước mặt, trong lòng luôn cảm thấy ớn lạnh, dâng lên một cỗ lạnh thấu xương, khiến hắn càng thêm bất an cùng sợ hãi.

Hạ Dục đã có trực giác này từ khi còn nhỏ, mặc dù không nhìn thấy được những thứ bẩn thỉu, nhưng cậu có thể cảm nhận được âm dương và cảm giác ớn lạnh cực độ.

Trương Thạc không thể tùy ý di chuyển, nhất định phải vào bên trong nhanh chóng để tìm một chiếc xe đẩy. Trần Nguy và Tôn Trình Phong xuống xe trước, muốn Hạ Dục ở lại chăm sóc cho Trương Thạc. Hạ Dục không làm vậy, bởi vì trực giác nhạy bén của mình, cậu nhanh chóng nhảy ra khỏi xe, chặn Trần Nguy lại, nói rằng bệnh viện này có vấn đề, nên tốt hơn hết họ nên rời khỏi đây và đừng đi vào.

Tất nhiên, Trần Nguy không tin cậu, cậu ta chỉ muốn cứu người nên không muốn cùng Hạ Dục nói linh tinh, vì vậy cậu đã nắm lấy vai của Hạ Dục và nói với Tôn Trình Phong: "Vậy thì tôi sẽ đi với A Dục, còn Trình Phong cậu thì sẽ chăm sóc cho Trương Thạc."

Tôn Trình Phong gật đầu và không có ý kiến.

Hạ Dục không có khả năng ngăn cản Trần Nguy, càng bởi vì chuyện này quá khẩn cấp, lo lắng ảo giác đã trì hoãn Trương Thạc, quay đầu với Trần Nguy nghiêm túc nói: "Chúng ta có thể đi vào, nhưng cậu phải nghe theo tôi, tôi nói chạy, thì cậu phải chạy, đừng chần chừ, càng không được dừng lại."

Trần Nguy chỉ muốn cứu người, lẩm bẩm trong miệng:"Bệnh viện nhìn thấy bệnh nhân không có ai tới hỏi thăm", thản nhiên gật đầu, hiển nhiên là không coi trọng lời của Hạ Dục chút nào.

Hạ Dục biết không có cách nào giải thích những chuyện này, nên chỉ có thể âm thầm chìm đắm, thầm nghĩ nhất định phải để mắt một chút, chú ý quan sát xung quanh, rút ​​lui ngay khi phát hiện có điều gì đó không ổn.

Vào bệnh viện, Hạ Dục càng cảm thấy bất an hơn.

Cả bệnh viện bừng sáng ánh đèn, nhưng hóa ra lại vắng tanh không một bóng người, càng không kể đến bệnh nhân, càng không có bác sĩ, y tá. Dường như đột nhiên, những người ở đây rút lui sạch sẽ. Trần Nguy hiển nhiên là sửng sốt, không quay đầu lại cũng không đoán ra được chuyện gì đang xảy ra, lúc trước khi bọn họ còn ở bên ngoài nhìn thấy người người ra vào bên trong vô cùng ồn ào, nhưng khi bọn họ tiến vào ngay cả một bóng người cũng không có.

"Này, có ai không?" Trần Nguy nhanh chóng kìm nén cơn hoảng sợ, không tin đi về phía trước, hét lớn: "Tôi có bệnh nhân ở đây, phải sơ cứu ngay lập tức, đến cùng là có người hay không?"

"Có ai không ......"

"Không có ai......"

"Người..."

"......"

Ngay khi Trần Nguy hét lên, bệnh viện đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng vang, giống như có người đang phụ hoạ theo lời của cậu.

Sau đó, tiếng vang biến mất, bệnh viện giống như được khôi phục lại sự im lặng chết chóc của mình.

Là loại im lặng không một chút âm thanh, dường như Hạ Vũ và Trần Vỹ Đình là những người duy nhất còn lại trong bệnh viện có thể thở được.

Trần Nguy đã từng bị viêm mũi nhưng đi khám bác sĩ vẫn không khỏi tận gốc, lúc này tiếng thở cứ khò khè vô cùng. Theo bản năng, cậu liền nín thở, đồng thời cũng nhìn ra được có gì đó không ổn từ bầu không khí kì lạ và quỷ dị này. Chỉ là Trần Nguy tin chắc vào khoa học không có ma trên đời, chỉ cảm thấy có người đang chơi khăm họ, hoặc cũng có thể là họ đã sa vào một trò đùa gian xảo của một số người.

"Là ai lại giở trò doạ ma doạ quỷ?" Trần Nguy vỗ bàn tiếp tân một tiếng "bốp":"Bước ra đây cho tôi."

"Bác sĩ ở đâu?"

"Mau ra đây cứu người đi."

"......"

Hạ Dục nhìn bóng lưng vừa cáu kỉnh vừa lo lắng của Trần Nguy, theo bản năng dừng bước.

Cậu đang siết chặt điện thoại, lông tơ toàn thân dựng đứng, căng thẳng đè ép tim khiến cậu thậm chí có chút khó thở.

Đáng lẽ trong bệnh sẽ viện không có gió, nhưng Hạ Dục lúc này lại cảm thấy có gió. Gió này khác với gió thường thổi, cảm giác lạnh và ẩm ướt, giống như những cục nước đá bám vào da thịt, thấm vào cơ bắp và máu, thậm chí máu đông cứng lại với nhau.

Hạ Dục không tự chủ được rùng mình một cái, mặt trắng bệch không một giọt máu.

Cậu có một trực giác rất mạnh mẽ rằng chắc chắn bệnh viện này có vấn đề.

Hạ Dục muốn cầm điện thoại lên, màn hình lập tức phát sáng, nghe nói chức năng camera có thể bẻ khóa ảo ảnh, cho nên cậu phải thử xem có phải thật hay không.

Hạ Dục bật máy ảnh và giơ điện thoại lên chụp ảnh xung quanh mình, nhưng cảnh tượng bắt mắt suýt chút nữa đã khiến cậu phải giật mình ném điện thoại ra ngoài. Trong ống kính, bệnh viện không còn dáng vẻ gọn gàng và sáng sủa, mà thay vào đó là những bức tường được sơn lâu ngày bị nứt, bê tông lộ hẳn ra ngoài, những băng ghế đặt ngổn ngang, bụi bặm, thậm chí còn có cả mạng nhện. Kỳ quái hơn nữa là bệnh viện sáng sủa này khi đứng trước máy quay rõ ràng là tối mờ mịt. So với bệnh viện, nơi này giống như một bệnh viện ma hơn, u ám hơn, khắp nơi đều có khí lạnh ma quái khiến người ta không khỏi rùng mình.

Hạ Dục cất điện thoại di động đi, không dám tùy tiện vạch trần sự thật. Cậu nắm lấy góc quần áo lau mồ hôi lạnh trên lòng bàn tay, căng da đầu chậm rãi đến gần Trần Nguy, cố gắng kéo Trần Nguy nhanh chóng rời khỏi bệnh viện này.

Nhưng trước khi Hạ Dục tới gần, cậu chợt nghe thấy Trần Nguy nói: "A Dục, cậu đừng kéo tôi."

Vừa nói cậu ta vừa kéo mạnh cánh tay của mình hơn, nhưng rõ ràng là cậu ta không làm được.

Hạ Dục nhìn thấy Trần Nguy đang kéo cái gì đó đi tới, giống như đang mang theo một vật nặng, nhưng cậu vẫn nói kêu Hạ Dục buông ra, nhưng Hạ Dục vẫn còn đứng cách cậu ta đến một khoảng. Từ tầm nhìn của Hạ Dục, chỉ có thể nhìn thấy được Trần Nguy đang chống lại khí tức vô hình, vật thể không tồn tại nắm chặt tay Trần Nguy, nhưng Trần Nguy coi thứ đó là cậu, trước sau đều không hoài nghi.

Hạ Dục không nhìn thấy vật kia, nhưng cũng không dám chậm trễ, kẻo sau này lại xảy ra chuyện, lập tức không nghĩ được gì khác, liền rút chân ra, lao tới túm lấy Trần Nguy chạy ra ngoài.

Trần Nguy yêu cầu Hạ Duc bắt chuyện này, và đột nhiên nhận ra những gì đã xảy ra trước đó. Hạ Dục rõ ràng cách cậu rất xa, vậy lúc đó là ai kéo cậu?

Không lẽ ở đây còn có người khác ngoại trừ cậu và Hạ Dục?

Trần Nguy bối rối bỏ chạy, ngơ ngác nhìn xung quanh, bệnh viện vắng tanh, lòng cậu chợt lạnh đi.

Hạ Dục nắm lấy tay Trần Nguy chạy ra khỏi bệnh viện với tốc độ nhanh nhất trong đời, khi cậu chuẩn bị bước ra khỏi cổng bệnh viện, một luồng ánh sáng trắng chói mắt vụt ra khỏi cánh tay cậu. Những ánh sáng trắng đó đang chống lại bóng tối, và Hạ Dục cậu thậm chí có thể nghe thấy âm thanh chói tai thống khổ của bóng ma. Chiếc bùa hộ mênh treo trên cổ của cậu ngay lập tức vỡ nát, rơi xuống đất một cách nặng nề cùng với sợi dây bị cuốn vào và hoàn toàn vỡ tan. Sau đó cậu và Trần Nguy dường như đã phá vỡ một kết giới dày đặc nào đó, ngay khi họ vừa đáp chân xuống mặt đất bên ngoài bệnh viện một cách an toàn thì những âm thanh kinh dị kéo dài và những bóng ma u ám đã biến mất.

Hạ Dục và Trần Nguy cúi xuống thở dốc. Tôn Trình Phong liền nắm chặt điện thoại, cau mày chạy tới chỗ hai người, hoảng sợ nói: "Các cậu không sao chứ? Tôi muốn vào tìm, nhưng không vào được. Bệnh viện này quá tà môn, vì vậy chúng ta hãy mau chóng rời đi thôi."

Hạ Dục bình tĩnh lại một chút, quay đầu nhìn về phía bệnh viện. Bệnh viện hiện đã được khôi phục lại hoàn toàn như cũ, nước sơn tối đen, nặng nề không ánh sáng. Đây rõ ràng là một bệnh viện bỏ hoang, tường ngoài của bệnh viện đã lâu không được sửa chữa, nhiều mảng gạch bị bong tróc bụi mù mịt, trang thiết bị đều không còn hoạt động, cảnh tượng hoang tàn đổ nát trên nền nhà, khác hoàn toàn với dáng vẻ sang trọng và tinh tế trước đây.

"Thực sự là gặp quỷ." Hạ Dục sắc mặt tái nhợt, vừa nhấc tay lau mồ hôi lạnh trên mặt, chợt đụng phải cái cổ trống rỗng, nhớ tới bùa hộ mệnh vỡ tan tành trong viện. Cậu do dự một lúc, nhưng vẫn không có dũng khí vào bên trong bệnh viện một lần nữa. Dẫn Trần Nguy và Tôn Trình Phong đến nơi chiếc xe đang đậu.

Tôn Trình Phong nhìn còn xót lại duy nhất một chiếc xe, liền chủ động giải thích: "Lúc các cậu đã vào bên trong, chúng tôi liền cảm thấy có điều gì đó không ổn. Muốn vào nhưng lại không vào được. Rõ ràng là rất gần, nhưng dù có cố gọi lớn như thế nào thì các cậu vẫn không nghe thấy, điện thoại thậm chí còn tồi tệ hơn vì không tài nào gọi được. Bệnh viện này quá tà môn đi. Tình trạng của Trương Thạc càng ngày càng nguy kịch, vì vậy tôi để họ đi trước và đưa Trương Thạc đến một bệnh viện khác. Còn tôi sẽ ở đây và chờ các cậu ra. May mắn thay, các cậu không sao cả, tôi gần như là sắp gọi cảnh sát. Những gì chúng ta thấy lúc đầu chỉ là ảo ảnh thôi phải không? Nhưng phải giải thích thế nào về việc tôi không thể vào bên trong bệnh viện không? Còn nữa rốt cuộc là các cậu đã gặp phải chuyện gì ở bên trong đó vậy?"

Tôn Trình Phong càng nói càng trở nên bối rối, hàng loạt nghi vấn đè nặng lên tâm trí cậu, và cậu nghi ngờ liệu đây có phải là ảo giác tập thể và ảo gíac thính giác hay không? Nếu không, cậu nên giải thích những sự việc trước đó như thế nào? Có khả năng là chúng ta đêm nay đã gặp phải quỷ rồi.

Hạ Dục sợ hãi nhìn lại bệnh viện.

Nhưng đột nhiên cậu thoáng nhìn thấy một bóng ma đẫm máu đứng bên cửa sổ lầu hai, đang nhìn chằm chằm vào cậu, con ngươi của hắn trắng huếch, trống rỗng lại lấp ló ánh sáng lạnh lẽo.

"Trước tiên phải rời khỏi đây." Hạ Dục quay đầu lại, không có tâm tình giải thích thêm, nói thẳng: "Vừa đi vừa nói những chuyện này."

Vừa nói, cậu vừa vội vàng đi về phía trước, thậm chí không dám quay đầu nhìn lại bệnh viện.

Trên đường về, đại khái sau khi đã rời khỏi bệnh viện được khoảng hơn 100 dặm thì tâm tình của Hạ Dục mới có thể bình tĩnh lại.

Lần đầu tiên Trần Nguy gặp phải một vấn đề tà môn đến như vậy, đến giờ này cậu vẫn còn đang bối rối. Thấy Tôn Trình Phong tò mò đến cực điểm, Hạ Dục liền kể hết đầu đuôi câu chuyện kể từ khi cậu cùng Trần Nguy vừa tiến vào đến lúc đi ra ngoài, cậu còn nhấn mạnh rằng ngay cả chiếc bùa hộ mệnh cậu đeo cũng vừa bị hỏng.

Điều này khiến Trần Nguy nhớ đến ánh sáng trắng chói lóa khi rời bệnh viện, cậu liền hỏi Tiểu Dục ở bên cạnh: "Ánh sáng đó là gì vậy? Khi ánh sáng tắt, tôi cảm thấy có lực đang kéo mình, bất ngờ bị nới lỏng. "

Đó là lần đầu tiên Hạ Dục nhìn thấy sự xuất hiện của bạch quang, trong lòng nghi ngờ không kém Trần Nguy, suy nghĩ xong liền do dự nói:"Chắc là bùa có tác dụng thật, nên mới trực tiếp vỡ nát như thế."

Trần Nguy không truy cứu thêm, lại nghĩ đến chuyện khó tin trong bệnh viện:"Cậu nói thử xem, có phải chúng ta thật sự đã gặp chuyện gì đó bẩn thỉu đi?"

Hạ Dục lắc đầu, nhìn dáng vẻ của cậu đầy sự nặng nề và lo lắng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ.

Hạ Dục không nói rõ ràng rằng ngoài lá bùa ra, cậu thực sự còn có những suy đoán đáng ngờ hơn. Cậu lặng lẽ đưa tay lên, che đi cánh tay và bờ vai phải hơi nóng. Dường như có một đám lửa tụ lại, đốt cháy da thịt. Đó là bí mật của Hạ Dục, căn bản không ai biết ngoại trừ chính cậu và mẹ của mình.

Hạ Dục bình tĩnh kéo tay áo, nhìn xuống chữ Phạn màu đen trên vai và cánh tay của mình. Những chữ viết tiếng Phạn đó đặc biệt nhỏ, giống như những con kiến ​​xoắn. Phạn văn màu đen, khí thế quái dị, khiến người ta kinh hãi, tùy ý không dám chạm vào. Nét chữ rất sâu, như khắc vào máu thịt, dù lột da vẫn không tiêu trừ được.

Những ký tự tiếng Phạn này từ lấy từ khi còn trong bụng mẹ là cậu đã có. Trước đây cậu chỉ coi nó như một vết bớt, nhưng cậu lại không ngờ rằng vừa rồi nó còn có vai trò đó. Thực sự đã xua đuổi được những linh hồn ma quỷ vướng víu.

Hạ Dục buông tay đang mở ra ống tay áo, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu. Những từ tiếng Phạn này có cứu được cậu không? Những chữ viết tiếng Phạn này là gì?

Cậu hoàn toàn không thể đoán trước được.

Không lâu sau, Hạ Dục nhận được điện thoại của mọi người, nói rằng Trương Thạc đã được đưa đến bệnh viện, sau khi được cấp cứu về cơ bản vẫn bình an vô sự, vì vậy Hạ Dục và những người khác không cần lo lắng. Sau khi nói xong, người kia hỏi tình hình của ba người Hạ Dục, Hạ Dục cậu biết không ai tin vào thuyết ma và thần, vì vậy cậu đã giải thích một cách qua loa, không đề cập đến việc Trần Nguy bị ma kéo và các luồng ánh sáng trắng.

Tôn Trình Phong nghe vậy mừng rỡ nói: "Cũng may là Trương Thạc không sao, nếu không thì làm sao giải thích được. Quên đi, chuyện tối nay xong rồi, đừng nhắc tới nữa, chỉ cần mọi người không sao là được."

Sau khi nói xong Hạ Dục và Trần Nguy lập tức đồng ý, không ai muốn nhắc đến những chuyện không lành mạnh này nữa nên chuyển sang chủ đề khác nói chuyện, muốn nói một cái gì đó vui vẻ.

Ba người vừa nói chuyện phiếm liền nhanh chóng biến bầu không khí sôi trào, khi đang nói chuyện, Hạ Dục đột nhiên hắt xì một cái, sau đó chạm vào cánh tay lạnh lẽo, do dự: "Trần Nguy, Trình Phong, các cậu có cảm thấy lạnh không?"

Trần Nguy nói: "Có một chút, cảm thấy toàn thân đều lạnh."

"Không phải là điều hòa bị hỏng chứ?"

"Làm sao có thể? Chiếc xe vừa được tu sửa cách đây không lâu. Không có lý do gì mà lại hưu vào lúc này cả."

Tôn Trình Phong im lặng, khẽ sờ vào quạt gió điều hòa. Máy lạnh ổn, gió thổi ra mát rượi. Tuy nhiên, trong cỗ xe, không khí lạnh lẽo và u ám vẫn không tiêu tan, giống như toàn bộ cỗ xe đều được bao phủ dày đặc bởi khí lạnh này.

Khi đã gần mười hai giờ, Hạ Dục về đến nhà an toàn. Tạm biệt Trần Nguy và Tôn Trình Phong bước, cậu bước thẳng đến cổng.

Kể từ lúc thức dậy đến bây giờ, trải qua bao nhiêu chuyện, Hạ Dục mệt đến mức mí mắt trên đánh nhau với mí mắt dưới, khí lực hoàn toàn không còn. Cậu lấy chìa khóa ra mở nhẹ cửa, lo lắng sẽ đánh thức người mẹ vẫn đang say ngủ. Cậu là một gia đình đơn thân, được mẹ nuôi dưỡng một mình từ khi còn nhỏ. Sau đó, mẹ cậu đã kết hôn với người khác. Người cha ấy có tính khí cọc cằn và nghiêm túc lại có tính gia trưởng. Anh ta không thực sự đối xử bình đẳng với mẹ của cậu. Uống rượu say là thời điểm anh ta càng dễ đánh người. Nếu không phải laf sợ mẹ mình bị hắn đánh khi không có cậu ở nhà, thì cậu đã chuyển ra ngoài từ sớm.

Ở nhà đã tắt đèn, lặng lẽ, xuyên qua ánh sáng mờ ảo ngoài cửa sổ, cậu có thể thấy mờ mịt được. Hạ Dục không bật đèn, cầm điện thoại quen thuộc tìm đường đi. Phòng ngủ của cậu rất hẹp, nó được sửa sang lại từ phòng tiện ích trước đó nên vẫn tạm ngủ được. Mặc dù rất mệt và muốn đi tắm nhưng Hạ Dục đã từ bỏ vì cậu có thể dễ dàng đánh thức mẹ của mình. Cậu bước vào phòng tắm cẩn thận, đánh răng rửa mặt, sau đó nhanh chóng vào phòng ngủ, nằm trên giường.

Ngay khi đầu chạm vào giường, cơn buồn ngủ lập tức ập đến. Hạ Dục nhắm mắt lại để mặc cho những cơn sóng buồn ngủ tràn ngập trong tâm trí.

Hạ Dục đã ngủ thiếp đi. Tuy nhiên, nửa mê nửa tỉnh, cậu bàng hoàng khi cảm thấy có một bàn tay lạnh lẽo chạm vào mình, giống như đang vuốt ve bảo bối yêu quý.

Bàn tay ấy lạnh như gang, không có một chút nhiệt độ.

Hạ Dục theo bản năng trở mình chống cự, cố gắng tránh xa nguồn khí lạnh này. Chỉ là vừa động đậy, cậu đột nhiên bị kéo vào trong lòng ôm lấy lạnh lẽo, tay chân liền bị kẹp chặt lại. 

#u.hilarious_muyên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top