Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 55: Tiểu Hắc dị thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đoàn người thuận lợi mang theo vật tư từ chợ nông sản trở về sân vận động, Trương liên trưởng nhìn thấy bọn họ mang vật tư phong phú về như vậy thì rất là vui sướng.

"Triển Vân, cậu yên tâm, mấy thứ này sẽ có phần của các cậu, chỉ là xe các cậu quá nhỏ, mang theo mấy thứ này sẽ khiến cho người khác chú ý, cho nên bây giờ chúng tôi sẽ gửi ở quân đội. Chờ đến khi về căn cứ, tôi khẳng định sẽ đưa lại không thiếu một chút, nếu cậu không yên tâm, tôi có thể viết giấy chứng minh ngay lập tức." Trương liên trưởng biết, hành động lần này có thể thuận lợi như vậy là nhờ có sự giúp đỡ của bọn Triển Vân, cho nên hắn chủ động muốn đem một phần vật tư thu thập được phân cho bọn họ.

"Không cần như thế, chúng tôi tin tưởng Trương liên trưởng ngài."

Thời gian hơi muộn một chút, tất cả đội cứu hộ cũng đã trở lại, mang về hơn một trăm người, bọn họ không biết vì sao mà ở thành phố A lại ít người sống sót như vậy, chỉ có thể suy đoán rằng phần lớn người đã thoát khỏi thành phố, hoặc là đang trốn ở nơi khác.

Ba ngày cứu viện ở thành phố A đã kết thúc, quân đội đã lưu lại một ít thông tin thông qua xịt sơn đỏ lên các toà nhà, hoặc thông qua radio để giúp cho những người sống sót chưa biết thông tin có thể nhận được kịp thời.

Ban ngày nhiệt độ vẫn rất cao, tất cả mọi người tập trung nghỉ ngơi ở sân vận động, Trương liên trưởng thông qua máy vô tuyến liên lạc với Tưởng đoàn trưởng, trực tiếp trở về căn cứ.

Chỉ là buổi tối khi bọn họ về tới căn cứ, phát hiện có vài binh lính đang khuân vác thi thể từ khu phục vụ đi ra.
"Xảy ra chuyện gì?" Trương liên trưởng vội vàng xuống xe tiến hành dò hỏi.

Nguyên lai là do khu bên trong phục vụ xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn, có mấy người sống sót bởi vì lười đến xếp hàng nhận nước uống, cho nên trộm uống nước ở bên ngoài, bị cảm nhiễm ngoài ý muốn, phát sinh biến dị.

Tang thi đột nhiên xuất hiện, khiến cho dân chúng cực kỳ hoảng sợ, thiếu chút nữa tạo thành ảnh hưởng ác liệt, may mắn là nhóm quân nhân kịp thời ra tay, mới có thể khống chế được tình thế, không có tạo thành thương vong quá lớn, nhưng vẫn chết mấy người.

Mọi người đều thổn thức lắc lắc đầu, sau đó mới xuống xe tiến vào khu phục vụ.

Tô Duệ Triết cùng bọn Triển Vân rốt cuộc cũng có thể lái xe việt dã của chính mình một cách thoải mái. Hai anh em Trình Khải và Trình Kiều chỉ có thể ngồi chung với Trịnh Gia Hoà ở hàng ghế sau.

Tuy rằng bên trong không gian của Tô Duệ Triết có rất nhiều xe việt dã, nhưng chiếc nào cũng xa hoa, còn rất mới, nếu lấy ra ngoài thật sự quá chói mắt, chỉ có thể để bọn họ chịu uỷ khuất một chút. Chờ sau khi lên đường, có thể tìm một chiếc xe không có chủ ở trên đường tuỳ tiện lái là được.

Bọn Triển Vân đi tìm Triệu Binh, chuẩn bị đem Dư Đông Đông cùng mèo nhỏ trở về, nhưng lại có thể thấy được một màn thập phần kịch tính.

Mèo nhỏ Tiểu Hắc không hiểu sao lại bò lên trên một cái cột điện, sống chết cũng không chịu đi xuống, Đông Đông nho nhỏ đứng bên dưới ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng nôn nóng, uỷ khuất muốn khóc lên. Bọn Triệu Binh đều là những người cao to đang vò đầu bức tai muốn nghĩ cách đem Tiểu Hắc xuống.

"Đây là làm sao vậy?"

"Ca ca!" Đông Đông vừa thấy Tô Duệ Triết, đôi mắt tức khắc liền sáng lên, nhóc chỉ lên Tiểu Hắc đang đứng trên cột điện, nói: "Tiểu Hắc không biết tại sao lại như vậy, ngủ thật lâu thật lâu, trước đó vừa tỉnh lại đã chạy ra bên ngoài, còn không cho em ôm... Nó có phải không thích em hay không.... Ô ô......"

Đứa nhỏ này uỷ khuất muốn chết rồi, bạn của nhóc cư nhiên không để ý tới nhóc, thật sự khiến nhóc quá thương tâm.

"Đông Đông ngoan, không khóc nha, Đông Đông đáng yêu như vậy, Tiểu Hắc sao lại không thích em chứ? Nó sẽ nhanh xuống thôi." Tô Duệ Triết một bên an ủi đứa nhỏ, một bên đưa mắt ra hiệu cho Triển Vân.

Triển Vân khoé miệng run rẩy một chút, anh không thích leo lên cao như vậy đâu...

Vì thế Triển Vân lại đưa một ánh mắt cho Trịnh Gia Hoà, Trịnh Gia Hoà ngốc ngốc dùng ngón tay chỉ chỉ chính mình, đợi đến khi Triển Vân không kiên nhẫn gật gật đầu, hắn mới bừng tỉnh tiến lên.

Trịnh Gia Hoà có sức lực rất lớn, thời điểm leo lên cột điện cũng cực kỳ hữu dụng, hắn leo vừa nhanh vừa ổn, thực nhanh liền nắm lấy cái đuôi của Tiểu Hắc, "Ha ha ha, tôi bắt được nó rồi....."

Lời còn chưa dứt, Tiểu Hắc liền tạc mao bổ vào đầu hắn, nó ngao ngao vài tiếng, dùng móng vuốt trảo lên đầu và lỗ tai của Trịnh Gia Hoà.

Ngay sau đó, ánh mắt Trịnh Gia Hoà đột nhiên tan rã, cả người cứ như người mất hồn, rớt xuống dưới đất.

"Trịnh Gia Hoà!" Triển Vân nhanh chóng ra tay, kịp thời dùng dị năng thao tác khiến cho trọng lực của Trịnh Gia Hoà giảm đi, làm hắn rơi xuống như một cọng lông vũ, chậm rãi rớt xuống.

Sau khi Trịnh Gia Hoà rơi xuống đất, thực mau liền mở đôi mắt ra.

"Meo~." Tay chân của Trịnh Gia Hoà đồng thời chạm đất, thân thể giống như con mèo mà cuộn lại, nghiêng đầu phát ra một tiếng mèo kêu.

Đám người Triệu Binh cùng bọn Triển Vân: "..."

"Meo meo meo?!!." Mà Tiểu Hắc ở một bên đột nhiên nhảy cao ba thước, kinh hoàng thất thố phát ra tiếng kêu dồn dập.

Đây là tình huống gì?

Tất cả mọi người đều ngốc.

"Tiểu Hắc?" Đông Đông chớp chớp mắt, vươn tay tới Tiểu Hắc đang đứng trên mặt đất.

"Meo ~." Lại thấy Trịnh Gia Hoà vẻ mặt hưng phấn nhào về phía Đông Đông, dường như đang muốn nhảy lên người đứa nhỏ.

Vóc dáng Trịnh Gia Hoà tuy rằng có hơi gầy, nhưng rất là cao a, nếu cáu thân xác này mà đè lên người tiểu đậu đinh Dư Đông Đông, xác định là đè chết đứa nhỏ này mất!

Tô Duệ Triết vội vàng chắn trước người Dư Đông Đông, định ngăn chặn hai người họ. Nhưng mà sức lực của Trịnh Gia Hoà thật sự quá lớn, tay của cậu đẩy lên người Trịnh Gia Hoà cứ như đang đẩy bức tường, không chỉ không thể ngăn hắn lại, chính cậu còn bị đụng ngã.

Triển Vân chạy tới kéo Tô Duệ Triết đứng lên, Trương Sóc Lương dùng đất chôn hai chân Trịnh Gia Hoà lại, mới có thể ngăn lại động tác tiến lên của Trịnh Gia Hoà.

"Meo ~." Trịnh Gia Hoà uỷ khuất, kêu meo meo không ngừng...

"Meo meo meo!!! Meo meo meo meo meo!!!" Mà Tiểu Hắc đứng ở bên cạnh nhảy nhót lung tung, nguyên bản tiếng kêu mềm như bông đều trở nên có chút sắc nhọn, móng vuốt của nó sắc bén vô cùng, trực tiếp trảo ra mấy dấu vết thật sâu ở trên mặt đất.

"Tôi cảm thấy hình như tôi biết được có chuyện gì đang xảy ra..." Tống Thành Thư đột nhiên mở miệng nói.

Mọi người kỳ thật cũng loáng thoáng ý thức được cái gì đang xảy ra, nhưng là có chút không thể tin được.

Tống Thành Thư đi qua, đôi mắt bắt lấy Tiểu Hắc hỏi, "Trịnh Gia Hoà?"

Mèo con Tiểu Hắc lập tức gật đầu như giã tỏi.

Mọi người là đồng thời nhìn về phía Trịnh Gia Hoà đang bò trên mặt đất, động tác của hắn y như một con mèo, nhìn tay chân của mình không thể nhúc nhích, vẻ mặt ngây thơ.

Xem ra là Tiểu Hắc cùng Trịnh Gia Hoà thay đổi thân thể, Tô Duệ Triết cảm thấy có thể Tiểu Hắc đã xảy ra tiến hoá, cậu đã từng nghe nói qua, thời kỳ mạt thế động vật cũng sẽ xuấ hiện tiến hoá, chỉ là những trường hợp như vậy thật sự quá ít, cậu không thể tưởng tượng được, chỉ mới hai tháng mà con mèo Tiểu Hắc này cũng có thể tiến hoá.

"Vậy bây giờ phải làm sao đây?" Hai người họ sẽ không phải vẫn luôn như vậy chứ...?"

"Không biết, trước cứ mang bọn họ lên xe đã, không cần chậm trễ đội ngũ xuất phát."

Mọi người lập tức dựa theo mệnh lệnh của Triển Vân, mang Tiểu Hắc cùng Trịnh Gia Hoà cùng nhau lên xe. Đội ngũ đồng loạt xuất phát.

Đáng ăn mừng chính là, sau ba giờ Tiểu Hắc cùng Trịnh Gia Hoà lại thay đổi trở về.

"Trời đất ơi! Thật là đáng sợ! Tôi còn tưởng rằng từ nay về sau tôi sẽ là một con mèo!" Trịnh Gia Hoà lòng còn sợ hãi mà ôm lấy đầu mình.

"Ai bảo cậu đi túm lấy cái đuôi của Tiểu Hắc? Xứng đáng bị nó cắn!" Tống Thành Thư tức giận trừng hắn một cái.

Dựa theo kết quả thảo luận, bọn họ cho rằng dị năng của Tiểu Hắc chính là có thể trao đổi thân thể với người khác, hơn nữa còn có thể phục chế dị năng của đối phương. Thời điểm Trịnh Gia Hoà ở trong thân thể của Tiểu Hắc, móng vuốt của hắn sắc bén vô cùng, lực cũng rất lớn, mà Tiểu Hắc ở trong thân thể Trịnh Gia Hoà cũng có một lực lượng đồng dạng như vậy.

Chỉ là dị năng của Tiểu Hắc có tác dụng khác hay không, hiện tại cũng chưa biết được, chỉ có thể để về sau từ từ tìm hiểu tiếp. Dù sao Tiểu Hắc cũng chỉ là một con mèo, cũng không phải người, bọn họ cũng không thể nói chuyện với nó.

Đường đi về quân khu vẫn rất thuận lợi, ban ngày bọn họ nghỉ ngơi, buổi tối tiến lên, ước chừng bốn ngày, đến rạng sáng ngày thứ năm đã đến căn cứ người sống sót do quân khu Phương Nam thành lập.

Căn cứ Phương Nam được cải tạo từ một toà trấn nhỏ, tường thành căn cứ cao chừng năm mét, chỉ là còn chưa xây dựng xong, dàn giáo thoạt nhìn có chút cũ nhưng cũng đủ nguy nga khí phách. Bọn họ đi qua cổng chính, nhìn thấy bên trong có rất nhiều người đang bận bận rộn rộn.

Đoàn xe dừng lại, tiến vào căn cứ cần phải đăng ký, ví dụ như họ tên, tuổi tác, căn cứ cũng thông báo những điều lệ và quy định, sau đó phát cho bọn họ một mảnh giấy cứng, bên trên viết thông tin cá nhân cơ bản của bọn họ, đây là giấy cư trú tạm thời của bọn họ. Chờ đến một tuần sau mới có thể đổi giấy cư trú chính thức.

Người sống sót được tiến vào căn cứ miễn phí, cũng được an bài chỗ dừng chân, nhưng căn cứ chỉ cung cấp miễn phí chỗ ở và ăn uống ba ngày, sau đó người sống sót phải dựa vào chính bản thân đi làm công kiếm điểm để thuê nhà cùng đồ ăn.

Tin tức này khiến cho một số ít người sống sót bất mãn, nhưng hiện tại thế đạo không còn như trước, vật tư thập phần khan hiếm, muốn không làm mà hưởng, nằm không dựa vào quốc gia nuôi là không có khả năng.

Bọn Triển Vân hiểu biết một chút chế độ tính điểm ở nơi này, đàn ông hỗ trợ căn cứ cây dựng thì một ngày được tính năm điểm, phụ nữ hỗ trợ nấu cơm cùng quét tước thì một ngày nhận được ba điểm, làm đủ một tháng có thể đổi lấy hai cái bánh bao hoặc màn thầu trắng, còn có một chén canh, mà chỗ ở chỉ tốn một điểm. Có thể nói, chỉ cần người sống sót nguyện ý làm việc, sẽ có chỗ ăn chỗ ở đầy đủ. Tuy rằng nơi ở đều xếp nhiều giường chung một nơi, ăn đều là ăn cơm tập thể, nhưng khẳng định sẽ tốt hơn so với bên ngoài.

Nếu người sống sót mang theo một ít vật tư, có thể đổi thành điểm, dùng điểm đó để đổi lấy chỗ ở tốt hơn cùng với đồ ăn ngon hơn, hoặc là các nhu yếu phẩm khác.

【 Tiểu kịch trường 】
Trình Kiều: Hơn 50 chương tôi mới có mặt! Như vậy không uổng phí cái khuôn mặt đẹp này của tôi hay sao?!
Trình Khải: Ít nhất cũng không làm cánh đàn ông nơi này thất vọng!
Trịnh Gia Hoà: Người đẹp! À không, người đẹp có chút mạnh mẽ!
Trình Kiều: [Beep—] ( tự động tiêu âm ) tên họ Trình kia! [Beep—] Tôi muốn đoạn tuyệt quan hệ anh em với anh a!!!
Trịnh Gia Hoà nhanh chóng lui về phía sau: Cái này hình như không giống với trong tưởng tượng của tôi lắm thì phải?!!
Triển Tiểu Vân: Ây da... Kiều Kiều từ nhỏ đã sống trong quân khu, có chút thô cuồng... Mạnh mẽ không kiềm chế được →_→
Trịnh Gia Hoà: Nguyên lai câu mạnh mẽ không kiềm chế được là dùng như thế này sao?!
Triển Tiểu Vân: Kỳ thật cô ấy cũng rất tốt... A! Trình Kiều! Cô đem cái móng vuốt của cô bỏ ra khỏi mặt của vợ tôi ngay! Bằng không tôi chém chết cô!
Trình Kiều: [Beep—] không bỏ ra đó! Anh [Beep—] cắn tôi a!
Trịnh Gia Hoà: Ha hả! ảo ảnh tiêu tan →_→
Trình Kiều: Nè! Chàng trai đứng bên kia, cậu ở bên đó nói thầm cái gì đó? Ai nha! Lớn lên trông cũng đẹp trai cao ráo đó, có muốn quen tôi không nào?!
Trịnh Gia Hoà: Không! No! Quá đáng sợ! Lão đại, help!
Triển Tiểu Vân: Chúc hai người hoà hợp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top