Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Dịch: Ramen - Beta: Chá

Tiết trời hôm nay lại đẹp không ngờ. Nắng vàng ấm áp rơi trên người, khiến kho hàng ẩm thấp như sáng bừng lên đôi phần.

Từ lúc bắt được tư tử con về đến giờ lồng của nó không có dấu vết xê dịch. Hôm nay phá lệ dời lồng đến góc khuất, chừa ra khoảng sân trống giữa kho hàng.

Đám người dị năng giả quây quần quanh mớ hàng mới mua về hôm qua, ngó đông ngó tây, có tên lớn gan vươn tay định lấy thử một cây.

"Mớ cải thảo này ngậm đủ thủy linh luôn à. Đội phó, anh mua ở đâu mà hay thế?"

"Cải thảo, cải thìa, củ cải, măng tây, hành lá... Từ khi mạt thế ập xuống tới giờ, tao còn chưa thấy được rau củ đa dạng như thế."

"Bẻ một miếng nếm thử được không? Đám mình toàn ăn thứ rau nát vừa úa vừa dập, lâu lắm rồi chưa được ăn rau cỏ xanh tươi thế này."

"Ai mà ngờ có ngày lại lâm vào cảnh này. Ngày xưa thì chê ỏng chê eo, giờ muốn ăn cũng không biết đào đâu ra."

Văn Bân dành vài giây liếc nhìn bọn họ một cái, hừ lạnh: "Đó là đồ dùng để chiêu đãi khách quý cho ngày mai. Phá cho hư đi rồi lại chọc đội trưởng nổi điên."

"Hơi sai sai. Đội phó à, sao lại toàn là rau thế này? Anh không mua thịt à?" Một tên dị năng giả cất tiếng ồm ồm.

Văn Bân khép mắt lại, nằm ườn ra trên ghế phơi nắng, không để mắt đến đám thuộc hạ đang làm ầm ĩ kia.

Lâm Hoành Vĩ vừa tới đã nghe được lời của tên thuộc hạ kia, vội vã đi đến giữa kho đẩy đám người kia dạt ra, cẩn thận xem xét những món hàng Văn Bân mang về.

Thấy đúng y như lời thuộc hạ nói, chỉ có rau dưa chứ không có lấy một miếng thịt, không khỏi cảm thấy kỳ lạ: "Văn Bân, chuyện gì đây?"

Đại ca đã hỏi thì sao không thể không đáp.

Văn Bân mở to mắt bất đắc dĩ đáp: "Điểm tích lũy không đủ."

Không đủ điểm tích lũy?

Lâm Hoành Vĩ không hiểu cho lắm.

Tuy rằng gã ta mang theo người đi săn trộm thú biến dị ở ngoại ô để buôn bán, nhưng nhiệm vụ ở thành phố S gã cũng đều phái thuộc hạ đi làm để kiếm điểm tích lũy. Hơn nữa, những kẻ khác muốn lấy lòng hắn nên hẳn là phải đưa nhiêu điểm tích lũy, sao lại nói là không đủ?

Chẳng lẽ có kẻ đứng giữa kiếm tiền ăn mảnh.

Nghĩ đến đây sắc mặt Lâm Hoành Vĩ khó coi vô cùng.

Văn Bân không cần động não cũng biết tỏng Lâm Hoành Vĩ đang nghĩ cái gì. Vì tránh bị hiểu lầm, hắn ta đành cố nén ủ rũ trong lòng mà giải thích:

"Một trận bão tuyết đã khiến hơn nữa mặt hàng rau củ ở thành phố dập chết, cho nên giá thành toàn bộ mặt hàng đều nâng lên. Đội trưởng anh nhìn mớ cải thảo trong tay đi, lúc trước chỉ cần 10 điểm, giờ thì phải bỏ ra tận 50 điểm. Điểm của chúng ta căn bản không đủ. Muốn mua được nhiều thứ vậy về thì người ta đã nể mặt mũi anh mà ưu đãi nhiều rồi."

Sau mạt thế, không rõ thổ nhưỡng có vấn đề gì mà sản lượng cho ra rất thấp, hầu như 10 hạt gieo xuống chỉ có 1 hạt nảy mầm, vài tháng trước còn diễn ra một cuộc bạo loạn vì thiếu hụt rau củ quả.

Căn cứ phải nghiên cứu không ngủ không nghỉ những mấy ngày, giải đáp rằng dị năng giả hệ mộc có thể cải thiện tình trạng này mới trấn an được lòng người. Tuy nhiên, lượng dị năng giả hệ mộc căn bản không đủ đáp ứng nhu cầu của căn cứ, dẫn đến tình trạng rau củ càng lúc càng quý hiếm.

Sắc mặt Lâm Hoành Vĩ khá khẩm hơn tí: "Các đội khác đâu?"

Rau đã ít, thịt còn không có.

Không sao, chỉ cần chèn ép bốn đội khác là được.

"Bọn họ cũng thế, thậm chí còn tệ hơn đội mình."

Nhóm dị năng giả bên cạnh nghe bọn họ nói vậy, mặt mũi đau khổ, trong mắt đong đầy hâm mộ.

"Thế thì tốt, nghe nói dị năng giả hệ mộc trong căn cứ ngày nào cũng được ăn rau ngậm thủy linh. Thi thoảng cấp trên sẽ cấp thịt thà để khen thưởng bọn họ."

"Mày nói coi, sao lúc đầu tao không thức tỉnh dị năng hệ mộc chứ. Giờ chỉ biết nhìn người ra chảy nước miếng."

"Ngược đời, khi mạt thế vừa tới thì dị năng hệ mộc và hệ thủy không phải bị người người ghét bỏ à, giờ thì lại máu chiến thế."

Một tên dị năng giả đầu óc tương đối nhanh nhẹn, cười hì hì nói với Lâm Hoành Vĩ:

"Đội trưởng, hay là anh đến căn cứ đào một tên dị năng giả hệ mộc của căn cứ về đi? Cứ nói với hắn là nếu chịu tham gia đội mình thì có thể giúp hắn bắt một con thú biến dị miễn phí. Dị năng giả hệ mộc lực sát thương thấp thế lại chả rung rinh liền!"

Lâm Hoành Vĩ trầm tư, cảm thấy chủ ý này cũng khá tốt: "Đợi đợt khai trương này kết thúc, tao vào thành hỏi thử."

Nhìn lướt qua kiểm kê nhân số một chút, Lâm Hoành Vĩ lúc này mới phát hiện có gì không đúng: "Mạnh Tuyết đâu?"

Đám dị năng giả trề môi, ý bảo gã nhìn ra sau đi.

Lâm Hoành Vĩ quay đầu, thấy Mạnh Tuyết đang ngồi xổm trước lồng thú, quay lưng lại với mọi người không biết đang làm gì.

"Mạnh Tuyết, mày làm gì đó?"

Mạnh Tuyết ngoái đầu, môi mấp máy chỉ vào hai cục bông nằm im ru trong lồng sắt: "Đội trưởng xem thử, hai con này nhìn có vẻ hơi uể oải, em nghĩ có khi nào chúng nó bệnh rồi không."

Lâm Hoành Vì tới nhìn thử một lượt, thấy đúng như lời Mạnh Tuyết nói.

Sư tử con trong lồng thì còn đỡ, nằm im thin thít, cái đuôi quất tới quất lui, con người vàng nhìn chằm vào bọn họ không chớp mắt. Trong mắt ẩn chứa ý cảnh giác, dường như đang cảnh cáo bọn họ không được tới gần.

Lo là lo cục bông nằm trên đầu sư tử kìa. Nó cuộn mình lại như quả cầu, cái đuôi xù vắt lên trên mũi, nằm thừ ra đó không nhúc nhích, dáng vẻ không có tinh thần cho lắm.

Lúc Văn Bân xác định nó là con non họ báo tuyết, trong lòng Lâm Hoành Vĩ quý con báo tuyết con này như vàng như bạc.

Quả thực là ngậm trong miệng thì sợ tan, ôm trong tay thì sợ rớt.

Gã không rõ tại sao báo tuyết ở cao nguyên lại lạc tới đây. Gã chỉ biết rằng, trước khi mạt thế thì báo tuyết đã cực kỳ quý hiếm, sau mạt thế lại càng có giá trị liên thành.

Càng không bàn đến con non này còn lại động vật biến dị.

Đã thế việc một con báo tuyết cao nguyên lạc đến bình nguyên sống sót được mấy năm, ắt không nằm trong phạm vi gã phải bận tâm.

Mạnh Tuyết e dè nói: "Hay là đội trưởng này, mình mở lồng ra xem xem nó bị sao nhé?"

Lâm Hoành Vĩ có hơi do dự.

Muốn vào lồng sắt dưới mí mắt con sư tử con đang rình mồi này thì cần phải tiêm gây mê mới được. Nhưng mai là ngày khai trương rồi, con sư tử này mà bệnh thì gã lo sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả bán hàng.

Bạch Duẫn Dương đang nhắm mắt dưỡng thần khẽ động hai tai, thấy Lâm Hoành Vĩ thật sự đang do dự mới không cam lòng mở to mắt.

Nó rề rà bọ dậy từ đầu của sư tử, ngồi thẳng lên ngáp một cái, cái eo lười duỗi ra.

Vì muốn chứng minh là mình nãy giờ là ngủ thôi, cục bông vẫy vẫy cái đuôi, nhảy phốc một cái đạp nhẹ đến mặt đất trước mặt hai người bọn họ, nhìn đối diện cả hai qua khung lồng.

Hai mắt tròn xanh thẳm nhìn bọn họ không chớp mắt.

"Chắc là không sao đâu, hẳn là đang ngủ thôi." Lâm Hoành Vĩ thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Trong lòng Bạch Duẫn Dương cũng đồng ý.

Chập sáng nay khi nhóc và Thanh Trạch về tới kho hàng, mắt thấy mãng xà bò lại vào tầng ngầm của nhà kho thì nhóc mang theo mảnh vỡ Bạch Bàn mà Thanh Trạch đưa đi đến kho hàng của Sói Xám và Khỉ Mẹ.

Trải qua một loạt chuyện, Sói Xám và Khỉ không hẹn mà cũng thống nhất đoàn kết mới là sức mạnh. Đối với lời mời chào từ Thanh Trạch, bọn chúng không hề do dự mà đồng ý ngay tắp lự.

Bạch Duẫn Dương dâng lên hai viên tiêu thực cho chúng, giúp chúng có thể tiêu hóa năng lượng của Bạch Bàn trong vẻn vẹn một ngày ngắn ngủi.

Nhân lúc ráng đỏ chưa ló dạng để tránh nguy hiểm, ai dè lúc về tới mới hiểm nguy, nhóc ta suýt nữa bị người ta phát hiện ra. Nằm sấp bất động còn là vì muốn trấn áp sư tử con đang có xu hướng thẳng niêu này.

Bởi vì gặp được sư tử mẹ trong rừng nên trên người nhóc cũng dính theo mùi hương của sư tử, quay về đây thì sư tử con ngửi được mùi hương của mẹ lại quậy ầm lên, xém nữa xông lên húc đầu vào lồng sắt.

Thế nên Bạch Duẫn Dương bị dí vào đường cùng đành phải nằm lên đầu nó để trấn áp, tránh để chuyện này đẻ chuyện kia.

"Gừ gào–"

Vừa thấy hai kẻ kia rời đi, sư tử con đáng thương mới bị áp chế chỉ đành bám lấy lồng sắt trừng mắt hung dữ. Ánh mắt u ám gắt gao bám lấy Lâm Hoành Vĩ, lộ ra một thoáng hung bạo của mãnh thú.

Dựa vào dáng vẻ này của nó, nếu không có lồng sắt ngăn thì giây trước giây sau nó đã nhào lên xé nát người kia thành từng mảnh vụn. Chỉ có thế, lúc này Bạch Duẫn Dương mới tỉnh táo nhận ra một mặt tàn bạo khác của sư tử con.

Đuôi xù từ tốn xoa xoa sư tử con, bảo nó tạm thời bớt nóng lại.

Thấy được sư tử dần bình tĩnh lại, ánh mắt của Bạch Duẫn Dương sáng lên, dán mắt vài đống rau củ nằm giữa giữa kho. Đây là rau dưa do dị năng giả hệ mộc trồng được bằng dị năng... Không biết mùi vị ra sao nhỉ.

Tận đáy lòng của cục bông tò mò nhung nhớ mớ rau củ ấy không thôi. Đang nghĩ lúc chạy trốn có nên làm thử một miếng không thì có một người vội vã chạy từ ngoài vào kho hàng.

"Đội trưởng, em nghe đội trưởng Cố nói lần này vào trong thành thu mua đồ không mua được thì quá thất lễ, muốn giết bớt những con thú biến dị đã già hoặc bị thương để lấy thịt chiêu đãi khách quý!"

Bạch Duẫn Dương đột nhiên ngẩng đầu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top