Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16

Dịch: Ramen - Beta: Chá

Dị năng giả chết trân nhìn những gì xảy ra trước mắt.

Vang lên cùng lúc tên cấp dưới định xuống tay tiêm thuốc không chỉ có tiếng súng nổ, mà còn có tiếng gào thét đầy oán giận của Khỉ Mẹ trong lồng.

Nó nhanh chóng lách người tránh mũi kim đang xông thẳng tới, một tay che chở đứa nhỏ trong lòng mình, tay còn lại nắm chặt thành quyền đấm hết sức bình sinh vào thẳng song chắn lồng.

Răng– rắc–

Cái lồng đặc chế được trộn bột của Bạch Bàn liên tục hứng chịu từng đấm từng đấm điên cuồng của Khỉ Mẹ bị cuối cùng đã nứt toác ra, đứt đoạn thành mấy khúc.

Khỉ Mẹ đứng trên lồng quét mắt nhìn một vòng, tựa như đang khắc sâu dáng vẻ của những tên dị năng giả này vào trong lòng.

Không ổn, sao con khỉ này bình tĩnh quá vậy.

Dưới cái nhìn vô cảm của Khỉ Mẹ, dị năng giả đang vây chung quanh chợt mất tự chủ lùi về sau vài bước.

"Đội trưởng Cố, chuyện này là sao đây. Bên chị không có lồng chuyên dụng à?"

"Đập vỡ được cả lồng thì hẳn là thú biến dị cấp hai rồi. Giết đi không phải uổng phí quá sao."

"Phải đó, không thì thuần dưỡng nó kỹ để nó nảy sinh trí nhớ rồi lại nhốt nó vào đi."

Mặc dù con Khỉ Mẹ này thoát ra được thì đám người ở đây cũng không quá bận tâm. Dù sao người trong kho đều là dị năng giả với nhau cả, muốn vây bắt con khỉ này thì dễ như bỡn.

Chỉ đến khi bọn họ nghe tiếng thú gầm từ bốn phương tám hướng mới dần dần cảm thấy chột dạ, cước bộ càng thêm lộn xộn.

"Chuyện quái gì đây, bọn nó đang gào cái khỉ gì thế?"

"Sao chúng nó có thể đoàn kết lại như vậy hả?"

Tiếng thét gào của bầy thú lẩn quẩn bên tai, những oán hận cùng sự khát cầu có thù tất báo ẩn trong đó không khó để nhận ra.

Dị năng giả có mặt ở đây ai nấy dần cũng ầm ĩ hẳn lên.

Mặt mày Lâm Hoành Vĩ căng cứng, gã dẫn đầu chạy ngược về kho của đội mình. Gã chưa chạy được mấy bước, một tiếng rít lớn vọng từ hướng đông bắc đã khiến mặt gã biến sắc.

"Văn Bân, mày dẫn người đến kho ngầm xem thử bên đó có chuyện gì."

Văn Bân gật đầu, nhấc chân đổi hướng.

Một con quái thú khổng lồ từ đâu bay tới, mạnh mẽ đáp thẳng xuống ngay bên chân hắn nhằm cản bước hắn lại. Văn Bân híp mắt nhìn cánh cửa lớn suýt chút nữa đã đổ sập lên người mình, gắng gượng mở to mắt giữa cát bụi mịt mù. Lâm Hoành Vĩ và đồng bọn trợn mắt, há hốc miệng nhìn cánh cửa kho lớn tổ chảng nay chỉ còn một nửa.

Phịch, phịch, phịch...

Tiếng chân dẫm lên tấm cửa gỗ kho vang tới mỗi lúc một gần. Âm thanh bước chân cứ khều qua khều lại trong lòng những kẻ ở đây, như có như không, lại khiến chúng run rẩy từ trong tâm khảm.

Một bé con trắng bóc ló cái đầu xù ra khỏi cánh cửa kho còn sót lại.

Tên dị năng giả sau lưng Lâm Hoành Vĩ cười khẩy: "Hóa ra là nó cố ý hù dọa. tuy không biết nó thoát ra khỏi bằng cách nào, nhưng chút nữa bắt nó lại thì nó tới công chuyện đây..."

Nửa câu còn lại dính chặt vào lưỡi, không thốt ra được tiếng nào. Hai mắt trợn trắng như sắp lồi ra tới nơi, trong đáy mắt vẻn vẹn chỉ có nỗi khiếp đảm.

Đằng sau nhóc sư tử, từng lớp động vật biến dị im lặng bước theo ra ngoài. Trật tự xếp ngay hàng thẳng lối như một đội quân đầy kỷ luật.

Chúng nói nhìn đăm đăm vào những tên đầu sỏ đã bắt nhốt chúng, tàn bạo và khát máu dâng lên trong con ngươi như ma chướng giăng trong đáy mắt, thèm khát xé xác những con giun dế này thành trăm mảnh không thôi.

Thân thể được rèn luyện nhờ việc hấp thụ linh nhũ mấy ngày qua đã tốt hơn phân nửa, chúng khom thấp người, móng vuốt bén nhọn giương ra, nhe hàm răng nanh sắc lẹm, ánh mắt như đóng đinh lên người dị năng giả đang vây quanh cửa.

Nghe thấy từng đợt tiếng thú gầm từ phía kho hàng, trong lòng Lâm Dật An dâng lên dự cảm không hay. Mắt thấy Lâm Hoành Vĩ bỏ đi vội vàng, hắn chẳng kịp nghĩ nhiều mà dẫn cả đội quay về kho nhà mình. Kho hàng treo cờ trắng so với xưởng chính đang ngày một náo loạn lại có vẻ yên tĩnh hơn.

Nhưng lại là sự yên tĩnh đến lạ thường.

"Lý Lực." Lâm Dật An dừng chân lại, trong tiếng gọi mang theo chút hoảng loạn khó mà nhận ra được.

Người đàn ông lực điền đi phía sau bỗng thấy kỳ lạ, đáp lời: "Sao thế đội trưởng?"

"Mày tời phòng bảo vệ khởi động hết lưới điện lên, sau đó mang toàn bộ kim tiêm có trong kho tới đây cho tao."

Tuy Lý Lực thấy là lạ nhưng vẫn vâng lời làm theo.

"Sao mình không vào thẳng luôn hả đội trưởng?" Một tên cấp dưới lấy làm lạ, hỏi ngược lại.

Lâm Dật An vừa định đáp lời, nụ cười hòa nhã của hắn còn chưa kịp dán lên mặt đã nghe thấy tiếng gầm vang trời, đập nát chút may mắn mà hắn hi vọng.

Một luồng gió bén như dao quét tới muốn rạch nát đất trời, cổng chính làm từ thép đặc chế bị cắt vỡ thành từng mảng to như nắm đấm. Lâm Dật An lăn một vòng trên đất, trộm vía tránh được một đòn sát chiêu chí mạng.

Nhưng thuộc hạ của hắn không hề may mắn được như vậy.

Lâm Dật An nằm trên đất thở dốc khó khăn vừa ngẩng đầu lên đã thấy được trên người thuộc hạ của mình chằng chịt vết thương đang từ từ rỉ máu, sự kinh hồn khiếp đảm trên mặt vẫn còn y nguyên, hai tay ôm chặt lấy cổ mình.

"Hộc hộc."

Máu tươi tuôn ra thành dòng theo kẻ tay, dù có dốc hết sức cũng vô pháp níu giữ được sinh mệnh đang treo qua kẻ tay của họ.

Trong chốc lát, cả một đội gồm 30 dị năng giả của Lâm Dật An chỉ còn sót lại một mình Lý Lực đã chạy tới phòng bảo vệ. Chống cánh tay mềm oặt suýt xụi lơ lên đất, Lâm Dật An cắn môi bò dậy, chạy nhanh đến hướng cửa. Trong lúc chạy xiêu xiêu vẹo vẹo, hắn vô tình quay đầu lại liền thấy con Sói Xám tuyệt vọng khốn khổ trước kia, nay lại nhìn hắn giễu cợt.

Trong xưởng có động tĩnh khác thường, bốn đội còn lại hoảng hốt chạy về xem tình hình kho của mình.

Chỉ riêng đội của Cố Vân, vốn từ đầu đã xảy ra trên chính sân nhà.

Cố Vân nhìn hình bóng ôm con của Khỉ Mẹ, tàn nhẫn ra lệnh với cấp dưới: "Bắt nó lại cho tao, sống chết gì cũng được."

"Nhưng chị Cố Vân à, nó đã thăng lên cấp hai rồi, tụi em..." Lục Dao chần chờ.

Đội của họ vốn không có con thú biến dị cấp hai nào, nên mới dẫn đến cục diện yếu thế của đội họ trong xưởng này. Nếu có được thú biến dị cấp hai, nói không chừng bọn họ có thể bước cao hơn một bậc cũng nên.

Cố Vân vẫn lạnh giọng: "Không biết điều thì cần làm đếch gì. Tiểu Huy muốn ăn, vừa hay có cái bồi bổ cho nó."

Cố Hiểu Huy đang ngồi xổm bên cạnh vội vàng gật đầu.

Khỉ Mẹ giữ chặt đứa nhỏ trong tay mình, ánh mặt bâng quơ hạ xuống người đứa trẻ 15 - 16 tuổi kia.

Hồi chuông cảnh báo rung lên trong lòng Cố Vân, gắt gỏng với thuộc hạ: "Mày còn đực mặt ra đấy làm gì, giết nó liền cho tao!"

Tên dị năng giả phụ trách tiêm thuốc mới nay lật đật tiếp tục công việc đang dở dang.

Một luồng gió vút tới từ đằng sau lưng, bả vai bị đè sụp xuống. Dị năng giả quay đầu cảnh giác.

Một bé mèo trắng tinh với hai mắt tròn xoe đang ngồi chễm chệ trên vai hắn, nũng nịu "ngao-" một cái vờn vờn hắn.

Đi kèm với tiếng kêu làm nũng là cái vuốt hung hăng xé thẳng một miếng thịt trên mặt hắn xuống.

"Aaa!!" Dị năng giả gào lên thảm thiết.

Cố Vân sợ điếng người, vội nhìn về hướng kho hàng của mình.

Từng con thú biến dị bình tĩnh ngồi thụp xuống, không biết chúng đã ngồi bao lâu rồi, ánh sáng quỷ dị lập lòe trong mắt chúng.

Khỉ Mẹ há to miệng, ngọn lửa hừng hực ngưng tụ lại trong vòm miệng nhoáng cái đã tụ thành một quả cầu lửa, nó nhắm mục tiêu vào thẳng khuôn mặt kinh hãi của Cố Hiểu Huy mà thổi.

Ầm!

Quả cầu lửa vừa chạm đến cơ thể đã phát nổ, áp lực lớn đến mức chấn văng người ngã ầm trên mặt đất.

"Aaaaaa!!" Cố Vân ôm mặt gào thét lăn lộn trên đất, làm cách nào cũng không dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt đầu mình.

Những dị năng giả vừa định ra tay lập tức đình chỉ động tác. Nhìn đội trưởng nhà mình đang lăn lộn dưới đất xong lại nhìn đến Cố Hiểu Huy - kẻ vừa kéo mẹ mình ra làm bia đỡ mà há hốc miệng, nghẹn họng không nói được gì.

Cố Hiểu Huy ngơ ngác nhìn hai tay của mình, tựa như nó cũng không tin vào chuyện mình vừa làm ra.

Cảm nhận được sự kỳ thị rõ rệt trong mắt những dị năng giả quanh đây, khuôn mặt nó trắng bệch, vội xua hai tay: "Tôi... tôi không có cố ý mà... Tôi không cố ý lôi mẹ vào, thật sự là không cố ý mà!"

Vì để chứng minh bản thân không nói dối, nó lầm bầm: "Tôi chỉ vì bị hù chết khiếp thôi. Tôi không biết là mẹ đang đứng cạnh mà, ai bảo bà đứng cạnh tôi... Đúng, là lỗi của bà ấy cả. Tại bà ấy đứng cạnh tôi! Không phải tại tôi, tôi không có lỗi!"

Cố Hiểu Huy lảo đảo đứng lên, như điên như dại cắm đầu chạy về cổng kho hàng.

Người đàn bà lăn lộn trên đất dần dần rên nhỏ lại, động tác cũng mỗi lúc chậm hơn. Đợi đến khi nhóm dị năng giả dập tắt lửa trên người thì đã chẳng còn động tĩnh gì nữa rồi.

Đội trưởng chết rồi, bọn hắn còn ở đây làm quái gì.

Một tên dị năng giả chậm rãi lùi lại.

Những kẻ còn lại cũng thuận thế lùi bước theo.

Chẳng qua, những con thú biến dị vốn đợi ngày này từ lâu lại không bỏ qua dễ vậy. Chúng thong dong nện từng bước chân bao quanh lại như mèo vờn chuột.

Vị thế thợ săn và con mồi chớp mắt đã hoán đổi cho nhau.

Dương Phan của đội Xanh và Tề Dịch đội Hồng chật vật chạy thoát khỏi kho hàng. Bọn chúng ngó lơ sự cầu cứu của thuộc hạ phía sau, liều mạng chạy đến nơi đậu xe.

Giữa đường bọn chúng gặp phải Lâm Dật An thương tích chằng chịt cùng với Lý Lực. Bốn kẻ hiệp lực, dị năng trong tay phóng ra liên tục, đẩy lùi những con thú biến dị trước mắt.

Vất vả lắm mới chạy đến bãi đậu, bốn người hoảng loạn ngồi lên xe. Dương Phan run lẩy bẩy sờ vào túi chợt biến sắc, mặt mày tái nhợt như sắp chết: "Chìa khóa xe đâu?"

Tề Dịch gầm gừ: "Tao biết thế đếch nào được."

Hai kẻ trong lòng chỉ có hèn nhát chứ biết gì tình nghĩa anh em bèn đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.

"Hôm qua tao đưa cho mày rồi."

"Có cái quần, mày nói mày để trên bàn. Tao có thấy đếch đâu."

Lâm Dật Anh thấy hai tên kia anh đùn tôi đẩy thì nóng cả mắt, tự lục soát túi mình, may mắn thay phát hiện trên người mình có chìa khóa.

May quá, mình có thể tự lái xe chạy trốn rồi.

Hắn nháy mắt ra hiệu cho Lý Lực, bảo hắn xuống xe.

Hai thằng mặt dày là Dương Phan và Tề Dịch thấy thế cũng cụp đuôi bám theo.

Vòng vèo một hồi đã nhìn thấy xe trong gang tấc, có tiếng nói yếu ớt của Lý Lực vọng lại.

"Đội trưởng... Cái quái gì thế?"

Bọn họ bước chậm dần rồi dừng hẳn lại.

Như hồi trống đang gõ dồn dập chợt ngừng ngang, nện thẳng vào thần kinh bọn họ. Bầu không khí căng thẳng như dây đàn, tưởng chừng sẽ đứt ngay tức khắc.

Một con nhím dài gần 20cm đang từ tốn bò bên cạnh xe. Sau khi trải qua quá trình biến dị thì gai nhọn trên người lóe lên ánh kim của kim loại.

Việc con nhím người đầy gai nhọn này đang làm chính là chọc thủng lốp xe.

Xì—

Lốp xe mất hơi mà xẹp dần xuống, cũng như những kẻ ở đây đang rơi xuống vực sâu.

Thấy chủ xe tới, con nhím đang xì lốp xe vô cùng thành thạo đứng dậy, gai nhọn trên lưng rung lên như đang hồ hởi chào hỏi bọn họ.

Đôi lời: Sắp có bão tới chương 24, mọi người nhớ ghé sang web https://ramennoodle1100.wordpress.com/2019/06/21/edited-mac-the-manh-thu-hoanh-hanh-hac-bach-truc-diep-%E6%9C%AB%E4%B8%96%E8%90%8C%E5%85%BD%E6%A8%AA%E8%A1%8C-%E9%BB%91%E7%99%BD%E7%AB%B9%E5%8F%B6/ để ủng hộ truyện cho Ramen nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top