Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

Dịch: Ramen - Beta: Chá

Thanh Trạch không ngờ được việc mình chậm trễ chút thôi đã khiến mọi thứ rơi vào thế không thể cứu vãn được. Vừa tông vỡ kho để thoát ra thì gặp ngay Sói Xám đang đuổi giết đám người Lâm Dật An. Mắt thấy thương thế của các con thú khác thật sự quá nghiêm trọng, gã kêu Sói Xám đưa bầy thú bị thương về kho hàng gã đã ở ban đầu.

Còn gã á, gã thì quắp đuôi lụm cục bông ngồi trên đầu sói về đội lên đầu mình.

Trên đường tới thì hội ngộ với sư tử mẹ, cả hai vội vàng chạy đến trung tâm xưởng.

Chỉ là... gã tới trễ mất rồi.

Thanh Trạch nhìn vết thương trên bụng của Khỉ Mẹ, giọng điệu nghe không rõ hỉ nộ ái ố: "Chuyện gì đây?"

Khỉ Mẹ không đáp lời, biểu cảm của nó có phần đau đớn. Ống kim dài gần 20cm tuy không không ra vết thương chí mạng nhưng khó chịu nó đem lại cũng không ít chút nào. Ngược lại, bạn nhỏ nằm trong vòng tay của Khỉ Mẹ kêu u u a a, ra sức khua tay múa chân để trình bày sơ bộ tình hình cho Thanh Trạch.

Con mãng xà biến dị khiến người ta sợ mất mật hạ đầu xuống, dần dí sát vào dị năng giả dưới đất, khuôn mặt trắng bệch của dị năng giả hắt ngược lên đôi mắt đỏ rực.

"Bụng dạ hiểm độc, loại người này chết không tiếc."

Rắn... rắn biết nói a a a!

Mà còn "nói" thẳng vào trong não người a a a!

Giờ phút này, tất thảy đều biết kiếp này khó thoát.

Mạnh Tuyết suy sụp khóc òa lên.

Dựa vào trí khôn của đám động vật biến dị này thì chúng biết thừa những gì bọn họ vừa nói là lừa lọc dối trá chứ không phải lời thật tâm gì cho cam.

Nhưng chúng bộc lộ hết không kiêng kị gì bọn họ đã nói lên rằng chúng chẳng có dự định thả cho bọn họ con đường sống.

"Gào–" Có thứ gì đang tới gần ả.

Sư tử mẹ đang liếm lông cho con mình liếc nhìn Thanh Trạch một cái, gầm một tiếng nhắc gã xử lý nhanh lên.

Nhắc nhở từ sư tử khiến Bạch Duẫn Dương hào hứng. Nhóc đứng bật dậy, phớt lờ đám dị năng giả hoặc đang run sợ hoặc đang gào khóc kia, ôm thân Thanh Trạch trượt xuống như đang chơi cầu trượt.

Khi trượt tới khúc đuôi thì sư tử chạy vội tới bên cạnh, lấy thân mình đỡ cục bông cho bớt xóc nảy. Bị cục bông nào đó trên mặt viết hẳn chữ "chê" hất đít đẩy ra, sư tử nhỏ tủi thân rụt đuôi lại.

'Cái gì đây?'

Giọng của Bạch Duẫn Dương trực tiếp vang lên trong đầu của sư tử mẹ. Trừ người hỏi và người nghe ra thì những kẻ còn lại mặt ai cũng nghệch ra, không biết cục bông lớn với cục bông be bé kia nhìn nhau chằm chằm lâu đến vậy để làm gì.

"Gào!" - Toàn thân thối rữa, còn có cảm giác không sạch sẽ từ trên người nó, người ta gọi chúng nó là tang thi.

Không nên dây vào!

Sư tử hất đuôi nhắc nhở thêm. Bà liếc những tên dị năng giả nằm gục trên đất một cái, khiến bọn họ sợ kinh hồn khiếp vía.

Khi bà và Thanh Trạch quay lại đây đã tìm một cái ổ tạm thời gần đó, dự định nghỉ ngơi một đêm rồi tới đón con, ai dè đâu khi Thanh Trạch và Bạch Duẫn Dương vừa đi chưa bao lâu thì có một con tang thi đột ngột ló ra.

Nghe thấy tiếng gầm thét từ bầy thú, sư tử vội chạy hết tốc lực tới đây nhưng con tang thi đó vẫn bám riết theo, chẳng qua tốc độ của nó chậm hơn thôi.

Có khi đợi thêm xíu nữa là nó đuổi kịp đó.

Bạch Duẫn Dương nghe đến hai từ "tang thi", chớp mắt đã nhớ tới cảm giác còn dính lại trên móng vuốt, khiến nhóc sởn hết lông gáy.

Não người mềm nhũn còn dính nhớp... Eo~~~ không nghĩ tới nữa.

Nghĩ thêm nữa chắc nhóc vài đi nhúng nước hai lần mới bớt ghê được.

Khỉ Mẹ hiện đang ôm con đứng một bên thở hổn hển vì đau, Thanh Trạch được muông thú thần phục thì đang lo sốt cả vó nhìn sang Bạch Duẫn Dương. Ngẫm nghĩ kỹ thì mới này con báo tuyết này ngồi hẳn trên đầu của mãng xà, trượt xuống lại được sư tử đỡ lấy vội vội vàng vàng.

Bọn họ sao lại không hiểu được kẻ sau tấm màn thật sự lại là con báo tuyết nhìn đáng yêu vô hại cơ chứ.

Mạnh Tuyết chợt bổ nhào ra phía trước, mặt mũi toàn máu me vẫn ráng nặn ra một nụ cười dễ nhịn: "Bé con à, nể tình tao chăm sóc mày tận tâm đến thế, mày tha cho tao một con đường sống được không."

"Tao thề, tất tần tật chuyện hôm nay tao không nói ra ngoài nửa chữ. Tao xin thề, nếu tao để lộ ra thì sẽ bị trời đánh chết."

"Tao, tao mới là người ôm mày ra từ gió tuyết. Mấy này nay tao là người đút mày ăn, lo mày sinh bệnh cũng là tao. Tao đối xử đâu có tệ bạc với mày đâu ha! Mày bảo chúng nó tha cho tao cái mạng này được không. Oan có đầu, nợ có chủ, hành hạ đám thú này là bọn họ, không liên quan gì đến tao hết!"

"Tao cũng chỉ là kẻ làm theo lệnh thôi mà!"

Mạnh Tuyết gào khan cả giọng, vết thương trên chân khiến ả không có cách nào đứng lên được, chỉ có thể bò từng chút từng chút một.

Sư tử bực dọc gầm nhẹ một tiếng, chân trước khều Bạch Duẫn Dương, kéo nhóc ra sau người mình, tránh thoát khỏi tầm nhìn của Mạnh Tuyết.

Báo tuyết mặt mày thờ ơ, hất đầu đi lộ vẻ chán chường.

Nhóc không có tư cách quyết định những chuyện này, khẩn cầu của Mạnh Tuyết cũng không nằm ở nhóc, mà nằm trong tay những con thú biến dị bị bỏ đói, bị đánh đập này.

Cái đuôi phía sau hất một cái, kéo con sư tử bé nào đó đang định liếm đầu ra. Bạch Duẫn Dương nhún một cái đã nhảy phốc lên đầu của sư tử con.

"Ngao~" Tiếng kêu nũng nịu cất lên bình thiên hạ, Bạch Duẫn Dương để chuyện này cho Thanh Trạch quyết định, thương thế của Khỉ Mẹ xem ra có phần không ổn.

Sư tử con hiểu ý, đội Bạch Duẫn Dương trên đầu từ từ rút ra khỏi vòng vây.

Động vật biến dị ở bên kia đang rục rịch.

"Bé con đợi đã, mày đừng đi, tha cho tao đi mà!" Mạnh Tuyết dần bị bầy thú bao vây gào thét đến khản giọng.

Ầm!

Có tiếng động lớn từ phía nhà xưởng vang lại.

Cùng lúc đó, động vật biến dị có mặt tại đây đều cảm thấy tim mình đập nhanh liên hồi.

Thanh Trạch dựng thẳng người, thè lưỡi ra, hẳn là tang thi mà sư tử từng nhắc tới.

Với lại, có thể khiến nhóc cảm thấy sợ hãi thì xem ra con tang thi này rất mạnh. Nếu không nó đã không lờ đi sóng năng lượng phát ra từ Bạch Bàn mà chạy thẳng tới đây.

Vì để bảo đảm, Thanh Trạch đã bảo Khỉ Mẹ đưa bầy thú đi tìm Sói Xám. Sau khi hợp lại thì dẫn dắt cả bầy thú chạy đến nói khác tránh tang thi. Mạnh Tuyết mới đầu thấy bầy thú biến dị bỏ đi thì hớn hở, nhưng ả nhanh chóng ý thức được chuyện gì sắp ập tới.

"Có... có cái gì đang chạy tới đây!" Ả kêu lên thất thanh, liên tục bò lùi về sau.

Thứ có thể làm cho động vật biến dị e sợ, không cần dùng não nghĩ cũng biết là thứ gì.

Đến khi Khỉ Mẹ đưa bầy thú đi hết, chẳng mấy chốc thì Bạch Duẫn Dương đã thấy được con tang thi trong lời của sư tử.

Là một gã tang thi.

Cả người nó xám đen, trên người còn có thứ gì đó vằn vện đỏ chót như hình xăm, đường vân lan ra khắp người.

Nó không giống như con tang thi Bạch Duẫn Dương gặp lần đầu.

Toàn thân nó không có dấu hiệu thối rữa, cũng không bốc mùi tanh tưởi, trừ việc thần sắc trên mặt nó là lạ, mắt nó hằn đầy tơ máu ra thì còn lại không khác gì người thường cho lắm.

Nhưng nó vừa mở miệng ra, Bạch Duẫn Dương đã biết điểm khác biệt nằm ở đâu.

Trong miệng con tang thi này không phải răng người như bình thường, mà mọc chi chít răng nanh như động vật.

Thậm chí, Bạch Duẫn Dương còn thấy có miếng thịt sót lại trong kẽ răng của nó.

Động vật biến dị còn ở lại chỉ có đầu sỏ Thanh Trạch, sư tử đã lên cấp bốn, sư tử con tò mò một bụng và cả Bạch Duẫn Dương đang hóng hớt không để cho sư tử con bỏ chạy.

Mà bên phía dị năng giả thì trừ bỏ cái tên đã bị Sói Xám xử lý thì còn lại không ít. Đếm sơ sơ thôi cũng khoảng 40 người.

Con tang thi này cũng nhích đến trước mặt, đôi mắt đục ngầu của nó dính chặt lên người Thanh Trạch - con thú biến dị xem ra mạnh nhất ở đây.

Mãng xà dựng đứng người, cái đuôi vỗ vỗ mặt đất làm bụi đất mịt mù, thậm chí còn để lại vết hằn rất đậm, ý tứ hăm dọa rõ mồn một.

Tang thi chần chờ một chốc, chuyển hướng sang sư tử.

Sư tử gầm một tiếng. Nó vừa mở miệng đã thổi bay hết xương cốt lạnh lẽo xung quanh.

Tang thi lại quay xe.

Khỉ Mẹ nghiêng người, che khuất Bạch Duẫn Dương và sư tử con đang duỗi cổ hóng hớt. Khom cong người, gồng bốn chi lên, sương mờ tỏa ra từ các chi giữa trời đông rét lại gấp đôi uy lực.

Mặc dù tang thi không biết suy nghĩ, nhưng bản năng thì vẫn còn đó.

Nó cảm thấy mấy con thú biến dị trước mặt không dễ xơi chút nào, với cả nó chạy vội tới đây chưa kịp ăn gì. Cái đói cồn cào ép nó quay phắt đi, hung tợn nhìn đám người dị năng giả đang nằm dưới đất, hai mắt đỏ lên vì bị mùi máu tanh nồng kích thích mỗi lúc một kỳ dị.

Thanh Trạch thấy thế bèn khẩy nhẹ đuôi, bảo Khỉ Mẹ đưa sư tử con chạy đi.

Mãi đi khi không thấy được tang thi và đám dị năng giả nữa, Bạch Duẫn Dương mới mở miệng nói: "Ông có vẻ sợ nó nhỉ."

Rõ ràng nó đánh không lại Thanh Trạch mà.

Thanh Trạch từ đầu chí cuối đều một mực tin tưởng Bạch Duẩn Dương, giải thích tận tình: "Không phải là sợ. Thay vì để con người biết tin động vật biến dị nổi loạn, từ đó e dè chúng ta thì chi bằng để những người tới tham gia hội chợ ngày mai biết tin có tang thi đột nhập. Nếu thế thì những kẻ bên thành phố sẽ không có thời gian rảnh mà đi lo đến chuyện bên mình."

"Gào!" Đợi mùa đông này qua đi thì thương thế của bầy thú cũng khỏi hẳn, có thể tự bảo vệ chính mình rồi.

Sư tử nói thêm.

Bạch Duẫn Dương gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.

Những con thú này thông minh phết chả đùa.

Làm gì cũng âm thầm mà làm.

Khi Thanh Trạch và sư tử đuổi kịp tới nhà xưởng thì toàn bộ động vật đều có mặt đầy đủ.

Trong cuộc giao tranh vừa nãy cũng có vài con thú bị dị năng giả gây thương tích, máu me đầy mình cộng với việc lâu nay sống thiếu thốn khổ cực nên trông chúng nó khá là uể oải.

Nhưng ít ra chúng chịu nghe lời chứ không làm mình làm mẩy lên.

'Tới đủ hết chưa?' Thanh Trạch hỏi Sói Xám cũng Khỉ Mẹ.

"Gào." Con nào sống đều tới đủ cả rồi - Sói Xám gật đầu.

Bạch Duẫn Dương nhìn cánh cổng nhà xưởng, nói cao thì không tới mà thấp cũng không hẳn, hơi rầu rĩ mà nó: "Trên cổng có tĩnh điện, làm sao đây?"

Không biết công xưởng này trước kia sản xuất cái gì mà tường vây chung quanh cao tít, còn trang bị cả lưới điện. Khó trách mấy kẻ đó chọn nơi này làm căn cứ.

Sư tử phải nhảy qua mới vào được, nhưng vẫn có một số con không biết nhảy. Thật ra Bạch Duẫn Dương có thể chạy tới phòng bảo vệ để tắt lưới điện, nhưng nhỡ đây những kẻ kia chạy tới đây thì biết làm sao đây.

Chưa kể con tang thi kia nữa, phiền vãi cả nồi.

Bấy giờ, một bé gấu trúc mang trên người vết thương còn đang rướm máu bước ra từ hàng ngũ. Bé mặc kệ Thanh Trạch, ngó lơ Sói Xám và Khỉ Mẹ mà gật đầu với Bạch Duẫn Dương bảo nhóc qua đây.

Bạch Duẫn Dương nhảy xuống khỏi đầu sư tử con, chạy piu piu qua chỗ bé gấu trúc. Hai cục bông - một đen trắng, một xám bạc - lăn cái vèo vào cửa phòng bảo vệ.

Lăn vào trong phòng rồi bé gấu trúc nhảy phốc lên trên ghế, nghiêng đầu nhìn nút bấm trên bàn điều khiển, rồi lại ngoái qua nhìn Bạch Duẫn Dương. Cục bông cảm thấy hơi sai sai, cơ mà vào thì cũng vào rồi, với lại những thao tác này cũng dễ hiểu, nhoáng cái nhóc đã biết phải tắt lưới điện ở đâu.

Cái chân mập ấn mạnh xuống.

Đèn báo trên bàn điều khiến chớp hai cái rồi tắt, bên ngoài có tiếng rống phấn khích của sư tử con. Bạch Duẫn Dương chạy đến cửa xém chút nữa va vào cái bản mặt ngốc nghếch đầy lông. Nhóc chưa kịp kỹ đã bị sư tử con nhào tới ngoạm cổ nhóc kéo ra ngoài.

Con báo tuyết nào đó luôn bật lớp phòng ngự 24/7 run run hai lỗ tai, chấp nhận buông xuôi để sư tử ngoạm mình.

Dù sao cũng không đau không ngứa gì cả.

Khi đến bên mãng xà, Thanh Trạch mặc kệ cục bông tay chân xụi lơ đang bất mãn với sư tử, cuốn đuôi cắp lấy nhóc đặt lên đầu mình.

Bầy thú xếp hàng ngay ngắn chờ bên ngoài, cảm giác sắp đón nhận tự do nhộn nhạo trong lòng chúng nó khó mà kiềm được. Chỉ trong chốc lát, tiếng gầm của muông thú vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Bạch Duẫn Dương ngồi xổm trên đầu Thanh Trạch. Nhóc chú ý tới phía góc của cổng lớn có cái gì đó tròn ủm đang nhúc nhích, có lẽ là lối đi dành cho chó có trước khi mặt thế. Nghĩ lại thân hình của bé gấu trúc... Bạch Duẫn Dương yên tâm trong lòng.

Chờ con thú cuối cùng chạy ra khỏi cửa, đèn đỏ trên tường bất chợt sáng lên, bảng hiệu cảnh báo liên tục chớp nháy.

Thạch Trạch xoay người lại.

"Đợi đã, bé gấu trúc kia còn ở bên trong." Bạch Duẫn Dương dẫm chân lên đầu rắn mấy cái, nhắc nhở anh em đồng bọn chớ có quên nhau.

Thân mình to dài trườn trên nền tuyết, cố ý khum người lại để bảo vệ cục bông trên đầu.

Bạch Duẫn Dương ngồi phía trên nên không thấy được biểu cảm của Thanh Trạch, chỉ nghe được âm thanh vô cảm của mãng xà:

"Nó sẽ không đi cùng với mình đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top