Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24: Không ăn thịt sống đâu!

Dịch: Ramen - Beta: Chá

Thứ dẫn dắt Bạch Duẫn Dương tới đây lại là một con gấu đen. Tai tròn, mõm nhọn, thân thể có vẻ cường tráng. Lúc này, vài giọt máu vẫn còn dính lại trên móng vuốt sắc nhọn của nó, máu còn nhuốm đỏ cả lồng ngực chữ V phía trước. Nhưng đó không phải thứ đáng chú ý, điều thật sự khiến Bạch Duẫn Dương sởn hết lông gáy chính là thứ lẽ ra phải nằm đúng vị trí hai mắt lại không cánh mà bay, tròng mắt nâu được thay thế bằng một hòn đá nhỏ.

Cục bông lạnh mặt suy ngẫm, càng nghĩ càng cảm thấy hòn đá nằm trong hốc mắt gấu đen ấy chính là Hắc Bàn. Trước đó, khi Bạch Duẫn Dương đưa Bạch Bàn cho Sói Xám và Khỉ Mẹ đã từng nghiên cứu nó tỉ mỉ, vì thế nên nhóc cũng nhớ như in luồng dao động năng lượng phát ra từ Bạch Bàn.

Hắc Bàn và Bạch Bàn vốn hợp thành Thái Cực Âm Dương Bàn, năng lượng của chúng chắc chắn có cùng nguồn gốc. Tuy không biết vì sao chúng nó lại có công hiệu trái ngược hoàn toàn đến vậy, nhưng năng lượng lại hoàn toàn đồng chất.

Chẳng qua là, tại sao trong mắt của con gấu này lại có Hắc Bàn!

Thị giác của gấu đen cực kỳ kém, nhưng thính giác và khứu giác lại vô cùng nhạy bén. Hơn nữa, Bạch Duẫn Dương đứng ngay đầu ngọn gió, con gấu mù này liền cảm nhận được hương vị lạ có trong gió ngay tức thì.

"Gào–"

Tay gấu lực lưỡng vứt hai nửa của con heo rừng đi, thân người quá khổ của nó phóng về hướng đại thụ bằng tốc độ khác xa với thể hình, năm ngón chân xòe ra thành trảo, vung lên xé rách màn gió.

Thân cây đại thụ to bằng hai người ôm bị năm đường vuốt bẻ gãy ngang.

Ngay lúc cây lớn ấy đổ rạp xuống, Bạch Duẫn Dương đã kịp nhảy sang thân cây kế bên, nhìn con gấu mù đang gào rống giận dữ có phần chán ghét.

Đánh đấm thì nhóc không ngại, chẳng qua con thú điên bị Hắc Bàn tha hóa kia đã mất hết lý trí, chỉ biết giết chóc không khác gì tang thi cả. Với lại, con gấu này lại dùng răng nanh và vuốt nhọn chém giết, máu bắn lên người dần bám thành lớp dày. Nhìn thôi đã thấy gớm, nói chi là dí sát mũi vào ngửi.

Bạch Duẫn Dương e bản thân mình mới xông lên đã bị mùi này xộc vào mũi xỉu luôn.

Con gấu mù bên dưới lại ngóc đầu dậy, nhắm chính xác vào nhóc con đang ngồi xổm trên cây, tiếp tục vung trảo.

Đừng nghĩ nhóc báo này bề ngoài đáng yêu cưng cưng, sau bên trong lại là con báo đời không sợ trời không sợ đất đúng nghĩa. Muốn khiến cho nhóc phải né tới tránh lui thì quả thực chỉ có nằm mơ.

Thấy con thú kia không khác gì cá mập ngửi thấy máu tanh bèn cắn chết không buông, Bạch Duẫn Dương vốn chỉ dự định tới ngó một cái cũng dần mất hết kiên nhẫn. Nhóc vung vuốt lên, nhiệt độ xung quanh thoáng chốc giảm mạnh.

Ai mà ngờ gấu mù nhờ Hắc Bàn thay da đổi thịt lại không sợ lạnh, nhiệt độ làm nước đông thành băng cũng không ảnh hưởng gì đến nó, móng vuốt nhuốm máu nhanh chóng bẻ gãy thân cây.

Trong lòng Bạch Duẫn Dương thoáng dao động, cọc băng mọc ra từ mặt đất đã đâm xuyên qua bụng và ngực nó không chút lưu tình, mắt thường có thể thấy được có hơi lạnh tỏa ra ngay miệng vết thương.

Dứt điểm.

Cục bông nhảy khỏi cây, vẫy đuôi sung sướng, dự định tới xem xét kỹ lưỡng Hắc bàn trong mắt nó một phen.

Nhìn kỹ thì cảm giác lệch lạc do hai mắt của con gấu này gây ra càng thêm khó chịu. Ngay trên chóp mũi của nó có hai vết mờ mờ, dường như là vết dao cắt ở đó. Nghĩ lại về Hắc Bàn được thay vào hốc mắt của nó... Hay con gấu này là vật thí nghiệm nhỉ?

Nó chạy ra từ phòng thí nghiệm sao?

Hai tai run lên, cục bông ngồi dưới đất trầm tư.

Cố Vân có viết trong nhật ký rằng thành phố M bị phá hủy vì có một con mãng xà cuồng bạo biết phun lửa, một con gấu đen điên loại và một con sơn dương phát cuồng xông vào thành.

Chẳng lẽ, đây chính là...

Đột nhiên trong đầu vang lên cảnh báo, nhờ phản xạ có điều kiện mà Bạch Duẫn Dương khó khăn lắm mới tránh thoát khỏi một luồng gió đánh lén từ phía sau.

Nhóc lăn một vòng trên đất nhằm kéo giãn khoảng cách, Bạch Duẫn Dương tập trung nhìn lại liền phát hiện hóa ra con gấu mù này còn sống. Cọc băng chỉ ghì chặt cơ thể nó chứ móng vuốt vẫn tự do.

Không thể nào!

Rõ ràng cọc băng đã đâm xuyên qua ngực nó!

Lần đầu tiên biểu cảm trợn mắt há miệng xuất hiện trên mặt bông, Bạch Duẫn Dương hoang mang nhìn cọc băng dày cui đã ghim sâu vào trên ngực con gấu, xuyên thẳng ra sau lưng, không biết phải nói làm sao.

Lời Thanh Trạch bỗng nhiên hiện trong đầu.

'Ta đã có ý định giao tiếp với thứ này. Tiếc sau, chúng nó không cùng một loài với bọn ta.'

'Chạm mắt với thú điên không cần nương tay gì cả. Bọn chúng không giống ta.'

'Cứ coi thú điên giống như tang thi vậy.'

Mãi đến hôm nay Bạch Duẫn Dương mới hiểu được ý Thanh Trạch nói là gì.

Coi nó như tang thi phải không? Vậy tấn công thẳng vào đầu nó thử xem!

Kể từ khi xuống núi, bước chân vào dị thế, ánh mắt xanh thăm thẳm như biển sóng dạt dào ấy hiện lên thần sắc nghiêm túc. Ngẩng đầu nhìn con gấu mù lòa đang giãy giụa rít gào, báo con phát ra tiếng gầm gừ non nớt trong miệng, toàn bộ cọc băng xuất hiện giữa không trung nhắm thẳng vào đầu.

Ngay cả gió cũng như dừng lại vào thời khắc này, trên khoảng đất trống có ánh sáng xanh lam của băng đá lóe lên, tất cả cọc băng như mũi tên lên dây bắn vút ra.

Trong chớp mắt, đầu của con gấu điên đã bị ghim thành con nhím. Mặc dù đầu bị bắn thủng nhưng con gấu đó vẫn giãy dụa thêm một đỗi lâu mới dần im hơi lặng tiếng.

Để an toàn thì Bạch Duẫn Dương không với tới gần quan sát tình hình, đứng tại chỗ đợi một lát mới yên tâm.

"Gào–" Tiếng sư tử nóng giận gầm lên dần vọng tới. Cục bông mới vừa này còn mặt mày hung dữ thoáng ngơ ra, giây trước giây sau đổi sang vẻ mặt ngoan ngoãn ngồi xổm, khép vuốt lại, đuôi cùng co lại bên người, lẳng lặng nghiêng đầu chờ sư tử tìm ra nó.

Bóng dáng nhoáng hiện lên, khí thế mạnh mẽ của dã thú, đầu tiên là nhào tới trước mặt con gấu tạo ra khoảng ngăn giữa nhóc con và thú điên, sau đó hạ sát người xuống đất nhe răng gầm gừ.

Cục bông vươn móng gảy gảy lỗ tai, khẽ kêu ngao ngao.

Sư tử hoang mang nhìn con gấu đã chết thảm đến không thể thảm hơn nữa rồi lại quay đầu nhìn báo con non nớt kia. Qua nửa ngày mới dùng đuôi vỗ nhóc như la rầy một chút.

Nó hạ thấp người, ra hiệu cho báo con leo lên, đồng thời gầm vang một tiếng hùng hậu về phía xa, chuột vàng chạy theo tìm kiếm Bạch Duẫn Dương cũng theo đó quay về chỗ.

Trước khi đi, sư tử do dự nhìn thi thể gấu đen bị găm thành con nhím kia, cuối cùng vẫn chọn bước tới, nhổ cọc băng ra bằng răng rồi ngoạm kéo xác con gấu theo về.

Bạch Duẫn Dương không phản đối, chán chường huơ cái đuôi.

'Mi đi đâu đấy hả! Đã dặn mi không được chạy lung tung rồi mà?'

Về tới nơi, sư tử còn chưa kịp thả báo con xuống đất đã có tiếng gầm giận dữ vang trong đầu, nhóc con hoa hết cả mắt, nửa người đang bò xuống cũng bị hù đến ngã lăn quay.

Cục bông cứ thế nằm luôn ra đất lầm bà lầm bầm, mặc kệ cơn giận của Thanh Trạch.

Mãng xã giận đen cả mặt, đuôi rắn hơi rục rịch.

Nếu không phải thấy nó quá yếu ớt thì cái đuôi này đã sớm đập cho một cái rồi.

Sư tử nhả xác con gấu ra khỏi miệng, ra hiệu bảo Thanh Trạch đừng nổi nóng vội, lại nhìn con gấu này một chút.

'Do bà giết à?' Nhìn thấy lớp băng chưa tan còn đông kết ngay miệng vết thương, Thanh Trạch bèn hỏi sư tử.

Sư tử hừ nhẹ một tiếng, đuôi chỉ về cục bông đang nằm bẹp dưới đất.

Chuột mập nhảy bình bịch trên đất hai cái, người nó run lẩy bẩy. Cảm xúc lóe lên trong mắt nó vô cùng kỳ quái, vừa giống sợ hãi, vừa giống câm nín, lại có chút chán ghét con gấu này.

Thanh Trạch cũng vậy.

Ngay cả báo con cũng đánh không lại, con gấu điên này hơi bị phế rồi đấy.

Đầu sỏ của mọi chuyện thì chỉ ngồi bên kia liếm móng.

Nếu đã đưa báo con về với đội rồi thì Thanh Trạch cũng dần thả lỏng. Gã cúi đầu nhìn cả bầy heo rừng đã bị quét sao: 'Nhiều phết nhỉ. Ăn một ít đi để giảm bớt gánh nặng.'

Sư tử không có ý kiến gì, dù sao mới đầu nó đi săn heo rừng cũng vì đói bụng thôi.

Trong khi đó, chuột vàng đã nhảy tới gặm nhấm con heo bị mình thiêu cháy từ thuở nào rồi.

Bạch Duẫn Dương há hốc miệng nhìn. Nhóc nhớ chuột là loài ăn thóc ăn ngô cơ mà, sao con này ăn cả thịt nữa!

Với hai cái răng chuột của nó gặm xương xé thịt cũng không gãy luôn!

Răng rắc–

Thậm chí tiếng cắn bể xương cốt của nó cũng đâm thẳng vào màng nhĩ của Bạch Duẫn Dương. Thanh Trạch nghe thấy nhóc con kia đang rít gào trong lòng, dạy cho cháu nó vài câu đạo lý: 'Giờ đã là mạt thế, đừng nghĩ bọn ta giống như trước kia nữa. Có dị năng đã là thứ vượt ngoài lẽ thường, chuột ăn cả thịt cũng có gì lạ đâu.'

Ừ ha, cũng đúng.

Vẻ mặt lạnh nhạt của cục bông được treo lên lại.

Bên cạnh nhóc đây còn có một con rắn già chạy đông chạy tây giữa mùa đông cơ mà, còn gì bất ngờ ú òa nữa đâu.

"Sao ông không ăn đi?" Bạch Duẫn Dương ngẩng đầu hỏi.

'Ăn vào thì hành động cũng bớt linh hoạt lại. Nói chung tới nơi rồi hẵng ăn.'

Bạch Duẫn Dương im lặng vài giây, vẫn nói thêm: "Thôi ông vui là được."

Nghĩ sao mà trước mặt người ta lại xơi tái con heo hả trời, hy vọng là vị bác sĩ kia cũng lớn gan vậy.

Thanh Trạch ra hiệu bảo mọi người đẩy nhanh tốc độ: 'Chúng ta còn cần tới đích nhanh. Ăn mau lên.'

Lúc này, sư tử một miệng máu me đang ăn uống bỗng ngẩng đầu nhìn cục bông liếm mép.

Bạch Duẫn Dương: ???

Nhìn nó làm gì???

Trong lòng báo con có dự cảm bất an.

Chân sau gương gạo đá đá vài cái, bất an ngậm cả đuôi trong miệng, sư tử đã bước chầm chậm về hướng của Bạch Duẫn Dương mà không đợi cho nhóc hiểu rõ tình huống.

—Cùng lúc, trong miệng của sư tử còn ngậm theo một miếng thịt.

Chuông cảnh báo trong đầu rung mạnh.

Dự cảm bất an của Bạch Duẫn Dương đã thành sự thật.

Quả nhiên, sư tử bước đến trước mặt báo con rồi nhả miếng thịt ra. Tảng thịt con to hơn người Bạch Duẫn Dương rớt lịch bịch xuống đất, sư tử cũng kêu gừ gừ trong cổ họng.

Miếng thịt vừa được xé khỏi mình heo tức thì, máu me vẫn còn đọng trên đó. Hai mắt tinh tường của cục bông còn nhìn thấy rõ từng vân thịt trên ấy, một đống bầy nhầy cùng với mùi máu tanh nồng dội thẳng vào mặt.

Bạch Duẫn Dương cảm thấy lông màu trên người dựng đứng không sót sợi nào, răng nanh nhỏ bất giác cắn vào đuôi đến khi thấy đau mới chợt lơi miệng.

Với cái nhìn đầy "hiền từ" của sư tử, cục bông lắc đầu nguầy nguậy, cảm xúc sợ hãi lần đầu tiên giăng đầy trong mắt.

Sư tử nghiêng đầu nghĩ gì đó, cúi đầu ngậm miếng thịt vào miệng rồi nhấm nháp.

Bạch Duẫn Dương thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Chẳng qua, nhóc con còn chưa xua hết mùi máu thịt tanh tưởi ấy đi thì hành động kế tiếp của sư tử khiến nhóc ngu hết cả người.

Thịt viên được răng hàm xát nhỏ từ trên trời giáng xuống, nhắm chuẩn vào ngay dưới mũi của báo con. Sư tử cọ cọ nhóc, ý bảo giờ có thể ăn được rồi.

Bạch Duẫn Dương sượng trân nhìn miếng thịt heo mà sư tử cố ý nhai nát cho nhóc, lông đuôi sởn lên từng sợi lông.

Nó cầu cứu nhìn sáng phía Thanh Trạch đang sung sướng trên nỗi đau của người khác, muốn nhờ gã kéo sư tử đi giùm cái, chẳng qua con rắn già nào đó chỉ biết cười nhạo nhóc.

Sư tử cố chấp chờ, cứ như nó không thấy báo con ăn uống gì thì nhất quyết không đi.

Giờ phút này, cục bông chỉ cảm thấy hình ảnh sư tử chờ nhóc ăn với bóng dáng mama mỉm cười khi thấy nhóc không chịu ăn cơm ở Khung Sơn dần chồng lên nhau...

Bạch Duẫn Dương: ...Mẹ hiền dấu iu, mình thương lượng một xíu được không ạ. Chứ kẻ hèn này thật sự không nuốt nổi thịt sống á á á!

Nhân lúc sư tử vừa lơi lỏng, chớp mắt cái cục bông phóng tới chỗ Thanh Trạch bằng tốc độ hiếm có dịp phát huy, vừa bò vừa trườn hì hục trèo lên đầu gã, thầm biến bản thân mình thành không khí vô hình.

Sư tử gầm nhẹ tỏ vẻ bất mãn. Thanh Trạch không bận tâm lắm, nói: 'Kệ đi, nó không muốn thì cũng đừng ép.'

Dã thú lông trắng bước tới một bước, xem ra không đặt lời Thanh Trạch vào tai. Đối với sư tử thì trẻ nhỏ phải ăn thịt mới mau lớn được.

Mãng xà ta lại không nhường một bước. Bầu không khí dần nhuốm mùi giằng co.

Chuột vàng vừa tắm máu về. Đối với con chuột mập mới mần thịt heo rừng mà nói thì hiện trường giương cung bạt kiếm này hơi bị hoang mang.

Bạch Duẫn Dương đành phải lên tiếng: "Chúng ta nên khởi hành thôi."

Ánh mắt lạnh băng giữa sư tử và Thanh Trạch bấy giờ mới thu lại.

Cả đoàn lại tiếp tục lên đường. Lần này không gặp chuyện gì ngoài ý muốn nữa, càng đến gần nhà của vị bác sĩ trong lời kể của chuột vàng thì bọn họ lại càng ít chạm mặt tang thi.

Thanh Trạch đội con báo con cực kỳ biết điều kia lên đầu, không ngừng trườn bò trong rừng. Nếu không phải gã muốn để ý mấy con tinh tinh đang nâng cán cho khỉ mẹ thì e là tốc độ trườn nhanh đến chóng mặt.

Bạch Duẫn Dương ngoan ngoãn được một lát vẫn không cầm lòng được, hỏi: "Thanh Trạch à, mấy người các ông ăn thịt thú điên không có ám ảnh tâm lý gì hả? Dù sau mấy con đó giống y như tang thi vậy, trừ việc là phiên bản không bị thối rữa thì khi ăn ông không sợ sẽ bị mất đi lý trí sao?"

Mãng xà vừa phải đề phòng bản thân cắm mặt vào cây trên đường đi, còn phải giải đáp cho con báo tò mò này thì chỉ biết than rắn cũng biết đau mà.

Gã ngẫm nghĩ một chút rồi rề rà trả lời: 'Không sợ.. Theo lời những tên dị năng giả đó nói thì, sau khi Thái Cực Âm Dương Bàn nổ toang thành sao băng chỉ có tác dụng biến đổi trong vòng bảy ngày.'

'Trong vòng bảy ngày đấy, Hắc Bàn thì tha hóa con người thành tang thi, biến động vật thành thú điên mất trí. Còn Bạch Bàn thì khiến cho con người tiến hóa thành dị năng giả, động vật thì có dị biến.'

'Hết bảy ngày, tác dụng biến đổi liền biến mất. Hắc Bàn chỉ có thể giúp tang thi và thú điên thăng cấp, mà Bạch Bàn thì có tác dụng thăng cấp cho dị năng giả và động vật biến dị.'

Tai mềm run run, Bạch Duẫn Dương hé đầu sát vào khoảng giữa hai mắt rắn, cố gắng nhìn trực diện vào cặp đồng tử rắn.

"Vậy nên tang thi có thể ăn được dị năng giả được Bạch Bàn biến đổi, và mấy người cũng có thể ăn thịt đồng vật bị Hắc Bàn tha hóa đúng không?"

'Chính xác. Mi không cần lo bản thân ăn thịt thú điên sẽ bị mất trí.'

Bạch Duẫn Dương quay đầu đầy hậm hực. Không phải vì lý do này mà nhóc không chịu ăn thịt sống. Từ nhỏ đến giờ, thậm chí là khi mới sinh chưa hóa hình thành người được thì nhóc cũng chưa từng ăn thịt sống.

Băng qua ngọn núi này, cây cối bốn phía thấp dần đi, cuối cùng ánh mặt trời xán lạn cũng chạm đến bọn họ, vuốt ve thân mình để xua đi cái giá lạnh của rừng rậm.

Bạch Duẫn Dương chán chường nhìn ngắm xung quanh, liên tục thấy được dấu vết sinh hoạt của loài người, còn có cả vết rìu chặt cây còn hằn lại.

"Còn bao lâu nữa chúng ta mới tới nơi được?" Nhóc hỏi chuột vàng.

Bởi vì tính cách cao ngạo của Thanh Trạch nên gã không cho chuột vàng ngồi trên đầu mình, chuột mập đành đóng quân trên đầu sư tử. Một cục hồng hồng rúc trên đầu sư tử, nhớ nhung hương vị tươi rói vẫn còn vương trong miệng. Nghe thấy Bạch Duẫn Dương hỏi mình, nó ngẩng đầu khịt khịt mũi, có vẻ là ngửi thấy mùi gì đó giống như trong tin tức bèn khua chân múa tay:

"Chít chít chít chít!" - Sắp tới rồi, qua khỏi khúc cua này là có thể thấy được nơi ở của bác sĩ.

Bạch Duẫn Dương hào hứng đứng phắt dậy, cố gắng duỗi dài cổ, ngay cả mấy con tinh tinh chạy phía sau cũng rú lên vài tiếng. Thanh Trạch từ tốn lách người qua kẽ hở giữa hai ngọn núi, một loạt căn biệt thự tao nhã đã hiện lên trong tầm mắt chúng.

Những căn biệt thự này xem ra cũng có tuổi rồi. Dây leo bốn mùa bò kín tường cao, lá cây xum xuê lại có vài đóa hoa trắng nhỏ điểm xuyết khiến cho nơi đây vừa nhìn qua đã cảm thấy được mười phần ý nhị.

Bạch Duẫn Dương có thể nhìn thấy nội thất gọn gàng trong phòng thông qua ô cửa sổ bóng loáng. Khung cửa được lau chùi sạch sẽ không chút bụi bám, trên bàn trà có một cuốn sách lật dở, hơi trà uốn lượn giữa không trung.

"Ở đây có chín căn biệt thự, đâu mới là nhà của bác sĩ?"

Chuột vàng lắc đầu. Tin thì là tin của đàn em nói, còn về ngọn núi này thì nó không rành.

Thân mình núc ních nhảy khỏi đầu sư tử, chuột vàng định đi trước dò đường.

'Đừng hành động thiếu suy nghĩ. Nơi này yên tĩnh quá mức.' Thanh Trạch nâng đuôi cản chuột mập chỉ biết cắm đầu băng qua đường, nghi ngờ không thôi.

Đồng thời, Thanh Trạch cũng cảm nhận được một hơi thở quen thuộc, khá giống với Bạch Bàn mà gã từng ăn.

Bạch Duẫn Dương cũng đã nhận ra, thảo luận với Thanh Trạch trong đầu: 'Nơi này có vẻ cũng có Bạch Bàn. Khó trách bọn họ có thể ở đây mà không lo sợ tang thi."

Thanh Trạch ra hiệu bảo sư tử đứng ra chào hỏi một tiếng.

Cả đoàn chỉ có vài con vật, bản thân gã chỉ biết rít lưỡi, chuột vàng kêu chít chít nên không đủ vang. Thế nên chỉ có tiếng rống như tiếng chuông của sư tử mới cứu vớt được.

Còn cục bông trên đầu á? Thôi cho gã xin.

'Ngao ngao' nghe đáng yêu đó, nhưng không đủ to.

Sư tử bước tới, híp mắt nhìn khung cảnh im ắng quỷ dị này, hơi há miệng gầm một tiếng thật vang rất lâu mới dứt được.

"Gào- Gào—!"

Tiếng gầm không mang theo sát khí như lúc còn quanh quẩn dưới chân núi. Khí phách vang vọng, nhắc chủ nhân nơi đây một tiếng rằng có khách tới thăm nhà.

Cót két~

Âm thanh mở cổng rơi vào tai bầy động vật không khác gì tiếng trời vang.

"Đúng là các bé ngoan. Tôi còn tưởng các vị đây sẽ xông thẳng vào chứ."

Một người đàn ông đeo kính gọng vàng mảnh dẻ bước đến từ tốn, mái tóc ngắn gọn ghẽ được vuốt thẳng nếp ra sau, quần áo mặc trên người có thể được xem là dạng chỉnh tề trước mạt thế. Thậm chí, Bạch Duẫn Dương có thể ngửi được mùi hương thanh mát nhẹ nhàng trên người.

Không tầm thường.

Bạch Duẫn Dương sau khi nghe thấy lời nói mang theo ý cười của người đàn ông này còn hừ lạnh trong lòng một tiếng. Nếu thật sự xông thẳng vào thì chỉ sợ giờ phút này bọn chúng đều cầm tinh con nhím rồi. Tuy không quá nguy hiểm đến tính mạng nhưng phiền phức thì không kém đâu.

Rõ ràng là bác sĩ, sao lại tàn bạo đến vậy.

Cục bông lầm bầm trong lòng hai câu, lặng lẽ nhìn xuống đất như muốn xuyên qua từng lớp đất vạch trần điều gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top