Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 31: Không biết đặt tiêu đề gì nữa

Dịch: Ramen - Beta: Chá

(*) Tiêu đề tác giả đặt, mình không chịu trách nhiệm nha.

Bây giờ Bạch Duẫn Dương rất muốn giấu cái mặt mình đi.

Biết linh lực dao động là từ ngọc bội phát ra mà không phải do tu sĩ giúp Bạch Duẫn Dương thở phào một hơi. Nhớ tới những phiền toái mà những tên tu sĩ tới quấy rối Khung Sơn ban cho, nhóc không thích bọn họ chút nào.

Đến nỗi, những người này rơi vào khốn cảnh nhóc cũng lựa chọn giả mù không thấy.

Đang tính rời khỏi nơi này thì có một trận gió quét qua trước mắt, một con gấu trúc to bự chợt xuất hiện trước mắt nhóc.

Mùi hương quen quen, ánh mắt cũng quen nốt.

Là con gấu trúc nhỏ trước đó đã quyết định ở lại một mình.

Bạch Duẫn Dương cực kỳ mừng rỡ.

Nó không chết!

Chẳng qua mới ngây người một xíu thôi thì cục bông đã bị gấu trúc cắn vào gáy tha ra khỏi lùm cây.

Đối mặt với ánh mắt của người dị năng giả vừa nhịn qua, mặc dù trong lòng cục bông đã có một đàn dê chạy như điên nhưng trong mắt người ngoài vây xem, nhóc con rất bình tĩnh liếm móng vuốt, để mặc gấu trúc cắn gáy mình.

"Đây là... con gì?" Có người lẩm bẩm nói.

"Cáo hả? Không, không giống lắm."

"Nhưng mà cũng có gì đó giống báo tuyết, nhưng hình thể không giống lắm, chỉ giống màu lông trắng bạc thôi."

Cục bông treo lủng lẳng giữa không trung run run chòm râu, đã quá quen với cái nhìn nghi hoặc của người khác rồi.

Thẩm Dục nhìn sâu vào gấu trúc, biết mình nghĩ bậy rồi.

Con gấu trúc này không phải tới vì Thẩm Mộ Hàm mà là vì cái con không biết có phải báo tuyết đang bị nó cắn trong miệng kia kìa.

"Bánh Mè, em muốn tìm là nó đây sao?" Thẩm Dục bước tới, dự định nhìn xem nhóc con này là giống thú gì. Thế nhưng động tác sau đó của gấu trúc làm anh giật mình thon thót.

Thấy Thẩm Dục vươn tay tới, gấu trúc đang cắn cục bông lùi về sau một bước, trong con mắt màu nâu chỉ toàn là đề phòng.

Quan tâm đến vậy sao?

Vậy con thú con này hẳn là có quan hệ với nó trước khi nhà xưởng xảy ra chuyện.

Nghĩ đến đây, Thẩm Dục hơi hơi mỉm cười, ánh mắt nhìn Bạch Duẫn Dương cũng lóe lên vài phần tò mò xét nét.

Báo con nhìn dị năng giả trước mặt nở nụ cười, lông tơ trên người dựng đứng cả lên.

Huơ vuốt theo phản xạ, Bạch Duẫn Dương phải cố gắng lắm mới miễn cưỡng dằn ác cảm đang dâng lên trong lòng mình xuống, không ngờ cái đuôi phía sau đã bán đứng nỗi lòng xù hết cả lên, toàn thân càng bông ra.

'Không sao phải không?'

Trong đầu có một giọng nữ lạnh nhạt vang lên, như một chậu nước đá tạt vào giữa trời đông khiến nhóc thoát khỏi suy nghĩ miên man.

Bạch Duẫn Dương sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu đánh giá người đàn ông trước mặt.

Người này... là nữ hả?

Không không không, có hầu kết mà.

Bạch Duẫn nghĩ chưa ra nguyên do, gấu trúc đã cẩn thận đặt nhóc xuống đất. Đồng thời, giọng nói ấy lại vang lên dò hỏi: 'Có sao hay không?'

Hóa ra là gấu trúc.

Cục bông chớp chớp mắt, dí sát vào ngửi kỹ: 'Không sao hết. Sao cô lại ở đây?'

Nghĩ đến thời buổi tận thế này, dị năng giả thích bắt giữ động vật để nâng cao sức mạnh chiến đấu, cục bông nâng tông giọng: 'Có người ép cô bán mạng hả? Là ai?'

Nói ra đi, đúm chết hắn!

Chòm râu của gấu trúc run lên, liếc cục bông một cái, chỉ tiếc không thể lôi nó ra dạy dỗ: 'Không sao, tôi vẫn ổn.' Còn những chuyện khác, nó không muốn nói nhiều.

Con trẻ nên ngây thơ trong sáng mà lớn lên mới đúng, những chuyện đó nó sẽ xử lý.

Trên người có mùi thuốc thoang thoảng, nhưng mùi máu tanh gay mũi đã không còn, trạng thái tinh thần của gấu trúc khá tốt, nếu vậy khoảng thời gian này sống vẫn tốt. Trái tim căng thẳng của Bạch Duẫn Dương dần thả lỏng.

'Cô cũng nói được này!' Cũng đúng ha, thành phố S rải rác gần cả trăm mảnh vụn Bạch bàn. Gấu trúc nhờ đó đạt được kỳ ngộ cũng dễ hiểu.

Thầm Dục ngồi một bên lẳng lặng nhìn hai con thú, Hàn Tử Dương đi tới ngồi xổm bên cạnh người anh, sờ cằm: "Cũng dữ ta. Con gấu trúc này giỏi đấy, còn biết tìm thêm động vật về cho cậu."

Gấu trúc nghe được lời này liền nhe nanh, móng vuốt tóe lên một tia lửa.

Hàn Tử Dương liên tục lùi về sau: "Rồi rồi rồi, tao nói sai rồi. Đừng giận mà."

Thẩm Dục đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Bạch Duẫn Dương: "Nuôi một con đủ mệt rồi. Con này tôi không cần."

Không cần?

Cục bông đen mặt.

Hiếm có ai nhìn thấy mình rồi dám nói câu không cần, người này bị ngờ u... Ê từ từ, mình từng nói sẽ đi chung hay gì à?

Bạch Duẫn Dương gầm nhỏ một tiếng, tiến về phía trước nhanh chóng khua móng vuốt.

Xoẹt!

Thấm Dục muốn tránh cũng đã muộn rồi, nhìn ba vết cào trên quần cộng thêm vẻ mặt nhịn cười của Hàn Tử Dương, anh hít sâu một hơi, không nhịn xuống nổi, cong lưng...

Bốp!

Gấu trúc cong đuôi một cái đã hất văng cổ tay đang duỗi về phía Bạch Duẫn Dương của Thẩm Dục, kéo cục bông ra sau người mình để bảo vệ.

"Ha ha ha ha ha ha ha." Hàn Tử Dương lúc này nhịn không nổi nữa, bật cười thật to, vừa cười vừa thở hổn hển: "Cậu Thẩm à, chiến thú của cậu muốn chạy theo kẻ khác rồi này."

Tôi có thấy thưa anh.

Thẩm Dục lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con gấu trúc một lòng nghĩ về người ngoài này, kiên nhẫn giải thích: "Nó chắc hẳn là báo tuyết. Anh không nuôi nó nổi. Nếu thật sự muốn tốt cho nó thì để nó về khu cao nguyên đi."

Không cần mấy người nuôi, nó có thể tự nuôi được.

Gấu trúc bình tĩnh nhìn người thanh niên đã cứu nó thật chăm chú, trong mắt không có lấy một chút cảm xúc, cũng không cho rằng người này có thể ảnh hưởng tới quyết định của chính mình.

Sở dĩ nó chọn ở lại thành phố vị những tên dị năng giả ở nhà xưởng đó vẫn còn một nhóm sống sót. Báo thù thì quan trọng đấy, nhưng nó vẫn đề cao an toàn của trẻ nhỏ hơn.

Gấu trúc không biết Thanh Trạch lúc trước đưa đứa nhỏ này đi vì sao lại ở đây.

Là chia tách với mọi người?

Hay là vẫn bị vứt bỏ?

Mặc kệ là vì điều gì, thì an toàn của báo con là số một. Trước khi tìm được động vật biến dị đã trưởng thành bằng lòng chăm sóc báo con thì gấu trúc tuyệt đối không để nhóc coi rời khỏi tầm mắt mình.

Gấu trúc sau khi dưỡng lành thương thế, thân hình cũng phát tướng, nó cúi đầu bày ra dáng vẻ "anh cứ nói, tôi cứ làm", hai mắt dính lên người báo con. Ngay cả khi báo con nghiêng đầu tò mò nhìn sang con sơn dương phát điên, gấu trúc cũng nhe răng với Hàn Tử Dương gầm nhẹ, ý bảo hắn đừng chắn đường.

"Đoàn trưởng, anh lại đây một chút. Đội trưởng Thẩm muốn bàn chuyện với anh."

Hàn Tử Dương quay đầu lại: "Tới liền đây."

Lúc sắp đi hắn vỗ vai Thẩm Dục, cười như có như không khuyên anh: "Xem ra, nếu cậu không mang nhóc con này về thì Bánh Mè nhà cậu nói không chừng chạy theo người ta đấy."

Thẩm Dục cảm thấy Hàn Tử Dương nói rất đúng, chẳng qua...

Anh cúi đầu, vừa khéo nhìn thấy báo con nhe nanh với mình.

Không biết phải làm gì bây giờ nữa?

"Được rồi. Nếu Bánh Mè thích thì mang về thôi." Thẩm Dục thỏa hiệp.

Tôi có nói về chung với nhau à?

Bạch Duẫn Dương hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi ngay. Hoàn toàn ngó lơ cái tên thần kinh tự ý quyết định kia.

Mà gấu trúc thấy báo con muốn lủi về phía lùm cây thì vội đuổi theo.

Thẩm Dục hốt hoảng, duỗi tay theo bản năng: "Bánh Mè, em đi đâu đấy?"

Nhưng gấu trúc chỉ chừa cho anh cái bóng lưng.

Phía sau có tiếng phụ nữ cười lạnh: "Xem ra nó ghét mày lắm đấy. Nuôi không được thì đưa cho tao đi."

Thẩm Dục chưa kịp ngăn lại, Vệ Hướng Lan đã giương súng lên, bóp cò.

Bạch Duẫn Dương nghe thấy tiếng súng cũng không quay đầu lại, chỉ dựng một bức tường băng sau lưng. Mà ánh mắt gấu trúc dành cho Vệ Hướng Lan là cái nhìn dành cho một người chết.

Người nó lóe lên, nhảy đến bên cạnh người phụ nữ cào một đường.

"A a a a a a a!" Vệ Hướng Lan ôm cẳng chân chảy máu, thét gào thảm thiết: "Anh Thẩm. Anh Thẩm ơi, giết chết con súc sinh này cho em. Nó cào bị thương chân em rồi."

Bạch Duẫn Dương quay đầu lại đã thấy ác ý chưa tan trong mắt gấu trúc, nó đứng đó khom thấp người như đang chuẩn bị xé nát ả ta làm nhóc con sửng sốt, vội chạy lại.

Thẩm Mộ Hàm vừa băng bó vết thương xong đã nghe thấy Vệ Hướng Lan gào rú, trong mắt hiện lên chút bực bội nhưng vẫn đứng dậy đi xem tình hình.

"Làm sao vậy?"

Chỉ có mình Thẩm Dục nghe được sự bực dọc ẩn sâu trong lời nói đó.

Vệ Hướng Lan chỉ vào con gấu trúc còn đang gào rống: "Nó làm em bị thương. Anh Thẩm đập chết nó cho em đi!"

Thẩm Mộ Hàm khó xử nhìn Thẩm Dục.

Thẩm Dục vẫn đang nhìn hai con thú nhỏ không rời mắt rốt cuộc cũng liếc thoáng qua Vệ Hướng Lan, thản nhiên nói: "Căn cứ có quy định không được ra tay với chiến thú của người khác. Cô Vệ đây chẳng lẽ quên rồi sao?"

Ánh mắt Vệ Hướng Lan độc ác: "Tao biết con gấu trúc đó của mày nên không có ra tay với nó. Mục tiêu của tao chỉ có con thú con ấy thôi. Con gấu trúc này lại cào tao bị thương, chuyện này nên tính sổ sao đây nhỉ?"

Thẩm Dục cười mỉm, nhẹ giọng nói: "Nó là do gấu trúc của tôi bắt được, về lý mà nó thì cũng là của tôi."

"Nhưng mày vừa bảo không cần kia mà, nên tao mới ra tay."

"Ai nói tôi không cần." Thẩm Dục nghiêng đầu, đôi môi mỏng cong lên thành hình cung xinh đẹp: "Chỉ dọa dẫm nó một chút để nó nghe lời hơn thôi."

"Mày cố ý." Vệ Hướng Lan run rẩy chỉ tay, hận không thể nào tới đâm Thẩm Dục một đao.

Thẩm Mộ Hàm cười gượng gạo: "A Dục, Hướng Lan em ấy không cố ý đâu."

Thấy Vệ Hướng Lan còn đang nhướn mày chuẩn bị cãi vả, Thẩm Mộ Hàm vội vàng nói: "Hướng Lan à, mình về băng bó một chút tránh sau này để lại sẹo."

Đồng thời hắn dí sát vào bên tai ả, phớt lờ khuôn mặt đang dần ửng hồng: "Việc này là do em sai. Nếu trong thành phố biết tin thì những người vốn bất mãn với bác Vệ nhất định sẽ viết cả trang báo cáo."

Vẻ mặt hung ác của Vệ Hướng Lan khựng lại, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Dục một cái rồi xoay người rời đi.

Thẩm Mộ Hàm xấu hổ cười rồi cũng vội chạy theo sau.

Bạch Duẫn Dương lạnh mặt nhìn mấy người tranh đấu, thấy hai cái loa phường đi rồi mới thu móng vuốt đang định vung ra.

'Con muốn đi đâu?' Gấu trúc sớm đã quen cái bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa những người này rồi, thấy nhiều rồi không quản nữa, nhưng rất tò mò với dự định của báo con.

'Đi vào nội thành. Thấy cô sống ổn nên tui cũng an tâm. Tui đi đây.'

Bạch Duẫn Dương vốn còn dự định bám theo người nào đó nhờ người ta đưa mình vào nội thành, nhưng chuyện vừa rồi khiến nhóc cảm thấy mình tự mình hành động xem ra bớt ồn ào hơn.

Lần này Thẩm Dục có chuẩn bị, vòng qua sau đuôi gấu trúc để tóm gáy báo con, giọng điệu nói ra vừa nhẹ nhàng vừa cay nghiệt: "Mày muốn đi đâu?"

Gấu trúc bấy giờ không có dị nghị, tùy ý Thẩm Dục xách cục bông lên.

Nếu báo con cứ khăng khăng muốn vào nội thành thì ở dưới mí mắt nó vẫn là an toàn hơn, có chuyện gì nó cũng có thể bảo vệ đứa nhỏ.

'Đi theo cô cũng có thể vào được nội thành. So với việc con chạy loạn thì đến đích nhanh hơn. Thành phố rất phức tạp, nguy hiểm lắm.'

Bạch Duẫn Dương ngẫm thấy cũng đúng, đi xem gấu trúc còn có thể xem rốt cuộc người này có việc gì không. Cảm giác kỳ quái trên người anh ra làm nhóc khá để ý.

Nếu anh ta cũng giống như những dị năng giả ở nhà xưởng thì...

Có một chút tàn nhẫn lóe lên nơi đáy mắt xanh thẳm rồi vụt mất, khiến khí tức trên người Bạch Duẫn Dương có thêm một chút nhẫn tâm.

"Cậu Thẩm, đi được rồi." Hàn Tử Dương nói vọng từ xa.

Thẩm Dục đáp lời, xách theo báo con yên lặng đóng vai gậy chống, bước chân vui sướng gấu trúc hất đuôi quay lại xe.

Đến khi mọi người dọn dẹp xong xuôi cả rồi, hai đoàn xe tạm thời hợp tác nhập đoàn, chạy thong dong về phía thành phố.

Trên đường, Hàn Tử Dương khi lái xe thì thu hồi dáng vẻ cợt nhả lại, nói: "Vừa nãy Thẩm Mộ Hàm hỏi quanh co xem mối quan hệ của chúng ta là gì, tôi nói tôi thuê cậu chỉ đường."

Thông qua kính chiếu hậu có thể thấy cái xe cà tàn của Thẩm Mộ Hàm, phóng xe như vậy còn tưởng đâu bọn họ là người chung một nhóm vậy.

Thẩm Dục châm biếm: "Sau đó thì sao, hắn ta nói gì?"

"Cậu quả thật rất hiểu hắn ta." Hàn Tử Dương huýt gió: "Sau đó hắn thở phào, nói tính cách cậu khá là hướng nội, mong tôi quan tâm tới cậu hơn, thông cảm hơn nếu cậu có làm gì sai. Xùy, thật sự coi mình là anh trai cơ đấy."

Nhiệt độ trong xe giảm xuống mạnh, đang từ hoa nở xuân về nháy mắt thành đêm đông giá rét.

Bạch Duẫn Dương nhìn thấy dáng vẻ hỉ nộ bất thường của Thẩm Dục thì âm thầm đề cao cảnh giác. Đánh một dấu X to đùng lên mặt tên đàn ông thần kinh này, đồng thời trong lòng bắt đầu suy tính xem lúc mình đi rồi có nên bứng luôn gấu trúc đi không.

Cơ mà với gấu trúc mà nói, nó quen với dáng vẻ trở mặt vô tình của Thẩm Dục lắm rồi, Vươn móng đè đầu đứa nhỏ đang ngó đông ngó tây, tiếp tục giúp nhóc vệ sinh lông, phủi sạch tro bụi trên đó.

Hàn Tử Dương âm thầm than khổ.

Hắn nhất thời vênh váo, lại quên rằng Thẩm Dục cực kỳ ghét cái tên Thẩm Mộ Hàm cứ thích khoác danh phận lên nói chuyện với người ngoài.

Thậm thụt nhìn kính chiếu hậu, khuôn mặt không vui không buồn của Thẩm Dục khiến hắn kinh hãi, run tay làm xe bắt đầu chệch hướng lung tung.

"Chạy xe cẩn thận chút."

Thẩm Dục thu tầm mắt lại, bắt đầu đánh giá con báo con này.

Hàn Tử Dương thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán đi rồi tập trung lái xe.

Bạch Duẫn Dương ngẩng đầu lên, mắt to mắt nhỏ trừng nhau với Thẩm Dục.

Trong mắt ánh, cục bông này không những không biết sợ còn biết nhe nanh trợn mắt khiêu khích, điều này khiến cho Thẩm Dục hứng thú.

Duỗi tay định xách con báo nhỏ này tới, lại bị gấu trúc ra sức đè chặt không nhúc nhích.

Thẩm Dục nghẹn họng càn lời, lần đầu tiên nảy sinh suy nghĩ "cuối cùng thì con gấu trúc này có còn là con đời trước không vậy".

Trong tình cảnh người nào cũng ôm một bụng đầy tâm sự, đoàn xe đã tiến vào ngoại thành thành phố S, mọi người xuống xe chuẩn bị kiểm tra.

Gấu trúc ra hiệu cho Bạch Duẫn Dương xuống xe.

Dưới cái nhìn chăm chú của dị năng giả chỉ biết cắm mặt chạy về phía trước để kiểm tra.

Người kiểm tra đã quen với Hàn Tử Dương cười nói: "Ái chà, lại thêm một con hả đội trưởng Hàn, may mắn quá. Hây, mọi người không có vấn đề gì, vào bên trong phòng chờ năm tiếng là được.

Hàn Tử Dương sờ mũi, cảm giác lạnh sống lưng.

Thấy Thẩm Mộ Hàn cũng muốn chạy tới đây thì vội nói: "Ừ phải, bọn họ là do chúng tôi cứu được trên đường về. Có một con thú phát điên đụng phải bọn họ, xong thì kiểm tra xem trên người họ có bị thương không."

Người kiểm tra vốn không có ý định đó nhưng thấy bên đội kia có con gái của Vệ Quang bên viện nguyên cứu, vội chạy tới.

Thẩm Dục đá cho Hàn Tử Dương ánh mắt làm tốt lắm.

Đến khi vào trong phòng, cửa vừa kéo lại thì Hàn Tử Dương lập tức gào lên: "Tiểu Vương, đi nấu cơm nhanh lên. Không được để cậu Thẩm đây bị đói."

Bạch Duẫn Dương bĩu môi, chả tin chữ nào Hàn Tử Dương nói ra.

Vừa nãy khi còn ở trong xe, cảm giác sợ hãi của Hàn Tử Dương dành cho Thẩm Dục xuất phát từ nội tâm.

Quan hệ giữa hai người tuyệt đối không đơn giản như biểu hiện bên ngoài.

Cơ mà, đây có liên quan đến mình đâu.

Bạch Duẫn Dương vẫy đuôi, chuẩn bị bỏ đi.

Gấu trúc lập tức nhéo đuôi nó, lạnh lùng dò hỏi: 'Đi đâu đó?'

Bạch Duẫn Dương cười mỉa: 'Đi ra ngoài xem thử.'

Gấu trúc không nhúc nhích: 'Đợi ở đây năm tiếng là vì đề phòng xảy ra thi biến. Không được đi lung tung.'

Con ngươi màu nâu vừa có bình tĩnh xen lẫn với lo lắng, đối diện với ánh mắt như vậy khiến Bạch Duẫn Dương cảm thấy có dằm dưới chân mình, làm gì cũng khó khăn.

Lúc Bạch Duẫn Dương đang đấu tranh với gấu trúc, một mùi hương thơm lừng bay ra từ phòng bếp.

'Được rồi, tui không đi. Cô buông móng ra đi.' Cục bông trở mặt trong một giây.

Gấu trúc bất ngờ, suy nghĩ gì đó rồi nhìn sang phòng bếp gật đầu: 'Tay nghề bếp núc của Vương Diệu xịn thật mà.'

Con nít đứa nào cũng tham ăn hết.

Gấu trúc cảm thấy hình như mình nắm được điểm yếu của cục bông rồi.

Những căn phòng này được xây dựng sau tận thế, mục đích là để các tiểu đội ra ngoài có thể nghỉ ngơi ngắn hạn, cho nên bếp núc đều đầy đủ.

Chưa bao lâu, dị năng giả dưới trướng Hàn Tử Dương đã lục tục bưng dĩa ra. Thẩm Dục ngồi đối diện với Hàn Tử Dương, vừa cầm đũa lên đã cảm thấy cái cái gì ấm ấm dán vào chân mình.

Vừa cúi đầu đột ngột nên không kịp phòng bị, một mảng xanh thăm thẳm đã chiếm hết tầm mắt. Rất lâu sau anh mới từ từ hoàn hồi lại, mặc kệ trong lòng cảm thấy hơi ngại, cười nhạt: "Muốn ăn à?"

Bạch Duẫn Dương gật đầu, không hề sợ người khác nhận ra nhóc hiểu tiếng người.

Dưới cái nắng gắt giữa giờ ngọ, chàng trai ngồi trong phòng nhìn tên anh em cột chèo đang hóng hớt, góc mình ngồi lại yên tĩnh khiến Thẩm Dục có ảo giác như trở về trước tận thế.

Anh gắp một miếng thịt dê, dưới ánh mắt chăm chú của cục bông, bình tĩnh đút đũa vào trong miệng mình.

Bạch Duẫn Dương:...

Cào thằng cha này được không?

Cào được đúng không!

Lại đây cào miếng nào!

Đôi mắt của báo con tóe lửa.

Gấu trúc vùi mặt trong tảng thịt tươi ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn một hồi thì đến bên cạnh chân Thẩm Dục. Chàng trai chưa kịp hỏi chuyện đã nhảy nhẹ lên bàn, mặc kệ hai người họ tò mò, cắn lấy cái dĩa đựng đầy thịt dê nhảy xuống đất, vẫy đuôi với cục bông ra hiệu nhóc con đi theo mình.

Bạch Duẫn Dương sung sướng theo sau, lười ngoảnh đầu nhìn Thẩm Dục một cái.

Thẩm Dục:...

Giữa tiếng cười ầm lên của Hàn Tử Dương, chàng trai đỡ trái hít sâu một hơi, dường như thấy được khung cảnh địa vị của mình sụt giảm trong tương lai.

Lời tác giả:

Xin lỗi mọi người, hôm nay tâm trạng tôi không tốt lắm.

Tôi xin được nhắc lại lần nữa, nếu có bạn đọc nào cảm thấy buồn nôn, khó chịu, rác rưởi thì có thể bấm tắt. Xin đừng ép bản thân coi thứ mình không thích, và mong hãy bỏ qua cho tôi, tôi chỉ muốn bình yên yên tĩnh viết riêng cho mình một tác phẩm.

P/s: Xin đừng bổ não những thứ kỳ cục nữa, ân oán của kiếp trước tôi chưa viết gì hết mà đã có người thêm thắt liên tưởng rất nhiều. Nói thật thì hơi bị phiền đấy ạ.

Ramen: Bên khu comment của TG có một vài comment linh tinh suy đoán này nọ nên tác giả hơi buồn lòng, mình sẽ không dịch comment nào hết để không làm ảnh hưởng đến cảm xúc của bạn đọc nào nhé. Mọi người khi đọc xin hãy đón nhận nhẹ nhàng, tôn trọng tác phẩm gốc của tác giả cũng như bản dịch của tụi mình. Mọi đóng góp mang tính xây dựng và phát triển tốt đẹp tụi mình rất sẵn lòng đón nhận. Lời viết ra có thể suy nghĩ kỹ được, có thể trau chuốt được nên mong ai cũng hãy nhẹ nhàng với người khác nhé.

Btw, dịch đến khúc cuối thì mình đã liên tưởng ngay đến cái mặt Okita Sougo nhử Gintocat ở EP 190 (Gintama)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top