Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34: Ngọn nến đầu tiên

Dịch: Ramen - Beta: Chá

Màn đêm đen kịt như nước mực, bông tuyết trắng xóa ánh lên quầng sáng mờ nhạt. Ban ngày thì gió rét còn biết thu mình lại, đêm đến thì hùng hổ thét gào, tiếng gió rít đinh tai nhức óc. Giữa lúc người ta say giấc nồng, có một bóng đen nhảy khỏi cửa sổ tầng 15, cái đuôi xù dựng đứng lên, cố gắng giữ vững thân mình giữa luồng gió lạnh đang vồ vập.

Khi gần tiếp đất, bóng đen ấy khựng lại giữa không trung, từng dòng khí vô hình vờn quanh bốn phía nâng đỡ thân mình, chầm chầm đáp lên cành cây khô giữa màn hoa tuyết tung bay.

Con ngươi rực rỡ của riêng loài thú lóe lên ánh sáng, chói lóa không gì bằng.

Gấu trúc cẩn thận đứng trên cành khô, đầu tiên nhìn lên cửa sở trên tầng 15, thấy báo con dính người không theo tới mới lẳng lặng thở phào.

Con nít thì nên siêng ăn siêng uống mới lớn khỏe được, những việc dơ bẩn này không nên nói cho nhóc biết.

Dù sao cũng chỉ còn ba người nữa thôi.

Ba tên khốn kiếp ấy, đừng nghĩ sẽ có kẻ sống sót qua được mùa đông này.

Đồng từ màu nâu lóe lên hơi lạnh tựa như sát khí bén nhọn, lóe lên như sao băng rồi vụt mất.

Nó ngẩng đầu cảm nhận kỹ phương hướng, nhanh chóng nhắm đến phía đông khu phố.

Đêm nay quả thật là một đêm khổ hình đối với Vương Hạo Nhiên.

Bản thân hắn là một dị năng giả hệ thủy, lực tấn công không mạnh. Vốn chỉ là một tên ất ơ trong hàng ngũ thuộc hạ của Lâm Dật An, chuyện tốt nào tới tay, chuyện vặt vãnh thì đổ lên đầu cả mớ.

Khó khăn lắm mới chiếm được được chỗ trong danh sách ở thành phố kế bên, trở về thì phát hiện công xưởng đại bản doanh bị tang thi san bằng, cả tiểu đội bị giết sạch.

Khi ấy, Vương Hạo Nhiên cảm thân mình tốt số giữ được cái mạng này, đi vào thành dự định xin tham gia vào một tiểu đội, không ngờ ở đây lại trắc trở hơn nữa.

Không một tiểu đội dị năng giả nào chịu thu nhận hắn.

Mỗi lần đứng ở điểm chiêu mộ, Vương Hạo Nhiên mỗi khi nói mình là dị năng giả hệ thủy thì những người đó đều lắc đầu nguầy nguậy, kêu hắn về nhà đợi tin trăm bài như một.

Vất vả lắm mới tham gia vào một tiểu đội tạm thời, hoàn thành nhiệm vụ xong chỉ được một con thỏ hoang bình thường cùng mười điểm thưởng, còn không đủ mua thuốc cảm cho mình.

Bụng tức anh ách trở về nhà, ném con thỏ hoang cho người phụ nữ ít nói, ngồi trên sofa càng nghĩ càng giận sôi lên.

Hắn là dị năng giả, hệ thủy thì có làm sao chứ, dị năng giả luôn luôn thượng đẳng hơn người bình thường!

Những người đó dám xem thường hắn, chờ tới mùa hè đi, hắn nhất định sẽ khiến cho bọn họ quỳ xuống van xin lạy lục hắn.

Cơn nóng giận không có chỗ phát tiết, mặt Vương Hạo Nhiên tức đến đỏ bừng, biểu cảm càng thêm dữ tợn. Ngay lúc tháy người phụ nữ bưng dĩa ra khỏi phòng bếp, cơn tức đang nghẹn lại chợt dâng lên đỉnh điểm, ánh mắt Vương Hạo Nhiên hung ác nhìn cô vợ cũ mà hắn cướp về được, giọng điệu méo mó, nói:

"Tay bị què hay gì mà lề mề vậy, mày muốn tao đói chết phải không?"

Người phụ nữ chết lặng đặt dĩa lên bàn, người như con búp bê không có linh hồn, thấy gã đàn ông cố ý gây chuyện cũng không nói lời nào.

Ngay cả cô ta cũng xem thường hắn.

Tơ máu giăng kín con mắt trợn to của Vương Hạo Nhiên, gân xanh nổi lên, một chân đá mạnh vào người phụ nữ.

Ầm.

Thân người ốm yếu va đập mạnh vào tường, trượt xuống mặt đất,

Người phụ nữ dường như đã quen với thói vũ phu của Vương Hạo Nhiên, chờ cơn choáng váng lúc đầu qua đi, hai tay ôm đầu nằm im trên đất không nhúc nhích, nhắm chặt mắt co người lại chờ trận đòn bão táp kế tiếp.

Vương Hạo Nhiên bước tới, vừa tung quyền cước vào người phụ nữ vừa chửi bới: "Bố mày lên đại học đã thích mày. Kết hôn với mày một năm thì mày dám ly hôn với bố, mày nghĩ mày xứng với bố à?"

Từng nắm đấm rơi xuống như mưa rào xé gió. Mặc dù Vương Hạo Nhiên chỉ là dị năng giả cấp một, nhưng nắm đấm của hắn người bình thường khó mà chịu đựng nỗi.

"Giờ là tận thế, bố mày trở thành dị năng giả, tốt bụng cho mày cơ hội, để mày quay về hầu hạ tao. Thế mà mày vẫn nhớ mong cái thằng rẻ rách đó."

"Thứ đàn bà đê tiện, thằng rẻ rách đó có cái gì tốt hả? Chỉ là một kẻ bình thường mà mày cứ một lòng một dạ, mày đê tiện vừa thôi chứ!"

Chờ lửa giận trong lòng được phát tiết gần hết, Vương Hạo Nhiên thở hổn hển, cầm ly nước bên cạnh nện mạnh vào đầu người phụ nữ.

Mảng thủy tinh sắc nhọn rạch ra một đóa hoa máu trên đầu người phụ nữ, máu nhanh chóng lăn ra khắp trán.

Vương Hạo Nhiên nhổ toẹt một cái, cười lạnh: "Mày tự vệ sinh cho sạch sẽ đi, cút lên giường nằm. Chờ lát nữa bố vào tính sổ với mày..."

Ngay lúc gã đàn ông đang hưng phấn cao độ, khóe mắt chợt bắt được một đôi mắt màu xanh lúc lấp lánh.

Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa sổ, thế nhưng không hề có gì cả.

Không có con ngươi xổ dọc... Ngoài cửa sổ là thế giới chìm trong tuyết trắng vô ngần.

Vương Hạo Nhiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, cố gắng dằn cơn bất an trong lòng xuống, hứng thú tra tấn người phụ nữ cũng mất sạch.

Ken két- Ken két-

Có tiếng móng vuốt cọ trên mặt kính đầy quái dị phát ra từ phía cửa sổ, âm thanh kin kít chói tai.

Hơi lạnh theo xương lan ra khắp cả tấm lưng.

Vương Hạo Nhiên ổn định tinh thần, ráng gồng giọng điệu run rẩy: "Ai? Đừng để tao bắt được mày. Bằng không, tao cho mày chết chắc, đêm hôm dám tới đây kiếm chuyện..."

Khoan đã!

Gã đàn ông còn đang mắng mỏ hù dọa chợtt cứng họng, trên gương mặt hung tợn giờ chỉ còn là biểu cảm hoảng sợ.

Hắn sống ở lầu 4 kia mà, tường ngoài cũng không có gì trèo lên được, cái thứ bên ngoài sao có thể lên đây được?

Vương Hạo Nhiên chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, một lưỡi đao gió vô hình phá toang cửa sổ dễ dàng, chớp cái đã xông vào trong.

"A a a a a!"

Tiếng thét thảm thiết vụt thẳng lên trời, lấn át tiếng cửa kính vỡ nát rơi xuống đất.

Người nhà kế bên bị tiếng thét đánh thức, chửi ẩm lên: "Thằng chó Vương này, đêm hôm người khác ngủ thì mày một vừa hai phải thôi chứ. Chỉ biết đánh con vợ nhà mày, mày không bớt lại thì ông đây đi khiếu nại mày đó!"

Vương Hạo Nhiên kinh hãi muốn há miệng kêu cứu.

Một lưỡi dao gió cỡ nhỏ nhân đó chui tọt vào miệng hắn, máu tươi bắn tung tóe.

"Ô ô ưm um!"

Vừa nãy, đao gió nhanh chóng chém đứt tay chân của Vương Hạo Nhiên, ngay lúc hắn ta định kêu cứu thì vội vàng cắt đứt dây thanh quản và đầu lưỡi của hắn.

Hắn ta bây giờ, chỉ có thể chui rúc vào góc tường trợn mắt há miệng, liều mạng lắc đầu ra hiệu cho người phụ nữ kêu cứu.

Người phụ nữ bị hắn cưỡng ép do dự nhìn thoáng qua phía cửa sổ, bò dậy run rẩy mở cửa, dáng vẻ chạy trốn thất tha thất thểu. Lúc đi ra rồi còn không quên đóng kín cửa lại.

Đến khi gấu trúc nhảy từ cửa sổ vào, thong dong tới gần tên đàn ông chỉ có thể bò trườn trên đất.

Vương Hạo Nhiên hoảng hồn không thôi nhìn con thú biến dị hung tàn này.

Lúc gấu trúc đi tới ngày một gần, dường như hắn nhớ ra điều gì đó, trong mắt hiện lên nỗi tuyệt vọng. Khuôn mặt vặn vẹo, lê thân mình kéo theo một vệt máu dài cố gắng bò đến cửa chính.

Gấu trúc ngồi ngay ngắn cách đó không xa, lạnh lùng nhìn Vương Hạo Nhiên giãy dụa trong vô vọng. Thưởng thức dáng vẻ hắn ráng sức bò tới cửa, rồi lại tuyệt vọng vì không còn tay để mở cửa.

Màn tra tấn tâm lý trong im lặng diễn ra chừng mười phút mới hạ màn vì gã đàn ông mất máu quá nhiều nên không còn sức cựa quậy.

Trong đêm đen, con ngươi màu nâu dần giãn to ra thành hai hòn bi tròn, gấu trúc nhìn Vương Hạo Nhiên trợn mắt cầu xin hơi nghiêng đầu, nhếch môi.

Lần trước giết dị năng giả kia nó dùng hệ hỏa, vậy lần này dùng hệ phong đi,

Miễn cho hai tên còn lại nhận ra thì lại đánh rắn động cỏ.

...

Tiếng gió rít gào ngoài cửa sổ ngày càng quỷ dị, như tiếng ngàn người gào thét đau đớn dưới địa ngục, cứ quẩn quanh bên tai không tan đi.

Thi thoảng có một sợi gió đi lạc vào phòng cũng khiến cho cổ họng bị bóp nghẹn, im thin thít như ve sầu vào đông, chưa tới vài giây đã vội thoát ra khỏi cửa, mang theo mùi máu tươi thoang thoảng trong gió.

Gấu trúc lạnh lùng nhìn biểu cảm trợn trắng mắt đau đớn của Vương Hạo Nhiên mà nuốt ngược hơi thở, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời sắp sáng rồi, không quay về sẽ muộn mất.

Đến cạnh cửa sổ vừa định nhảy xuống, khoảnh khắc xoay người lại vô tình thế nào nhìn thấy đồ vật trên bàn.

Dĩa thịt thỏ sớm đã nguội lạnh từ lâu, một miếng thịt đỏ sậm cuồn lại, nhìn rất giống cái thứ người không người đang nằm trên đất.

Giữa mùi máu tươi nồng nặc, lại có một hương thơm nhàn nhạt sót lại, không gay gắt, thơm lừng.

Trong đầu thoáng hiện lên dáng vẻ rầu rĩ nằm trong ổ của báo con.

Gấu trúc chần chừ một chút, vẫn chạy vào phòng bếp tìm một cái túi ni lông sạch, dùng sức gió nghiêng đĩa, cẩn thận trút hết thịt thỏ vào túi.

Trước khi rời đi, con thú biến dị miệng ngậm theo cái túi xác nhận mình không để lại dấu vết gì mới yên tâm ẩn mình vào đêm đen.

Gấu trúc đi rồi, Bạch Duẫn Dương vốn muốn đuổi theo lại bị một chai xịt phòng nhỏ xíu đánh gục.

Bản thân là linh thứu có khứu giác nhạy bén, bị vây trong hương hoa nồng nặc như vậy, thiếu chút nữa nhóc con đã nghĩ mình sắp lên chầu ông bà.

Bị đánh úp không kịp đề phòng, báo con hóa đá thành pho tượng, nằm im một đỗi lâu mới nhúc nhích, vội vội vàng vàng phong bế khứu giác của mình lại.

Hai tay Thẩm Dục xách dưới nách cục bông, nở một nụ cười xấu xa vì làm chuyện xấu thành công: "Cái mũi này nhạy đến vậy à?"

Bạch Duẫn Dương hung hăng lắc đầu muốn xua tan mùi hương đáng sợ kia, Thẩm Dục nói cái gì cũng không phản ứng lại.

Chàng trai khi không lên cơn này bình thường nhìn cũng giống con người, thấy báo con vội lắc đầu nguầy nguậy muốn xua tan bóng ma tâm lý thì cong lưng đặt cục bông lên đất.

"Về trong ổ đi, trước khi rạng sáng nó sẽ về."

Báo con mặc kê, chỉ ngồi xổm dưới đất dùng cái móng của mình nhẹ nhàng xoa xoa cái mũi.

Khi báo con phục hồi tinh thần lại, hai mắt tròn xoe mở to nhìn anh lên án.

Đôi mắt xanh thẳm như trời quang không một áng mây, mênh mang bát ngát, lại như đại dương bao la ôm trọn vạn vật, quyến rũ lạ lùng.

Bạch Duẫn Dương có một đôi mắt tuyệt đẹp.

Mama nhà mình hay khen như vậy.

Ánh xanh trong đáy mắt sẽ thay đổi tùy theo tâm tình, không có sự mạnh mẽ lanh lợi của Bạch Phệ khi đã thành niên, cũng không có sự dịu dàng ấm áp của Thanh Hòa.

Đôi mắt này, mang theo sự ngây thơ thuần khiết chỉ có ở thú non, trong vắt không vẩn đục. Dù là người hay là động vật biến dị, chỉ cần nhìn vào ánh mắt này, điều hiện lên trong đầu chính là — báo con lông xù này thật sự có thể sống sót giữa thời buổi tận thế này sao?

Ít nhất thì Thẩm Dục khi đối diện với ánh mắt lên án của báo con cũng thấy ngại ngại mà quay đầu, khẽ ho khan một tiếng.

Cục bông hầm hừ hất cái đuôi, kiên trì ngồi xổm ở mép giường không nhúc nhích hệt như một đứa bé đang hờn dỗi.

Trong phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thét không ngừng bên ngoài cửa sổ.

Qua nửa ngày, Thẩm Dục đành đầu hàng, gượng gạo nói: "Tao đưa mày về ổ, mai sẽ nấu cơm cho mày ăn."

Anh cong người nhấc bổng cục bông lên, vừa định đứng dậy đã bị báo con ngăn lại.

Bạch Duẫn Dương nhanh nhảu xoay người thoát khỏi tay Thẩm Dục, nhẹ nhàng đáp lên cái đùi rắn chắc của chàng trai.

Ấy da... săn chắc quá đi à!

Đệm thịt dẫm dẫm trên đùi săn, dẫm tới dẫm lui, chơi vui vô cùng.

Thẩm Dục nóng nảy lặp lại: "Tao đưa mày về ổ."

Cục bông bỗng ngẩng đầu, thản nhiên nhìn vào chàng trai đang lộ vẻ không kiên nhẫn đầy chăm chú, chòm râu run run nhe cái răng sữa ra, một nụ cười quái dị lại xuất hiện lần nữa.

Trong lòng Thẩm Dục chợt có dự cảm không tốt.

Ngay lúc anh muốn thả báo con xuống đất thì cái đầu xù của Bạch Duẫn Dương còn nhanh hơn cả anh.

Bốp!

Chân sau dùng sức lấy đà bật nhảy tại chỗ, cục bông hung hăng húc thẳng vào trán Thẩm Dục, phát ra một tiếng bốp nặng nề.

Vì để đạt được mục đích mà Bạch Duẫn Dương ánh chừng dùng tới năm phần sức, còn thông minh dùng linh lực tạo thành một màng chắn vững chãi trước đầu. Khi va đập mạnh vào thì nhóc chỉ hơi choáng đầu một chút.

Người đau khổ chỉ có Thẩm Dục.

Ma tu nhập môn khó tránh bản thân bị mắc mưu, mắt thường có thể thấy trên trán dần u lên một cục lớn, con ngươi đen kịt tăm tối dần mơ hồ, thân mình cũng lung lay sắp ngã.

Chàng trai hoa mắt chóng mặt vô lực giơ tay ra muốn bắt con báo hành hung người khác, lại không biết ba con báo trên đùi mình thì con nào mới là đúng.

Bạch Duẫn Dương hừ lạnh một tiếng, ánh nước sóng sánh trong mắt để lừa người nhoáng cái đã biến mất, chỉ sót lại hơi lạnh.

Thấy dáng vẻ của Thẩm Dục lung lay muốn ngã này, cục bông lập tức bổ thêm một đao nữa.

... Nhóc hung hăng húc thẳng đầu vào bụng anh ta.

Phần đầu chấn thương nghiêm trọng, Thẩm Dục liên tiếp nhận đau thương, cuối cùng không gắng gượng nổi nữa mà ngã ầm vào trong chăn, bị ép đi gặp Chu Công.

Cảm ơn tui đi.

Báo con hầm hừ trong lòng.

Thẩm Dục vậy là may rồi, không phải gặp cảnh bị chuột vàng đần thối kia đập vỡ thận.

Thành công hất ngã Thẩm Dục, Bạch Duẫn Dương từ tốn nhảy khỏi đùi anh, chậm rãi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn cánh cửa khép hờ.

Nếu Thẩm Dục nói gấu trúc sẽ về trước khi rạng sáng thì nhóc sẽ chờ ở đây. Nếu khi bình minh vẫn không thấy quay lại thì nhóc sẽ ra ngoài tìm gấu trúc.

Báo con ngoan ngoãn nằm bò ra đó nhanh chóng mất hết kiên nhẫn, móng vuốt buồn bực cào cào cái nệm, hết ngó đông rồi lại ngó tay.

Cái thùng xốp màu trắng đặt cạnh tường đã lọt vào mắt xanh của nhóc.

Thùng xốp dài chừng một mét, rộng khoảng nửa mét chiếm không ít chỗ. Dựa theo độ cao này thì báo con cần phải kiễng chân sau, chân trước vịn vào thành thùng mới nhìn thấy được đồ bên trong.

Thứ khiến cho Bạch Duẫn Dương giật mình thật sự lại là rau xanh trong thùng đang sinh trưởng với tốc độ cực nhanh.

Với tốc độ này thì trời vừa rạng sáng thì có thể thu hoạch một vụ được ngay rồi.

Nhóc buông chân ra, dạo quanh thùng xốp một vòng cẩn thận tìm tòi, quả nhiên tìm được giấu vết trận pháp ngay bên cạnh thùng.

Cái tên ma tu này còn tu luyện cả trận pháp nữa á!

Mắt tròn hiện lên ánh sáng kỳ quái, nhìn người đàn ông đang hôn mê trên giường thêm hiếu kỳ.

Tu luyện trận pháp đồng thời phải đi chăm sóc những thứ này, mà còn là người mới nhập môn. Thiên phú gì đó đáng sợ quá đi.

Trong lúc báo con đang trầm ngâm, dưới sự thúc đẩy của trận pháp, rau xanh trong thùng ngày càng tươi tốt, nhanh chóng chen chúc trong thùng xốp.

Cục bông mũm mĩm lại vươn người lần nữa, móng vuốt bấu chặt vào thành thùng xốp, dí thật sát vào rồi... há miệng...

Gấu trúc vừa nhảy từ cửa sổ vào thì bắt gặp ngay cảnh cục bông đang vung đuôi, chòn râu run lên thích thú, đang cố gắng gắp đồ ăn.

'...Con đang làm cái gì vậy?'

Lời tác giả:

Hahahahaha.

Thắp cho Thẩm Dục ngọn nến đầu tiên.

Sau này anh ta sẽ biết cái gì là không có thảm hại nhất, chỉ có thảm hại hơn.

Cục bông thật sự là nhãi con bề ngoài đáng iu nội tâm mỏ hỗn mà, rồi sau này Thẩm Dục sẽ hiểu.

Ramen: Đi đánh nhau, đã lấy mạng người ta rồi chớ, còn lấy luôn đồ ăn của người ta về cho hoàng thượng :)))) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top