Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36: Cạc cạc cạc cạc cạc

Dịch: Ramen - Beta: Chá

Cuộc đàm phán đành kết thúc trong hậm hực.

À không, phải là chỉ có một mình Thẩm Dục hậm hực mà thôi. Báo con nói xong liền tí ta tí tởn chạy về bên cạnh gấu trúc ngủ bù, chỉ có anh ngồi trên ghế buồn bực suy nghĩ miên man.

Nghĩ tới nghĩ lui, tới khi trời sáng rồi Thẩm Dục vẫn không nghĩ ra cách, mắt thấy bản thân không xuất phát ngay thì sẽ đến trễ mất. Thế nên, chuyện này chỉ có thể gác lại.

Lời hứa dậy sớm nấu cơm sáng bể kèo như cách anh bị húc bể đầu vậy. Thẩm Dục sửa soạn bản thân qua loa một chút, khoác ba lô lên vai đi đến chỗ của Bạch Duẫn Dương, thấy gấu trúc nằm trong ổ ngủ đến không biết trời trăng mây gió thì thắc mắc:

"Nó bị sao vậy?" Sao lại ngủ say đến vậy, bình thường khi Thẩm Dục đến bên cạnh thì sẽ bật dậy rồi.

Báo con uể oải ngáp một cái, nói qua loa: 'Tui độ một ít linh khí có lợi cho gấu trúc.'

Thẩm Dục bất ngờ nhìn Bạch Duẫn Dương, có một cái nhìn khác dành cho con báo xù hỉ mũi chưa sạch này. Anh cứ nghĩ báo tuyết bám dính lấy gấu trúc vì mình muốn có người dựa dẫm, dù sao thì thú non biến dị rất khó sống sót đơn độc, mà gấu trúc lại rất quan tâm nó.

Không ngờ báo con lại chủ động tặng linh lực của mình cho gấu trúc, điều ấy khiến anh bất ngờ không thôi.

'Anh đi làm à?'

"Ừ." Đáy mắt Thẩm Dục hơi tối sầm, rõ ràng rất bất mãn với việc dị năng giả hệ mộc bị thành phố cưỡng ép trưng dụng.

'Vậy sao anh không đi nhanh đi? Sắp trễ rồi.' Bạch Duẫn Dương nằm trong ổ lúc lắc cái đuôi, thờ ơ hỏi.

"Gần đây ở Sở nghiên cứu đang treo thưởng cho việc thu thập động vật biến dị. Để tụi mày ở nhà một mình không an toàn cho lắm."

Lần trước anh không ở nhà đã bị càn quét sạch như vậy cũng nhìn ra được trị an ở đây không tốt lắm, có bảo vệ cũng như thùng rỗng kêu to.

Hôm nay anh lại phải chôn chân trong nhà vườn cả ngày, nếu có người có ý đồ xấu, phá cửa đuổi hết chúng ra khỏi khu thì không ổn.

Vì trong căn cứ có quy định, động vật biến dị một mình lang thang trong nội thành mà không có chủ ngay cạnh thì đội tuần tra có quyền bắt giữ.

Thật ra Bạch Duẫn Dương không sợ người của Sở nghiên cứu cho lắm, nhưng anh thì không muốn xảy ra chuyện này chuyện kia, lỡ như lộ ra việc riêng của gấu trúc thì xong đời.

'Vậy phải làm sao bây giờ?'

Thẩm Dục kéo khóa ba lô, nói ít hiểu nhiều: "Chui vào."

Một cái ba lô như này mà nhét cả hai đứa vào?

Cục bông trừng to mắt, suýt chút nữa để lộ việc mình biết nói chuyện, vội ngậm miệng lại, căm giận lên tiếng trong đầu Thẩm Dục:

'Cái túi này nhỏ xíu như vậy, gấu trúc còn đang ngủ, tui dẫm lên người nó chắc luôn.'

Thẩm Dục Liếc Bạch Duẫn Dương một cái, cúi người nhấc gấu trúc cho vào ba lô. Thấy đúng như lời cục bông nói, ba lô không nhét thêm con báo ú nu này vào được, cười mỉm:

"Vậy cũng được, mày ở nhà, chờ tụi tao về."

Ở nhà?

Không không không, lỡ như có kẻ mắt mù muốn bắt nhóc, nhóc không kiềm lòng được xuất lực hơi mạnh thì chỉ e cả khu ngoại ô của thành phố S sập chắc luôn.

'Tui cũng đi.' Bạch Duẫn Dương biết tính nết của mình hơi báo, còn hơi tùy tâm tùy hứng. Vì tránh liên lụy người vô tội thì nhóc đi theo vẫn tốt hơn.

Dù sao chân mọc trên người mình mà, Thẩm Dục cản kiểu gì.

Thẩm Dục lẳng lặng nhìn đăm đăm vào cục bông đang ngồi dưới đất, thấy nhóc quyết không đổi ý chỉ đành nghiến răng thỏa hiệp: "Sau khi ra ngoài cấm mày chạy lung tung biết chưa? Nếu không tao sẽ vứt mày đi đó."

Bạch Duẫn Dương vung vẫy cái đuôi làm bộ như không nghe thấy gì, chàng trai thấy vậy chỉ biết mệt tâm mệt thân mệt não.

Ngoại ô thành phố S chỉ có nhà thô xây tạm, trừ đường ống nước máy đã lắp đặt và đường dây điện khi có khi không thì không còn cái gì cả.

Sau khi khóa cửa kỹ càng, Thẩm Dục tạo một lớp linh lực mỏng có tính công kích bên ngoài cừa giống như trước kia. Một khi có người động vào cửa chính thì linh lực sẽ ngay lập tức len lỏi vào trong cơ thể, phá hủy từng huyệt đạo thần kinh dọc theo kinh mạch, kết cục chỉ có tê liệt.

Với anh thì đồ vật trong phòng vốn không đáng bao nhiêu tiền, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Thẩm Dục không sợ người khác tới cướp bóc, tới càng nhiều, chết càng nhanh.

Bạch Duẫn Dương nhìn kỹ tầng linh lực đó cũng hiểu tác dụng của nó là gì bèn ớn lạnh một chút, càng hiểu rõ thêm về độ âm hiểm của Thẩm Dục.

Báo con vẫy đuôi bám sát đằng sau, bốn chân nhỏ tung tăng chạy sau chàng trai.

Thẩm Dục chân dài vai rộng, thân người chuẩn như mannequin, lại là người từng trải, tính cách vô cùng quyết đoán nên bước chân nhanh nhẹn, cục bông phải kiến nghị anh đị chậm lại mới tránh được cảnh bị té lộn nhào.

Xuống tới tầng sáu, Thẩm Dục đi phía trước đột ngột dừng bước, Bạch Duẫn Dương suýt chút nữa phanh không kịp nhào đầu lên đùi anh.

'Sao tự nhiên dừng lại vậy?' Nhóc con nổi khùng, hỏi.

Thẩm Dục khom lưng, nhìn cục bông trên đất chằm chằm, khinh bỉ: "Với cái dáng chạy chậm rì này của mày, đảm bảo ra đường chớp mắt cái đã bị người ta đè chết."

Chê tui chậm ạ?

Bạch Duẫn Dương trừng mắt.

Có tin tui chạy một vòng thành phố chỉ mất có ba phút thôi không!

Thẩm Dục vươn tay, báo con đang hung dữ trừng mắt khó hiểu thì anh nắm gáy của nhóc nhấc lên rồi ôm vào lòng, đồng thời nóng nảy nói:

"Ngồi im, nếu không vứt mày đi đó."

Vừa được ôm vào lòng đó có một mùi hương là lạ vờn quanh mũi, không nồng lắm, chỉ thoang thoảng thôi, nhưng báo con có cái mũi siêu thính nên vẫn ngửi ra được.

Thân thể ấm áp lớp bên dưới, còn có cả một nguồn linh lực thuần khiết dần dần bao quanh, tất thảy khiến cho cục bông hài lòng híp híp đôi mắt lại.

Quen thói co người lại thành một nhúm, Bạch Duẫn Dương thật sự nghe lời Thẩm Dục nằm im không nhúc nhích. Điều này khiến cho Thẩm Dục từng thấy dáng vẻ làm mình làm mẩy của báo con phải giật mình một chút, nào ngờ con báo hẹp hòi nào đó đã sớm ghi sổ trong bụng.

Các nhà vườn trong thành phố S đều chịu sự quản lý của quân đội, hơn nữa đều tập trung tại một chỗ, xui xẻo thay, nơi mà Thẩm Dục sống khu nhà vườn gần nửa vòng thành phố.

Với cả, kể từ khi tận thế xảy ra, số người nhập cư vào thành phố tăng lên vùn vụt, nội thành cấm xe hơi, không cho phép bất kỳ một chiếc xe cỡ lớn nào vào nội thành, trừ khi được đặc chuẩn.

Phương tiện giao thông chỉ có bốn kiểu, một là xe căng hải, hai là xe đạp, ba là xe đạp điện và bốn là xe máy.

Chỉ cần đến điểm thuê xe, mỗi lần tốn khoảng 5 đến 10 điểm thì có thể tự mình lấy xe, tự đổ xăng lo liệu, muốn làm gì cũng được nhưng không được làm hỏng.

Tất nhiên còn có những thứ khác như ván trượt, giày trượt này nọ, nhưng dù sao cũng không phổ biến nên điểm thuê có rất ít.

Thẩm Dục quen cửa quen nẻo đi đến một điểm thuê xe thường tới, gõ quầy: "Ông chủ, vẫn như cũ, một chiếc xe đạp."

Bạch Duẫn Dương ngoan ngoãn cuốn người lén nhìn qua kẽ hở xem xét cửa hàng, hiếu kỳ nhìn từng dãy xe xếp ở sân sau.

Một ông chú trung niên mập mạp đứng lên khỏi quầy, vỗ vỗ thắt lưng: "Là cậu Thẩm à, xe đạp ở khu B. Khách quen cả, cậu tự vào chọn một chiếc đi."

Thẩm Dục gật đầu, đi ra sân sau chỉ đại một chiếc: "Lấy chiếc này đi."

Ông chủ gật đầu cười lớn, tò mò nhìn lướt qua cục bông màu bạc trong lòng Thẩm Dục: "Chiến thú của cậu à? Gấu trúc kia đâu rồi?"

"Con này mới, chỉ biết ăn uống quậy phá chứ nói gì tới hỗ trợ." Thẩm Dục giải thích sơ vài câu.

"Ha ha ha, để cậu phải ẵm nó thấy thương quá. Con gấu trúc kia mới nhìn đã biết khó gần, biết nó lâu rồi mà tôi vẫn cảm giác nó muốn cào mình."

Hả?

Gấu trúc ngoan thế kia mà, sao người này còn dám trợn mắt nói dối.

Báo con ngẩng đầu, trên mặt không chỉ có lông xù mà có cả bất mãn, hai mắt xanh thẳm hung hăng liếc ông chủ một cái.

Chủ tiệm sờ đầu cười ha ha: "Đáng yêu thế nhỉ. Đôi mắt này đẹp như đá quý vậy."

Hình như ông chủ nhớ ra gì đó, lo lắng mà hỏi: "Cậu Thẩm, đứa nhỏ này dính người như vậy, cậu còn phải đạp xe thì ôm nó kiểu gì?"

Thẩm Dục cúi mặt, hơi nhức nhức cái đầu: "Chỗ ông có ghế cho em bé không? Cái kiểu buộc vào sau yên ấy."

Trong thành phố có cả trẻ con và em bé, phụ huynh những gia đình ấy không yên tâm để con ở nhà một mình nên sẽ dắt theo bên người luôn. Vì thế các điểm thuê xe bắt lấy cơ hội này chuẩn bị thêm ghế dựa có thể buộc vào yên sau của xe.

Nhưng Thẩm Dục không ngờ rằng, có một ngày anh sẽ đạp xe "chở con" đi làm.

Ông chủ do dự: "Được không vậy? Lỡ nó tò mò quá nhảy xuống thì sao?" Ông không muốn bồi thường cái của nợ này đâu.

"Không sao đâu, buộc lên đi." Đáy mắt Thẩm Dục có gì đó lạ thường: "Nó ngoan lắm."

Bạch Duẫn Dương vừa định gật đầu một cái đã bị Thẩm Dục nhanh tay lẹ mắt giữ lại, anh nghiến răng bên tai của nhóc: "Mày muốn báo cho mọi người biết mày thông minh bất thường đúng không?"

Hơi thở ấm áp phả lên tay, sắc hồng dần phiếm đỏ cả cái tai trắng tuyết, Bạch Duẫn Dương run run tai rùng mình, vươn chân bịt miệng Thẩm Dục bắt anh im lặng.

Cũng may là nhóc vẫn nhớ bây giờ đang ở ngoài đường, không được dùng lực.

Sắc mặt Thẩm Dục hơi quái lạ.

Đệm thịt mềm nhũn chạm vào đôi môi lành lạnh, cảm xúc này không biết phải diễn tả như thế nào.

"Cậu Thẩm à, xong rồi này, cậu xem được không?"

Chủ tiệm đến đã phá vỡ bầu không khí sượng ngắt, Thẩm Dục hoàn hồn nhìn ông chủ dắt xe tới, gật đầu: "Cảm ơn ông chủ, như này là được rồi.

"Gì đâu mà, khách hàng quen cả thôi, trả thêm 1 điểm là được rồi."

Chờ Thẩm Dục đẩy xe ra khỏi tiệm, Bạch Duẫn Dương lên tiếng trong đầu anh: 'Vì sao không chọn loại khác?'

Nhìn cũng biết xe máy đi nhanh hơn mà.

"Rèn luyện thân thể." Thẩm Dục lấy lại dáng vẻ trầm tĩnh, thuận miệng đáp, ôm cục bông đặt lên ghế dựa sau xe.

Chắc tui tin á.

Bạch Duẫn Dương trợn mắt.

Khi cơ thể hấp thụ linh khí cũng giúp thân thể rèn luyện thêm, còn cần kiểu rèn luyện như này á?

Cơ mà nghĩ lại thì Thẩm Dục thể hiện ra bên ngoài là dị năng giả hệ mộc, nếu đi rêu rao quá mức sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Thuần thục sải chân bước lên xe đạp, nhấn chân một cái đã lao nhanh đi như tên bắn. Báo con chưa kịp chuẩn bị đã đớp đầy một họng toàn gió lạnh.

Bạch Duẫn Dương hừ một tiếng, co người ngồi trên ghế.

Dân cư đông đúc nên không khí trong thành phố vô cùng ồn ào. Trên đường đi, nào là tiếng gọi nhau í ới, tiếng rao hàng, tiếng chửi bới, còn có cả tiếng ồn xây dựng khiến Bạch Duẫn Dương khổ không nói nổi, suýt chút nữa phát điên.

Sự tra tấn này kéo dài đến khi gần đến nhà vườn mới giảm đi bớt, tiếng phố thị xô bồ tấp nập nhỏ dần sau lưng, đồng thời hương thơm tươi mới của cỏ cây giúp cho đầu óc váng vất thanh tỉnh ngay trong phút chốc.

Báo con lắc đầu, hào hứng nhổm người dậy, chân trước ôm lấy eo Thẩm Dục là bệ đỡ, còn dẫm dẫm theo bản năng.

Cục bông nhìn đông ngó tây, với thị giác siêu việt của mình tất nhiên có thể thấy được khu công viên rộng lớn mờ ảo từ xa.

'Đó là gì vậy?' Bạch Duẫn Dương tò mò hỏi.

Đột nhiên có nệm thịt ấm áp dán lên trên eo, Thẩm Dục phải cố lắm mới không tránh người đi, thậm chí anh có thể cảm nhận được móng vuốt cứng ngắc của báo con cách một lớp áo mỏng.

Anh ngượng ngùng nhích người một cái: "Trước kia, nơi đó là khu sinh thái rộng cả ngàn héc ta, sau được cải tạo lại thành nhà vườn. Chia làm bốn khu dựa theo bốn mùa xuân hạ thu đông, trong đó trồng các loại rau củ tùy theo từng mùa."

Sau cùng, Thẩm Dục lạnh lùng nói thêm một câu: "Nơi đó do quân đội quản lý cho nên không được động vào. Nếu mày dám gặm một miếng thì tao để mày lại đó bắt đền."

Anh vẫn còn nhớ sáng nay tới thùng xốp xem thì thấy rau xanh bị gặm tan tành.

'Ừa... Tui biết rồi.' Bạch Duẫn Dương nghiêng đầu trả lời.

Không lâu sau, Thẩm Dục theo đường chính đã đi gần tới cổng, thậm chí Bạch Duẫn Dương còn thấy được khuôn mặt nghiêm nghị của quân nhân đứng gác ở đó.

Một người mặc đồng phục tới gần gật đầu với Thẩm Dục: "Cậu Thẩm, khai báo xong xuôi thì cậu có thể vào được. Mời cậu mở túi ra để tôi kiểm tra một chút."

Thẩm Dục gật đầu, ký tên lên cuốn sổ vừa nhận lấy.

Lúc này, cậu nhân viên trực ban chần chừ nhìn báo tuyết đang ngồi trên yên sau, im lặng một hồi mới lên tiếng:

"Cậu Thẩm, hẳn là cậu cũng biết ở đây quy định có thể mang theo thú cưng, nhưng nếu thú cưng phá phách hư hỏng gì thì phải đền bù gấp đôi."

Con gấu trúc lạnh lùng khó gần kia đâu rồi?

Lần này mang theo con báo tinh ranh như này, rau củ trong vườn có chắc còn toàn thây không?

Công trạng tháng này của anh ta còn giữ được không vậy?

Đến khi nhân viên mở ba lô ra thấy con gấu trúc đang khò khò mới thấy mình bị hố cha nó rồi, tâm tình không sáng sủa nổi.

Một con đủ xui, ú òa trong túi còn một con nữa.

Bạch Duẫn Dương nhận ra cậu nhân viên không vui vẻ gì, hai mắt chớp chớp, chân trước gác trên tay vịn của ghế, nghiêng đầu nhìn cậu ta.

Mắt xanh thăm thẳm lại tròn xoe như viên bi, ánh mắt long lanh ngập tràn ngây thơ.

Cậu nhân viên không khỏi ngẩn ngơ.

Thẩm Dục hắng giọng một tiếng, đưa quyển sổ cho cậu ta: "Nó ngoan lắm, không phá phách đâu."

"Vậy được rồi, bọn anh vào đi." Cậu nhân viên khua tay, cầm sổ quay về phòng trực.

Thẩm Dục đạp xe thẳng tiến vào khu sinh thái rộng lớn, rành rẽ đi đến khu vực mình phụ trách.

Tới nơi liền thấy một ông bác mặc áo lông đang vẫy tay từ xa, cười ha ha: "Thằng bé Dục à, tới đây."

Cục bông ngồi sau ghế mặt mũi ngạc nhiên.

Thẩm Dục gạt chống xe, chào một tiếng: "Ông Trương ạ, con xin lỗi vì đã đến trễ."

"Không sao, không sao cả. Do ông tới sớm thôi. Người già rồi ngủ cũng ít, chi bằng tới sớm một chút."

Trương Tân Hải cười nói ha hả, đang định quay người bước vào căn nhà vườn số 10 do bọn họ phụ trách, lại đột nhiên phát hiện hôm nay Thẩm Dục còn mang theo một con báo tuyết con đang trợn tròn mắt nhìn ngó xung quanh.

"Đây là mèo của con nuôi đấy hả? Cả người trắng tinh lại bụ bẫm, đáng yêu quá, đôi mắt nó cũng đẹp thật đấy."

Trương Tân Hải càng nhìn càng thích, thấy "con mèo" này không chỉ không sợ người lạ mà còn năng nổ hiếu động. Sột soạt lấy cái túi ni lông trong người ra, lấy một thứ đen tuyền ra rồi đưa tới bên miệng Bạch Duẫn DƯơng:

"Nào bé ngoan, đây là thịt rắn do chính ông làm đấy. Nếm thử nào."

Cái mũi khịt khịt một cái, mùi gia vị cay nồng quyện với hương thịt cực kỳ kích thích. Bạch Duẫn Dương chép miệng ngậm một miếng, híp mắt từ tốn cảm nhận miếng thịt khô dai nhách.

Thẩm Dục nhìn ông bác không vui: "Thời buổi bây giờ ai cũng khó khăn cả, ông giữ lại cho mình ăn nữa chứ."

Bạch Duẫn Dương sửng sốt, ngậm cái miệng đang chờ đút ăn lại.

Ở Khung Sơn quen được đút cho ăn rồi, đến đây lại có Thanh Trạch chăm sóc cho nên nhóc suýt chút nữa đã quên bây giờ là tận thế khan hiếm lương thực.

Trương Tân Hải trừng Thẩm Dục một cái: "Có gì đâu nào. Ông già rồi thì ăn uống tốn là bao. Hơn nữa ông không có tài cán gì, nhưng bắt rắn lại không ai bằng được. Phúc lợi của dị năng giả lại tốt nên không sao đâu."

Nói xong rồi lại chần chờ hỏi ý kiến: "Nó là động vật biến dị à? Có thể ăn cái không vậy?" Con ngỗng ba trợn trong nhà ông có cái gì nó cũng ăn tất.

Thẩm Dục gật đầu: "Nhưng không ăn nhiều được."

"Được được rồi, bé ngoan lại ông ôm một cái nào?" Trương Tân Hải lại lấy ra một que thịt khô dụ dỗ cục bông.

Bạch Duẫn Dương lập tức bày tư thế muốn ôm ôm một cái.

Trương Tân Hải vui vẻ ra mặt, đút thịt khô vào miệng cho cục bông rồi nhẹ nhàng ôm lấy nhóc, quay trở vào căn nhà vườn được giao cùng với Thẩm Dục.

Trên đường đi, Trương Tân Hải không nhịn được mà hỏi: "Gấu trúc của con đâu?"

Thẩm Dục chỉ bao lô: "Đang ngủ. Hôm trước ra ngoài làm nhiệm vụ nên mệt quá.

"À vậy à. Nghỉ ngơi nhiều vào." Trương Tân Hải gật gù.

Vào trong nhà vườn rồi, Thẩm Dục đặt ba lô đã được mở toang trong phòng nghỉ chuyên dụng của nhà vườn, đổi quần áo rồi bắt đầu chăm sóc rau củ tươi mơn mởn.

Bạch Duẫn Dương được Trương Tân Hải đặt xuống đất.

Dọc đường đi cũng giúp nhóc hiểu sơ sơ về bố cục nơi đây. Khu sinh thái rộng lớn này được thành bốn khu vực A-B-C-D, bên trong trồng các loại rau củ theo từng mùa khác nhau.

Mà bốn khu này lại chia ra thành 50 căn nhà vườn rất lớn, một một căn trồng một loại rau củ quả. Khu Thẩm Dục phụ trách là căn nhà vườn số 10 khu D, bên trong trồng toàn bộ các cây họ cải, nhờ được dị năng giả hệ mộc bồi đắp mà cây nào cây nấy cao gần nửa người, nhìn vào hết cả hồn.

Chí ít thì Thẩm Dục vừa khom lưng một cái thì Bạch Duẫn Dương mù tịt không biết anh ở đâu luôn.

À thì... Đã hứa với Thẩm Dục không ăn rồi.

Thật ra không hẳn là nhóc muốn ăn mà chỉ tò mò mà thôi.

Bạch Duẫn Dương hiếu kỳ bò tới hai bước định quan sát một chút, sau lưng đột ngột thổi tới một trận gió mạnh.

Nhóc nhanh chóng nhảy dựng lên, nhanh nhẹn trở người giữa không trung. Đập vào mắt là một con ngỗng trắng phau đang nhìn mình đầy khinh thường.

"Cạc cạc cạc cạc cạc!" - Con báo vô học này, đồ ở đây không được ăn.

"Cạc cạc cạc cạc cạc cạc!" - Dám tranh chủ với ông đây, mày chán sống rồi đúng không.

Không hổ mệnh danh là cỗ máy chiến trong muôn loài, dám nói với nhóc như vậy.

Bạch Duẫn Dương quên mất bề ngoài mình vô hại thế nào, chớp mắt mặt đã đen như đít nồi.

Lời tác giả:

Hôm qua có nhiều người đoán trúng rồi.

Tui tò mò thật, rốt cuộc có bao nhiêu người bị ngỗng táp rồi.

Đúng vậy, ác mộng thời tấm bé của tác giả chính là mấy con ngỗng này.

Khi tui còn nhỏ, có lần theo mẹ về quê ngoại chơi, bị hai con ngỗng bà ngoại nuôi bổ nhào tới, vừa đập cánh đuổi theo vừa đớp mấy phát. Tui bị đớp khóc bù lu bù loa cả lên, đứng im trên ghế không dám xuống, lúc biết nó còn biết bay thì tui gào lên luôn.

Bao năm vẫn vậy.

Sau này tui lớn hơn rồi, cũng to gan hơn một tí, xắn tay áo về nhà ngoại định hỏi nó tính sổ. Kết quả bà tui nói rằng con ngỗng bị chú tui làm thịt rồi.

Lúc đó người tui đơ ra luôn, xong òa khóc cả lên. Không biết khóc là vì không lấy lại được thể diện, hay là khóc thương cho kẻ thù không đợi trời chung của mình nữa OTZ.

Ramen: Mình thì chưa bị ngỗng cắn, nhưng mẹ mình bị rồi. Mấy con ba trợn này đã cắn là không nhả ra đâu, mẹ mình bảo đau muốn chết luôn á.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top