Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 02: Giám đốc và bạn bè của giám đốc đều bị bệnh thần kinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hazakura

"Giám đốc, không phải hằng ngày anh vẫn luôn chú trọng giữ gìn sức khoẻ sao?" Nghiêm Thập Nhị cạn lời mà nhìn bàn thịt nướng BBQ trước mặt.

Rõ ràng bảo đi công tác ở thành phố A, thế mà chuyện đầu tiên Phó Mạnh Kiều làm khi tới nơi là dẫn anh đi ăn BBQ tại một quán ăn ven đường, loại quán mà cứ hễ có chiếc xe nào phóng qua là tha hồ mà hít khói bụi.

Giám đốc, mau trả lão quái vật cổ cồn vàng (*) suốt ngày ra rả phải giữ gìn sức khoẻ lại đây!

(*) Nhân viên văn phòng hay được gọi là cổ cồn trắng, nhưng vì anh giàu anh là sếp nên anh được gọi là cổ cồn vàng =))))

Phó Mạnh Kiều đang cúi đầu ăn lườn gà ngẩng đầu lên nhìn anh, vỗ đùi: "Ah, đúng vậy, cậu nên thường xuyên tập thể dục, chú ý chế độ ăn uống, hạn chế ăn những món không lành mạnh như này." Vừa nói vừa chuyển dĩa sò biển nướng trước mặt Nghiêm Thập Nhị đến chỗ mình.

Cảm động ghê, sếp sẵn sàng hy sinh sức khoẻ để bảo vệ sức khoẻ của mình!

Nghiêm Thập Nhị tức giận bất bình: "Thế giám đốc thì sao?"

Mạnh Phó Kiểu tỏ vẻ chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi: "Tôi có một thân đầy nội lực, không cần hạn chế ăn uống." Nói xong lại vỗ vỗ bờ vai anh: "Cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí cần phải kiên trì."

Nghiêm Thập Nhị: "..."

"Tiện thể, cậu luyện theo quyển sách giáo khoa tôi tặng đến đâu rồi?" Mạnh Phó Kiều hỏi.

Ai đời lại đi tập đứng tấn với tìm cách vận khí lưu thông!

Nghiêm Thập Nhị hạ giọng, hỏi: "Giám đốc à... có phải anh đã gia nhập kiểu tổ chức kia không?"

Mạnh Phó Kiều: "Tổ chức gì?"

Giọng Nghiêm Thập Nhị ngày càng nhỏ: "Là kiểu tổ chức... theo đuổi sự hợp nhất giữa con người và thiên đường, vũ trụ và thứ gì đó đại loại thế?"

Mạnh Phó Kiều: "Nói vớ vẩn, loại bàng môn tà đạo đó sao có thể so với võ học chính thống!"

Nghiêm Thập Nhị: TOT Toang thật rồi, giám đốc đúng là đang luyện thứ tà công nào đó, cũng không biết là của tổ chức tà giáo nào.

Không đỡ nổi nữa, phải từ chức thôi!

Nghiêm Thập Nhị buồn rười rượi, hết kiên nhẫn đối với vị chủ quán nãy giờ cứ thập thò bên cạnh, nói: "Này, chủ quán, anh cứ nhìn tới nhìn lui tụi tui như vậy, anh nhìn cái gì?"

Chủ quán thịt nướng: "Haiz, bị phát hiện rồi."

Nghiêm Thập Nhị: "..."

Làm gì có chủ quán thịt nướng nào sẽ vừa cầm chảo xào rau vừa đi qua đi lại như vậy, anh có thể rình coi có tâm hơn được không!

Có điều chủ quán BBQ không có vẻ gì là xấu hổ khi bị phát hiện, thậm chí còn đường đường chính chính sáng mắt lên mà nói: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy truyền nhân Phượng Hoàng Cốt, sao có thể không tò mò."

Nghiêm Thập Nhị mù tịt: "Anh nói gì cơ?"

Mạnh Phó Kiều: "Gà Con, mày lắm mồm thế."

Chủ quán BBQ kháng nghị: "Mạnh đẹp trai, đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi tao là Gà Con."

"Phụt –" Nghiêm Thập Nhị không nhịn được phun toàn bộ đống bia vừa mới uống vào miệng ra.

Không ngờ tên gọi trên giang hồ của giám đốc lại tự kỷ đến mức này, thật khó đỡ.

Mạnh Phó Kiều cùng vị chủ quán với biệt danh Gà Con quay sang nhìn anh.

Nghiêm Thập Nhị giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra: "Giám đốc, anh quen chủ quán à?"

Mạnh Phó Kiều ghét bỏ ra mặt: "Người ở giang hồ, thân bất do kỷ."

Gà Con tức đến chống nạnh: "Mạnh đẹp trai, mày có giỏi thì đừng đến chỗ tao ăn BBQ nữa!"

Gã vừa dứt lời, tiếng huýt sáo thật to từ đâu vọng lại, kèm theo âm thanh vừa to vừa trầm: "Miêu Gà Con, cậu lại bày quán trái phép rồi."

Nghiêm Thập Nhị dựa theo giọng nói nhìn sang, thấy một người đàn ông mặc quần áo cảnh sát vừa thổi còi "bíp bíp" vừa lao tới như điên.

"Đm, lại nữa, sao cứ không chịu buông tha tôi!" Gà Con lập tức ném cái chảo trên tay xuống, chạy biến mất tăm không hề lưu luyến.

Mục tiêu của vị cảnh sát này vô cùng rõ ràng, không thèm dừng lại ngó quán thịt nướng này một cái, cứ thế đuổi theo Gà Con vừa mới bỏ trốn. Khoảnh khắc vị kia lướt qua bàn, Nghiêm Thập Nhị cảm giác có luồng gió thốc vào mặt.

Chạy kiểu gì mà nhanh thế!

Không biết có phải ảo giác hay không, Nghiêm Thập Nhị thấy hình như chân của Gà Con và vị cảnh sát kia đều không hề chạm đất.

Nếu không nhờ cửa hàng đối diện đang mở TV để chứng minh rằng đây là một xã hội hiện đại, Nghiêm Thập Nhị sẽ tưởng rằng bọn họ đang thi triển khinh công.

"Này, tại sao vị cảnh sát kia không lại đây dẹp quán luôn?" Nghiêm Thập Nhị quay đầu nhìn, phát hiện Mạnh Phó Kiều vẫn đang ăn thịt nướng say sưa.

Mạnh Phó Kiều ngẩng đầu nhìn theo hướng Gà Con cùng vị cảnh sát kia vừa chạy, vẻ mặt siêu deep: "Đây là thú vui tao nhã."

Nghiêm Thập Nhị: Hoá ra cả giám đốc lẫn bạn của giám đốc đều bị bệnh thần kinh à!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top