Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 04: Phổ biến khoa học về võ thuật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hazakura

Dựa theo sự giải thích của Đường tam thiếu, hóa ra trăm ngàn năm qua, ở trong xã hội tự do hiện nay, lực lượng tôn sùng võ lâm Trung Nguyên chưa bao giờ biến mất, chẳng qua thời đại phát triển, vũ khí nóng xuất hiện, dần dần điệu thấp, các cao thủ võ lâm hoặc là thoái ẩn ở núi rừng, hoặc ẩn trong các tòa nhà cao ốc, trở thành một người dân tóc húi cua bình thường. Các bang phái lớn trên võ lâm mấy trăm năm qua cũng đều sôi nổi thay đổi để bắt kịp thời đại, bắ đầu kinh doanh các ngành nghề khác nhau.

Ví dụ như quán nướng BBQ của chủ quán Gà Con Mạnh Phó Kiều dẫn Nghiêm Thập Nhị đi ăn tối hôm qua chính là đệ nhật võ lâm bang chủ Cái Bang trong truyền thuyết.

Nghiêm Thập Nhị: "Anh đùa tôi à?"

Chị thư ký nói: "Hiện nay mức sống của người dân nâng cao, người ăn xin ít hẳn, Cái Bang tất nhiên xuống dốc, địa vị trên giang hồ cũng không được như xưa."

Mặt Nghiêm Thập Nhị hiện rõ vẻ không tin: "Xạo quá, trên cầu vượt nhiều người ăn xin như vậy."

Chị thư ký khinh thường nói: "Những người đó nào phải ăn xin, toàn là người của xã hội đen, cậu dám đề cử những người đó với Gà Con, bảo đảm Gà Con đánh chết cậu."

Bả vai Nghiêm Thập Nhị co rụt lại, Mạnh Phó Kiều nói tiếp: "Hiện nay đệ tử chân chính của Cái Bang không nhiều, cũng không có ai đi xin ăn, đều bày quán ven đường kiếm sống."

Nghiêm Thập Nhị nhớ đến cái gì đó: "Cảnh sát đường phố ban nãy cũng là người trong võ lâm à, tôi nhớ hắn ta đi như bay!"

"Ừ." Mạnh Phó Kiều gật đầu: "Hắn là truyền nhân của người đứng đầu Lục Phiến Môn, Lưu Hy."

Nghiêm Thập Nhị: "... Người đứng đầu tương lai đi làm cảnh sát, quả là một truyền nhân hoàn hảo. Có điều nghe nói vòng tròn quan hệ trong võ lâm rất nhỏ, mọi người hẳn đều biết mặt che chở lẫn nhau, vì sao vị cảnh sát kia lại đi gây sự với Cái Bang?"

"Ừm, Gà Con yêu thầm em gái của Lưu Hy, Lưu Hy là người cực kỳ cuồng em gái mình, cho nên..." Chị thư ký thuận miệng đáp.

Trong lòng Nghiêm Thập Nhị nghĩ: Hóa ra giới võ lâm này nhỏ thật, chuyện ngồi lê đôi mách thế mà ai cũng biết.

"Còn mọi người thì sao?" Nghiêm Thập Nhị nhìn Đường tam thiếu cùng với thư ký của y.

Chị thư ký nói: "Chúng ta là truyền nhân Tứ Xuyên Đường Môn, chính là cao thủ ám khí đệ nhất giang hồ võ lâm thế gia."

Mạnh Phó Kiều nói: "Bọn họ chỉ dùng giỏi dùng ám khí thôi, Mạnh gia chúng ta mới là cao thủ đệ nhất võ lâm chân chính."

Đường tam thiếu trợn trắng mắt: "Biết rồi, biết rồi, chuyện từ mấy trăm năm trước đâu cần nhắc đi nhắc lại mãi thế."

Mạnh Phó Kiều ngó lơ Đường tam thiếu, nhìn Nghiêm Thập Nhị: "Tổ tiên của tôi là minh chủ võ lâm cuối cùng của Trung Nguyên, sau khi ông chết, võ lâm cũng tan rã."

Đường tam thiếu vuốt cằm: "Nói như vậy, hẳn Nghiêm Thập Nhị đã biết chuyện gia đình mày trộm Phượng Hoàng Cốt của nhà cậu ấy?"

Mạnh Phó Kiều: "... Chuyện xưa này không cần kể đâu!"

Nghiêm Thập Nhị gấp quá chờ không nổi: "Mau nói, mau nói."

Mấy trăm năm trước, võ lâm phân tranh không ngừng, các đại môn phái đấu đá nhau, tranh giành chức minh chủ võ lâm.

Lúc đó Ma giáo thống lĩnh năm phái tà giáo, thế lực che trời, mà giáo chủ Trì Bá của bọn họ lại có võ công cái thế, không ai đánh lại. Trì Bá thừa dị các đại môn phái tranh đấu, âm thầm phát triển thế lực của mình, cuối cùng trở thành đệ nhất võ lâm, thiếu chút nữa bước lên vị trí minh chủ.

Thấy võ lâm đứng trước nguy cơ rơi vào tay Ma giáo, kiếm khách cô độc Mạnh Vũ quyết định ra tay, dựa vào thế võ xuất quỷ nhập thần, cuối cùng đánh bại Trí Bá, cứu võ lâm thoát khỏi kiếp nạn.

Nhưng mà, sở dĩ Mạnh Vũ có thể đánh bại Trì Ba, là nhờ trộm của Nghiêm gia một cây Phượng Hoàng Cốt.

Nghiêm Thập Nhị: "Phượng Hoàng Cốt rốt cuộc là thứ gì?"

Chị thư ký nói: "Hễ hành tẩu trong chốn võ lâm, chưa ai chưa từng nghe qua Phượng Hoàng Cốt. Đối với người trong võ lâm mà nói, Phượng Hoàng Cốt là thần binh còn lợi hại hơn cả đồ vật trong tay thần linh, nhưng cho đến tận hôm nay, cũng không có người nào thực sự thấy qua Phượng Hoàng Cốt."

Tục truyền tổ tiền Nghiêm gia từng vô tình cứu một con thần điểu, sau đó được thần điểu báo mộng báo ân, tặng Nghiêm gia một đôi Phượng Hoàng Cốt.

Phượng Hoàng Cốt đi đôi với nhau, Phượng Cốt hưng võ Hoàng cốt hưng văn, có đôi Phượng Hoàng Cốt này, từ đây Nghiêm gia có thể nói là trăm sự trăm thuận, gia môn có liên tiếp mấy vị văn võ Trạng Nguyên, vô cùng hiển hách, phong quang vô hạn.

Có không ít người đã từng đêm hôm đột nhập vào Nghiêm gia muốn trộm Phượng Hoàng Cốt, cuối cùng đều tay không đi về.

Dần dần, danh tiếng Phượng Hoàng Cốt trên giang hồ trở thành một thứ nghe qua nhưng chưa từng thấy, một sự tồn tại thần bí.

Cho đến khi Mạnh Vũ xuất hiện.

Lúc ấy Mạnh Vũ với gia chủ Nghiêm gia vốn là hảo hữu, một lần nọ hai người uống rượu say tâm tình, Mạnh Vũ liền biết được bí mật Phượng Hoàng Cốt.

Không ngờ được cuối cùng Mạnh Vũ đánh cắp Phượng Cốt, trở thành cao thủ đệ nhất võ lâm, đồng thời đánh bại Trì Bá, lên làm minh chủ.

Mà Nghiêm gia mấy đi một cây Phượng Cốt, từ đây khó khăn, dần dần rời khỏi võ lâm.

"Hóa ra anh chính là người khiến tôi sống một cuộc đời cực khổ như vậy!" Nghiêm Thập Nhị lao đến bóp cổ Mạnh Phó Kiều: "Anh mau trả Phượng Hoàng Cốt đây, lão tử phải đi làm học bá, đảm nhiệm CEO, lấy bạch phú mỹ, leo lên đỉnh cao nhân sinh."

Mạnh Phó Kiều bẻ tay Nghiêm Thập Nhị ra: "Cậu thôi đi, Nghiêm gia các người vẫn còn cây Hoàng Cốt, cậu thi đại học cũng đâu có đạt điểm cao, thiên phú quá thấp, trả lại cậu cây Phượng Cốt đúng là phí của trời."

Nghiêm Thập Nhị tiếp tục cấu xé hắn: "Anh còn dám biện hộ!"

Mạnh Phó Kiều xoa xoa cổ bị véo hồng, nghiêm túc nhìn anh: "Ngày thường cậu không xem thời sự à?"

Nghiêm Thập Nhị: "Có mà, hôm qua vừa thấy tin ca vương ngoại tình, thảm hơn nữa là không có ai thèm thảo luận chuyện này, nhân khí quá thấp!"

Mạnh Phó Kiều: "... Ý tôi là xem tin tức xã hội."

Nghiêm Thập Nhị: "Ừ, không xem."

Chị thư ký không nhịn được xen ngang: "Kim Đao Trì vượt ngục."

Nghiêm Thập Nhị: "Kim Đao Trì là ai?"

"Lại đây, chương trình kể chuyện xưa của tam thiếu xin được phép tiếp tục." Đường tam thiếu kéo Nghiêm Thập Nhị về phía mình, Nghiêm Thập Nhị cảm thấy hình như trong mắt y, anh chính là một con heo béo múp mập mạp ngây thơ không biết gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top