Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Đến giờ ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có vẻ như Giản Tà rất quan tâm đến việc "hấp thu", "chuyển hóa thành năng lượng của bản thân" mà hắn vừa nhắc đến.

Cách dùng từ của hắn luôn đem lại cho cậu một cảm giác...Như có chuyện gì sắp xảy ra vậy.

Nhìn từ góc độ của một người bình thường, thì sẽ hiểu là cậu sẽ hấp thu sức mạnh của quái vật và chuyển hóa nó thành nguồn năng lượng để chống đỡ cơ thể này của cậu.

Chỉ là không biết, nếu cứ tiếp tục quy trình chuyển hóa năng lượng thì nhưng năng lượng cậu hấp thụ sẽ chuyển thành loại năng lượng nào.

Dù có như nào thì cậu cũng có cảm giác mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế này.

Giản Tà cau mày nhìn bàn tay mình.

Trước mắt, cơ thể của cậu vẫn rất yếu đổi lại quái vật không thể làm gì cậu được, thì cậu cũng không cảm thấy cơ thể mình có gì khác thường cả.

"Như vậy có nghĩ là tôi cũng có thể ăn được quái vật cấp A đặc biệt đúng chứ?"

Đột nhiên, Giản Tà hỏi.

Theo đánh giá phân chia cấp bậc quái vật của Cục Quản lý Siêu nhiên, vậy thì cậu dùng quái vật cấp cao nhất mà cậu biết để đặt ra vấn đề.

Hắn chả thèm quan tâm đến câu hỏi của cậu, hắn điều khuyển những bóng đen quấn lấy những ngọn tóc bên gò má cậu rồi nói tiếp: 【Chúng chỉ là một lũ quái vật vô dụng.】

Không biết bác sĩ Lý bản thân là một quái vật cấp A đặc biệt sau khi nghe những lời này có bị chọc tức hộc máu không nhỉ...

Dựa trên file tài liệu mà Trình Lý gửi cậu, thì từ trước đến nay có mỗi quái vật cấp A đặc biệt là loại quái vật cấp cao nhất và chưa từng có một con quái vật nào bị giết cả. Thế mà, loài quái vật hung hãn có cấp bậc nguy hiểm cao thế nhưng nó ở trong mắt hắn cũng chỉ là "một lũ vô dụng" mà thôi.

Sau đó, hắn cong môi cười: 【Đương nhiên là được.】

Giản Tà nghe thế thì có chút giật mình, cuối cùng cậu cũng đã hiểu vì sao mà bác sĩ Lý lại sợ cậu đến thế rồi.

——Bời vì nó không chỉ đơn giản là sợ vị Tà Thần đang trú ngụ ở bên trong cơ thể cậu mà nó còn sợ cả Giản Tà nữa.

Thì ra câu trả lời cũng đơn giản là cậu ăn được.

Sau những lần cậu chứng kiến quái vật cấp B và cấp A chết mất xác, thì càng chứng minh rằng máu và thịt của Giản Tà có một sức hút to lớn đối với đám quái vật đến cả quái vật cấp A đặc biệt cũng phải chảy nước dãi trước mùi hương của cậu...

Mặc dù cơ thể cậu luôn tỏa ra một mùi hương mời gọi người khác "Mau đến ăn đi", mùi hương này dụ dỗ đám quái vật kia tìm đến để tấn công cậu, những con quái vật giang bàn tay vô hình nghĩ cậu là một con mồi ngon béo bở, nhưng thực chất cậu mới chính là kẻ đi săn con mồi.

Nghĩ kĩ lại thì là cả hai lao vào nhau mới đúng.

Giống như là đang đào bẫy đợi cá đến cắn câu.

Nếu nói như vậy thì bác sĩ Lý là người yếu thế hơn rồi.

Trong lòng Giản tà rơi ra vài giọt nước mắt cá sấu thương hại vị bác sĩ kia, sau đó cậu lại tiếp tục hỏi thăm đến nó.

"...Vậy tại sao tôi không ăn bác sĩ Lý?"

Không phải là cậu không ăn được nó, mà là cậu nể tình dù sao cả hai cũng là người quen, với lại cậu không có sở thích điên rồ đến mức đây, câu hỏi này của cậu chỉ đơn giản là hiếu kỳ thôi.

Cái cảm giác tò mò này làm cho cậu cảm thấy rất lạ .

Sau vụ tai nạn giao thông một năm trước, cậu rất ít khi xuất hiện cái cảm giác phấn khích như thế cậu giống như một thanh củi khô đã cháy hết vậy, cứ thế cậu toàn toàn mất đi cảm giác phấn khích.

Đây cũng là lí do tại sao mà khi cậu biết bản thân mình có khả năng ăn thịt quái vật thì vẫn cứ bình tĩnh như vậy.

Ở trong thâm tâm cậu cảm thấy mấy chuyện như này rất bình thường không cần phải quan tâm quá nhiều, cùng lắm là ăn mấy con quái vật có vẻ ngoài kinh tởm giống như ăn mấy miếng đất sét thôi cũng không có gì đặc biệt lăm.

....Nhiều khi Giản Tà cũng phải tự khâm phục tâm lý của mình.

Người bình thường khi nghe tin bản thân mình chết đi sống lại thì cũng sẽ choáng váng mất một lúc. Nhưng đến cậu thì lại rất bình tĩnh, chả thấy mấy chuyện như thế này to tác gì cả.

【 Em muốn ăn nó sao?】

Nghe cậu hỏi của cậu, ngón tay đang vui đùa với mấy ngọn tóc của hắn khựng lại, hắn ngập ngừng lên tiếng nói.

Đúng vậy, hắn ngập ngừng nói.

Hắn giống như đang nuôi mèo vậy, luôn thắc mắc sao mọi thứ không xảy ra như dự tính.

Đơn nhiên hắn là sự tồn tại cáo quý nhất, nhưng đây cũng là lần đầu hắn chăm con người đến từng bữa ăn như thế thì làm sao biết được những điều này, nên cũng không thể quá khắt khe với hắn.

"......"

Mặc dù hắn không có nhấn mạnh về vấn đề đó, nhưng Giản Tà vẫn có thể hiểu được ẩn ý trong trong câu nói của hắn.

Nếu cậu ăn một con quái vật cấp A đặc biệt thì có thể lấp đầy được cái bụng của cậu ,nhưng đây cũng chỉ là tạm thời thôi, cậu không ăn nó mà dùng nguồn năng lượng sợ hãi mà nó tạo ra thì nó sẽ giống như một máy bán hàng tự động không giới hạn.

... Mà thứ quan trọng hơn là hương vị của nó có mùi quýt rất ngon.

Giản tà chỉ biết im lặng xấu hổ.

Thật sự xin lỗi bác sĩ Lý, nhưng cậu không có ý muốn sửa đổi suy nghĩ này.

【Con người là động vật ăn tạp.】

Giản Tà chớp mắt, thật không ngờ hắn sẽ nói câu này

Cậu biết con người là động vật ăn tạp,nhưng động vật ăn tạp thì không phải cái gì cũng có thể cho vào miệng nuốt được, với cả quái vật cũng không nằm trong thực đơn những món mà con người có thể ăn được.

Tâm tình đúng thật là phức tạp.

Nhưng mà.... Hắn đang muốn an ủi cậu sao?

Không để Giản Tà tiêp tục ngạc nhiên quá lâu, có thứ gì đó chớp nhoáng qua mắt cậu, ngay sau đó, một giọng nói trong trẻo truyền đến bên tai cậu, gọi tâm trí cậu quay về thực tại.

Hiển nhiên những thứ này không phải cậu làm.

Hắn có vẻ rất hài lòng khi cậu dành mọi sự chú ý dồn lên người hắn, hắn thu bàn tay đang đặt ở trên mặt của Giản Tà về.

Không biết có phải là cố ý không, nhưng khi đôi bàn tay nhiễm khí lạnh buổi tối như có như không của hắn lướt qua vành tai cậu lại khiến một người có thân nhiên của người bình thường như Giản Tà lại rùng mình.

Cậu theo bản năng đưa mắt nhìn đôi tay xuất hiện từ bên trong màn đêm.

Nhìn kĩ thì bàn tay của hắn cũng chả khác bàn tay người bình thường là mấy.

Nếu mà nhìn kĩ thì sẽ thấy có vài chỗ khác hơn người bình thường, bàn tay của hắn như một tác phẩm nghệ thuật, các khớp ngón tay có màu hơi nhạt so với tay của người bình thường, hoàn toàn không thể cảm nhận được sự sống từ bàn tay này.

Giản Tà bất ngờ vươn tay nắm lấy bàn tay của hắn.

Cảm giác lạnh lẽo từ bàn tay hắn tỏa ra, cảm giác lạnh lẽo này giống như cậu đưa cả bàn tay mình nhúng vào một chậu nước tòa đá, trong đầu dần hiện lên nhiều cảnh tượng khiến cho cả linh hồn Giản Tà phải run sợ.

Bàn tay cậu và hắn chạm vào nhau chưa quá một giây, thì bàn tay hắn nằm gọi trong tay cậu bỗng hóa thành làn khói đen, trực tiếp xuyên qua những kẽ tay của Giản Tà luồn lách ra bên ngoài, rất nhanh ý thức của cậu bj kéo lại bằng một cơn đau đầu cậu như búa bổ.

Đây chắc không phải là cái giá mà hắn phạt cậu vì cái tội cậu tự ý động vào hắn đâu nhỉ.

Làn khói đen kia không còn tụ lại thành hình dáng nữa, mà nó bay lơ lửng bên cạnh thái dương của cậu, rất nhanh cơn đau đầu kia của cậu không còn nữa.

... Hắn không phải là thực thế có thể tùy ý chạm vào.

Nhưng dù sao cậu cũng có thể ý thức rõ, hắn có mang trong mình sức mạnh to lớn nào đi nữa thì hắn cũng chỉ là một con thú hang hãng ẩn mình trong cơ thể cậu và hắn sẽ luôn đối xử với cậu một cách dịu dàng.

Đối với những hành động động chạm của cậu, hắn rõ ràng là có cảm xúc hỉ nộ ái ố đối với con người và quái vật, vậy mà hắn không tức giận khi cậu động chạm. Hắn chỉ nhẹ nhàng như một con thú nhỏ an ủi quan tâm vết thương của chủ nhân vậy.

【Dù tôi rất thích em chạm vào người.】Hắn nói 【Nhưng bây giờ không phải lúc.】

Giản Tà vẫn còn đang ngây người.

"..."

【Cậu bạn nhỏ của em sắp chết rồi đấy.】

Giọng nói của hắn tuy bình thường nhưng mang hàm ý nhắc nhở cậu việc cần làm: 【Mặc dù tôi không quan tâm đến cậu ta, nhưng em chắc sẽ không quan tâm đến cậu ta chứ?】

Giản Tà nghe vậy thì giật mình nhận ra nhiệm vụ cậu đến đây.

Ờ nhỉ, lớp trưởng.

Cùng lúc đó, cậu chỉ im lặng không nói gì dùng tay kéo áo khoác một một tiếng "soạt", cổ áo kéo cao lên che đi đôi tai đang ửng đó của cậu, chỉ để lộ ra đôi mắt quan sát tình hình xung quanh.

Cậu trong vô thức cảm nhận được một hơi thở khác đang tồn tại ở bên trong màn đêm, Giản Tà theo bản năng nhíu mày, căng thẳng đề phòng mọi thứ xung quanh.

Có điều cơ thể cậu bắt đầu có sự biến đổi nhưng cậu không hề nhận ra, trong màn đêm đôi mắt bình thường có màu nâu nhạt của cậu, ngay lúc này nó đang dần chuyển sang một màu đỏ máu tỏa ra sự tàn ác, kèm theo đó làn khói đen kia không biết từ khi nào đã đã hòa vào làm một với cơ thể gầy yếu ẩn sâu bên trong lớp áo khoác kia.

【Nó đang ở ngay phía trước, cách em trăm mét, bên trái cây cột đèn đang phát sáng. 】

Dựa theo giọng nói trầm ấm của hắn, Giản Tà ngay lập tức nhận thức được bầu không khí bất thường xung quanh khu vực này.

Mới nãy tất cả các cây cột đèn ở trong khu này đều mất điện.

Nhưng không hiệu sao mà chỗ hắn chỉ, chính là căn biệt thự kia lấy đâu ra nguồn điện để thắp sáng, những cây cột đèn ở căn biệt thự này vẫn đang phát sáng, làm nổi bật giữa màn đêm đen.

...

Đây cũng có thể được coi như là gợi ý của game đúng không nhỉ? Khóe miệng Giản Tà khẽ giật vài cái.

Từ điểm này mà nói, thì hắn là một con người rất biết cách quan tâm, nếu là một người có thị lực kém 1.0 thấy cảnh này có khi sẽ bật khóc cảm động trước tấm lòng của hắn.

Nhìn từ xa, thì căn biệt thự nổi bật này gồm có hai tầng, bên ngoài cửa sổ treo một chuỗi những bóng đèn trang trí nhỏ, do có điện thắp sáng nên chuỗi đèn hoa này tỏa ra những màu sắc xanh hồng, như thể chủ nhân căn biệt thự này mới tổ chức một bữa tiệc vậy, làm tổng thể căn nhà này càng trở nên nổi bật.

Dù nhìn qua rất nổi bật nhưng vì xung quanh căn biệt thự này đều chìm sâu vào bóng tối thế nên nó chỉ càng làm cho căn biệt thự này âm u đáng sợ hơn thôi.

Nhìn xuyên qua tấm rèm cửa, thì có thể thấy bên trong có một chiếc bàn ăn dài bên trên đặt rất nhiều đồ ăn.

Ở trên bậc tam cấp, có đặt một con gấu bông to gần bằng một con người đặt ở ngay trước cửa ra của căn biệt thự và tạo nên bầu không khí có chút ấm áp nhưng cũng không kém phần kỳ lạ.

Sau một lúc, đôi giày thể thao nhấc lên rời khỏi vị trí, Giản Tà từ từ bước lên bậc thang dẫn đến khu biệt thự kia.

Cái cảm giác đi trong màn đêm này có chút kỳ lạ, nhưng cũng không đến nỗi cậu phải quá bất ngờ vì điều gì...

Nó giống như là cậu đang đi bộ trên lãnh thổ của mình vậy.

Có vẻ như là trong suốt một năm cậu sống chung với hắn cậu đã vô tình hấp thụ không ít sức mạnh từ hắn, có phải là hắn luôn tồn tại ở bên trong cơ thể của Giản Tà thế nên cậu mới có thể cảm nhận được vô số năng lượng đang cùng tồn tại ở trong bóng tối không. Ngay lúc này, cơ thể cậu giống như đang có một ngọn núi lửa sắp phun trào vậy, những thứ cảm xúc mãnh liệt đã biến mất từ rất lâu bây giờ hình như nó đang quay trở về.

Mọi thứ cậu cảm nhận được không giống như là nó bị kìm nén quá lâu.

Đây là do năng lượng của hắn sao?

Hay là... là năng lượng của cậu?

【Không sai.】

Hắn thông qua đôi mắt của Giản Tà ngạo nghễ quan sát mọi thứ xung quanh, hắn cong môi cười tỏ vẻ rất hài lòng với trạng thái của cậu bây giờ.

"..."

Hàng rào che chắn căn nhà theo bước chân của cậu chỉ cần cách nó chưa đầy một mét đã bị bàn tay vô hình nào đó đánh sập, trước mắt cậu xuất hiện những làn khói đen nhỏ bé rồi biến mất.

Bầu không khí xung quanh cậu không biết vì lý do gì mà trở lên nóng rực, mọi thứ như đang gào thét trong im lặng vậy.

Đôi giày đi đến tam bậc của khu biệt thự rồi dừng lại.

Giản Tà hơi cúi người nhìn con gấu bông đang ngồi chắn trước cửa can biệt thự.

Nó ngồi im quay lưng về phía cậu, nó giống như không hề quan tâm đến những gì đang tan thành khói bụi ở sau lưng mình. Ở khoảng cách gần như vậy, Giản Tà nhìn thấy nó có vài tàn tích do tàn thuốc lá để lại, cái đầu nó bị kéo sắp đứt ra khỏi thân, cúc áo thì lủng lẳng trên không trung như muốn rơi ra khỏi con gấu.

Giản Tà dừng lại.

Cậu vươn tay ra chuẩn bị cấm nó ném sang một bên.

Nhưng ngay lúc cậu mới chạm vào nó, thì nó hét lên, trên người con gấu tỏa ra một mùi hương tanh tưởi khó chịu, nhưng đường chỉ khâu chắp vá cứ thế nứt toạc ra, để lộ ra ở bên trong con gấu này là một người với khuôn mặt bẹo hình bẹo dạng bị cắt ra thành từng phần nằm ở bên trong, không chỉ như thế ở bên trong nó được nhồi nhét toàn là nội tạng, tay, chân.

Chỉ với một cái chạm hết sức nhẹ nhàng của cậu, toàn bộ cơ thể người này ngay lập tức khô quắt lại rồi biến thành tro bụi.

Chỉ đơn giản như vậy thôi.

Cũng đủ để chứng minh nó đang phải đối mặt với một sức mạnh to lớn như thế nào.

Nếu để so sánh thì trong suốt quá trình này thì Giản Tà chỉ đơn gỉan làm mấy việc như là đi tới, vươn tay chạm, chỉ với vài động tác đơn giản này, mà con gấu kia nó không thể phản kháng lại được.

Con quái vật này dùng phân thân để đánh lạc hướng của điều tra viên, đồng thời phong tỏa khí tức, vậy mà nó chỉ dùng đến một túi hài cốt khô bốc mùi tanh tưởi này, để ngăn chặn lối ra và của căn biệt thự.

Đây chính là nhà của lớp trưởng.

Sau khi cậu đến gần, đã loại bỏ nhiều chướng ngại vật, thì hơi thở âm u của của ngôi nhà này càng lúc càng tăng lên.

Giản Tà khựng lại một chút nói: "...Anh định cứ thế mà đi vào sao?"

【Đương nhiên.】Hắn chống tay đỡ cằm, uể oải nói 【Đến giờ ăn rồi.】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top