Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Cả nhà bị shock

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...! ! !"

Trong phút chốc, thân hình con quái vật đã đâm thủng lớp tường ở phòng khách thông sang phòng ngủ bên cạnh, âm thanh nặng nề, từng mảnh vụn đá bắn tung tóe khắp nơi.

Những bức tường xung quanh cũng theo đó lần lượt đổ theo, mấy món đồ trang trí căn phòng rung lắc dữ dội như đang có trận động đất nào ở khu vực căn biệt thự này.

Trong chớp mắt, cơ thể nó đâm xuyên năm, sáu bức tường liên tiếp, đến bức tường vững chắc nhất cũng phải lõm một hình người, cũng từ vết lõm đó mà xung quanh dẫn xuất hiện các vết nứt lan rộng.

Cùng lúc đó mặt sàn cũng bị ảnh hưởng bởi những dư âm của cú đánh vừa rồi.

Tiếng kêu cứu sợ hãi của lớp trưởng vang lên, xung quanh mặt sàn bằng gỗ đều nứt hết ra, để lại mặt đất sụp xuống khoảng một mét.

Những mảnh vụn tường thi nhau rơi xuống sàn, tạo ra một khoảng không mụt mù toàn bụi.

Bên trong căn biệt thự bao phủ toàn bụi, bụi bay khắp nơi trong không trung, làm cho khung cảnh trước mắt trở lên mờ ảo.

Con quái vật dùng hết sức lực ngăn cản lực đánh này, đẩy văng nó ra khỏi căn biệt thự.

Dù nó đã cố hết sức ngăn cản lực đánh, nhưng nó vẫn phải kêu rên lên vài tiếng, cơ thể nó từ từ trượt từ lõm tường rồi ngã khụy xuống mặt đất, hai đầu của nó không lực trụ rũ xuống.

Cơ thể con người mà nó đang bám vào, toàn bộ xương tứ chi cùng với xương sống đều vì lực đánh kia mà nát bấy, nó giờ như một con gấu bông không giá đỡ, nằm bẹp dưới đất mặc người ta dẫm đạp.

Cơ thể của một con người trưởng thành có 206 cái xương, kể cả cơ thể này đã phải chịu một lực bất ngờ khi bị tai nạn xe nhưng ít nhất nó vẫn sẽ có một vài khung xương cố định cơ thể.

Nhưng bây giờ vì lực đánh kia quá mạnh, mạnh đến nỗi nó cũng có thể cảm nhận được hộp sọ, xương sống và xương hông đều vỡ vụn. Ngay lúc nó phải chịu đòn tấn công bất người kia, thì toàn bộ xương trên cơ thể đều đã vỡ vụn mắt thường không thể nhìn được, những mảnh vụ vỡ ra đâm vào cơ quan nội tạng, da thịt từ bên trong, linh hôn bám vào cơ thể này cũng có thể cảm nhận rõ cơn đau mà cơ thể này phải gánh chịu.

"..."

Bản thân nó là một con quái vật cấp A đặc biệt đừng đầu bảng xếp hạng quái vật, liệu nó có thể cảm nhận được cơn đau này không...?

Linh hồn nó đang run rẩy.

Cơn sợ hãi đến muộn của nó cũng không thể nào bằng việc bây giờ đầu nó trống rỗng không thể nghĩ thêm được gì, những sự việc đang xảy ra trước mắt nó đã nằm ngoài sức tưởng tượng của nó.

Sao có thể?

Nó ho khan ra một đống bầy nhầy màu đen, đó là máu nó ngây người nhìn dòng máu đen đang chảy xuống từ kẽ tay, từng giọt máu rơi xuống hòa cùng với lớp đất bụi.

Cơ thể nó giờ chỉ là một đống thịt nát.

Nhưng sức mạnh khủng khiếp mà nó đang nghĩ, chẳng qua cũng chỉ là một cú đánh như bắt muỗi của hắn mà thôi.

... Rốt cuộc nó đang đối đầu với sức mạnh kinh khủng nào đây ?

Mà Giản Tà, người đã chứng kiến toàn bộ sự việc cuối cùng cũng đã biết vì sao hắn luôn miệng nói với cậu mấy \con quái vật cấp A, cấp B gì đó không xứng đáng để hắn ra tay.

Đến một cú đánh thường không đáng là bao mà hắn nói đã có sức mạnh to lớn như vậy rồi, ngay cả quái vật cấp A đặc biệt cũng không thể chống đỡ nổi đến chiều thứ hai của hắn.

Tất cả chỉ như cơn bão lấy vị trí giữa hai người họ làm trung tâm, toàn bộ chỉ còn thấy một mảng bụi trắng xóa, mặt đất thì lún xuống, nhưng Giản Tà vẫn luôn đứng im một chỗ, cậu lại không hề hấn gì, giống như cậu chỉ cần đứng một chỗ còn lại sẽ có một tấm lá chắn bảo vệ cậu.

Gần như tất cả các bóng đen đều cuốn lấy cậu, cứ nghĩ nó sẽ làm tổn thương cậu nhưng nó lại vây quanh cậu, để mặc một con người gầy yếu cắn nuốt, trong đầu Giản Tà đột nhiên hiện ra một ý tưởng táo bạo...

Không biết hắn có cho cậu ăn một miếng không nhỉ.

Nói không chừng lại có, dù sao thì bình thường hắn cũng luôn tỏ ra rất coi thường người khác, nhưng ở trước mặt cậu, hắn lại dễ thương lượng thì sao?

"..."

Đột nhiên cậu nhớ ra là hắn có thể nghe được những từ mấu chốt trong suy nghĩ của cậu, Giản Tà nhanh chóng cúi đầu, giả vờ như cậu muốn gạt bỏ những suy nghĩ vừa rồi .

Có là một người hay mộng mơ thì cũng phải biết điều kiềm chế lại một chút.

Cậu cúi đầu, đưa mắt nhìn về phía chỗ lớp trưởng đang ngồi: "Kia là thi thể của ba mẹ cậu à ?"

"À, ờ."

Lớp trưởng chần chừ một lúc rồi mới cất tiếng trả lời, cậu ta đến bây giờ vẫn chưa thể hoàn hồn, chỉ biết gật đầu theo bản năng.

Sau một lúc, cậu ta mới ý thức được bạn học bí ẩn mà cậu ta luôn để ý bấy lâu đang bắt chuyện với mình, toàn bộ dây thần kinh của cậu ta đột nhiên căng ra, cậu ta căng thẳng ngẩng đầu đưa mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Giản Tà, mở miệng lắp bắp nói: "Nhưng kia, không phải, nó, kia đúng là cơ thể của ba mẹ tôi, nhưng kia không phải..."

Cậu ta hiểu được ý câu hỏi của Giản Tà là đang muốn hỏi cái gì, bởi vì thứ đang trú ngụ ở trong cơ thể của ba mẹ câu là một con quái vật, có thể hiểu đơn giản thứ vừa mới bị nghiền nát không phân biệt được ở đằng khi là cơ thể của ba mẹ cậu ta .

Trong tình huống cấp bách vừa rồi, cậu ta cũng không thể yêu cầu gì thêm.

Giản Tà gật đầu ra hiệu đã hiểu, cậu cố tỏ ra mình không quan tâm đến làn khói đen bên cạnh cậu, mặc cho cậu có thể cảm nhận thấy người kia đang ẩn mình dưới làn khói sương không nặng cũng không nhẹ kia chạm vào mặt cậu.

Giống như hắn đang sợ tranh mắt công lao của mình.

Nhưng thành thật mà nói... Cậu thật sự cũng không biết mình phải trả lời câu nói kia của hắn như nào.

Hắn nói chuyện rất dễ gây hiểu nhầm.

Giản Tà thất thần suy nghĩ, có lẽ ở trong mắt người ngoại, thì hai người bọn họ giống mấy thành phần nguy hiểm của xã hội.

Dù có nhìn kiểu gì cũng thấy là có một vật thể kỳ lạ đánh bay một con quái vật cấp A đặc biệt chỉ với một cú đánh, bây giờ thì lại bay lơ lửng trên không trung, có vẻ rất thân thiết bay quay phía sau lưng Giản Tà, miệng của màn sương đen này có hình răng cưa, nó cứ bay lơ lửng quanh gần cổ nhỏ bé của người phía trước nó, chỉ cần nó muốn thì với một phát cắn không tiếng động cũng có thể cướp đi mạng sống của cậu.

Cũng khó trách.

Ở trong mắt cậu ta bây giờ, đằng sau chiếc lưng gầy yếu của Giản Tà có một con quái vật khổng lồ đi theo, cả hai bất ngờ xuông thẳng và khuôn viên nhà cậu ta, mà con quái vật này trong suốt quá trình đều chỉ nói đúng hai câu, mọi hành động của nó bây giờ là đang thể hiện tính chiếm hữu của mình đối với cậu, hình dáng cơ thể nó là do sương mù tạo thành, nhưng nó vẫn có thể dùng cơ thể mình bao trùm được toàn bộ người Giản Tà trong lòng.

Cậu nhận ra lớp trưởng đang chăm chú căng thẳng nhìn cậu, Giản Tà sượng chân quay đầu nhìn cậu ta, cậu làm vậy vô tình phớt lờ đi nỗi buồn ưu tư của màn sương đen kia.

Sau đó cậu đưa mắt nhìn con quái vật cấp A đặc biệt đang nằm cách đó không xa, ai kia mới đánh nó tơi tả nửa sống nửa chết, thâm tâm mách bảo cậu rơi ra vài giọt nước mắt cá sâu cho nó.

[...]

Trước sự né tránh của cậu, hắn nheo mắt nhìn, buồn bực hừ lạnh một tiếng.

Cũng không biết là hành động tưởng chừng bình thường vừa rồi của cậu đã làm gì đụng chạm đến dây thần kinh sĩ diện của con quái vật cấp A đặc biệt đang nằm vất vưởng ở góc tường kia, nó nhỏ giọng mắng mỏ vài câu.

Vốn dĩ nó đã đầu hàng không muốn đánh nhau nữa rồi, nó nằm một góc vừa nản vừa stress, gần như là bất cần đời rồi, nhưng vì hành động khi nãy của hai con người kia khiến nó phải tỉnh táo, gắng gượng ngẩng đầu lên, đấm mạnh xuống mặt đất phẫn nộ hét lớn: "Được rồi, ta thừa nhận hai người là mảnh ghép tình yêu đích thực của nhau được chưa!"

...Đúng là đáng ghét, đừng có mà khoe khoang tình cảm quá đáng trước mặt nó!

Giản Tà: "......"?

Cái gì mà tình yêu đích thực?

Hay là con quái vật nào cũng đều sẽ nói chuyện không đầu không đuôi khó hiểu như thế sao?

"Cá ngươi đừng có nói là sẽ nghĩ thực lực của ta chỉ đến thế thôi đúng không?"

Con quái vật cấp A đặc biệt cười lạnh một tiếng, thi thể mới nãy bị đánh tan xương nát thịt giờ đã lành lặn như chưa có chuyện gì, vừa mới lành lặn như bơm khí thì một lúc sau lại xẹp lép như con tép, giờ nó chỉ là tấm da người nhẹ nhàng trượt xuống, nó mất đi thần thái tự tin khi trước thay vào đó là cảm giác vừa quê vừa thẫn thờ nhìn về phía trước.

Một lúc sau thì trên đỉnh đầu thi thể xuất hiện một đường chạy dọc qua toàn bộ khuôn mặt rồi dừng ở bụng.

Cùng đó tiếng tí tách liên tục vang lên, một bàn tay trắng bệch từ trong bụng thi thể vươn ra, thậm chí nó còn mang theo một đống chất nhầy màu vàng bốc mùi tanh tưởi, do hành động thô bạo của nó đã kéo theo hàng loạt nội tạng đang trong tình trạng phân huỷ ra bên ngoài, nhất thời mùi hôi thối này đã lan ra khắp toàn bộ căn nhà.

Kèm theo đó là hàng loạt thứ gì đó lúc nhúc thi nhau bò ra khỏi cái xác.

Lớp trưởng một bên chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ghê rợn này, không thể chịu nổi cậu ta phát ra những tiếng nôn "ọe".

Trong lúc nôn, đôi mắt cậu ta vẫn luôn không rời cậu, càng nhìn cậu ta lại càng cảm thấy bất ngờ khi Giản Tà vẫn cứ đứng đó nhìn cái thi thể đang biến dạng kia, đôi mắt cậu chăm chú quan sát kỹ, giống như cậu đang dùng ánh mắt âm thầm quan sát đánh giá nó.

Cậu ta tự đặt ra câu hỏi tại sao Giản Tà lại có thể bình tĩnh đến như thế...

Trong mắt cậu ta, với gương mặt tinh xảo như điêu khắc kia luôn giữ thói quen im lặng, cậu ta nghĩ Giản Tà có thể là một người ngoài lạnh trong nóng, cứ nghĩ cậu khi thấy một bé cún bé mèo nào đó lang thang rồi bị thương cậu sẽ thấy áy náy, thương xót trong lòng, chứ đừng nói đến mấy cái cảnh tượng kinh dị này, đến người như cậu ta còn không chịu được nói gì đến cậu .

Ai mà ngờ cậu không những không sợ mà còn tỏ ra rất tò mò thích thú.

Lớp trưởng gần như muốn ngất xỉu bỏ mặc mọi chuyện, nhưng lại phải giật mình kinh ngạc trước thái độ điềm nhiên của Giản Tà, đôi mắt cậu ta gắng gượng quan sát suy nghĩ xem có phải do tố chất tâm lý của cậu ta không tốt nên mới thế đúng không, tâm lý cậu ta ấy vậy lại thua một người nhìn có thân thể gầy yếu, tâm lý không tốt như Giản Tà.

Nhưng chỉ với vài giây sau đó, cậu ta trơ mắt nhìn cảnh tượng ghê rợn như muốn cậu ta khắc kĩ khoảnh khắc này vào DNA...

Sau một hồi lâu, Giản Tà mới quyết định hành động.

Lớp trưởng đứng ngẩn người, ánh mắt cậu ta bất giác di chuyển theo từng bước chân thon dài của cậu, rồi cũng liếc theo hướng ánh mắt cậu sang chỗ con quái vật, vài giây sau chậm nhịp, cậu ta cũng ý thức được cậu đây là đang muốn làm gì.

Cậu vậy mà đi thẳng đến chỗ con quái vật đang nằm.

"...!!"

Nó không biết rằng kiếp nạn của nó đang sắp đến, con quái vật cấp A đặc biệt sắp thoát khỏi bộ da người ngột ngạt kia, nó cười lạnh đắc ý.

Đúng là vị này rất mạnh, nhưng cũng không có nghĩa là nó sẽ buộc tay chịu thua.

Chả qua là nó đang ẩn mình trong bộ da người này, thêm việc nó không đề phòng thôi, nên sức mạnh của nó không được phát huy hết toàn bộ những gì vừa rồi chỉ là một phần mười sức mạnh thật của nó thôi, hơn nữa phòng thủ cũng không phải sở trường của nó, bây giờ nó cởi bỏ bộ da người này thì nó có thể một bước đơn gian giết chết người mà hắn đang trú ngụ bên trong, chuyện này đối với nó không phải là chuyện không thể làm được——

Đột nhiên, có một bàn tay mềm mại đặt lên bàn tay đang nhuộm một màu máu của nó.

"Róc rách."

Cùng với tiếng nước rơi, dòng suy nghĩ của nó đột ngột bị cắt đứt.

Đầu óc nó trở lên trống rỗng, thậm chí chỉ trong vài phút ngắn ngủi tầm mắt của nó bao phủ bởi một màu đen nghịt.

Chuyện gì thế này??

Trong nháy mắt nụ cười đắc thắng của nó trở lên sượng chân, đồng tử nó run lên.

Nó cảm nhận được toàn bộ sức mạnh của nó bỗng chốc bị thứ gì đó cướp sạch, trong vô thức nó hoảng loạn tìm kiếm chút sức mạnh còn sót lại, nhưng rồi nó chỉ có thể cảm nhận sức mạnh của nó như dòng nước không ngừng chảy về chỗ bạn tay kia đang chạm vào, nó không thể nào kháng cự lại, giờ đây nó giống như một món ăn bị một thực thể khác ăn trọn.

Thức ăn?

Nó đang bị xem như là món ăn sao??

Không thể nào, đường đường là một con quái vật cấp A đặc biệt đứng đầu trong chuỗi thức ăn, tuyệt đối sẽ không còn kẻ săn mồi nào khác ngoài nó, chuyện đang diễn ra bây giờ chả khác nào đang sỉ nhục nó trước bàn dân thiên hạ.

Nhưng bây giờ nó thật sự là đang bị người khác nuốt chửng toàn bộ.

Không lẽ kẻ bí ẩn đang ẩn nấp kia là quái vật có cấp độ còn cao hơn cấp A đặc biệt sao... ? Trong đầu nó giờ đây hiện lên một cấp độ quái vật chưa ai thấy bao giờ, từ khi nó ra đời đến bây giờ nó có nghe đồn qua trên thế giới này có một quái vật có cấp bậc cao hơn cấp A đặc biệt thì chỉ có vị quái vật tổ tiên kia thôi, dù gì cũng là tổ tiên nên chuyện này cũng lâu rồi nó cũng chả quan tâm đến.

Không lẽ...

"..."

Nghĩ tới đây, cơ thể nó run sợ hét lên từng tiếng, có cố gắng dùng hết sức mở mắt van xin sự tha thứ,nhưng khi nó nhìn rõ cơ thể nó sững sờ trước người đang đứng đối diện nó với khoảng cách rất gần.

Đây không phải là làn sương đen kia, là là cậu thanh niên gầy yếu mà nãy nó xem thường.

???

Sao có thể? Nó trợn tròn hai mắt, há hốc mồm, sốc quá nó quên cả thở.

Không lẽ nó suy đoán sai mối quan hệ của hai người bọn họ ngay từ đầu sao, vậy là mối quan hệ này không phải là do vị kia dùng tình yêu của mình kiểm soát, mà sự thật là con người gầy yếu trước mặt nó bây giờ mới là người làm chủ mối quan hệ này?!

Giản Tà mặc áo khoác thể thao, cánh tay buông lỏng thoải mái, từ ống tay áo lộ ra mấy ngón tay thon dài thanh thoát.

Thế là quá rõ rồi, người đụng vào tay nó chính là cậu chứ không phải là người nào đó.

Mà ở trên bàn tay đang chạm vào tay nó, không rõ từ bao giờ có một lớp sương đen mỏng bao quanh.

Dù nó không muốn tin lắm, nhưng nó có thể cảm nhận được vị này không phải người đang hấp thụ sức mạnh của nó, mà sự thật thì ngược lại... Do cậu chạm vào nó, vị kia ghen nên mới dùng sương đen để đánh dấu chủ quyền, vị này có tính chiếm hữu cao nên muốn xóa sạch toàn bộ dấu vết của nó trên người cậu.

Giản Tà để ý đến ánh mắt của nó, cậu nâng tay lên nhìn làm sương đen đang cuốn quanh bàn tay cậu, bỗng nhiên chúng thay đổi hình dáng thành những dải sương mảnh men theo kẽ tay đến ngón áp út tay phải rồi quấn quanh thành hình chiếc nhẫn.

Không biết hành động này của vị kia là cố tình hay vô tình, mà cứ như đang đeo nhẫn cưới cho cậu vậy.

Cảnh tượng này khiến Giản Tà đột nhiên có cảm giác bản thân cậu đã kết hôn từ lâu rồi mà cậu không hay biết đến.

"Vừa nãy em có thể chạm qua một lớp áo mà." Hắn có mười phần thì cũng đến mười một phần tức vì ghen rồi, màn sương đen tức giận liếc nó, hắn như đang bị ai đụng chạm đến thứ mình thích nói: "Em cũng không cần thiết phải đến gần như vậy."

Quái vật cấp A đặc biệt: "..."

... Ha ha, quả nhiên là như thế.

Nó mới vừa bị Giản Tà rút cạn sức mạnh, cơ thể nó mất đi nguồn năng lượng duy trì hình thái, lúc này, nó đã biến thành con gấu quen thuốc trước kia của lớp trưởng.

Con gấu nhỏ đưa cặp mắt vô hồn nhìn Giản Tà.

Nó chán nản trưng ra bộ mặt bất cần đời.

Con mắt trái nói:" Ngươi có thể yêu đương với quái vật có sức mạnh kinh khủng này, đúng thật là lợi hại", Con mắt phải nói: "Chết tiệt, hai người các người đừng có mà khỏe tình cảm với ta, đúng là chết tiệt xui lắm mới gặp hai người!"

Giản Tà: "..."

Chuyện gì thế, sao cậu có thể đọc được rõ ràng suy nghĩ của một con gấu bông từ đôi mắt vô hồn của nó.

Giản Tà cúi đầu suy nghĩ, rồi lại nhìn sang làn sương mù đang quấn quanh mình, trong đầu cậu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ táo bạo, khiến cậu không kiềm chế được mà cúi xuống cắn một miếng vào ngón tay mình, với cái suy nghĩ "muốn nếm thử sức mạnh của hắn" giờ đây cậu đã thực hiện được.

Nếm thử được rồi!

...Hình như là hơi giống chưa nếm được miếng nào.

Giản Tà ngẩn người một lúc.

Đây rõ ràng là khí tức của cậu, nghiêm túc nhận xét vị của nó thì nó cũng chả có vị gì nổi bật cả.

Nó nhạt chả khác gì cậu uống nước sôi để nguội.

Cậu mường tượng lại hương vị trên đầu lưỡi, nó có một mùi thơm thoang thoảng có như không có, hòa một chút mùi máu tanh, hai mùi vị đó như hòa vào nhau.

Có một mùi thơm thoang thoảng nhưng bị mùi rỉ sét lấn át, chính vì thế nó cũng làm giảm đi phần nào mùi vị nồng nặc có chút sền sêt của nó, tất cả trộn lại ra mùi vị là lạ.

[Chuyện này chả phải em đã biết trước rồi sao? ]

Hắn như nhận ra được Giản Tà đang có suy nghĩ gì, vì khi nãy cậu nếm thử hương vị lạ mà dị của nó, nên giờ cậu đang hơi hoang mang.

Loài người luôn suy nghĩ rất nhiều, nhưng người mà hắn luôn để tâm đến thì là kiểu người có tính cảnh giác rất cao.

[Từ lúc em tỉnh dậy sau vụ tai nạn, thì cơ thể này đã không còn tồn tại cái gì gọi là " Em " cái gì gọi là " Tôi " nữa rồi.] Hắn nở một nụ cười thỏa mãn, vui vẻ tuyên bố cho cậu nghe [ Bây giờ, chỉ có cái được gọi là " Chúng ta".]

...

Vậy.

Với câu trả lời này của hắn, để mà suy nghĩ kỹ lưỡng lại thì đúng là như vậy chả có gì bất ngờ ở đây cả.

Giản Tà không nói gì trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó cậu cúi người xuống, nhặt con gấu bông bẩn thỉu đang nằm lăn lóc trên sàn, cậu cầm lên nhìn nó kĩ một lượt.

Con gấu run rẩy khi cậu chạm vào nó, sau đó thì nó hoàn toàn bất động.

Nó không chết, nhưng cũng không phải là đang còn sống.

Giản Tà vốn đã rất hứng thú với cái quy định "Điều tra viên không thể giết quái vật nếu không có vũ khí chuyên dụng " Mà Trình Lý đã nói trước đó, nên sau khi cậu nhận ra bản thân mình đã rút gần hết sức mạnh của con quái vật cấp A đặc biệt này, thậm chí chỉ còn vài giây nữa thôi cậu đã suýt cho nó đăng xuất khỏi sever Trái Đất rồi.

Cậu có thể bắt nó về nghiên cứu một chút.

Dù sao thì quái vật cấp A đặc biệt cũng không phải củ cải trắng đi đâu cũng có thể bắt gặp, nếu đã bắt được nó rồi thì sao có thể lãng phí một đối tượng nghiên cứu được chứ.

Sau một lúc suy nghĩ, Giản Tà vô thức xoay người lại, nhìn về phía lớp trưởng đang ngồi sợ hãi cách chỗ cậu vài mét.

Cậu ta vẫn luôn giữ nguyên động tác hoảng sợ khi nãy, không một chuyển động nào, hình như là cậu ta bị chuyện khi nãy làm sốc quá mức.

Nhận ra được cậu đang nhìn cậu ta, đồng tử lớp trưởng mới bắt đầu di chuyển: "..."

Sau một lúc, khuôn mặt cậu ta méo mó, cậu ta lộ ra biểu cảm muốn khóc nhưng khóc không được, giọng nói lắp bắp: "Bạn học Giản Tà, cậu, cậu không sao thì tốt rồi..."

Vừa dứt lời, đột nhiên lớp trưởng tự nghĩ lại có lẽ cậu ta bị điên rồi mới nói câu đấy, nhìn kĩ thì bạn học Giản Tà còn chả rơi đến một giọt mồ hôi nào.

Thậm chí mọi chuyện diễn ra cậu còn chả lộ ra bất kì một biểu cảm nào.

Giản Tà dùng tầm mắt quét qua một lượt cơ thể lớp trưởng, xác nhận trên người cậu ta không xuất hiện vết thương nào nghiêm trọng, chỉ có quần áo bị bẩn và đầu gối quần đùi có vết trầy xước, chắc khi nãy cậu ta bị con quái vật cấp A đặc biệt kia đùa giỡn lê trên sàn.

Sau một lúc quan sát, cậu quyết định vẫn nên hỏi han cậu ta một câu "Cậu không sao chứ.".

Nghe thấy cậu hỏi vậy, lớp trưởng càng trở lên căng thẳng, suýt chút nữa thì cắn phải lưỡi, câu trả lời cũng vấp lên vấp xuống: "... Không, không sao."

Vừa dứt lời, trước mặt có một lọ thủy tinh nhỏ được ném đến chỗ cậu ta.

Lớp trưởng không kịp phản ứng, tuy không bắt được nhưng lọ thủy tinh vẫn kịp tiếp đất nằm gọi trong lòng, cậu ta cúi đầu nhìn, mới phát hiện ra lọ thủy tinh này bên trong có rất nhiều viên kẹo đầy màu sắc.

"Ăn viên màu cam."

Lúc này, trên mặt lớp trưởng lộ lên một biểu cảm cười nhìn rất khó coi hơn lúc cậu ta khóc.

Tuy chỉ đây chỉ là kẹo vitamin, nhưng Giản Tà nghĩ kẹo này sẽ có công dụng trấn an, có thể giúp cậu ta đỡ căng thẳng hơn.

"Cậu không phiền nếu tớ mang nó đi chứ?"

Thấy lớp trưởng ngoan ngoãn ăn kẹo, sắc mặt cậu ta cũng dễ chịu hơn, Giản Tà mới giơ con gấu trong tay lên, mặt không biểu cảm hỏi ý kiến.

"Được, được." Lớp trưởng vội vàng trả lời, trên mặt cậu ta vẫn còn lưu lại mấy phần sợ hãi, nước mắt lưng tròng nói: "Chỉ cần... Cậu không có vấn đề gì là được rồi."

Cậu ta không muốn nhìn thấy con quái vật này một lần nào nữa, đây thực sự là một cơn ác mộng!

Nghĩ đến đây, cậu ta như muốn khóc òa.

Giản Tà liếc nhìn cậu ta, cậu dùng tay kéo tai con gấu, rồi buộc hai tai nó lại làm thành hình mặt quỷ, rồi lại ghét bỏ thả nó xuống đất.

[Có người đang đến. ]Hắn lười biếng nhắc nhở, giọng nói có chút giễu cợt [Tôi có cần phải tránh đi không?]

Lời nói này của hắn, làm cho cậu thấy có chút bất an.

Cậu có thể cảm nhận thấy hắn rất ghét cái cục quản lý siêu nhiên kia, nhưng lại không mang hàm ý khinh bỉ như khi nói về đám quái vật kia, hình như tất cả chỉ dừng lại ở việc ghét cục đó.

Nghe thấy vậy cậu nhanh tay cầm con gấu lên, động tác lưu loát dứt khoát nhét nó vào màn sương đen sau lưng.

"Đừng nói gì nữa, mau lại đây giúp tôi giữ nó lại."

Trình Lý là điều tra viên cấp B, vậy nên nếu anh nhìn thấy con gấu cậu đang cầm sẽ lập tức nhận ra vấn đề, rồi bắt cậu giao nộp con gấu nguy hiểm này.

Đơn nhiên mấy thứ như này cũng không thể nào so được với cái vị đang đứng ở sau lưng cậu.

"Anh cũng nên ẩn mình đi." Suy nghĩ một chút, Giản Tà dặn dò hắn.

Nếu bị để thấy thì có lẽ cậu sẽ bị xử lý như đồng bọn.

[...]

Hắn đây là đang trở thành công cụ cất giữ của con người.

Mặc dù nói thế, nhưng màn sương đen vẫn nuốt chửng con gấu bông trong tay Giản Tà, những khí tức âm u đang phảng phất trong không khí trong nháy mắt đã tụ một khối rồi nó từ từ thu nhỏ lại, hóa thành một giọt chất lỏng đen ngòm rơi xuống đất, lại một lần hòa làm một với cái bóng của Giản Tà, sau tất cả chỉ còn để lại một hình bóng mờ ảo dưới ánh đèn.

"Cậu ta sẽ vẫn nhớ những chuyện vừa xảy ra sao?" Cậu hỏi hắn.

Ở trong mắt Lớp trưởng, giờ đây Giản Tà đang to nhỏ gì với màn sương đen vô hình phía sau lưng, nếu không phải do khi nãy cậu nghe thấy giọng nói phát ra từ làn sương đen kia, hơn nữa giọng nói của làn sương này cũng rất dễ nghe, tuy cậu ta không ý đến nội dung hai người họ đang nói cái gì, chỉ có điều cậu ta không chứng kiến tất cả thì theo bản năng của mình, cậu ta sẽ nghĩ cậu thật sự có vấn đề về thần kinh.

[Cậu ta không xứng để nhìn thấy tôi.] Hắn chán ghét nói, đã thế còn không quên liếc lớp trưởng một cái, rồi lại chăm chú nhìn Giản Tà.

Người nào đó ở đằng kia bị liếc liền giật mình hoảng sợ, không biết vì sao nhưng sau lưng cậu ta có cái cảm giác rất ớn lạnh.

...

Ở bên ngoài phía tiểu khu, tiếng bước chân vội vã, nôn nóng của Trình Lý từ từ dừng lại.

Có phải là ảo giác của anh không, hình như khí tức của con quái vật biến mất thì phải...

Không thể nào, có khi nào là do nó đã bất ngờ đóng khu vực săn mồi nên mới thế.

Toàn bộ tiểu khu này dẫn quay trở lại trạng thái yên bình như trước, tiếng ve kêu ở các hàng cây ven đường càng lúc càng rõ hơn, làn gió lướt qua gò má anh trở nên nhẹ nhàng êm ả, tất cả đều trở về trạng thái như trước, mọi thứ không còn làm cho người ta cái cảm giác bí bách, tù túng, ngột ngạt như khi nãy.

Anh mở to mắt.

Khoan đã nếu khu vực săn mồi đột nhiên đóng lại, vậy thì có nghĩa là con quái vật kia đã...

"Bùm..."

Trong khi anh vẫn đang còn ngạc nhiên hoài nghi suy đoán của mình một căn biệt thự phía bên trách cách anh vài trăm mét đột nhiên sập xuống, tạo ra một khoảng không rộng lớn ngập trong khói bụi, bảo vệ trực đêm đang còn ngủ gật ở trong phòng bảo vệ cũng vì tiếng động khu biệt thự sập quá to làm giật mình tỉnh giấc.

Trình Lý ngây người: "..."

Chuyện gì đây, khu vực chiến đấu cũng lớn quá rồi.

Nếu chuyện này phải trình báo, thì có lấy lý do là do bình gas nổ cũng chả ai tin.

Vừa dứt suy nghĩ, anh đã chạm mặt Giản Tà đang ở trong đống đổ nát của căn biệt thự kia, cậu quay người đạp đổ tảng đá đang chuẩn bị lấy đà nhảy ra khỏi chỗ mặt đất bị lún sâu, một bên tay cậu bám chặt cổ áo của một thanh niên trạc tuổi cậu.

Không biết có phải cái cảnh tượng khi này đã dọa cho hồn của Trình Lý bay bổng đi đâu rồi không, nên anh mới gặp phải cái ảo giác kinh khủng như thế này.

Trong màn đêm mờ ảo, cổ tay và phía sau lưng Giản Tà dường như đang có một làn sương đen khổng lồ lóe sáng, khí tức lạnh lẽo, cực kỳ rùng rợn khiến cả người anh nổi hết da gà, nhưng sau khi Trình Lý chớp mắt, thì tất cả những gì anh thấy khi nãy đều biến mất khỏi tầm mắt.

"..."

Ngay lúc này Calcium Carbide [1] tóe lửa, anh đã lập tức hiểu ra vấn đề khi nãy chuyện gì đã xảy ra.

Tất cả các manh mối đều đưa về một kết luận.

Không cần đến trong hai mươi phút, Giản Tà, người chưa từng trải qua một khóa huấn luyện nào, chỉ cách đây vài ngày cậu mới biết đến quái vật, chỉ mất vài giờ tìm hiểu kĩ về quái vật qua tài liệu, cậu là điều tra viên tập sự mới, chưa có vũ khí chiến đấu, cậu dùng tay không chiến đấu với một con quái vật khả năng là cấp A.

Tin này đúng là chấn động cả nhà anh rồi mà...

Chú thích:

[1] Calcium Carbide: Calcium acetylide, hay đất đèn, khí đá là một hợp chất hóa học vô cơ có công thức CaC2. Màu sắc của đất đèn phụ thuộc vào kích cỡ và tạp chất, từ đen cho đến trắng xỉn. Ứng dụng chủ yếu của calcium carbide là để tạo ra acetylen (C2H2). Ở Trung Quốc, acetylen là nguyên liệu quan trọng của công nghiệp hóa chất, đặc biệt là để chế tạo polyvinyl chloride (PVC). 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top