Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25: Minh Tiểu Hữu được đoàn sủng* bị thất sủng.

Chương 25: Minh Tiểu Hữu được đoàn sủng* bị thất sủng.

Tác giả: Mộc Lan Trúc.

Editor: wingwy.

==============

(*Đoàn sủng: hiểu nôm na là được cả đám yêu thương cưng chiều.)

==============

Minh Hữu vừa tỉnh ngủ, phát hiện trong lòng ngực lại không có mèo lớn.

Cậu chưa mang giày, đã lập tức vọt xuống dưới lầu, lúc nhìn thấy mèo mun lớn đang cuộn tròn trên sopha, mới thở phào nhẹ nhõm.

Minh Hữu mệt lả ngồi xổm trên thảm dưới mặt đất, ôm mèo lớn không buông tay.

"Gặp ác mộng!" Arthur nghi hoặc.

Mặt Minh Hữu chôn trong khăn choàng cổ lông xù của Arthur, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có."

Tỉnh giấc không thấy mèo mun, chính là ác mộng lớn nhất. Minh Hữu thầm nghĩ.

Cho dù đã ở chung với mèo mun lớn gần một tháng, nhưng nếu mở mắt không nhìn thấy lông mao của mèo lớn, Minh Hữu chung quy vẫn cho rằng bản thân vẫn chỉ lẻ loi một mình. Mèo mun, gấu trắng cùng sói xám, đều là giấc mộng đẹp mà cậu mơ được sau khi quá mức cô đơn đến điên rồ.

Mèo đen lớn vươn măng cụt đẩy đẩy Minh Hữu, nói: "Sao lại để chân không chạy xuống đây? Dưới đất có quá nhiều lông sói với lông gấu, bẩn lắm."

Gấu trắng lớn một bên chải lông cho sói xám nhỏ, một bên nói: "Điện hạ, thứ tôi nói thẳng, rụng lông nhiều nhất là ngài đó. Ngài xem bụng ngài kìa, trụi hết rồi còn đâu."

Mèo lớn lập tức xù lông nhảy dựng lên trên sopha, Minh Hữu đang treo trên người hắn cũng nhảy theo.

Hắn mang Minh Hữu làm đồ trang sức nhỏ vọt tới trước mặt gấu trắng lớn, mở ra mồm to như chậu máu, lộ hai cái răng nanh ngao ngao ngao rít gào: "Nói bậy! Hiện giờ ta không có rụng lông! Lông trên bụng là do bị thương mà rụng!"

Gấu trắng lớn lau đi nước miếng mèo trên mặt, đè lại sói xám nhỏ đang cố gắng muốn bổ nhào vào trong miệng mèo mun, nói: "Ò."

Mèo đen lớn: "Cậu ò cái gì mà ò?"

Gấu trắng dùng một tay gấu không đè được sói xám nhỏ, đành phải tăng thêm một cái tay gấu nữa: "Ời."

Mèo đen lớn: "..."

Không được, ta không chịu nổi nỗi oan ức này! Mèo đen lớn bật ra móng vuốt, quyết định đấu một trận tử chiến với gấu trắng.

"Ắc-xì!" Minh Hữu đánh một cái hắt xì thật to.

Mèo đen lớn cùng gấu trắng lập tức ngừng giằng co, xách Minh Hữu tống lên trên lầu.

"Thấy lạnh mà sao không mặc áo khoác? Trong phòng có mở điều hòa, nhưng nhiệt độ trong nhà chỉ có hai mươi độ!" Măng cụt của mèo đen lớn cầm áo khoác trùm lên trên đầu Minh Hữu: "Hữu Ngốc cậu có chăm sóc bản thân được không thế?"

"Rồi rồi rồi, chỉ quên thôi mà."  Minh Hữu ngoan ngoãn mặc quần áo, nhìn thoáng qua thời gian, nói: "A, giờ là buổi tối rồi à, hèn gì có chút lạnh."

"Mắt của cậu phát triển kiểu gì thế? Dù cho có kéo rèm xuống, nhưng lúc cậu rời giường, dù sao cũng nên xem giờ một chút đó." Đệm thịt của mèo đen lớn đè đầu Minh Hữu dùng sức đong đưa.

Minh Hữu bị mèo mun lung lay một hồi, đầu lại có chút choáng, gấu trắng vội dùng tay gấu đào mèo lớn ra: "Còn khó chịu sao?"

Minh Hữu đón được sói xám nhỏ nhảy vào lòng ngực mình, sờ sờ tai sói nhỏ, nói: "Không khó chịu, chỉ là có chút đói."

"Trong phòng bếp vẫn chuẩn bị cơm cho cậu, đi ăn cơm trước đi." Gấu trắng lớn nói: "Đúng rồi, Tiểu Hữu, hôm nay sói xám nhỏ bị tiếng đàn của cậu kích thích một chút, tạm thời tỉnh táo một lúc."

"Âm nhạc có thể huy động tình cảm của con người, cũng có thể đóng vai trò như máy tăng biên độ của tâm lực à?" Minh Hữu giơ sói xám lên quơ quơ: "Đại Hôi thật là lợi hại! Nhanh như vậy mà vết thương đã chuyển tốt rồi!"

Sói xám nhỏ biết Minh Hữu đang khen y, "Gâu gâu" hai tiếng, cái đuôi vẫy đến vô cùng vui vẻ.

Mắt của mèo đen lớn cùng sói trắng lộ vẻ bất đắc dĩ.

Sói nhỏ đột nhiên tỉnh táo lại, bọn hắn còn chưa kịp vui mừng kinh ngạc, tên này đã kêu "Gầu gâu gấu" liên tiếp, hơn nữa còn bám riết không tha nỗ lực cắn đuôi ngắn của gấu lớn.

Gấu trắng lớn cho rằng sói nhỏ ở trạng thái tỉnh táo vẫn muốn cắn đuôi hắn, thiếu chút nữa sợ đến mức tặng cho sói nhỏ một nhũ băng hình kim cương lạnh thấu tim. May mà mắt cùng vuốt của Arthur nhanh, "Bùng" một tiếng biến thành hổ lớn, bảo vệ sói xám nhỏ đang đi tìm đường chết.

Bọn hắn đến bây giờ vẫn không biết, sói xám nhỏ khôi phục ý thức từ lúc nào, sao lại đột nhiên biến về trạng thái cũ. Nhưng chuyện này chắc chắn có liên quan đến tiếng đàn của Minh Hữu.

"Bọn họ có thích âm nhạc của Beethoven không?" Minh Hữu thả sói nhỏ lên trên vai, đi theo mèo mun lớn cùng gấu trắng xuống lầu ăn cơm.

"Thích." Gấu lớn nói: "Về sau nếu có rảnh thì sửa sang lại mấy bản nhạc ở thế giới kia của cậu một chút."

===========
( Đọc tiếp tại whaleworld1402.wordpress.com.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top