Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4 : Như Một Quái Vật Bất Nam Bất Nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Là Mẹ Nè Con

Hôm nay ăn giỗ nên về trễ, t úp 2 chương bù giờ linh cho mấy fen nhé.

Ưm...LinMe xin phép đổi xưng hô như sau :

**********************

Tề Nguyên đã dọn đến ở trong căn hộ ngoài trường học. Cậu gọi nhân viên giúp việc đến dọn dẹp phòng óc và các công việc linh tinh khác.

Vốn dĩ lúc đầu cậu tính đi nhờ lớp phó giúp đỡ, nhưng nghĩ lại đối phương chắc chắn sẽ không lấy tiền, cho nên Tề Nguyên cảm thấy rất băn khoăn.

Vì vậy liền chốt hạ gọi dịch vụ giúp việc.

Tề Nguyên đã mấy ngày gọi đồ ăn ở bên ngoài, ăn nhiều ngày như vậy cậu thật sự không muốn ăn tiếp nữa.

Mà bản thân cậu lại không biết nấu ăn, liền nghĩ đến lớp phó biết nấu cơm thế là Tề Nguyên đã liên lạc với lớp phó. Vương Ngạn thật ra cũng không muốn ăn cơm ở căn tin trường học nên vừa lúc Tề Nguyên gọi đến, hắn đồng ý. Tề Nguyên trả tiền còn Vương Ngạn thì nấu cơm nên hai người có thể ăn cùng nhau.

Đúng lúc, vừa vặn phù hợp hoàn cảnh .

Vì thế, buổi trưa Vương Ngạn đến chỗ Tề Nguyên nấu cơm, bữa tối thì cùng nhau làm. Buổi tối Tề Nguyên sẽ đem đồ ăn đi hâm nóng trong lò vi sóng, còn đóng chén đũa thì Tề Nguyên để đó, ngày hôm sau Vương Ngạn sẽ qua rửa chén.

Thường xuyên qua lại liên tục, đảo mắt thời gian cũng trôi qua nhanh chóng.

Đã qua gần nửa tháng, Tề Trọng ở nhà luôn đợi Tề Nguyên xuất hiện. Nhưng giống như đối phương đã thật sự rời đi, đến bóng dáng còn không thấy được.

Cậu ta biết được từ mẹ mình rằng Tề Nguyên đã gửi tin nhắn cho bà, hiện tại thì cậu ấy đang sinh sống gần trường học. Tề Trọng nghĩ thầm trong lòng cho rằng Tề Nguyên vẫn muốn gây rắc rối, vì thế nên cậu ta vẫn luôn đợi với chờ. Tề Nguyên từng nói, cậu sẽ không tranh giành nữa, cái gì đều không cần nữa.

Nhưng Tề Trọng không tin, người như vậy sao có thể nói thay đổi liền thay đổi, chắc chắn đang âm mưu gì đó.

Bất quá, Tề Trọng không sợ Tề Nguyên sẽ làm gì cậu ta, ngay cả tai nạn giao thông cậu ta còn tránh được thì sợ hãi cái gì chứ.

Quả nhiên, vào ngày hôm nay của nửa tháng sau, Tề Trọng cùng Phong Đàm và đám bằng hữu ra ngoài đi bơi thì bắt gặp Tề Nguyên.

Tề Nguyên đang ở cùng với ai đó, tư thế hai người trông rất thân mật. Trước kia Tề Trọng cảm thấy rằng vị anh trai khác cha khác mẹ này, lớn lên quả thật rất xinh đẹp thậm chí có thể nói là nhan sắc quá yêu diễm. Quả nhiên là thích nam nhân sao?

Tề Trọng cảm thấy Tề Nguyên cố ý chạy đến đây là để chọc tức cậu ta.

Cậu ta xác thật chẳng vui vẻ gì nổi.

Tề Trọng cau mày, nhìn Tề Nguyên đi theo người nọ đến hồ bơi nhỏ phía bên trong. Hai người họ đây là tính toán muốn " uyên ương hí thủy "* à. Tề Trọng không biết tại sao, bỗng nhiên muốn đi theo nhìn bọn họ.

*Đôi uyên ương vui đùa trong nước.

Kết quả là, cậu ta còn chưa quyết định được thì người kế bên đã lên tiếng.

" Nè, Tề Trọng, đó chẳng phải là anh trai cậu sao? ". Là Tạ Dung.

Khuôn mặt kia của Tề Nguyên, bất kể là đi đến nơi đâu, đều sẽ không nhận lầm.

" Anh trai của cậu,.....Coi bộ nhìn cũng ổn nhỉ ". Còn tưởng rằng thiếu gia giả này sẽ có cuộc sống tồi tệ khi rời đi, nhưng có vẻ là do họ suy nghĩ quá nhiều.

" Người kế bên cạnh hắn, không phải hắn tính tìm...".

Lâm Bắc Nam lúc này cũng lên tiếng, nhưng hắn ta chỉ nói một nữa rồi không nói tiếp nữa.

" Đúng rồi, Phong Đàm, tôi nhớ rõ cậu trước kia hình như có chút thích thú đối với Tề Nguyên sao. Đáng tiếc, cậu ta chỉ có một gương mặt đẹp, nếu tính cách tốt, không chừng có thể leo lên giường Phong đại thiếu rồi ".

Lâm Bắc Nam vươn tay vòng qua cổ Phong Đàm.

Phong Đàm nhìn về hướng Tề Nguyên rời đi. Lần trước gặp mặt, trong lòng hắn đã có chút nghi ngờ, ai ngờ kết quả thật sự đúng là như vậy. Tề Nguyên vừa quay đầu liền nhanh chóng tìm người khác.

Vậy việc đối phương bổ nhào vào lòng ngực hắn, cũng như chẳng có gì.

Phong Đàm không thể hiểu được trong lòng cậu nghĩ gì. Hắn, Phong Đàm, chưa từng bị người ta khinh thường ngó lơ như vậy, đều là hắn vứt bỏ người ta trước.

************** Giam cầm đi************

Khi Tề Nguyên đem bản thân chính mình nhào vào lòng hắn, hắn mở lòng, nhưng mặt sau cậu liền bỏ chạy, khiến cho trong lòng Phong Đàm dâng trào trổi dậy.

Trong nháy mắt, Phong Đàm thật sự có ý nghĩ lạnh lùng là đem Tề Nguyên bắt về siết chặt bên người.

Phong Đàm liền ngừng suy nghĩ, từ khi nào mà hắn lại quan tâm đến một tên thiếu gia giả làm nhiều việc xấu kia chứ.

Đó không phải tính cách của hắn

"Không cần phải xen việc của cậu ấy." Phong Đàm nói với Lâm Bắc Nam, nhưng đôi mắt lại nhìn về phía Tề Trọng.

Tề Trọng nhận được ánh mắt trầm đạm của Phong Đàm, cậu ta gật gật đầu.

Quả thật, cậu ta không nên quá để ý đến Tề Nguyên, đợi Tề Nguyên tự đem chính mình dâng tới cửa, còn những lúc khác cứ mặc kệ Tề Nguyên.

Tề Trọng và Phong Đàm xoay người đi đến một bể bơi lớn khác. Họ đã bao trọn cái hồ bơi đó và họ là người duy nhất bơi ở đó.

Bên này mọi người đều mặc kệ Tề Nguyên nhưng bên kia Tề Nguyên lại gặp phải người cậu không thèm muốn gặp.

Lúc đầu, khi hắn mang thai đứa bé vốn dĩ rất ít người biết được việc đó. Nhưng sau đó tất cả mọi người đều biết được và phải có một người nào đó chịu trách nhiệm về việc này.

Người đàn ông đang đứng trước mặt Tề Nguyên, phía sau đối phương còn có vài người, vốn dĩ họ muốn bơi trong bể này, kết quả lại có người đã đặt trước. Khi nghe ngóng được người đặt là Tề Nguyên, họ liền lập tức đến đây.

Nghe nói gần đây có gọi điện cho Tề Nguyên nhưng điện thoại tắt máy, ở Tề Gia cũng không thấy bóng dáng Tề Nguyên, hoàn toàn mất hết phương thức liên lạc.

Hóa ra là Tề Nguyên đang ở cùng người khác chơi đùa.

Vương Ngạn ở trong bể bơi không hiểu biết rõ lắm về bạn bè của Tề Nguyên bên ngoài trường học, nhưng đối phương lại nhận thức Vương Ngạn.

Từ Phi quay đầu lại nhìn Tề Nguyên. Gã là một nhân vật nhỏ nhưng lại có nhiều thủ đoạn. Tề Nguyên cùng đối phương nhận thức nhau, nhưng không phản ứng lại bọn họ.

Tề Nguyên vẫn là người Tề Gia, rất khó để chọc giận cậu. Nhưng Vương Ngạn thì dễ dàng hơn.

" Tề Nguyên, gần đây điện thoại của cậu không liên lạc được, cậu là đang bận việc gì sao? ". Từ Phi mở miệng hỏi trước.

" Không bận việc gì. " Tề Nguyên ngồi ở trên ghế, nói cho Vương Ngạn cơm tối ăn có chút nhiều, cậu cần tiêu hóa một lát. Kỳ thật là nhìn đến nước, liền nhớ đến cái chết trong ký ức, cậu bỗng nhiên có chút sợ hãi nước.

" Không bận cái gì? Vậy sao gửi tin nhắn và gọi điện cho cậu, cậu một cái cũng không trả lời. Cậu không xem chúng ta là bạn bè nữa à? ".

Từ Phi cười hì hì nói, ánh mắt lại hùng hổ doạ người.

" Đúng vậy. "

Ai cũng đều không có đoán trước được, bao gồm cả Vương Ngạn đang bơi cũng bởi vì câu trả lời của Tề Nguyên mà ngẩng người.

" Tề Nguyên, cậu... Cái trò đùa này không vui chút nào. "

Từ Phi nhíu mày, chỉ là hơn mười ngày không thấy, như thế nào Tề Nguyên giống như đã thay đổi không ít, gã nhớ rõ Tề Nguyên đặc biệt chán ghét em trai cậu*, cho dù là ở bên ngoài, đều rất ít thấy gương mặt tươi cười của cậu.

*gốc là anh trai nhưng bé nó lại chỉ có em trai.

Hiện tại Tề Nguyên không chỉ đang cười, tựa hồ như cũng không còn chán ghét hận thù.

" Nghe nói cậu dọn ra khỏi Tề Gia, bọn họ đuổi cậu ra ngoài sao? " Lời nói của Từ Phi rất sắc bén.

" Không có, tôi tự mình dọn ra để trả chỗ cho thiếu gia thật, hơn nữa ở tại nơi đó quá nhiều người, tôi thích anh tĩnh. "

" An tĩnh? " Lời này đem Từ Phi chọc cho vui vẻ, hắn nhớ rõ Tề Nguyên thích nhất là có nhiều người.

" Các người..." Tề Nguyên quay đầu nhìn một vòng có tới sáu bảy người.

" Các người muốn ở chỗ này chơi đùa, được, tôi nhường chỗ cho các người. "

Dứt lời Tề Nguyên liền đứng lên, hắn vẫy tay với lớp phó vẫn còn dưới hồ kêu lên.

Vương Ngạn cảm giác xung quanh như có mùi thuốc súng, nhìn về phía ánh mắt không mấy thiện cảm của cậu thanh niên. Đối phương nhìn chằm chằm vào anh ta khiến cho anh ta có cảm giác như thể mình đã cướp mất thứ gì đó của gã.

Chẳng lẽ người này thích Tề Nguyên?

Nhưng có vẻ không phải vậy.

" Đổi chỗ. " Tề Nguyên nói.

Mới vừa đi hai bước, bờ vai của cậu nhanh bị người khác đè lên.

"Cùng nhau chơi đi, trước kia không đều là như thế này sao? Tề Nguyên cậu liền như vậy thật mau ghét bỏ mọi người đấy. "

Từ Phi trên mặt mang theo ý cười, nhưng giọng điệu lại có chút giận dữ.

"Đúng vậy, tôi ghét bỏ cậu, thì sao? " Tề Nguyên đột nhiên quay đầu lại, đẩy cánh tay trên vai ra.

Lời nói của cậu vừa lạnh lùng vừa đầy khiêu khích.

Vừa nhìn đến sắc mặt Từ Phi xanh xao tái nhợt, Tề Nguyên lui một bước, cậu xém chút nữa là quên mình đang mang thai, một người mang thai cớ sao lại cùng người khác gây xung đột.

Ngay cả khi sống lại một đời, tính cách quái đản kia cũng không dễ dàng thay đổi.

" Tề Nguyên ngươi thay đổi rất nhiều." Những lời nay trước kia Tề Nguyên không bao giờ nói đến.

Từ Phi nháy mắt, những người khác nhanh chóng tản ra và vây quanh Tề Nguyên.

" Mày có thể rút lại lời nói vừa rồi! " Từ Phi cho Tề Nguyên lựa chọn, gã tiến đến Tề Nguyên thêm hai bước. Vị thiếu gia giả lớn lên thật xinh đẹp, trước kia Từ Phi không có loại ý tưởng này, nhưng khi biết Tề Nguyên là thiếu gia giả, không biết từ lúc nào, nhìn thấy sự kiêu ngạo của Tề Nguyên và bị nó trấn áp. Từ Phi nảy sinh ý định muốn trấn áp lại.

Tề Nguyên muốn thu hồi lời nói, nhưng nếu bị mang đi, cậu thật sự sẽ chấp nhận bơi chung với Từ Phi và những người khác sao.

Chỉ cần nhìn thấy đám người bọn chúng, liền cảm thấy không khí nơi này không còn trong sạch.

"Giống như một quái vật bất nam bất nữ, chỉ sợ trong bụng cũng là một quái vật đi. "

"Nếu sớm biết rằng Tề Nguyên cậu có thể sinh hài tử, lúc trước chúng ta nên cùng nhau ngủ với cậu, cứ như vậy cậu liền có thể sinh con trai cho bọn tôi, không chừng đứa bé cũng như cậu là một quái vật nhỏ có thể sinh con."

"Ha ha ha, Tề Nguyên, ngươi thật lố bịch, một giống cái thật đáng chê cười. "

Một số giọng nói trong quá khứ xuất hiện, ảo giác xuất hiện bên trong tai Tề Nguyên, chờ Tề Nguyên phản ứng cậu đã một chân đạp lên ngực Từ Phi, đối phương trong miệng còn phát ra âm thanh thống khổ.

Vương Ngạn đi đến ngăn cản Tề Nguyên, Tề Nguyên ném cánh tay đối phương ra, những người khác đều dùng đáng sợ ánh mắt nhìn Tề Nguyên.

Những ánh mặt đó vẫn quen thuộc như khi họ đến bệnh viện nhìn thấy Tề Nguyên đang mang thai.

Tề Nguyên bước ra khỏi hồ bơi và đi ra bên ngoài. Cả người cậu vẫn còn chút hoảng hốt, trong lúc nhất thời bỗng nhiên không xác định, cậu rốt cuộc là trọng sinh hay vẫn ở trong dòng nước lạnh băng, cậu cảm thấy hít thở có chút không thông. Tề Nguyên dựa trên tường, cậu bóp chặt yếu hầu của mình.

Há miệng nhưng không thở được, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một người, người kia, sẽ không dùng ánh mặt ghét bỏ nhìn mình, biết chính mình mang thai, cũng không có ghét bỏ quá hắn.

Tề Nguyên đi đến, cậu bước nhanh, sau đó liền lập tức phóng đến.

Phong Đàm trong lòng ngực lại tiếp nhận một người. Tại sao có nhiều người thích lào vào hắn? Phong Đàm đang định nhìn bằng đôi mắt lạnh lẽo thì cúi đầu liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Gương mặt kia, cũng như đêm đó, vừa ngơ ngác vừa thanh tú.

Nhưng rất nhanh Phong Đàm nhận ra Tề Nguyên có gì đó không ổn, đối phương ở trong lòng ngực đang phát run, bàn tay nắm lấy hắn lạnh như băng.

Ánh mắt Phong Đàm chấn động, hắn nhìn thấy đôi mắt của Tề Nguyên đỏ lên, một giọt nước mắt lăn xuống và Tề Nguyên mở miệng ra, cậu đang muốn nói cái gì. Phong Đàm tới gần muốn nghe rõ ràng hơn nhưng ngay sau đó Tề Nguyên đột nhiên đẩy hắn ra.

Tề Nguyên nặng nề thở hổn hển, hít một sâu khi ngẩng đầu lên, sự hoảng loạn và mất kiểm soát đã biến mất. Cậu chuyển mắt đến Phong Đàm, nói lời cảm ơn rồi xoay người và nhanh chóng rời đi.

Tác giả có đều muốn thưa: Một bản cập nhật, rồi 2 bản vào lúc 12h đêm, ba bản cập nhật một ngày

Hahaha, Fang Heqi, giống như tôi cũng hoàn toàn mù mờ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top