Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ca Sơ.

Dù cho antifan điên cuồng cách mấy cũng chưa đến nỗi sẽ tấn công Tiêu Hàm một cách cực đoan, tuy nhiên hiện trường bạo động lúc bấy giờ đã kéo dài hơn mười phút mà vẫn đang có xu hướng diễn biến trầm trọng.

Số lượng người gây rối càng ngày càng nhiều khiến nhóm Tiêu Hàm chẳng tài nào chui lọt ra ngoài. Họ cố gắng lấn qua qua đám đông với hy vọng tìm được lối thoát. Một vài nhân viên an ninh suýt bị mũi giày cao gót của hai ba "con sư tử Hà Đông" nào đó đạp gãy xương.

Tề Hiên còn tưởng bọn Tô Lạc sẽ có thể đến thẳng bệnh viện ngay. Hắn không ngừng theo dõi tình hình diễn ra trước đài truyền hình, ấy vậy mà khi đến nơi, mọi chuyện lại trở nên tồi tệ hơn lúc ban đầu rất nhiều.

Cảnh sát đã có mặt từ lâu. Những tình huống như thế này càng chứng minh sự ăn hại của bọn họ, cả đám chỉ biết đứng bên ngoài kêu gọi chi viện tới.

Hàng chục, thậm chí hàng trăm cái miệng đang liên tục kêu gào phải đánh gãy chân tay Tiêu Hàm để trả thù cho Bạch Dương. Một vài kẻ ác lẫn lộn trong bầy người đã thực sự làm vậy. Tô Lạc thấy thế bèn nhanh chóng chịu đòn thay Tiêu Hàm, Quả Tử lại cản vài đợt quyền đấm cước đá cho Tô Lạc. Mấy anh bảo vệ lúc này đã bị đám đông tản ra, muốn lùi không được mà tiến cũng chẳng xong.

Mãi tới khi Tề Hiên lệnh cho các vệ sĩ khỏe mạnh tách đám fan cuồng này ra, Tô Lạc và Tiêu Hàm mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.

Dẫu đã được ngồi an toàn trong xe nhưng vẫn chưa một ai có thể hoàn hồn lại từ cuộc xô xát vừa rồi.

Quản lý của Tiêu Hàm bụm má la ó: "Sao mấy đứa này điên dữ vầy nè?!"

Tề Hiên chẳng nói gì, chỉ khoanh tay nhìn bộ quần áo đã bị lôi kéo đến rách bươm của Tô Lạc đang dính đầy trứng thối. Sau khi chiếc ô tô được lái ra khỏi phạm vi của đài truyền hình, hắn quay sang nói với tài xế vài câu rồi bước xuống.

Đến lúc này Tô Lạc mới ngẩng đầu dõi theo Tề Hiên đang đóng cửa xe lại.

Đỗ Kỳ và Lạc Kỳ hiện đang bảo vệ ở đằng sau. Cả hai chiếc ô tô cùng chạy thẳng đến bệnh viện. Kết quả kiểm tra cho thấy Tiêu Hàm là người mang nhiều thương tích nhất. Đa số các tổ chức phần mềm trên cơ thể cậu đều có dấu vết bị tấn công. Thậm chí trên mặt cũng bầm tím vài ba chỗ, e phải bôi thuốc hơn tuần mới khỏi.

Ngay cả ở thời điểm hiện tại, mọi người vẫn chưa lấy lại được sự bình tĩnh. Sự việc vừa rồi diễn ra quá bất ngờ. Dù cho Tiêu Hàm có thực sự cứng đầu chẳng chịu nhận sai chăng nữa cũng không đáng để đám đông vây đánh như thế.

Nếu không nhờ nhiều nhân viên bảo vệ che chở cho họ, hậu quả xem chừng còn nghiêm trọng hơn gấp mấy lần.

Tô Lạc chỉ nán lại làm kiểm tra cơ bản trong chốc lát rồi giao Tiêu Hàm cho Quả Tử săn sóc, còn mình thì dẫn người quản lý ra khỏi bệnh viện.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Mặc dù vừa nãy bị ăn đau kha khá, nhưng tâm trạng của quản lý lúc này đã tốt hơn rất nhiều.

Chỉ cần kinh động được ngài gia chủ của Tề thị, Tiêu Hàm chắc chắc không sao. Anh ta nghĩ mình cần phải khuyên cậu tỏ vẻ tội nghiệp trước mặt công chúng vài ba hôm, mọi chuyện mới có thể ổn thỏa và khiến Bạch Dương chẳng thể vùng lên được.

"Chúng ta đến tìm đạo diễn Từ lấy đoạn video kia."

Tô Lạc và quản lý vừa lên xe, hàng ghế sau lại đột nhiên xuất hiện thêm một người. Không, thực ra là hai.

Lạc Kỳ ngồi thẳng lưng lên tiếng, "Tôi có thể giúp."

Cô ký giả Cao Khiết ở bên cạnh cũng nghiêm túc nói: "Ký giả được ví như vua không vương (*), nhiều khi tôi còn có ích hơn cậu ta."

"Vua không vương" dùng để chỉ người không có quyền lực chính trị nhưng có tầm ảnh hưởng lớn. Và ảnh hưởng này vượt quá ảnh hưởng của cơ quan chính trị cao nhất. Ví dụ, vua của thế tử là người cao nhất trong giới chính trị của đất nước, nhưng nếu có một người thì người này có ảnh hưởng hơn vua không chỉ về chính trị mà còn đối với quần chúng xã hội, nhưng anh ta không thuộc giới chính trị.

Nhân lực tự dâng đến cửa, dĩ nhiên Tô Lạc sẽ tận dụng hết mình.

Nửa tiếng sau, y đã đứng trước mặt Từ Nguyên.

Gã đâu ngờ Tiêu Hàm chẳng những không chịu thỏa hiệp, mà còn ngang nhiên xông thẳng ra ngoài chọc giận đám người hâm mộ Bạch Dương. Thành thử sự việc hiện tại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của gã.

Từ Nguyên nhìn đến vết thương trên tay Tô Lạc, nói gã không chột dạ là nói dối.

Mặc dù Tô Lạc vắng bóng trên màn ảnh đã lâu, cũng chẳng thể được xem như một siêu sao, nhưng danh tiếng gần đây của y cộng thêm giao tình với Lục Quân Thành và một hai minh tinh khác vẫn không nên bị coi thường.

Chuyện Tô Lạc bất ngờ hoạt động giải trí sôi nổi đã khiến cho nhiều người tò mò suy nghĩ, ngay cả Từ Nguyên cũng không ngoại lệ. Lăn lộn trong giới nhiều năm, lại là kẻ có đầu óc, hiển nhiên gã sẽ cố gắng không để mình xích mích với y.

Tô Lạc cũng chẳng rảnh rỗi để lằng nhằng đôi co, thẳng thừng mở đoạn ghi hình Tiêu Hàm đẩy Bạch Dương từ điện thoại ra.

Từ Nguyên thừa biết còn nói: "Cái này tôi có thấy, nhưng tôi vẫn tin tưởng Tiêu Hàm vô tội."

Tô Lạc cười, "Đương nhiên cậu ấy vô tội! Tuy nhiên tôi cần bằng chứng cụ thể. Tôi nghĩ đạo diễn Từ hiểu tôi đang nói gì nhỉ?"

Thái độ của y hoàn toàn không hòa nhã. Dù là ai đi nữa, đối mặt với kẻ đã bắt ép Tiêu Hàm đưa ra những lựa chọn bất kham cũng sẽ chẳng thể giữ được sự lịch thiệp.

Thấy thế, quản lý của Tiêu Hàm vội vàng xen vào giảng hòa, "Đạo diễn Từ, tôi biết ngài sẽ có cách mà. Ngài xem, hiện Tiêu Hàm đã nhập viện rồi, nếu không kịp thanh minh cậu ấy trong sạch, sợ rằng fan của Bạch Dương sẽ gây ra điều bất trắc mất."

Từ Nguyên bị Tô Lạc trên cơ đang chưa thể phát hỏa, anh ta lại ngốc nghếch đưa mình vào họng súng.

"Tôi bảo Tiêu Hàm đến thử vai vì coi trọng thực lực của cậu ấy. Nhưng xem thái độ này của mấy cậu, làm như tôi đang hãm hại Tiêu Hàm vậy!"

Ngay khi anh quản lý còn định xuống nước vuốt ngọt Từ Nguyên vài câu, Tô Lạc đã đưa tay cản.

"Đương nhiên đạo diễn Từ sẽ không hại cậu ấy. Thế nhưng nếu ông có bằng chứng mà lại giữ khư khư, khiến Tiêu Hàm bị oan, bọn tôi thì có thể cho rằng ông vô ý nhưng người hâm mộ chưa chắc."

Dứt lời, y liền nhướng mày với Cao Khiết. Cô nàng nghênh ngang tiến lên trước, ra vẻ nói: "Tôi chỉ là một phóng viên nhỏ nhoi, nhưng tôi có khả năng tra xét xem ai là người công khai đoạn phim nọ."

"Thế nên dù sớm hay muộn Tiêu Hàm cũng sẽ được khôi phục lại danh dự. Nếu đạo diễn Từ chịu giúp đỡ, tin rằng sẽ có lợi cho danh tiếng của bộ phim ông đang quay. Ông coi có hợp lý không?"

Tô Lạc nửa đe dọa nửa dụ dỗ, biểu cảm trên khuôn mặt trông vô cùng đáng sợ.

Từ Nguyên không phải kẻ hiền lành, lúc gã vừa bước chân vào nghề, Tô Lạc hẳn vẫn còn đang mặc tả kìa.

Gã biết mình chẳng nên lấy cứng chọi cứng, nhưng cũng không muốn khuất phục trước giọng điệu uy hiếp này. Nếu hiện Từ Nguyên đồng ý đưa đoạn phim nọ ra, mọi người sẽ nghĩ gã cố ý giấu chứng cứ. Lỡ như ai đó muốn trả thù thì sao gã còn có thể làm nghề được nữa.

"Tôi nghĩ mấy cậu hiểu lầm rồi. Xem sơ trong đoạn phim tưởng là máy quay đang mở, thực tế vì hôm nay chỉ là buổi thử vai, không phải cái nào cũng được chỉnh góc tốt, hơn nữa..."

Trước khi Từ Nguyên định nói rằng máy quay bị trục trặc, Lạc Kỳ vẫn luôn đứng đằng sau đột nhiên lên tiếng, "Nhìn, bên phía đó có người."

Ngữ điệu lạnh lùng đều đều, tựa như AI vậy.

Tô Lạc bỗng muốn đổ mồ hôi bởi diễn xuất dở ẹc của cậu.

Nhưng câu nói này lại khiến Từ Nguyên chú ý. Gã nương theo ngón tay của Lạc Kỳ để quan sát, trông thấy một người trong góc tối tựa như bóng ma đang xoay mặt về hướng song song với chiếc máy quay kia, kèm với một luồng sáng tựa như đèn flash máy ảnh.

"Hửm? Người này hình như là phóng viên của tòa soạn tôi..." Cao Khiết nói với vẻ nghi hoặc, sau đó lập tức ra ngoài gọi điện thoại.

Anh quản lý đoán: "Vậy chắc kẻ đó có chụp hình nhỉ?"

Tô Lạc thấy biểu cảm của Từ Nguyên thay đổi liên tục. Nếu ai đó đã chụp được chứng cớ, vậy thứ trong tay gã chẳng còn giá trị gì nữa, có muốn lợi dụng để uy hiếp Tiêu Hàm cũng không được.

Từ Nguyên chẳng ngu đến mức để mình đắc tội người, đành chấp nhận đưa đoạn video cho Tô Lạc.

Cả đám gấp gáp vây xem. Chất lượng đoạn phim được quay vô cùng rõ nét. Chẳng những thế, nó còn bắt trọn khoảnh khắc Bạch Dương tự ngã xuống cầu thang, Tiêu Hàm vội vã đưa tay níu lấy.

Tô Lạc híp mắt cười với Từ Nguyên, cảm kích bắt tay gã, "Đạo diễn Từ, vô cùng biết ơn ngài! Mong rằng bộ phim sắp ra mắt sẽ càn quét tất cả các phòng vé!"

Việc vừa được giải quyết êm đẹp, Cao Khiết cũng cùng lúc "nói chuyện điện thoại" xong. Tô Lạc lập tức nháy mắt với cô.

Cao Khiết nói: "Quả thật là người trong tòa soạn, biết vậy tôi cũng chạy theo anh ta tới để chụp ảnh rồi."

Khóe miệng Từ Nguyên khẽ co giật. Mẹ nó, sao gã lại không biết trong phim trường có phóng viên đến chứ?

Tô Lạc tỏ vẻ quan tâm đến thắc mắc của gã, giải thích: "Hôm nay là sinh nhật của Bạch Dương, chắc đến để quay cảnh cậu ta và fan gặp mặt chúc mừng đây mà..." Việc người hâm mộ tụ họp đông vậy chắc chắn đã được thông báo từ sớm.

Người quản lý cũng nói thêm: "Chúng tôi vốn hẹn thử vai ngày mai, nếu phó đạo diễn không bảo đến hôm nay, chắc chuyện đã chẳng xảy ra thế này."

Mặt Từ Nguyên trắng bệch cả đi. Gã ôm má than thở vài câu rồi vờ hỏi thăm tình trạng hiện tại của Tiêu Hàm, xong mới để bọn người Tô Lạc ra về.

Tô Lạc vừa lên xe liền khen ngợi Lạc Kỳ, "Cậu làm tốt lắm, ghép cái bóng người đó như ma ý."

Lạc Kỳ lại đáp, "Anh làm thế có hơi thất đức."

Y nghe vậy bèn nói vài câu thao túng tâm lý, nào ngờ Lạc Kỳ lại lạnh mặt bổ sung, "Nhưng tôi thích."

"Tốt rồi! Sau khi đoạn video này được đăng lên, xem đám fan của Bạch Dương còn nói gì được nữa!" Người quản lý bày ra vẻ chờ người quỳ xuống liếm chân. Anh ta nhanh chóng post bằng chứng nóng hổi kia lên trang Weibo của mình. Phim quay rõ nét như thế, cư dân mạng muốn soi cỡ nào cũng được.

Nhóm Tô Lạc đã đi khỏi một thời gian, Từ Nguyên ở lại càng nghĩ càng thấy rầu. Gã mở đoạn video được cung cấp ban đầu ra xem, được hồi lâu liền tức giận vỗ bàn. Làm gì có ký giả nào ở đó đâu, gã bị lừa rồi!!!

Mẹ kiếp, lần đâu tiên gã bị đám khỉ vắt mũi chưa sạch đùa giỡn như thế!

Kế đó lại thêm một người tự xưng là thư ký của chủ tịch Tề thị đến nói rõ mục đích tương tự như Tô Lạc. Từ Nguyên căm phẫn thêm mắm dặm muối chuyện Tô Lạc đến lừa gạt gã hòng lấy đi đoạn phim. Gã tỏ vẻ đau lòng, ôm đầu rên rỉ, "Đoạn video đó tôi còn chưa kịp sao chép ra nữa!"

Hiện hầu hết khán giả hâm mộ đang cho rằng Bạch Dương là con cưng hàng đầu của Thiên Ngu, mà sự xuất hiện của Hà Thần xem như đã chứng minh điều này. Nếu Tô Lạc đã muốn giúp Tiêu Hàm, vậy hãy để tên đó nếm thử cảm giác chạm vào vảy rồng của Tề thị đi!

"Tô Lạc vừa đến đã uy hiếp tôi nói gì mà tôi đã dám không mời cậu ta đến thử vai, còn cố tình bảo cả Tiêu Hàm và Bạch Dương đến cùng một ngày để gây ra xung đột tạo thêm danh tiếng cho phim. Từ Nguyên tôi làm đạo diễn hai mươi lăm năm nay, còn cần dùng đến thứ thủ đoạn tầm thường này à?!"

Hà Thần nghe vào tai, nhưng gương mặt vẫn chẳng có chút thay đổi gì, "Tô tiên sinh nói thế thật sao?"

Từ Nguyên chợt sửng sốt, đầu óc bấn loạn. Nhưng vì để lời nói dối của mình càng đáng tin cậy, gã bèn vội vàng gật đầu.

Hà Thần thản nhiên vỗ vai gã, "Tô tiên sinh luôn nhạy bén, nhìn xa trông rộng. Nếu cậu ấy đã tỏ vẻ nghi ngại, tôi cho rằng bên phía công ty phải xem xét lại việc đầu tư vào bộ phim lần này rồi..."

Kế đó anh lại nở nụ cười quy chuẩn, nói tiếp: "Đạo diễn Từ, ông cũng nên chuẩn bị tinh thần đi. Khả năng ông được tiếp tục quay bộ phim này không lớn đâu." Dứt lời liền cúi đầu chào một lịch sự, sau đó đi khỏi.

Từ Nguyên sững sờ rất lâu mới hiểu được mọi chuyện.

Sự kiện người hâm mộ Bạch Dương tấn công Tiêu Hàm đã được lan truyền khắp mạng xã hội.

Hiện Bạch Dương đang an nhàn dưỡng thương trong bệnh viện, khi xem tin tức còn tỏ vẻ khinh thường nói: "Tiêu Hàm cứng đầu như thế bị đánh là phải!" Đối với những chuyện thế này, người ta nên cố gắng tránh né, dùng mọi cách đè dư luận xuống. Ấy thế mà Tiêu Hàm lại một mực chọn cách ngu nhất để giải quyết, bị fan của mình chọi trứng gà thối cũng đáng lắm.

Người quản lý của Bạch Dương nhăn mặt lên tiếng, "Tiêu Hàm cũng nhập viện rồi, hơn nữa còn chung một bệnh viện với cậu."

Bạch Dương thình lình nhảy dựng, "Bị ăn có mấy cái trứng mà ra vẻ gì thế? Anh ta muốn lợi dụng cơ hội để được Tề tổng thương hại, sẵn tiện tố cáo fan của tôi đây mà!"

Quản lý không muốn tranh cãi, thẳng thừng mở cảnh hiện trường hỗn loạn cho cậu ta xem. Nhiều phóng viên từ các toàn soạn cũng kéo đến, người được phỏng vấn toàn là fan Bạch Dương.

Một bộ phận người hâm mộ cảm thấy Tiêu Hàm đã bị đối xử quá đáng, mới đầu thì tức giận, sau đã chuyển thành thương tình. Dù gì đi nữa con người vẫn luôn hướng đến sự hòa bình, dù cho trước đó bị cơn nóng giận hay kẻ ác ý xúi giục, hiện đã bình tĩnh lại, họ cảm thấy hành động nhục mạ Tiêu Hàm đã đi quá giới hạn, huống chi còn đánh đập.

Bạch Dương vừa xem đã bắt đầu thấy hoảng. Nếu chỉ ném vài quả trứng để làm xấu mặt Tiêu Hàm thôi thì cũng được, nhưng gây tổn thương vật lý thì khác.

Hăng quá hóa dở, một khi sự việc đi quá điểm giới hạn sẽ dẫn đến tác dụng ngược. Đây chính là một ví dụ.

Không lâu sau đó, rất nhiều cư dân mạng bắt đầu chỉ trích người hâm mộ Bạch Dương bạo lực quá mức, cũng phê phán cậu ta thiếu khả năng dẫn dắt fan. Đồng thời, một quả bom nguyên tử khác cũng thình lình giáng xuống đầu.

Một đoạn ghi hình, trong đó Bạch Dương vô duyên vô cớ tự ngã về phía sau, tỏ vẻ như bị người ta đẩy. Tiêu Hàm vì muốn cứu cậu nên vươn tay ra kéo lại.

Toàn bộ mạng xã hội lập tức dậy sóng.

Điều khác biệt là đợt sóng lần này đánh về phía Bạch Dương, cậu ta biến thành trà xanh thảo mai bị người người chỉ trích. Ngay cả fandom hùng hậu nhất vốn định tổ chức sinh nhật cho cậu ta, dồn hết sức lăng mạ Tiêu Hàm, thậm chí chẳng ngần ngại đánh nhau với fan khác, cũng cảm thấy mình như bị tát vào mặt, không tài nào ngẩng đầu lên nổi.

Lúc này Tề Mộc Dương xách một hộp lưỡi vịt mà Bạch Dương thích ăn nhất vào phòng bệnh, biểu cảm gương mặt lại lạnh như băng.

Bạch Dương khúm núm nhìn hắn, thấp giọng gọi một tiếng, "Tề tổng..."

Người quản lý thấy vậy bèn biết điều đi ra ngoài.

Tề Mộc Dương hỏi: "Cậu ganh tị với Tiêu Hàm?"

Bạch Dương đột nhiên mạnh miệng đáp: "Đúng! Em ganh tị với anh ta!"

Tề Mộc Dương, "Dù là tranh giành tình cảm cũng phải có giới hạn của nó. Cả hai đều là nghệ sĩ của Thiên Ngu, nếu gây tổn hại đến lợi ích đến công ty, tôi sẽ không bỏ qua."

Bạch Dương bỗng lúng túng nói: "Tề tổng, ngài giúp em chuyện này với!"

Tề Mộc Dương thâm trầm nhìn Bạch Dương, sau đó mới mở miệng, "Được. Xem như là món quà cuối cùng tôi tặng cho cậu." Lời vừa dứt, Tề Mộc Dương lập tức quay người bỏ đi.

Hắn không đi đâu xa, mà là đến thẳng phòng bệnh của Tiêu Hàm.

Lúc bấy giờ cậu đang bận xem diễn biến tình hình trên mạng, lòng thầm dành cho Tô Lạc mấy lời khen ngợi. Cậu thật chẳng thể nghĩ ra được làm sao y có thể lừa tên đạo điễn Từ đó giao nộp đoạn video kia. Bất thình lình, Tề Mộc Dương mở cửa bước vào.

Tiêu Hàm nhìn hắn, ý cười trong mắt vẫn chưa kịp biến mất, biểu cảm đã bắt đầu lạnh đi.

"Quả Tử, cậu mua giúp tôi ly sữa chua được không?"

Quả Tử cũng liếc Tề Một Dương một giây, cảm giác như ai dính vào hai anh em nhà họ Tề này cũng gặp chuyện không may. Ví dụ như Tô Lạc, hoặc là Tiêu Hàm.

Tề Mộc Dương đang quan sát thương tích nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng trên người Tiêu Hàm. Vừa nãy hắn có hỏi bác sĩ, biết cậu phải nằm viện một hai tuần mới có thể về nhà được.

Hắn luôn yêu thích một Tiêu Hàm trắng trẻo không tỳ vết, môi luôn mang nụ cười tỏa nắng đi kèm với hai chiếc đồng điếu nho nhỏ. Thế mà bây giờ, gương nọ chỉ toàn những vết bầm tím đỏ và vài vết rách chẳng biết do thứ gì gây nên.

"Thương thế của em thế nào rồi?" Tề Mộc Dương cố gắng kiềm chế giọng điệu của bản thân. Hiện hắn và Tiêu Hàm đã không còn quan hệ gì nữa.

Tiêu Hàm nhìn hắn, mỉm cười, "Tề tổng muốn áp chế dư luận thì làm đi, tôi không có ý kiến."

Một câu nói nhưng hoàn toàn đúng trọng tâm. Tề Mộc Dương thấy như mình vừa bị ăn một cú tát bất ngờ, gương mặt cũng trở nên khó xem hơn hẳn.

Tiêu Hàm lại bổ sung, "Nếu có phỏng vấn gì đó, tôi cũng sẽ hợp tác."

Tề Mộc Dương muốn nói gì nữa cũng đã chẳng còn giá trị. Hắn lặng thinh đứng trước giường Tiêu Hàm trong chốc lát, sau đó ngữ điệu đột nhiên lạnh lùng đi hẳn. Hắn thẳng thừng lên liếng, "Được! Vậy trước hết em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Dứt lời, Tề Mộc Dương bình tĩnh xoay lưng bỏ đi, tuy nhiên tiếng cánh cửa đóng lại có phần vang dội.

Ivy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top