Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Nghiêm sợ hãi lắc đầu: "Không, không thể nào..."

Anh ta đã nhận được nhiệm vụ ẩn, còn kém chút nữa hoàn thành nhiệm vụ đạt được công cụ đi lên đỉnh nhân sinh, sao có thể thất bại, nhất định là sai ở chỗ nào!

Trương Đông nhếch miệng, lộ ra hàm răng cháy đen vì quanh năm hút thuốc: "Tôi chỉ cho anh ba cơ hội, dư thừa không bằng ở lại chậm rãi chơi đi!"

Lâm Nghiêm đột nhiên hiểu ra, phiếu giảm giá cái gì, nhiều một lần tiêu phí cái gì, căn bản chính là cạm bẫy!

Bằng cách đánh lừa người chơi qua mặt chữ, khiến người chơi nghĩ rằng sử dụng phiếu giảm giá miễn phí có thể tránh được một lần chọn. Năm phiếu được kích hoạt khi ở trong tay năm người chơi khác nhau, là vì cam đoan trước khi đạt được người chơi sẽ không phát hiện được vấn đề, đúng là cạm bẫy chết chóc lớn nhất trong trò chơi!

Mà anh ta tự cho mình là thông minh để người khác lấy phiếu giảm giá trước, thử xem có tử vong hay không, sau đó lại muốn khóa một người lại mà tập hợp đủ năm người, không ngờ đây chính là điều kiện tử vong của trò chơi. Trong trò chơi chỉ có ba lần lựa chọn, không có lần lựa chọn nào nữa.

Anh ta quá coi thường Trương Đông, không ngờ boss nhìn ngu xuẩn keo kiệt này lại thiết kế ra cái cạm bẫy loại này chứ!

Trương Đông hài lòng nhìn sắc mặt Lâm Nghiêm biến đổi liên tục, hắn nhìn một hồi rồi chuyển hướng sang lưu manh xăm tay.

Bị Trương Đông nhìn chăm chú, lưu manh xăm tay dường như nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ nhất

Mắt gã dần dần trừng lớn, ánh mắt không có tiêu cự, há to miệng thở dốc, cơ bắp toàn thân cứng ngắc. Gã tựa hồ muốn chạy trốn rồi lại bị lực lượng vô hình cố định tại chỗ, hai chân phí công vùng vẫy trên sàn nhà.

"A...." Trong cổ họng lưu manh phát ra tiếng ma sát vặn vẹo, một bên trừng mắt hư không, một bên vươn tay bóp cổ mình, trên cánh tay nổi đầy gân xanh, đủ thấy gã dùng biết bao nhiêu lực. Dù đã mất đi ý thức nhưng lực trên tay vẫn chưa dừng lại.

Dưới ánh mắt của mọi người, lưu manh xăm tay cứ như vậy tự bóp cổ mình đến chết.

Con mắt tràn ngập tơ máu như muốn rớt ra khỏi hốc mắt, thân thể gã ngã xuống trước ánh mắt của Lâm Nghiêm, Lâm Nghiêm sợ tới mức không để ý chân bị thương dốc toàn sức bò ra xa.

Lâm Nghiêm dùng tốc độ 2.75 lần bò đi, muốn bò càng xa boss càng tốt.

Nhưng đột nhiên có một đôi chân xuất hiện trên đường đi, trên chân giầy cũ nát dính đầy vết bẩn. Lòng Lâm Nghiêm nảy lên, anh ta ngẩng đầu nhìn lên, thấy Trương Đông đang cúi khuôn mặt xanh trắng xuống đối diện mình, hai khuôn mặt chỉ cách nhau một bàn tay, mùi thối ngửi được rất rõ ràng.

Trên mặt Trương Đông kéo ra một nụ cười, hắn tháo mũ xuống, gửi lời chào như thân sĩ về phía Lâm Nghiêm: "Giới thiệu cho anh một chút, công nhân mới của tôi --- tiểu thư mỹ nhân ngư!"

Sau lưng truyền tới tiếng "Rầm Ào Ào", như là tiếng nước chảy.

Lâm Nghiêm cứng ngắc quay đầu lại, phát hiện mình đang ở vị trí thủy sản. Lúc này hồ cá thủy tinh nước đục ngầu đang sôi trào, theo ánh mắt chăm chú của anh tò thò tay ra. Cánh tay có hơi trắng bệch, trên tay còn có một chiếc nhẫn hết sức quen thuộc, nhưng Lâm Nghiêm không nhớ nổi...

Tiếp theo là đỉnh đầu bị nghiền nát, mái tóc đen trôi nổi bao trùm cả mặt, rồi tiếp đến bả vai... Người trong chum nước chậm rãi dán lên mặt thủy tinh, ngẩng đầu lên.

Lâm Nghiêm lập tức cảm thấy đang rơi vào hầm băng, anh ta nhớ rõ chủ nhân gương mặt này chửi bởi mình như thế nào, nguyền rủa ra sao, đây là --- mặt tình lữ nữ!

Anh ta nhịn không được rùng mình một cái, quay người bỏ chạy.

Vừa bò vừa la hét: "Là do cô tự sát, cũng không phải do tôi giết cô! Cô tìm tôi làm gì!??"

Sau lưng lần nữa truyền tới tiếng nước, tay vợ anh ta vươn ra từ trong nước như một con rắn, duỗi thẳng đến mức độ khó tin. Sau đó túm cái chân của Lâm Nghiêm lại, sức lực rất lớn, giống như muốn bóp nát cả xương cốt.

"A-----" Lâm Nghiêm la thảm thiết, vợ anh ta nắm đoạn chân bị gãy kéo đi.

Lúc trước Lâm Nghiêm có thể trở tay một cái quật ngã vợ anh ta xuống đất, hiện tại chỉ có thể bị vợ mình bị biến thành quỷ kéo đi không chút nương tình.

Vợ anh ta cứ như vậy kéo anh ta một đoạn đường, kéo luôn vào trong hồ thủy tinh chật hẹp.

Lâm Nghiêm ở trong nước giãy dụa mãnh liệt, nhưng bị nước hạn chế đi rất nhiều. Anh ta đến chết vẫn cầm mép bể cá thủy tinh không buông tay, giằng co với vợ mình.

Lâm Nghiêm hét lên với Trương Đông: "Nhiệm vụ ẩn của tôi là do anh giao! Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ lần nữa, mau kêu cô ta dừng lại đi!"

Trương Đông chỉ cười và không trả lời.

Vào lục này, trong làn nước đục ngầu thò ra một bàn tay, mãnh mẹ, gỡ từng ngón từng ngón tay của Lâm Nghiêm ra. Bàn tay đó hơi lớn và nhiều vết sẹo, đeo một chiếc nhẫn giống y đúc nhẫn kết hôn.

Lâm Nghiêm mở to mắt đầy tuyệt vọng, bị kéo xuống dòng nước đục ngầu. Mặt nước lập tức sôi trào, sau đó lại trở về yên tĩnh như không có chuyện gì ra.

Trương Đông vỗ tay, tỏ vẻ rất tán thưởng công nhân nhà mình.

Trách không được Lâm Nghiêm không dám giết người trong phó bản, thì ra người bị chết còn có cơ hội trở thành NPC. Thử tưởng tượng đang ở điểm mấu chốt để qua cửa, đột nhiên xuất hiện một NPC đuổi giết mình đến chết không thôi, thì độ khó qua cửa e sẽ lớn hơn nhiều.

Nhưng xem tình huống này, cho dù không phải tự mình giết, NPC do người chơi biến thành vẫn rất oán hận người mình hận lúc còn sống...

Trương Đông quay đầu nói với Tiêu Lam: "Cậu thật sự không muốn gia nhập với chúng tôi sao, có mỹ nhân ngư nữa nè."

Tiêu Lam: "..."

Cái giọng điệu dụ dỗ em gái xem cá vàng này là sao? Hơn nữa cái con mỹ nhân ngư này nhìn rất cay mắt đấy biết không!

Có lẽ ánh mắt Tiêu Lam quá rõ ràng, Trương Đông thay đổi giọng điệu dụ dỗ: "Cậu muốn nhiệm vụ ẩn không?"

Tiêu Lam cảnh giác lên: "Cái hố đồng đội kia là gì?"

Trương Đông thuận tiện miêu tả rõ lại nhiệm vụ [ Ngôi sao hủy diệt đội].

Sau đó nói thêm: "Những người tìm cách giết người chơi khác trong siêu thị, tôi đều cho nhiệm vụ ẩn đó."

Cuối cùng Tiêu Lam cũng biết tại sao Lâm Nghiêm lại nóng vội muốn hại chết đồng đội như thế, thì ra là do đạo cụ ẩn. Nhưng từng trải qua nhiệm vụ ẩn của Trương Đông giao, cũng đạt được đạo cụ mà như Tiêu Lam mà nói, cậu dám khẳng định đạo cụ này chắc chắn không tốt đẹp gì.

Tiêu Lam hoài nghi hỏi: "Tôi có thể hỏi đạo cụ là cái gì được không?"

Trương Đông phất tay kiêu ngạo nói: "Là chữ ký viết tay của tôi! Thế nào, muốn xem không?"

Tiêu Lam: "Cảm ơn, không cần."

Quả nhiên dựa theo phong cách keo kiệt của Trương Đông, đạo cụ sẽ không phải là vật gì hữu dụng, Lâm Nghiêm hoàn toàn bị Trương Đông lừa gạt.

Nếu là Tiêu Lam, không phải trùng hợp gặp được Lạc thì cậu cũng chỉ đạt được một kỹ năng tùy cơ và thêm một phong thư hàng ế mà thôi. Dựa theo lời Lạc, kỹ năng tùy cơ tồn tại rất nhiều thứ vô dụng và gạt người, ví dụ như cái gì mà [Đại Vị Vương], [Phòng tắm ca thần], [Tay không bổ dưa], gặp nguy hiểm không biết lần đâu mà thấu.

[Nghèo khó không thể nào hạn chế trí tưởng tượng của tôi] cũng là một kỳ năng gạt người, hầu hết rất người không thể kích hoạt kỹ năng này, không ngờ lại vừa vặn vào tay cậu.

"Leng keng----"

"Chúc mừng người chơi Tiêu Lam qua cửa trò chơi "Siêu thị tới hạn"."

Âm thanh xung quanh dần dần mất đi, bóng đen hắc ám dần dần lui ra,  bao bọc lấy Tiêu Lam.

Trước khi lâm vào bóng tối, tiếng sập kệ dày đặc vang lên trong siêu thị. Nương theo tiếng kêu đau đớn của Trương Đông, hệ thống nhắc nhở xuất hiện:

"Phá hủy đạo cụ cảnh, giá trị nghèo tăng 0.81 vạn."

    "Phá hủy đạo cụ cảnh, giá trị nghèo tăng 2.6 vạn."

    "Phá hủy đạo cụ cảnh, tăng giá trị nghèo lên 1.17 vạn."

...

"Trương Đông rất tức giận, quyết định thu hồi lễ vật."

Hoàn toàn trong bóng tối, Tiêu Lam nhìn từng dòng nhắc nhở xuất hiện, trong lòng rất vui vẻ, giống như một người nông dân chăm chỉ đến kiểm kê một năm thu hoạch của mình.

Cậu biến nghèo, nhưng cũng trở nên mạnh mẽ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top