Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vấn đề cấp thiết: Bạn trai cũ trở thành bạn tình là loại trải nghiệm như nào?

Giang Nhất Bạch: Tạ ơn trời, lúc đó cảm giác đầu óc bản thân chính là bị nước vào, toàn bộ EQ trong nháy mắt đều bị đút cho chó ăn, dĩ nhiên lời nói lúc ấy nói ra quá không đúng lúc, nói tóm lại, chính là cực kỳ rất muốn xuyên qua thời không bóp chết mình!!!

Hết cách rồi, lời nói đều đã nói ra khỏi miệng, có hối hận cũng không kịp.

Nỗi hối hận cứ bám theo mãi, phải là từ sau khi cậu bị lật xe, cảm xúc vui mừng lại chẳng thể nào kéo dài như trước, cả ngày không phải buồn bực thì chính là hối hận, tưởng sẽ có khả năng khống chế nhưng lại không thể khống chế được.

Bạn tình cùng bạn trai rốt cuộc khác nhau ở chỗ nào?

Làm tình không thể gọi là làm tình, chỉ có thể xưng là lên giường; khi cùng bạn trai làm tình thì còn có thể ngọt ngào dinh dính hôn môi, nhưng nếu cùng bạn tình lên giường thì cũng chỉ hôn môi rất ít, hành động chủ yếu đều chỉ làm tình, làm và làm, khi làm xong thì sẽ đi rửa ráy, sau đó chính là nằm say giấc, cho đến thời gian sáng sớm ngày thứ hai đồng thời sẽ phải dậy sớm lên lớp, trên đường lại không có gì để nói, bầu không khí đều là trầm mặc.

Kỳ thực Giang Nhất Bạch cần phải kêu ngừng sớm một chút, kết thúc đi loại quan hệ dị dạng này của bọn họ, thế nhưng thật sự là xuất phát từ một loại tâm lý bồi thường nào đó khó có thể giải thích được, cậu chẳng mở miệng kêu ngừng, mà lại ngầm cho phép giữa hai người bọn họ có thể tiếp tục thành… bạn tình.

Vì vậy thời điểm sáng sớm bọn họ đồng thời từ trong tửu điếm đi ra, vừa vặn bị một vị đồng học nhìn thấy, cho nên nguồn tin bát quái của cả hai chuyển đổi từ lý do tính cách không hợp mà chia tay biến thành tình cũ hợp lại cháy bỏng thắm thiết chẳng biết lúc nào, trung gian cuộc sống vẫn luôn diễn ra N loại cố sự ngược luyến, khiến Giang Nhất Bạch nghe nhiều đến mức chua răng, nói thẳng thì trường học bọn họ rất nhiều người có trí tưởng tượng phong phú, không đi viết tiểu thuyết thực sự rất đáng tiếc.

Hai người lúc chia tay có kẻ còn tò mò mà chạy đến trước mặt Lâm Khải Phong dò hỏi, hiện tại thì tin tức bọn họ hợp lại đều đã được truyền nối, kẻ tò mò này đó cũng không rảnh rỗi như trước liền đi đến hỏi Lâm Khải Phong. Biểu tình của Lâm Khải Phong rất thối, đầy mặt đều viết bốn chữ —— không thể trả lời.

Chính chủ không có phủ nhận chuyện đó thì chính là thừa nhận, tin tức Lâm Khải Phong cùng Giang Nhất Bạch quay lại liền xem như là sự thực không thể chối cãi, bất quá cũng có một số người tin và không tin, tuy nhiên tỉ lệ người tin lại chiếm đa số, còn người không tin, Thi Vi Vi có thể tính một cái.

“Cậu thật sự cùng Lâm Khải Phong quay lại?”

Lão sư vẫn còn ở phía trên giảng bài, Thi Vi Vi và Giang Nhất Bạch thì nằm nhoài trên bàn, đầu tụ lại cùng nhau lặng lẽ tán gẫu.

“Thiệt hay giả? Tôi thấy vẻ mặt của Lâm Khải Phong nhìn không giống như vậy…” Thi Vi Vi dừng một chút, phí hết tâm tư mà tại trong bụng cướp đoạt ra một câu thích hợp không hề chứa ý nghĩa xấu xa để hình dung, “…Rộng lượng.”

Về chuyện này thì Giang Nhất Bạch cũng không tiện cùng Thi Vi Vi nói rõ, nếu nói thật cho Thi Vi Vi biết, cô nhất định sẽ mắng cậu hồ đồ, vì thế Giang Nhất Bạch chỉ có thể cười ha hả lướt qua, may là Thi Vi Vi cũng không bám riết truy hỏi, cái đề tài này liền cứ như vậy trôi qua.

Chẳng những ngoại trừ Thi Vi Vi không tin, thì Diệp Dao cũng không tin.

Diệp Dao đối Lâm Khải Phong đã không thể nói là thầm mến, tất cả mọi người đều biết sự việc cô ta yêu thích Lâm Khải Phong, bất quá Lâm Khải Phong lại không thích cô ta, mà chỉ yêu thích mỗi mình Giang Nhất Bạch.

Cho nên Diệp Dao nhìn Giang Nhất Bạch rất không vừa mắt, dẫn đến việc cô nhìn Thi Vi Vi liên quan với Giang Nhất Bạch cũng không vừa mắt. Thi Vi Vi cùng Diệp Dao không phải ở cùng một ký túc xá, Diệp Dao ở sát bên cách vách Thi Vi Vi, mối quan hệ tại bên trong ký túc xá nữ sinh đặc biệt vi diệu, có chuyện gì thì Giang Nhất Bạch cũng chỉ có khả năng biết được chút ít, ngược lại là vì cậu và Diệp Dao hoàn toàn chẳng có thời điểm giao lưu nhiều, thế mà Thi Vi Vi cùng Diệp Dao thù mới hận cũ hỗn tạp cùng nhau, ngược lại chính là đối đầu trước tiên.

Vì trước đó Diệp Dao đã trợn mắt cười mỉa hai người, tới lúc tan học thì Thi Vi Vi đặc biệt lôi kéo Giang Nhất Bạch vòng tới trước mặt Diệp Dao, không chỉ cho cô ta một cái lườm, mà còn hừ lạnh một tiếng, ngập tràn mười phần cảm giác trào phúng.

Diệp Dao tức giận đến mức thân thể đều đang phát run, mà Thi Vi Vi tâm tình rất tốt, tới khi đi ra khỏi cửa còn không quên quay đầu lại cấp cho Diệp Dao một cái mỉm cười ngọt ngào.

Thật hoàn hảo khi mà tiết học sau đó chính là môn tự chọn. Đến lúc nhận thức được điều này thì tâm lý Diệp Dao mới có thể thoáng thoải mái một chút. Cô ta cùng Thi Vi Vi giống nhau, đều cùng có tiết ngồi chung một lớp với Lâm Khải Phong, tuy nhiên cô ta không dám ngồi ngay bên cạnh Lâm Khải Phong, chỉ dám ngồi ở phía sau lưng y, nhìn chằm chằm gò má của y.

Mà trong tiết khoá hôm nay, Diệp Dao không còn muốn ngồi ở đằng sau lưng của Lâm Khải Phong nữa, cô lúc này đến ngồi bên cạnh Lâm Khải Phong, nói chuyện cùng y.

Nửa tiết khoá trôi qua, Diệp Dao vẫn là không có dám mở miệng.

Đợi đến khi thời gian tan học chỉ còn mười phút cuối cùng, Diệp Dao khẽ cắn răng, nhẹ nhàng đụng một cái vào cùi chỏ của Lâm Khải Phong.

Lâm Khải Phong nghiêng đầu nhìn cô, y cau mày, ánh mắt nghi hoặc.

“Lâm Khải Phong.” Diệp Dao rốt cuộc lấy dũng khí mở miệng, “Cậu, cậu và Giang Nhất Bạch, hai người…”

Biểu tình của Lâm Khải Phong lập tức lạnh xuống, Diệp Dao trong lòng hoảng loạn, cuống quít giải thích: “Không phải, tôi không phải có ý đó, tôi chỉ muốn nói là Giang Nhất Bạch không thích hợp với cậu.”

Lâm Khải Phong ngây ngẩn cả người, mà âm thanh Diệp Dao thì lại càng ngày càng nhỏ: “Tôi rất yêu thích cậu, tôi cũng không phải không muốn làm bạn gái của cậu, tôi chẳng qua là cảm thấy trong khoảng thời gian này cậu thoạt nhìn rất không cao hứng, là bởi vì Giang Nhất Bạch sao? Cậu ta có phải hay không là có mới nới cũ, không chịu buông tha cậu?”

Lâm Khải Phong nhìn Diệp Dao, hai má trước mặt nữ sinh đỏ chót, đôi mắt của cô không dám nhìn thẳng vào Lâm Khải Phong, cho nên chính là ánh mắt né tránh, trông rất đẹp cũng rất khả ái, hẳn là nữ sinh cũng chẳng thiếu người yêu thích.

“Không phải cậu ấy không buông tha tôi.”

Trầm mặc một hồi lâu sau, Lâm Khải Phong nhẹ giọng nói: “Mà là do tôi không nghĩ sẽ buông tha cậu ấy.”

Sắc mặt Diệp Dao tái nhợt như tờ giấy, một chút huyết sắc đều không có, âm thanh cô run rẩy, mang theo điểm khóc nức nở, hỏi Lâm Khải Phong: “Cậu ta thật sự, thật sự tốt như vậy ư?”

Lâm Khải Phong lắc đầu.

Giang Nhất Bạch có thể sao?

Cậu ấy tuy tốt, nhưng cũng không tốt. Cậu có ưu điểm, cũng có khuyết điểm, Giang Nhất Bạch có ưu điểm làm cho y chân thành mê muội, còn khuyết điểm thì lại làm cho y cực kỳ thống khổ. Bây giờ đến ngay cả bản thân Lâm Khải Phong cũng chẳng thể nào hiểu rõ tình cảm của y đối với Giang Nhất Bạch. Có yêu, cũng có hận, biết rõ muốn buông tay, nhưng vẫn là đem cậu gắt gao siết chặt trong tay, không một chút nào thả lỏng.

Y hiện tại dằn vặt Giang Nhất Bạch, cũng tự bản thân dằn vặt chính y; y hiện tại trả thù Giang Nhất Bạch, cũng đồng thời tự trả thù chính y.

Cuối cùng, Lâm Khải Phong chỉ có thể nói: “Tôi không biết.”

Sau khi tan lớp thì Diệp Dao liền trực tiếp rời khỏi. Cô bước đi trong tâm trí hồn bay phách lạc, mà Lâm Khải Phong cũng chẳng để ý tình trạng thay đổi của cô ta.

Trước hết cứ như vậy đi, hành hạ lẫn nhau, xem ai trước tiên không thể chịu nổi, rồi kết quả sẽ được biết đến.

Chuyện phát sinh bên này thì Giang Nhất Bạch hoàn toàn không biết, cậu hiện tại chính là đang cùng với Thi Vi Vi ngồi trong quán cà phê trò chuyện.

Thi Vi Vi tâm tình rất tốt mà giễu cợt một thân sóng gió của Diệp Dao, sau đó là nói cho Giang Nhất Bạch về sự kiện phát sinh mới đây ở trường học.

“Tôi nghe Nghiên Nghiên nói là khoa của các cậu ấy vừa rồi tiếp nhận một vị lão sư mới vào, bộ dáng trưởng thành trông rất đẹp trai.” Thi Vi Vi ngữ khí khuếch đại nói.

Giang Nhất Bạch không hứng lắm: “Rất đẹp trai? Vẻ ngoài như nào?”

“Nghe nói là hắn lên lớp mang theo kính mắt viền vàng, khí chất cực kỳ cấm dục, rất giống mặt người dạ thú.”

“Chỉ mới nghe thôi thì tôi cũng biết chính là gu yêu thích của cậu.”

“Đúng vậy, cho nên tôi có hỏi Nghiên Nghiên có thể chụp một bức ảnh gửi qua đây không.”

Trong chốc lát, Thi Vi Vi đang xem điện thoại di động thì bất chợt “Ồ” một tiếng.

“Người này, tại sao tôi lại nhìn có chút quen mắt a.” Thi Vi Vi đem điện thoại di động đưa cho Giang Nhất Bạch, hỏi: “Cậu coi thử có giống ngày đó ở quán bar hay không, chính là cái người hàng xóm kia.”

Giang Nhất Bạch vừa tiếp điện thoại di động vừa liếc mắt nhìn, lông mày ngay lập tức liền nhíu lại.

Cái gì giống hay không a, đây vốn chính là hắn!

Cậu đang tính chuẩn bị mở miệng nói ra, trên cửa của quán cà phê mang theo lục lạc đột nhiên vang lên, có người đẩy cửa đi vào.

Người kia thấy được bóng dáng của Giang Nhất Bạch ngồi ở bên cửa sổ, vì vậy trực tiếp hướng bọn họ đi tới.

Bàn bên cạnh đột nhiên có người đứng trước, Giang Nhất Bạch cùng Thi Vi Vi đều đưa mắt nhìn đến.

“Chào em.” Trịnh Thanh Nguyên nhìn Giang Nhất Bạch một chút, trước tiên đối Thi Vi Vi gật đầu mỉm cười chào hỏi.

Thi Vi Vi không biết là bởi vì bản tính mê trai đẹp hay là bởi vì bị nụ cười của hắn làm cho mê hoặc, cô đối với hắn cũng mỉm cười gật đầu, nói: “Chào anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top