Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Ra cửa

Tác giả: Thanh Thanh Điệp

Editor: Haki-chan

DONT TAKE OUT

Chương 10: Ra cửa

Tin tức Lê gia Lê đại công tử cứu Trân Nhu công chúa rất nhanh truyền khắp hoàng thành, bất quá ngại việc Lê đại công tử thường ngày phong lưu háo sắc, người hoàng thành không phải truyền tin hắn anh dũng quả cảm, mà là nói Lê đại công tử quả nhiên cùng nữ tử không giải được duyên phận, bằng không vì sao người khác còn chưa chú ý tới công chúa bị ném vào lu nước, chỉ có hắn là trùng hợp nhìn thấy?

Đương nhiên loại lời này đều là người ta trộm khua môi múa mép nơi tửu sắc, bọn họ cũng không dám trước công chúng nghị luận chuyện của công chúa, mấy cái đầu còn không đủ để Hoàng Thượng chém đầu đâu.

Mặc kệ Lê đại công tử có duyên như thế nào với nữ tử, hắn thật đã lập công lớn, còn được Hoàng Thượng ban thưởng không ít, nghe vậy sát luôn người khác, hiện giờ đã thành đề tài câu chuyện trong hoàng thành.

Lê Tương Khinh không để ý người khác đàm luận hắn như thế nào, hắn chỉ là rất bực bội, tiểu công chúa đều tìm được rồi, lệnh giới nghiêm hoàng thành cư nhiên còn chưa triệt!

Đã ba ngày, Lê Vạn Hoài sợ hắn lại đi ra ngoài gây chuyện, lần này thật sự phái người trông hắn, không cho hắn chuồn êm đi ra ngoài chơi mữa. Người trông hắn chính là người của mẫu thân, Liễu Tố Dung gần đây ở chung với Lê Vạn Hoài rất hoà hợp, nghe theo lời Lê Vạn Hoài răm rắp, dĩ nhiên là cũng giúp ông để ý nhi tử.

Lê Tương Khinh rất là bực mình, hắn rất muốn khí phách mà đối mặt với Lê Vạn Hoài nói một câu: Ông biết ông chậm trễ một ngày của ta làm ta tổn thất mấy trăm triệu không?!

Nhưng hắn không thể, hắn vẫn là một hài tử, trộm tạo sự nghiệp vừa mới khởi bước, hết thảy đều là lời nói suông. Hắn vô cùng hy vọng mình nhanh lớn lên, hiện ở tuổi này, làm chuyện gì đều có rất nhiều hạn chế.

Ngồi ở trong phòng vuốt tiểu ngọc mã, sắc mặt Lê Tương Khinh có chút trầm.

Phù Lê điên điên khùng khùng lại thích chạy loạn, nhiều ngày cũng chưa tìm được y, vạn nhất y lại không biết chạy đi đâu, đi tìm sẽ càng khó khăn.

"Nhìn cái gì? Uống thuốc đi!" Nhìn chủ cải nhot ngồi đối diện, Lê Tương Khinh giận mắng.

Củ cải nhỏ mới dọn đến Nhứ Dung uyển mấy ngày hôm trước, là Lê Tương Ứng mà Liễu Tố Dung thay chăm sóc.

Lê Tương Khinh cũng không muốn máng thái độ kém như vậy với đứa nhỏ này, nề hà thằng nhãi ranh không biết tốt xấu. Mất công mình cùng mẫu thân vẫn luôn vướng bận nó, còn chăm sóc cho nó nơi ở, mà thằng nhãi ranh mấy ngày qua vẫn căm thù bọn họ, trong ánh mắt thời thời khắc khắc đều là phòng bị và chán ghét.

Đào thị rốt cuộc vẫn thật lợi hại, mặc dù đối xử với nhãi ranh không tốt bao nhiêu, nhưng lại tẩy não nó rất thành công, mới năm tuổi, liền coi bọn họ là địch, này nếu trưởng thành không biết sẽ hay như thế nào?

Ôn tồn không nghe, Lê Tương Khinh tự nhiên liền bắt đầu ác thanh ác khí.

Lê Tương Ứng rốt cuộc còn nhỏ, lại phòng bị Lê Tương Khinh như thế, bị rống lên, cũng không dám không nghe lời, trừng mắt nhìn hắn một cái, lại ngoan ngoãn cúi đầu uống thuốc.

Lê Tương Khinh thấy nó trừng mắt, không để ý tới, vuốt tiểu ngọc mã trong tay, nghĩ đến tiểu công chúa ngoan ngoãn rúc mình vào trong lồng ngực Hoàng thượng, bỗng nhiên cảm thấy vẫn chỉ có tiểu công chúa đáng yêu một ít, ít nhất được cứu còn biết tặng lễ vật cho ân nhân.

Còn thằng nhãi ranh này quả thực chính là dưỡng thành một con bạch nhãn lang.

Chờ Lê Tương Ứng uống xong, Thanh Diệp bên cạnh cầm chén thuốc đi xuống, Lê Tương Khinh liền càm túi giấy ra.

Lê Tương Khinh móc ra từ túi giấy một miếng mứt hoa quả, đặt ở trong lòng bàn tay, đưa tay đến trước mặt Lê Tương Ứng.

Trong lòng Lê Tương Ứng thực kinh hỉ, trước kia ở Hoa Phương uyển, khi bị đánh rất ít có người giúp nó thượng dược, uống thuốc dù đắng cũng sẽ không có mứt hoa quả. Nhưng ở chỗ này, mỗi lần uống thuốc xong, phu nhân đều sẽ cho nó mứt hoa quả ăn. Nó cho rằng Lê Tương Khinh hung hăng như vậy thì sẽ khômg cho nó, thế mà lại cho.

Nó rất vui vẻ, quên mất vừa rồi còn trừng mắt Lê Tương Khinh, vươn tay nhỏ cầm lấy.

Ngay lúc Lê Tương Ứng vươn tay ra thì tay cầm kẹo của Lê Tương Khinh nắm thành quyền "Gọi đại ca."

Lê Tương Ứng sửng sốt, theo sau là khuôn mặt nhỏ trầm xuống, thu tay, ngậm miệng không nói.

"Được rồi, vậy thì đừng ăn." Lê Tương Khinh nhướng mày, ném mứt trong tay vào miệng, còn chép miệng, thong thả ung dung mà làm trò rồi buộc túi lại n

Lê Tương Ứng mắt thèm mà nhìn, lại quật cường mà không chịu kêu.

"Thuốc thật là đắng, nếu không có mứt hoa quả thơm ngọt này, đêm nay ngủ cũng không ngon giấc." Lê Tương Khinh nắm lấy tiểu ngọc mã, bóp miệng túi giấy lại, nhàn nhạt mà nói, làm như lầm bầm lầu bầu, kỳ thật là nói cho Lê Tương Ứng nghe.

Lê Tương Ứng đương nhiên biết thuốc này cay đắng, trước kia nó muốn uống thì đều hoà với nước để ướng, buổi tối ngủ trong miệng sẽ rất khó chịu. Sau dần dần nó tập thành thói quen này, chỉ là hai ngày này đều có mứt hoa quả ăn, liền cảm thấy mùi vị này thật khó chịu đựng.

Nhưng nó từ nhỏ đã chịu sự dạy dỗ của Đào thị, Đào thị nói người củ Nhứ Dung uyển đều không phải người tốt, nói chỉ có Lê Tường An mới là ca ca của nó, người khác đều không có hảo ý, mệnh lệnh của Đào thị không thể trái, Lê Tương Ứng không muốn có tiếp xúc gì nhiều với Lê Tương Khinh.

Thấy nhãi ranh không dao động, Lê Tương Khinh cũng mất kiên nhẫn, không hề l nói nhiều với nó.

"Ngủ đi."

Lê Tương Ứng nhìn giường, ngồi không nhúc nhích, cái đầu cúi xuống.

Vì có thể thời khắc chiếu cố đến đứa nhỏ này, Liễu Tố Dung chuẩn bị cho nó cùng nhi tử ngủ cùng nhau, vạn nhất nửa đêm có cái cái gì không thoải mái, Lê Tương Khinh có thể đúng lúc phát hiện. Lê Tương Khinh không thích ngủ cùng người khác, nhìn nó còn là trẻ con nên đành nhịn, nhưng giấc ngủ của hắn mấy ngày nay không hề bằng trước kia.

Không ngờ tới, hắn còn chưa ghét bỏ cái gì, nhãi ranh lại luôn làm ra vẻ mặt "Ta không muốn ngủ cùng ngươi", không biết tốt xấu tới cực điểm.

"Như thế nào, còn không vui? Vậy đi nhà xí mà ngủ, đủ cảm giác an toàn chưa? Đủ hương vị chưa?"

Lê Tương Khinh vừa trào phúng, vừa thoát y chuẩn bị lên giường, một bộ thật sự không hề quản đến nó.

Lê Tương Ứng có chút nóng nảy, vội vàng bỏ giày, nhanh một bước bò lên giường, xách chăn của mình lên, cách Lê Tương Khinh rất xa.

Lê Tương Khinh rốt cuộc đã là người lớn, không muốn nổi giận với một đứa trẻ.

Thoát y cởi giày, lên giường nằm xong, Thanh Diệp liền tiến vào tắt nến rồi lui ra.

Lê Tương Ứng thấy Lê Tương Khinh không hề cách mình, yên lặng mà ghé vào giường, rất phòng bị đến mức ngủ sát vào góc giường, nhắm mắt ngủ.

Lê Tương Khinh ở trong đêm đen nhìn góc giường, bên đó hô hấp đều đều, ngồi dậy nhẹ nhàng kéo chăn cho nhóc, lại lấy một miếng mứt nhét vào trong miệng nó.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Lê Tương Ứng liền cảm giác trong miệng chua chua ngọt ngọt, chép vài cái mới phát hiện trong miệng có miếng mứt hoa quả, khó trách tối hôm qua nằm mơ mình ăn mứt hoa quả.

Quay đầu nhìn Lê Tương Khinh, bên người cũng đã không còn ai.

Lê Tương Khinh nhìn bên gối có một túi mứt hoa quả, rũ mắt như suy tư gì.

Lê Tương Khinh hôm nay sáng sớm liền ra cửa, nghe nói giới nghiêm hoàng thành đã được bỏ, đã bắt được kẻ hãm hại công chúa.

Lê Tương Khinh đối với chuyện đó không phải rất rõ ràng, chỉ nghe nói là cùng Tháp quốc thoát không được can hệ. Tháp quốc lúc trước tặng một nam nhân cho hoàng đế, chọc đến long nhan Hoàng đế giận dữ, lúc sau lại bởi vì cùng triều Đại Yến nói việc gì đó không hợp, bắt cóc Trân Nhu công chúa, Hoàng đế không thể nhịn, nghe nói đã hạ chỉ muốn tiêu diệt Tháp quốc.

Mặc kệ những việc này đến tột cùng là như thế nào, Lê Tương Khinh cũng quản không được, nếu có thể ra cửa, hắn vội vàng một mình ra phủ, đi tìm Phù Lê, để Thanh Diệp ở lại chăm sóc Lê Tương Ứng.

Đạo quán của Phù Lê ở bên cạnh sườn núi nhỏ ngoài thành hẻo lánh, Lê Tương Khinh một đường ra khỏi thành, nghe thấy rất nhiều để tài về "Thất Nguyệt Lưu Huỳnh".

Nói đề tài này có nam có nữ, nam hơn phân nửa là nói đến Thất Nguyệt cô nương ở Thiều Hoa lâu trang dung có bao nhiêu kinh diễm, một màu môi vừa mê người, câu diễm, lại làm người ta muốn âu yếm.

Nghe nói, Thất Nguyệt cô nương gần đây mỗi đêm đều tăng giá trị lên bao nhiêu lần.

Nữ nói đến "Thất Nguyệt Lưu Huỳnh" hơn phân nửa chính là cảm thấy mới mẻ, muốn mua về thử xem, bất quá lại không thể nào mua được, tìm cửa hàng son khắp hoàng thành mà không thấy.

Càng không có được, càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của các cô.

Lê Tương Khinh thậm chí nhìn thấy có vài phụ nữ vì chạy theo mô đen, mua mấy thứ bôi môi tương tự Thất Nguyệt Lưu Huỳnh, thực buồn cười.

Tóm lại, hết thảy đều dựa theo dự đoán của hắn mà phát triển, làm tâm tình hắn cực tốt.

Ra khỏi thành, đi không xa liền có cái trạm dịch, Lê Tương Khinh thuê một con ngựa, cưỡi đến đạo quán của Phù Lê.

Đạo quán của Phù Lê vô cùng rách nát, Lê Tương Khinh vẫn luôn không thể rõ ràng, đây là đạo quán do Phù Lê chiếm được, hay là đạo quan của y, bị y phá.

Cửa đạo quán không có, Lê Tương Khinh buộc chặt ngựa, quen cửa quen nẻo mà đi vào.

Đạo quan chỉ có một mình Phù Lê, Lê Tương Khinh cũng không vội gọi y, trực tiếp đi vào trong.

Đi qua vừa thấy, cửa nửa mở ra, Lê Tương Khinh biết Phù Lê ngủ sẽ không đóng cửa, khẽ nhíu mày gõ gõ cửa, không ai đáp, lại gõ cửa vài cái, vẫn không ai đáp, Lê Tương Khinh liền trực tiếp đi vào.

Đi đến nội thất, mới phát hiện Phù Lê đang ngủ, tay còn ôm một vật kỳ quái......

Lê Tương Khinh hoảng sợ, nhìn kỹ, mới phát hiện đó là cái gối ôm tự chế hình người, có lẽ Phù Lê tự mình làm, thập phần thô ráp, gối còn ăn mặc quần áo, còn có một đầu tóc đen, lại duy độc không có mặt, kinh tủng vô cùng.

"Đạo sĩ, có thể rời giường." Lê Tương Khinh vỗ nhẹ Phù Lê.

Phù Lê hừ nhẹ một tiếng, làm nũng cọ cọ vào cái gối ôm.

Lê Tương Khinh đã chịu kinh hách, vội lui một bước, hít sâu một hơi, mới khống chế xúc động muốn vứt cái gối đi.

Cọ gối một lúc Phù Lê mới tỉnh, lúc nhìn thấy Lê Tương Khinh còn giật mình nhìn.

"Tiểu Lê tử, ta chờ ngươi mấy ngày rồi." Phù Lê đánh ngáp ngồi dậy, lại cúi người ôm cái gối ôm hình người không có mặt người hôn một cái, đắp chăn kín cho nó.

Cả người Lê Tương Khinh nổi lên một tầng da gà, nói: "Một mình ngủ tịch mịch? Ngươi lúc nào làm ra thứ này?"

Phù Lê xuống giường, lại ngồi vào mép giường, loát loát ôm đầu, bất mãn nói: "Cái gì mà đồ vật?! Đây là Khanh Lưu nhà ta! Ta cũng gần đây mới biết được, ngẫu nhiên, quỷ hồn sẽ bám vào người. Khanh Lưu trước kia luôn thích ôm ta ngủ, ta làm như vậy, hắn mới biết được đây chính là thân thể ngẫu nhiên của hắn."

"Như vậy, có lẽ trước khi phi thăng, ta có thể tái kiến hắn." Phù Lê nói, thanh âm bỗng nhiên nhỏ xuống, ẩn ẩn lộ ra đau thương.

Lê Tương Khinh không biết nên nói gì, hắn muốn Phù Lê biết là trên đời này không có chuyện có thể phi thăng, đó chỉ là làm mệt bản thân mà thôi.

Ngụy Khanh Lưu, vì Khanh Lưu, chung quy vẫn không thể quên được.

Trong lòng Lê Tương Khinh thở dài một tiếng, không đành lòng nhìn Phù Lê chật vật giả vờ điên khùng, yên lặng mà đi ra ngoài.

Hoàn chương 10

Tác giả có lời muốn nói: (Chuyện hơm lq)

ps: Có người đọc muốn nhìn công thụ sau khi lớn lên, chuyện đó ấy hả, tuy rằng tui cũng rất gấp, nhưng không thể mới đến khúc dạo đầu mà trưởng thành nhanh vậy được, dù sao sự nghiệp của công cũng cần phát triển, nhưng mà thời gian thơ ấu sẽ rất nhanh biến thành quá khứ thôi....

------

《 tiểu kịch trường 》

Yến Đoan Thuần: Phò mã cùng nam nhân khác ngủ, trong lòng đau 【 không được, ta chịu không nổi ủy khuất này jpg.】

Lê Tương Khinh: Kia chỉ là hài tử......【 ta còn có thể nói cái gì đây jpg.】

Yến Đoan Thuần: Ta hiện tại cũng là hài tử, ngươi sao lại không ngủ với ta? 【 ta cứ như vậy nhìn ngươi jpg.】

Lê Tương Khinh: Ta sợ rơi đầu 【 ủy khuất jpg.】

Yến Đoan Thuần: 【 tuyệt vọng jpg.】

Lê Tương Khinh: Không, Bảo Nhi, chúng ta còn có tương lai rất tốt đẹp, chờ ta, lớn lên chúng ta liền có thể cùng nhau chưng thịt 【 thuần lương nhìn jpg.】

Yến Đoan Thuần: 【 vẫy tay bye bye 】

Haki: Nghỉ ôn thi nên không post truyện được! Thật tình xin lỗi các bạn đọc ^_^ một chuyện quan trọng là tui đã đổi link nhà và tên nhà (đã thông báo trên page FB nhưng có vẻ vẫn chưa ổn -_-)
Tên: Nhà Sách Đường 13
Link: 9413library.wordpress.com

Mong các mỹ nhơn thông cảm! Đọc vui vẻ nga ~~~ sắp đến Tết Dương òi, vừa thi xong nên rất rảnh, sẽ tìm H cực nóng và nhiều thịt để làm quà và bù đắp những ngày nghỉ không post chương mới (≧∇≦) Bye các bae!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top