Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Hiệu quả

Tác giả: Thanh Thanh Điệp

Editor: Xích9

DONT TAKE OUT

Chương 12: Hiệu quả

Lê Tương Khinh đi Thiều Hoa lâu, tự nhiên không tránh được bị các khách nhân lầu một trêu đùa vài câu.

"Lê đại công tử gần đây chính là nhân vật nổi bật, sao còn tới đây uống hoa tửu vậy?"

"Đúng vậy, cứu Trân Nhu công chúa, được Hoàng Thượng coi trọng, lê đại công tử tương lai có khi còn được lấy công chúa! Mau mau giữ mình trong sạch, chặt đứt tâm tửu sắc đi!"

"Tiền huynh sao lại nói thế, nếu ngày sau có thể lấy công chúa, Lê đại công tử bây giờ phải càng nên tận hưởng lạc thú trước mắt chứ! Ngày sau làm gì còn có thời gian sung sướng nữa ~"

"Đúng đó, đến lúc đó tâm của Thất Nguyệt cô nương đều tàn rồi!"

Mọi người nghe xong cười ha ha, còn có người ném ném một quả đào đã rửa sạch cho Lê Tương Khinh, ám chỉ hắn sớm mua tâm hoa đi.

Lê Tương Khinh tiếp được quả đào, cùng bọn họ vui đùa, mặc dù trong đây có rất nhiều người lớn tuổi hơn mình, cũng không lấy thân phận áp người, tay áo xoa xoa quả đào liền cắn một ngụm, nhai ngon lành.

"Các vị huynh trưởng cần phải nói cẩn thận, Trân Nhu công chúa là để chúng ta có thể nói sao? Ngay tình huống lúc đó ai cũng sẽ cứu thôi, là ta thì ta cũng có công cứu giá rồi."

Lê Tương Khinh tựa vào lan can thang cuốn, một bên tiêu sái mà ăn quả đào, một bên khiêm tốn mà xua tay, thầm nghĩ, các ngươi vẫn quá vô tri, công chúa đâu mà công chúa, hoàng tử khoác da công chúa mà thôi, một khi sự việc bại lộ, phỏng chừng tánh mạng cũng khó giữ được, làm gì còn chờ đến ngày xuất giá?

Các khách nhân vui đùa nghe được người kia nói, cũng tự biết quá mức lỡ lời, hôn sự Trân Nhu công chúa tuyệt đối không phải chuyện bọn họ có thể xen vào, vội sôi nổi câm miệng, hoặc uống rượu hoặc trêu đùa cô nương trong lòng ngực, một đám làm bộ mình chưa hề nói một câu nào.

Lê Tương Khinh khẽ thở, thổi cái huýt sáo, hỏi: "Mấy ngày không tới, nghe nói Thất Nguyệt cô nương dùng loại son môi rất là độc đáo, hiện giờ hoàng thành đều truyền tin, các vị huynh trưởng hứa hẹn mua cho cô nương nào chưa?

Vừa nói đến đề tài này, cô nương trong lòng ngực các khách nhân đều không thuận theo, rầm rì xấu hổ e thẹn mà nói các nàng cũng muốn.

Một nam tử lớn lên rất anh tuấn liền nói: "Lê đại công tử ngươi thạt không biết rồi, loại son mà Thất Nguyệt cô nương dùng hình như chỉ chuyên cho cho mình nàng ấy, trên đời chỉ có một hộp, chúng ta biết tìm đâu ra được! Ngươi nói một một hộp son môi có thể bao nhiêu bạc? Ta làm gì có chuyện tiếc, không chịu mua cho các cô nương? Nhưng cố tình đó lại là thứ nhiều bạc cũng mua không được!"

"Đúng rồi! Phu nhân nhà ta nói là ta mua cho cô nương Thiều Hoa lâu mà không mua cho nàng, mấy ngày không thèm cho ta sắc mặt tốt!"

"Thất Nguyệt cô nương xưa nay khuynh tâm Lê công tử, không bằng Lê công tử ngẫm biện pháp, hỏi xem son môi lấy từ đâu ra?"

Lê Tương Khinh nghe bọn hắn ngươi một lời ta một ngữ mà oán giận, trong lòng đắc ý, mong muốn nhất là hiệu quả thế này.

"Đừng vội đừng vội, có thứ gì làm ra mà không phải vì kiếm tiền? Có tiền có thể sai quỷ đẩy ma, tất cả mọi người đều chuẩn bị bạc, có lẽ không mấy ngày là có thể mua được đấy?"

"Thất Nguyệt cô nương như cất giấu bảo bối vậy, làm sao mà bán!"

"Chính là vậy! Quả thực là thiên kim khó cầu!"

Các nam nhân còn đang buồn rầu oán giận, Lê Tương Khinh khẽ xua xua tay, ném hạt đào còn lại lên không trung tạo thành một hình parabol, đáp ngay xuống bàn hoa quả của vị Tiền huynh nọ, không để ý tới bọn họ, sửa sửa tóc, sửa sang lại quần áo, lên lầu.

Quen cửa quen nẻo mà đi vào phòng Thất Nguyệt, còn chưa gõ cửa liền nghe thấy bên trong có tiếng quỷ khóc sói gào.

Lê Tương Khinh đau đầu mà đỡ trán, tính sai, hắn không nên đáp ứng Phù Lê cùng hắn cùng nhau tới uống hoa tửu, hắn phát điên rồi, sao có thể có không gian để hắn và Thất Nguyệt bàn chuyện son môi.

Nhẹ nhàng gõ cửa, Thất Nguyệt nhanh chóng tới mở.

Lê Tương Khinh đi vào, liền thấy Phù Lê đã uống rất say, ghé trên bàn ngao ngao mà khóc. Vốn dĩ cho rằng y chỉ gào thành tiếng vang, đến gần mới phát hiện y thật sự đã là rơi lệ đầy mặt.

Trong lòng có chút đau đớn, tình yêu thật sự thực độc.

"Lê công tử, này......" Thất Nguyệt cũng là vẻ mặt không biết làm sao, mặt lộ vẻ đồng tình.

Nhìn thức ăn trên bàn còn chưa được động đũa, Lê Tương Khinh hỏi: "Y chưa ăn à?"

"Vừa tới đã nói đói, ăn một ít, lúc sau cũng chỉ cố uống rượu."

Ăn là được, không đến mức dạ dày không thoải mái. Lê Tương Khinh gật đầu, đưa khăn cho Thất Nguyệt, thay Phù Lê lau nước mắt, phế lực mà đỡ y lên.

"Ta dìu y đi tìm gian sương phòng ngủ một chút."

Thất Nguyệt cũng đi theo hỗ trợ, nói: "Đừng phiền toái, chứ cho y ở chỗ này ngủ đi."

Nàng nói như vậy, Lê Tương Khinh có chút lưỡng lự, gian phòng này xem như khuê phòng của nàng, nhiều nhất chỉ tiếp đãi những khách nhân, nếu buổi tối tiếp khách sẽ đi sương phòng khác. Hiện giờ, nàng lại tùy ý như vậy mà để một nam tử ngủ giường nàng? Chẳng lẽ Thất Nguyệt khuynh tâm Phù Lê?

Lê Tương Khinh tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không quản nhiều, nếu cô nương đã nguyện ý, hắn không có gì để nói.

Dưới sự giúp đỡ của Thất Nguyệt, Lê Tương Khinh vịn Phù Lê vào nội thất, đỡ y lên giường, lại lau nước mắt y

"Ngủ một lát đi, khóc nhiều hắn cũng sẽ không trở về." Lê Tương Khinh nhìn bộ dạng của y, liền trát tâm.

Phù Lê quả nhiên liền ngốc, con mắt hồng nhìn chằm chằm nóc giường một hồi lâu, không gào, nước mắt lại chảy càng nhiều.

Lê Tương Khinh có chút tự trách, cùng một kẻ điên uống rượu so đo làm gì.

Kéo chăn mỏng đắp cho y, muốn nói vài câu dễ nghe an ủi y một chút, bỗng nhiên đã bị ôm lấy cánh tay.

"Hắn không về được, ta sẽ đi tìm hắn, phi thăng là có thể tìm hắn." Phù Lê đem mặt chôn ở trong cánh tay Lê Tương Khinh, quật cường mà nói, cả người run nhè nhẹ.

Lê Tương Khinh không đành lòng, ngồi xuống mép giường, không rút tay mà để y ôm, hạ thanh nói: "Không có việc gì, có lẽ hắn còn ở, chỉ là ngươi không biết nơi đó thôi, ngươi sống tốt, là có thể tìm được hắn."

Phù Lê không biết có nghe vào hay không, không cất tiếng, vẫn ôm lấy cánh tay hắn không buông.

Hắn cũng tịch mịch lâu lắm rồi, không có cảm giác an toàn, Lê Tương Khinh cũng không nhúc nhích, quay đầu nhìn Thất Nguyệt bên cạnh, đôi mắt nàng lúc này cũng đã đỏ.

Chờ Phù Lê ngủ rồi, Lê Tương Khinh mới nhẹ nhàng rút cánh tay, thế vào đó là tấm chăn rồi cùng Thất Nguyệt ra ngoài.

"Lê công tử thật là ôn nhu, ngày sau tiểu thư nhà ai gả cho Lê công tử, chắc chắn rất hạnh phúc."

Thất Nguyệt vừa nói, vừa rót ly rượu cho hắn, rót xong mới nhớ tới Lê công tử vẫn là một đứa trẻ, không thể uống rượu, âm thầm ảo não mình đột nhiên là coi hắn là một nam nhân.

Lê Tương Khinh đặt chén rượu trước mặt, hóa giải xấu hổ của nàng, bất quá rốt cuộc cũng không uống. Đời trước trúng độc cồn mới chết, hắn hiện tại đối với thứ này tránh còn không kịp.

"Có lẽ không phải tiểu thư nhà ai." Lê Tương Khinh cười khẽ nói.

Thất Nguyệt nghe xong cũng hơi hơi mỉm cười, gật gật đầu. Lê công tử cùng với người khác không giống nhau, cũng không nhìn vào dòng dõi, có lẽ sẽ cưới một nữ tử tầm thường , nàng ấy thật sự là có phúc khí.

Đáng tiếc, nàng vẫn chưa lĩnh hội, ý tứ của Lê Tương Khinh là, hắn sẽ không cưới tiểu thư, chỉ cưới công tử......

"Hôm nay lên phố nghe được rất nhiều lời đồn về Thất Nguyệt Lưu Huỳnh, Thất Nguyệt tỷ tỷ tuyên truyền thật thành công."

Nói đến chuyện này, Thất Nguyệt cũng hứng thú, nói: "Đúng vậy, đã nhiều ngày ta cũng coi như là ra hết nổi bật, mỗi ngày đều có rất nhiều người tới dò hỏi, ta là nghẹn không nói chỗ nào làm cho họ. Ta thấy tình hình khá tốt, chúng ta có phải đi được một bước rồi hay không?"

Lê Tương Khinh một bên dùng bữa một bên tự hỏi, suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Ta bên kia đã làm chút, qua ba ngày sẽ tung ra, hạn lượng, một người chỉ một hộp, ai ra giá cao thì được."

"Vâng, nghe Lê công tử." Thất Nguyệt cười, cũng cùng hắn dùng bữa, ở chung như bằng hữu, rất là thả lỏng.

Lê Tương Khinh híp mắt, có thể cho mẫu thân sử dụng trước, không làm được đệ nhất mỹ nhân thì lấy cái đệ nhị mỹ nhân về cho nàng.

Chờ truyền ra tin Lê phủ phu nhân co được Thất Nguyệt Lưu Huỳnh, mọi người liền biết Thất Nguyệt Lưu Huỳnh đã được bán, cũng càng có thể kích khởi dục vọng muốn có nó của mọi người.

Xô vàng đầu tiên của hắn, sắp đến rồi.

Hoàn chương 12
------

《 tiểu kịch trường 》

Yến Đoan Thuần: Nguyên lai ngươi lúc này vẫn nhớ ta, vậy ngươi đừng cưới ta, đến lúc đó liên lụy ngươi 【 ta rất kiên cường, không cần ôm jpg.】

Lê Tương Khinh: Bảo Nhi, ta cầu ngươi, lúc ngươi không có đất diễn thì đừng làm gì được không? Giờ cái gì ta nói cũng sai, ngươi cứ mặc đi! 【 nụ cười giản dị lộ ra chút mệt mỏi jpg.】

Yến Đoan Thuần: Ta muốn biết trước khi ngươi yêu ta thì ngươi là cái dạng gì 【 ta cứ nhìn ngươi như vậy jpg.】

Lê Tương Khinh: Việc này không quan trọng, ngươi chỉ cần biết rằng, về sau ta sẽ cùng ngươi chưng thịt, hấp hơi ngươi □□【 thuần lương nhìn jpg.】

Yến Đoan Thuần: 【 vẫy tay bye bye 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top