Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Phát hoả

Tác giả: Thanh Thanh Điệp

Editor: Xích9

DONT TAKE OUT

Chương 13: Phát hoả

Đôi lời: E hèm, sắp đến Tết Dương và mình khá bận (kể cả việc học lẫn việc trong nhà) có thể truyện không edit nhanh nhưng mà quà thì vẫn phải có 😚😚 các bạn có thể đón đọc phần Cao H tiếp theo của bộ truyện Hệ Thống Lang Thang Công Lược Nhân Thê (Ngưng Hạ) trên wordpress: 9413library.wordpress.com hoặc vào acc wattpad HAkashi_Fujoshi nhé!
Thời gian thì chưa xác định (nhưng chắc chắn sẽ ra lò vào ngày đầu năm mới thôi ahihi)
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!

Liễu Tố Dung sử dụng Thất Nguyệt Lưu Huỳnh, đầu tiên là khiến cả phủ Quốc công oanh động.

Bọn hạ nhân hầu hạ nàng đều nói gần đây trông tinh thần nàng rất tốt, càng đẹp hơn so trước kia, không hổ là đương gia chủ mẫu Quốc công phủ, khí độ đều không giống người khác.

Lê Vạn Hoài gần đây càng thích ở bên vợ cả, có lẽ là tìm lại được cảm giác năm đó, hoặc có lẽ vì sự kinh diễm của vợ mà động tâm.

Bọn hạ nhân xem ở trong mắt, càng tôn kính Nhứ Dung uyển hơn xưa. Bọn họ truyền tin lão gia rất sủng đại phu nhân, vì phu nhân không tiếc vung tiền như rác, tìm kiếm từ trong lẫn ngoài, cuối cùng đã tìm mua được cho Phu nhân Thất Nguyệt Lưu Huỳnh. Mà đối lập là, trắc phu nhân ngày xưa được sủng ái, ngay cả một chút son cũng chưa được thử.

Bọn hạ nhân khua môi múa mép nên truyền đi rát nhanh, không đến một ngày, cả trong ngoài phủ đều biết.

Cùng lúc ấy, các quý đại thần đều lần lượt đến Quốc công phủ bái phỏng, thiếu chút nữa đạp đổ đại môn Quốc công phủ, cũng vì muốn dò hỏi Thất Nguyệt Lưu Huỳnh mua ở đâu, phu nhân nữ nhi trong nhà hoặc là tiểu thiếp đều muốn có, các nam nhân có thể hô mưa gọi gió trong thành có ai là không để ý.

Các quý phu nhân trong thành đều ở trong tối phân cao thấp, người đến đều hỏi mua ở đâu, ai đã dùng nó, chỗ nào trong hoàng thành, khung cảnh ở đó ra sau.

Cái này gọi là vật lấy hi vi quý, lúc này Thất Nguyệt Lưu Huỳnh không đơn giản chỉ là một hộp son mữa, mà là tượng trưng cho địa vị và mỹ lệ.

Lê Vạn Hoài gần đất rất buồn rầu, ông vốn là quốc công gia nhàn tản, được hưởng tước vị siêu phẩm, mặc dù không có quyền, nhưng với thân phận này, ở hoàng thành cho dù là thượng thư cũng phải nhượng ba phần với ông. Nhưng lời tuy nói như vậy, một đám đều chạy tới phủ, ông tuy không kiên nhẫn, cũng không thể mặt đen mà đuổi người ta đi, dù sao những người đó đều thật sự nắm quyền, mọi người dĩ hòa vi quý mới tốt.

Đều do con vợ cả, không ngờ lại quan hệ thân thiết với Thiều Hoa lâu đến vậy, còn mang về cho mẫu thân nó một hộp son. Tuy rằng thứ độc nhất này được cho vào tay vợ cả, trong lòng Lê Vạn Hoài vẫn rất là tự hào, nhưng thực sự vẫn chịu không nổi lượng khách đến mỗi ngày.

Lúc sau Hộ Bộ Thượng Thư tới, lát nữa Binh Bộ thượng thư tới, rồi sau đó Duệ Vương gia không hỏi thế sự cũng tới.

Thất Nguyệt Lưu Huỳnh cũng không phải ông mua, ông cũng không biết phải nói với người tới như thế nào. Cuối cùng Lê Vạn Hoài phải bỏ gánh, đem nồi trả lại cho con vợ cả.

Nhóm quyền quý hoàng thành ở ngoài sảnh, nóng lòng chờ đợi Lê Tương Khinh đến, cả dáng ngồi cũng khác ngày thường, một chân hơi hướng về phía trước, giống như chỉ chờ Lê Tương Khinh nói ra điều gì liền xông lên, giơ chân liền phải chạy ra bên ngoài, vì ái thê, ái nữ, ái thiếp trong nhà, phải là người tứ ba có được Thất Nguyệt Lưu Huỳnh!

Lê Tương Khinh vốn đang trong phòng mân mê các thành phần, thử điều chế tân phẩm, bị quản gia Phúc bá gọi ra. Hắn dọc theo đường đi mà trong lòng đánh bàn tính nhỏ, bùm bùm vang lên, thầm nghĩ đám người quyền quý cũng thật vội vàng muốn đưa tiền cho hắn, vậy cũng không vấn đề.

Chờ tới sảnh ngoài, Lê Tương Khinh liền cảm giác được từng ánh mắt cực nóng bén nhọn tia đến mình, hắn hơi hơi mỉm cười, cũng không làm bộ sợ hãi, tiến lên hành lễ.

"Phụ thân, các vị thúc bá hảo."

Trong hoàng thành quyền quý, hoặc nhiều hoặc ít người muốn kéo quan hệ, chẳng qua một tiếng thúc bá cũng lại khác, thậm chí nó còn kéo dài một khoảng quan hệ.

Ở đây người có địa vị cao nhất là Duệ Vương gia, thấy thiếu niên nho nhỏ thong dong trấn định, trên khuôn mặt ôn hoà lộ ra nụ cười.

"Không ngờ Lê phủ trưởng công tử lại là tuấn dật ninh người như thế, cả người toát lên phong độ nhẹ nhàng, thiếu niên phong lưu phóng khoáng."

Lê Vạn Hoài thường nghe người khác nói con vợ cả của ông là đồ đệ tửu sắc, bỗng nhiên vừa nghe Duệ Vương gia khen, tức khắc kiêu ngạo, ngoài miệng lại làm bộ thập phần khiêm tốn.

"Vương gia quá khen, tiểu nhi không tốt thành tánh, đảm đương không nổi lời khen này."

Duệ Vương cười xua tay, cây quạt mở ra, ưu nhã quạt, nói: "Quốc công gia không thể nói như vậy, đứa trẻ còn nhỏ, không tốt cũng là thiên tính, ngày sau sẽ tốt, bổn vương năm cũng bị tiên hoàng và hoàng huynh căn dặn rất nhiều."

Vừa nghe xong, Lê Vanh Hoài mới nhớ ra, lúc trước Duệ Vương cũng mang thanh danh phong lưu ở bên ngoài, so với con vợ cả của ông có thể nói là chỉ hơn chứ không kém, lúc các huynh đệ đều tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, chỉ có hắn trầm mê tửu sắc khômg thể tự kềm chế. Bất quá cũng bởi vì nguyên nhân này, hắn mới là thân vương duy nhất của cả Đại Yến này, thậm chí quan hệ với Hoàng Thượng cũng không tệ lắm, có lẽ vũng do hắn biết tự giữ bản thân mình.

Sau khi Mim thượng đăng cơ thì đối với đệ đệ duy nhất cũng ân cần dạy bảo, Duệ Vương hiện giờ đã sửa lại tính tình trầm mê tửu sắc, phong độ nhẹ nhàng càng thêm mê người khiến cho các thiên kim tiểu thư trong hoành thành đều trở nên mê luyến, nhưng chỉ độc sủng một mình Vương phi.

Lê Vạn Hoài nghĩ, nếu con vợ cả ngày sau cũng có thể thay đổi như vậy, vậy thật không gì có thể tốt hơn.

Bọn họ ở đây nói chuyện với nhau thật vui, còn những khách nhân quyền quý khác lại không kiên nhẫn, bọn họ tới đây là để dò hỏi mua chỗ Thất Nguyệt Lưu Huỳnh, ai muốn nghe chuyện của Lê đại công tử? Nhưng lúc Vương gia còn chưa nói gì, bọn họ dĩ nhiên sẽ không thể lên tiếng.

Cũng may Duệ Vương cũng chưa quên mình tới đây là để làm gì, nói chuyện phiếm vài câu liền nói chuyện chính sự.

"Nghe nói trưởng công tử mua được Thất Nguyệt Lưu Huỳnh tặng phu nhân quốc công gia?" Duệ Vương chỉ hỏi có một nửa, nửa câu sau không ai là khômg biết.

Chúng quyền quý mặt ngoài đều tỏ ra bình tĩnh, kỳ thật mắt sáng như đuốc, lỗ tai dựng thẳng lên, ngay cả chân cũng nhích lên phía trước, giống như chỉ cần nghe xong sẽ xômg lên phía trước chạy đi mua.

Lê Tương Khinh nhìn bọn họ sốt ruột, trong lòng cười thầm, lấy hộp son của mẫu thân ta.

"Thứ Vương gia nói là hộp son này ?"

Nói đoạn, nâng hộp son trong tay lên, chậm rãi mở nắp làm nó hiện ta trước mặt mọi người, thỏi son màu đỏ tươi tắn, ánh mắt mọi người đèu sáng ngời.

Trừ Thất Nguyệt, Phù Lê và người trong Nhứ Dung Uyển, người ngoài thật sự chưa bao giờ thấy qua hộp son này. Giờ khắc này, Lê Tương Khinh cảm thấy mình như là một minh tinh, tập trung mọi chú ý của vạn chúng, nhận lấy mọi ngưỡng mộ của đại chúng hoàng thành.

Đây là sự phát triển của mỹ phẩm dưỡng da, chỗ tốt của đồ trang điểm là, bất luận cổ kim, phụ nữ hay các thiếu niên đều có thể dử dụng. Các cô gái được yêu thương chỉ cần nói một câu năn nỉ, các nam nhân luôn nguyện ý vượt lửa qua sông, vung tiền như rác. Nói trắng ra là, các nam nhân luôn cam tâm tình nguyện để coi tiền như rác.

Nhóm khách lập tức bị sức hút của hộp son môi mê hoặc, bọn họ không để bụng hộp son này có phải đồ thật hay không, bọn họ chỉ biết là đây thứ nười mà bọn họ yêu tâm tâm niệm niệm muốn, nhất định phải có được nó trước, nếu có năng lực mà không thể có được, vậy sẽ bị người trong hoàng thành chê cười.

"Quả thật là màu sắc độc đáo, bổn vương nhiều năm như vậy cũng chưa thấy loại màu sắc đẹp như vậy." Duệ Vương hoài niệm, ngày trước vì muốn có được niềm vui của các nữ nhân, dù đã thấy qua rất nhiều loại son nhưng lần đầu thấy được một màu son như vậy, thực sự kinh diễm một phen.

Lê Tương Khinh nâng son môi nhẹ ngửi một chút, cười nói: "Đúng là rất độc đáo, còn có mùi hương của hao lan, ta thật vất vả mới mua được từ chỗ của Thất Nguyệt tỷ tỷ, mẫu thân rất yêu thích, phụ thân cũng cảm thấy mẫu thân gần đây rất đẹp."

Thình lình nhảy ra một cái nồi, thiếu chút nữa làm Lê Vạn Hoài gãy eo, bất quá vẫn cười tủm tỉm nói: "Phu nhân gần đây đúng là càng ngày càng có tinh thần."

Chúng quyền quý hâm mộ không thôi, sôi nổi tưởng tượng phu nhân tiểu thiếp quý phủ nhà mình khi dùng son sẽ như thế nào, tâm bắt đầu nhộn nhạo.

"Màu sắc diễm lẹ và mùi hương thanh nhã, thực sự không tồi, bổn vương có nên......"

Không chờ Duệ Vương nói xong, Lê Tương Khinh đã rất hào phóng đưa hộp son cho hắn.

Duệ Vương cẩn thận cầm lấy, nhẹ nhàng ngửi, không nhịn được gật đầu.

Khách nhân quyền quý khác cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch, thấy Lê Tương Khinh đồng ý, Duệ Vương mới đưa son cho từng người thưởng thức.

Nhóm khách quyền quý nâng trên tay, coi như trân bảo.

Cảnh tượng này, ngay cả giám định ngọc thạch hay đại hội thường thưc cũng không khoa trương như vậy.

"Ở chỗ của Thất Nguyệt cô nương còn có hay không? Không phải nói nàng chỉ có một hộp?" Binh Bộ thượng thư không nhịn được, rốt cuộc hỏi một câu, sau đó thật cẩn thận liếc mắt nhìn Vương gia một cái, thấy Vương gia cũng rất hiếu kì, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Lê Tương Khinh sớm đoán được họ sẽ hỏi như cậy, đối đáp trôi chảy: "Vốn Thất Nguyệt tỷ tỷ chỉ có một hộp, nhưng hôm trước lại được một hộp nữa, ta trùng hợp đi chơi, thấy có nên vội muốn, dùng phủ thuý ngọc ngà của Hoàng thượng để đổi lấy."

Chế độ Đại Yến không phải đặc biệt nghiêm ngặt, đồ Hoàng Thượng ban thưởng tuy rằng quý trọng, nhưng vàng bạc tài bảo vẫn có thể tự do xử trí, bởi vậy Lê Tương Khinh mới dám nói như vậy.

Đồ Hoàng Thượng ban thưởng có cỡ nào giá trị, có thể thấy được hộp son môi này có giá trị quả nhiên xa xỉ, nhưng dĩ nhiên nhóm quyền quý này sẽ không quan tâm đến điều nhỏ nhặt đó.

"Hiện giờ còn có? Nàng lấy nó từ đâu?" Hộ Bộ Thượng Thư cũng nhịn không được hỏi, tính rằng dò ra rồi sẽ cho người đi xem xét luôn.

"Không còn rồi, nhưng nghe khẩu khí của Thất Nguyệt tỷ tỷ, chắc chăn ngày sau sẽ có, các đại nhân có thể chuẩn bị luôn ngay khi được."

Tùy ý bịa vài câu, hắn liền nhắc ngay đến giá cả của hộp son, đám quyền quý này nếu muốn, nhất định sẽ vung tiền như rác, vàng bạc cứ ào ào như lũ, Lê Tương Khinh nghĩ, khóe miệng nhịn không được hơi nhếch lên.

Vừa nghe đã không có, trong lòng nhóm quyền quý chợt lạnh, ngón tay đang cầm hộp son của Lại bộ thượng thư ngo ngoe rục rịch, hận không thể lập tức moi một chút mang về, nhưng nghe ngày sau còn có, đám khách quyền quý lại như tìm được hy vọng, chuẩn bị để trở về xem trong nhà mình có ngọc ngà châu báu gì không, chắc chắn Thất Nguyệt cô nương sẽ rất thích.

Mọi người sau khi biết tin tức, nói chuyện phiếm vài câu rồi sôi nổi cáo từ, chỉ còn chờ hộp son thứ ba xuất hiện thì sẽ lập tức ùn ùn kéo tới.

Lê Tương Khinh nhìn hộp son trong tay, giống như đang nhìn thấy tiền tài, trong mắt chỉ có sáu chữ: Phát tài rồi ~ Phát tài rồi!

Đang muốn trở về phòng tiếp tục mân mê sản phẩm mới, bỗng nhiên ngoài kia vang lên thanh âm bén nhọn của thái giám.

"Trân Nhu công chúa giá lâm!"

Hoàn chương 13

Tác giả có lời muốn nói: Đồ trang điểm luôn làm người ta điên cuồng, mọi người thì thế nào? Dù sao tui cũng không có tiền 【 sống không còn gì luyến tiếc jpg.】

------

《 tiểu kịch trường 》

Yến Đoan Thuần: Ngươi thế mà lạu dám lấy đồ ban thưởng của phụ hoàng cho kẻ khác? Đây là đại bất kính! 【 lương tâm không day dứt hay sao jpg.】

Lê Tương Khinh: Thưởng cho ta chính là của ta, vàng bạc tài bảo không thể kiếm ra hoa, ta lấy nó làm gì? 【 cười cho qua jpg.】

Yến Đoan Thuần: Tài bảo ban thưởng đúng là không thể, nhưng có thứ thì không được, mà...... tiểu ngọc mã ta đưa ngươi đâu? 【 mặt đỏ jpg.】

Lê Tương Khinh: Ta biết ngươi thích nhất là cưỡi ngựa, yêu nhất là cưỡi Phò mã, tới cươi nào! 【 thuần lương nhìn jpg.】

Yến Đoan Thuần: 【 vẫy tay bye bye 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top